Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Căn phòng

Tiểu thuyết gốc · 1222 chữ

"Ting..."

Lại một lần nữa... Nó lại vang lên...

"Ting..."

... Và biến mất...

Giữa cái bóng đêm sâu thăm thẳm lại thoắt ẩn thoắt hiện một bóng dáng của một chàng trai có lẽ ở tuổi mới lớn.

Dưới bóng trăng sáng tỏ mà mờ mịt đang vời vợi ở trên cao như càng làm toát lên phần bí ẩn lạ kì của thứ vật thể ở phía xa xa kia. Có lẽ vì khoảng cách từ cậu bé đến đây khá xa nên cái thứ vật thể kia như hòa vào làm một với cảnh sắc xung quanh,... Hình như đó là... là... một thanh kiếm!

Khác với những thanh kiếm bình thường, loại này không có đốc, không một vết nứt nẻ, từng đường nét cong góc cạnh một cách hoàn mĩ như thể nó sẽ ăn tươi nuốt sống mỗi khi đường kiếm chạm tới.

Hình ảnh chàng trai bí ẩn dưới ánh trăng quá dỗi quen thuộc bỗng làm tôi nhớ đến lúc mình còn nhỏ tôi cũng đã từng ước mơ như thế. Một chàng trai, một thanh kiếm, một thứ sức mạnh bí ẩn không biết từ đâu tới, nhưng thực lại lại chẳng hề giống như những gì ta mong muốn. Tôi vẫn là tôi, cậu ta vẫn là cậu ta, chẳng có gì có thể thay đổi được.

Với thanh kiếm đang cầm trên tay, chàng trai chậm rãi tiến lên phía trước, chậm rãi, chậm rãi tựa hồn ma đang vất vưởng ám lấy cả không gian nơi đây. Nhẹ nhàng, tĩnh lặng như thể nó đang mang trong mình một thứ sức mạnh ma quái mà đến cả ánh sáng và âm thanh cũng đều lấy làm sợ hãi.

Đi được vài trăm mét thì cậu đứng khựng lại như thể có một bức tường khổng lồ ngăn cách giữa cậu với phía bên kia của bóng đêm, chắc là lối thoát, chắc là... nơi vực sâu của hi vọng. Trước đây cũng đã có người nói với tôi rằng: "Nơi có thể bước tiếp lại không thể đi, nơi không thể đi lại là nơi có thể bước tiếp". Nhưng chàng trai kia lại chẳng có vẻ gì gọi là lúng túng, sợ hãi trước bức tường vô hình trước mặt cậu cả. Cậu chậm rãi lùi về sau vài bước, hạ thanh kiếm ra trước mặt, hít một hơi lạnh thật sâu vào trong lồng ngực khiến cho những hạt mồ hôi lạnh rơi xuống nền sàn. Khi những giọt mồ hôi cuối cùng vừa phát ra tiếng "ting" nhỏ đến mức dường như không ai có thể nghe thấy thì lại một tiếng "keng" cùng với muôn vàn mảnh vỡ đa sắc bay tứ tung rồi tan vào hư vô cùng với màu đen không đáy xung quanh.

Nếu kể chậm ra chỉ là chàng trai bí ẩn kia hướng lưỡi kiếm ra phía ngoài, đồng thời xoay cả người lẫn kiếm sang một góc 180 độ, sau đó như được lò xo đàn hồi xoay bật về hướng ngược lại tạo nên hai đường ánh sáng làm rực cháy cả nơi đây.

Lê tường bước chân nhẹ nhàng trong không gian yên ắng chẳng có lấy một thứ tiếng động lại làm vang lên âm thanh trầm đục của tiếng giày, tiếng hơi thở khẽ khàng của cậu. Lạnh lùng mà sắc bén tựa thanh kiếm đang ở trên tay càng làm toát lên cái thần thái huyền bí không ai sánh được, song ngay trong khoảnh khắc tưởng chừng thời gian đã bị hóa đá bất chợt lại làm các tia nước bắn tung ra kèm theo âm thanh không trầm đục cũng chả thanh cao vang lên về phía trước. Tựa như viên đạn súng trường vừa lao ra khỏi nòng, chàng trai vừa người sang bên phải vừa giậm mạnh chân xuống nền sàn, lao tới. Không. Phải gọi là bay tới với quỹ dạo không lệch đi một ly nào càng khiến thần sắc cậu như chẳng còn tý cảm xúc cứ như bị ai đó cướp mất đi các dây thần kinh giác quan và cảm xúc để rồi trở thành một con người vô cảm như hiện tại.

Một thứ cảm giác mông lung, mơ hồ mà cũng không kém phần khoái cảm. Một thứ cảm giác cứ như hè qua nhường lối cho thu ở lại. Ấm áp mà se se lạnh đến kì lạ. Nhờ đấy tôi mới cảm thấy thanh thản, nhẹ nhàng dường nào, tựa như một chiếc lá úa tàn đang đung đưa trong gió, tựa như những cánh hoa bồ công anh đang bay phấp phới trên nền trời xanh thẳm.

Gió đưa đến đâu, những cánh hoa, chiếc lá bay đến đó...

Có lẽ ngay lúc này đây tâm trí tôi đã buông bỏ hết tất cả, kể cả cái chết. Bởi vì, ở cái xã hội này dù cho tầm hiểu biết của chúng ta có to lớn hay hạn hẹp đến đâu thì cũng có những thứ mãi mãi chúng ta chẳng bao giờ chạm đến được

... Mãi mãi... chẳng thể nào...

Dẫu thế vẫn có những thứ tôi phải vươn tới nó cho bằng được, dù chỉ một chút thôi... Tôi cũng phải chạm được đến... chúng...

Mở mắt ra.

Xung quanh tôi lúc này chỉ toàn là một màu đen với chả đen, và dường như chẳng có lấy một tý ánh sáng nào có thể lọt vào trong được.

Không sáng, không tối, không nóng kèm theo hơi lạnh hòa chung với sự hiu hắt tột cùng càng làm cho không gian nơi đây càng trở nên rộng lớn, khó chịu khiến ngay cả chính bản thân tôi cũng chẳng tin rằng mình vẫn còn sống đến tận bây giờ. Vì thế tôi bèn lấy tay sờ soạng xung quanh, lên nên đất lồi chỗ này lõm chỗ kia, sau đó mới đứng dậy và chợt nhận ra cái cảm giác đau nhói khắp cả cơ thể mà lúc nãy không có.

Mà một phần chắc cũng vì cái tính tò mò vốn sẵn có của mình, tôi bắt đầu đi lần mò xung quanh, mặc dù cứ mỗi bước đi là hàng ngàn gai nhọn cứa vào tận xương tủy.

Tựa như cảm giác lúc cứa vào gai xương rồng hay khi chứng kiến cảnh lần lượt người thân mình giãy giụa trong đau đớn.

Cảm giác nào đau hơn nhỉ?

Dĩ nhiên là chẳng có gì đau khổ hơn việc những người mình thương yêu nhất lại ra đi trước mặt mình không?

Liệu có ai thấu cho nỗi đau này của tôi không?

Hả... Có ai không...

Chắc cũng chẳng có ai hiểu nổi tôi đã trải qua những cảm giác đau đớn thế nào đâu nhỉ!

Càng đi tôi càng cảm thấy mình thật là nhỏ bé biết bao, giống như một chú cá vàng bị nhốt trong chiếc bình nhỏ bé đang cố vùng vẫy để thoát ra nhưng lại không được, càng đau đớn càng mù quáng trước cái bóng đêm đang bủa lấy nơi đây.

Đau khổ.

Tuyệt vọng.

Bất lực.

Chẳng lẽ không có ai đến cứu tôi thật sao? Chẳng lẽ nơi đây không có lấy một lối ra nào ư?

Bạn đang đọc Khi Kết Thúc Là Sự Bắt Đầu Cho Tất Cả sáng tác bởi KenKirigaya

Truyện Khi Kết Thúc Là Sự Bắt Đầu Cho Tất Cả tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KenKirigaya
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.