Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tập 01 - part 03

Phiên bản Dịch · 4356 chữ

Nhìn gương mặt đỏ nhừ của con gái , bà Hiền giật mình . Giọng bà khẩn trương :

- Con bị gì thế này ? Sao mặt con lại đỏ thế kia ?

- Người ta ghét con , người ta hại con đó mẹ . Hu . . . hu . . . Giờ con tức lắm , con chỉ muốn chết thôi .

- Làm gì phải đến như vậy . Con đã gây chuyện với ai , có phải không ? Chứ đâu ai khi không lại hại con .

Ngọc Liên hét lên , nước mắt cô lại tuôn dài :

- Mẹ lúc nào cũng không tin con , thế thì con nói có ích gì , hãy để con chết đi thì hơn .

Vỗ về con gái , bà xua tay :

- Thôi được , thôi được . Thế con nói xem , ai hại con vậy ?

- Con Mai Liên chứ ai . Nó ganh tị với con cho nên nó mới hại con .

Bà Hiền ngạc nhiên :

- Mai Liên , nó hại con à ? Mẹ không tin . Tính cách của nó nào giờ , chẳng lẽ mẹ không biết hay sao ?

- Thế mẹ nghĩ con đổ oan cho nó à ? Con chỉ nói nặng nó mấy câu thôi , nó lại thông đồng với người khác hại con ra nông nỗi này . Mẹ ! Mẹ hãy nói với cha đuổi việc nó đi , nha mẹ .

- Chuyện này phải để mẹ hỏi cho rõ ràng đã . Nếu đúng là nó làm , mẹ sẽ nói với cha con .

- Rốt cuộc thì mẹ vẫn không tin con . Vậy con làm con gái ruột của mẹ làm gì ? Hãy để nó làm đi .

Bà vuốt mặt con gái , giọng bà ôn tồn :

- Bình tĩnh đi con , để mẹ lấy khăn lạnh chườm cho , một lát sẽ khỏi đó mà .

- Vậy còn chuyện của con ?

- Ừ , để mẹ nói với cha con , được chưa ?

Ngọc Liên mỉm cười , cô nhìn theo bà Hiền , chỉ có mẹ mới tin cô thôi . Hừ ! Chuyến này xem mày còn lên mặt nữa không con nhỏ kia ? Tao sẽ ày không còn chỗ đứng trong nhà hàng nữa . Ngã mình xuống nệm , cô ngây ngất với những ý nghĩ trả thù của mình .

Vừa khép nhẹ cửa , Mai Liên đã nghe giọng của bà Hiền .

- Mai Liên ! Con lại đây , bác có chuyện muốn hỏi con .

Ngồi xuống ghế , cô nhìn bà chờ đợi :

- Dạ , bác cứ hỏi ạ .

Khẽ nhíu mày , bà quan tâm :

- Công việc nhà hàng lúc này nhiều lắm , phải không con ? Làm có mệt không ?span>

- Dạ , cám ơn bác . Công việc tuy có nhiều , nhưng làm không mệt đâu ạ , lại vui nữa .

- Bác xin lỗi , vì gia đình không có ai nên bắt buộc phải nhờ con đến nhà hàng trông coi phụ . Làm phục vụ thì thật tội cho con , để bác nói với bác trai cho con lên làm quản lý .

Mai Liên mỉm cười , mắt cô vương ngấn lệ .- Con phải cám ơn bác mới đúng . hai bác đã cưu mang con , lại còn cho con việc làm để nuôi thân . Ơn nghĩa này con không bao giờ quên . Còn việc phục vụ thì rất tốt ạ , các chị em đều thương con , còn đề cử con làm tổ trưởng nữa . Như thế đã là quá đủ rồi , xin bác đừng bận tâm .

- Cả nhà hàng không ai biết con là con nuôi của bác chứ ?

- Dạ , không ạ .

- Tốt ! Vậy bác có chuyện này muốn hỏi con . Tuy rằng bác biết con không có làm , nhưng bác muốn biết nguyên nhân xảy ra cho Ngọc Liên con gái bác .

Khẽ cúi đầu , cô hít vào một hơi thật mạnh :

- Dạ thưa bác , chuyện là thế này . Chị Liên đến nhà hàng chơi , thấy đói bụng , nên gọi thức ăn . Nhà hàng biết chị ấy là con giám đốc , nên đã làm một tô xúp "hạ hỏa" . Sau khi chị ấy ăn rồi thì . . .

Bà Ngọc Hiền bật cười , mọi thắc mắc trong lòng bà đều tan biến :

- Hèn chi lúc đầu bác đã nghi ngờ rồi , giờ nghe con nói mới dám chắc thật là .

- Chị Liên có sao không vậy bác ?

Bà Hiền xua tay :

- Ôi ! Không sao , chỉ nhõng nhẽo một chút thôi ấy mà .

Cửa bật mở , một cái đầu ló vào :

- Ha ! Chuyện gì mà mẹ và em vui vậy ? Cho con tham gia có được không ?

Mai Liên tròn mắt .

- Ô hô ! Chị Ngọc Mai của em đây sao ? Trông chị thật đẹp và quyến rũ đó .

Thướt tha trong bộ đầm dạ hội , Ngọc Mai mỉm cười :

- Đừng trố mắt như thế , chị mắc cỡ đấy .

Cô quay sang bà Hiền :

- Cha về chưa vậy mẹ ? Con có chuyện muốn hỏi cha .

- Chưa . Nhưng mà có lẽ sắp về rồi . Con vào trong thay đồ đi , rồi ra đây nói chuyện .

- Vâng , nhưng con vẫn còn đói quá .

Bà Hiền mắng yêu con gái :

- Cha cô ! Đi dự tiệc mà về nhà than đói ư ? Chắc lần sau mẹ phải theo để canh chừng quá .

Ngọc Mai đỏ mặt , cô bỏ đi :

- Ứ ! Mẹ này . . . lại ghẹo con .

Mai Liên cảm thấy hạnh phúc thay cho chị , cô cúi mặt .

- Ước gì mình được như chị ấy !

Bà Hiền quan tâm khi thấy cô có sắc buồn :

- Con mệt phải không ? Vào tắm rửa đi rồi ra dùng cơm . Bác gọi chị bếp hâm nóng thức ăn cho .

- Dạ , không cần đâu ạ , để con tự hâm cũng được . Hãy để cho chị ấy nghỉ đi , làm việc cả ngày rồi . Con vào trong đây ạ .

Nhìn theo dáng của cô , bà Hiền cảm thấy thương cảm . Nếu như không có tình thương của bà , thì không biết con bé sẽ sống ra sao đây ?

19 năm trời sống nương tựa vào người khác , chẳng có một tình thương của người thân , hỏi ai không tủi thân chứ ? Bà biết rằng cô rất thèm được hưởng tình thương của một người mẹ , người cha nhưng bà không thể làm cách nào được . Bà cũng có con mà , con bà sẽ phân bì và ganh tị , lúc đó lại gây đau khổ cho cô nữa . Tình thương của bà chỉ tạo được cho cô một niềm an ủi , một tia hy vọng trong cuộc sống .

Mỗi lần nhìn cô ngồi một mình nơi ghế đá đưa mắt nhìn lên khoảng trời cao , là bà cảm thấy đau lòng .

Từ nhỏ , cô đã có tính trầm lặng ít nói chuyện với ai . Cô là con một người bạn gái của bà . Khi hai vợ chồng về nước tá túc ở nhà bà để đi du lịch , thì không may bị tai nạn và chết đi . Lúc đó Mai Liên được sáu tuổi . Trước khi mất , họ đã dùng tất cả số tiền , tài sản còn lại gởi hết cho bà , nhờ bà nuôi nấng chăm sóc giùm con họ . Tất cả sự nghiệp hôm nay gia đình bà có được đều nhờ vào số tiền mà cha mẹ của Mai Liên gở làm vốn mà nên . Nhưng làm con người , thì ai không có lòng tham và ích kỷ chứ . Bà và chồng bà đã im lặng suốt mười mấy năm qua , chỉ dùng tình thương để gầy dựng nên tâm hồn mang ơn trong cô . Tuy thế , cô nào được hạnh phúc . Cô luôn bị hai chị em nhà họ Trần ganh tị chối bỏ những lúc chơi chung . Từ nhỏ đến lớn , sự ganh ghét đó cũng lớn dần theo . Nhưng Ngọc Mai thì khác , cô đã nhận thức được Mai Liên cần tình thương , cần sự che chở và đùm bọc , cô đã thay đổi cách nhìn và dành tất cả tình cảm của một người chị cho cô em nuôi . Còn Ngọc Liên , cô luôn là người soi mói và bươi móc những vết đau của hiện tại và quá khứ . Cô luôn gây cho bà và Mai Liên những nỗi đau đớn tột cùng . Cô luôn ganh ghét và tị hiềm với cô em đáng thương kia , cô cho Mai Liên là một thứ dư thừa trong gia đình và lúc nào cũng muốn loại bỏ .span>

Mặc dù đã cố gắng hết sức khuyên ngăn , nhưng càng khuyên thì sự rạn nứt tình cảm càng lớn . Ngọc Liên luôn xem Mai Liên là kẻ thù của hạnh phúc . Cô đã từng phán quyết một câu :

"Ở đâu có nó là không có tôi" .

Là một người mẹ , một người chịu ơn , bà phải làm sao cho vuông tròn đây ? Suốt bao đêm , bà đã trằn trọc không yên cố tìm cách lưỡng toàn kỳ mỹ . Đến giờ đây , bà vẫn chưa tìm ra cách nào .

Cả ông Thiên Sơn chồng của bà cũng vậy . Tuy cho cô vào làm ở nhà hàng , nhưng ông không dám cho cô giữ chức nào quan trọng , mặc dù trình độ của cô rất khá . Ông sợ . . . Ông sợ sau này cô biết được mọi chuyện sẽ lật lọng , giành lại hết tài sản .

Là một người "mẹ" , một người phụ nữ gần gũi chăm sóc Mai Liên từ nhỏ đến lớn , bà biết tính của cô chứ , nhưng lời nói của bà không thấm thía vào đâu .

Cô nên để cho cái quá khứ chôn vùi mãi mãi mà bằng lòng với hiện tại ? Có nên để ột "linh hồn" sống dựa với một tâm trạng mang ơn đến cuối đời ?

Bà ôm mặt gục vào ghế , nước mắt bà đã chảy tự bao giờ . Bà cảm thấy mằn mặn ở môi , bất giác bà thấy có hai đôi mắt đang nhìn bà căm hận . Họ hận bà không giữ lời hứa . Hận bà đã không đối xử tốt với giọt máu cuối cùng của họ .

Bà oằn cả người ra ghế . Không muốn ai nhìn thấy bà trong tình cảnh này nhất là chồng bà , bà cố gượng dậy , lê bước về phòng .

Bà ngã vật xuống nệm , nước mắt mặc sức tuôn . Bà không thể kiềm chế lại được . Bà lại lùi trở về quá khứ với niềm giày vò trong hiện tại .span>

Phải nói là quang cảnh chuẩn bị tiệc của nhà hàng rất là nhộn nhịp , mọi người đều bận bịu với công việc của mình .

- Dời qua phải một chút , qua một chút nữa . Trời ơi ! Thêm một tí nữa . OK . Được rồi .

- Nè ! Còn khoảng 15 bàn nữa , anh em cố gắng làm cho xong nha .

Đang xếp ghế , Phi Yến trề môi :

- Hừ ! Đứng chỉ tay năm ngón có hay ho gì đâu . Ta đây .

Mai Liên đang đứng kế bên , nguýt bạn :

- Lo làm đi cô nương , ở đó mà so đo . Người ta làm quản lý mà , chứ đâu phải nhân viên như tụi mình .

- Quản lý là lớn lắm sao ? Anh Trung cũng là quản lý vậy , sao anh ấy chuyện gì cũng làm .

- Ối chà ! Đang nói chuyện sao lại nhắc đến quản lý Trung ? Chắc là có ý riêng chứ gì ?

Phi Yến đỏ mặt , cô chống chế :

- Tại bồ nói , tôi mới đem ra so sánh chứ bộ .

- Thế tại sao bồ lại đỏ mặt hả ? Hi . . . hi . . . lộ tẩy rồi .span>

Đánh vào vai bạn , Phi Yến giậm chân :

- Không được chọc ta nữa đấy . Ta bằm nhà ngươi ra bây giờ .

Bình Tiến trông thấy , liền bước lại gần :

- Nè ! Đang làm việc đừng có giỡn nhé , tôi phạt đấy .

Mai Liên trề môi :

- Vâng , thưa quản lý .

Nhìn cô trân trối , Bình Tiến nheo mắt :

- Thật không ngờ Mai Liên càng ngày càng đẹp ra , tôi nhìn hoài mà không chán đó .

- Cám ơn lời khen của quản lý .

Cô bỏ đi chỗ khác , Bình Tiến cũng đi theo . Anh bắt đầu tán tỉnh :- Mai Liên này ! Cô làm ở đây bao lâu rồi nhỉ ? Có thể cho tôi biết được không ?

- hai năm . Sao , có chuyện gì à ?

- Ồ không ! Tôi cũng vậy . hai năm , một thời gian chưa dài lắm , nhưng sao chúng ta không biết nhau sớm nhỉ ?

- Điều đó dĩ nhiên rồi . Anh là quản lý , còn tôi là nhân viên , hai giai cấp khác nhau không biết nhau sớm là chuyện thường .

- Tại sao cô lại nói vậy ? Thời đại này , ai phân biết giai cấp nữa . Không biết cô sớm là một sai lầm của tôi . Chiều nay , tôi mời cô dùng cơm để làm quen nhé .

- Cám ơn quản lý quan tâm , nhưng mà tối nay tôi phải trực rồi .

Bình Tiến vẫn ngoan cố , anh thật không thể nào buông tha một cô gái đẹp được , mà lại nằm dưới tay anh nữa .

- Vậy hôm khác vậy , cô phải hứa nha .

- Tôi không biết .

- Cô nỡ vô tình như vậy sao ? Chúng ta làm bạn với nhau không được à ?span>

- Tôi . . .

Đang trong lúc khó xử thì một giọng nói vang lên từ xa , cô biết vị cứu tinh đã đến .

- Tránh ra ! Tránh ra ! Đồ dễ vỡ nha . Ai đụng vào là đền "thấy bà" đó .

Đặt một chồng ly lên bàn , Hoàng Trung thở phào nhẹ nhõm :

- Ôi ! Nhẹ hẳn cả người . Chồng ly này hơn một tháng lương của tôi đấy , lỡ tay một cái là húp cháo dài dài .

Lấy từng cái ly ra , anh nhìn quanh :

- Ủa ! Nãy giờ mà chưa ráp xong bàn nữa à ?

Học Hữu nhăn mặt , trán anh đổ mồ hôi :

- Quản lý à ! Có một mình tôi làm sao xiết đây chứ ?

- Mấy anh em kia đâu ?

- Bỏ đi hút thuốc cả rồi .

Xăn tay áo lên , Hoàng Trung bước lại :

- Để tôi giúp cậu một tay . Nè ! Nhanh lên nhé .

Với sự giúp đỡ của anh , chỉ 15 phút , sau các bàn đã ráp hoàn tất . Anh đưa tay dụi mắt .

- Xong rồi . Trải khăn bàn đi .

- Dạ , cám ơn quản lý .

- Ơn nghĩa gì . Tôi cũng là nhân viên như anh mà .

Chẳng biết từ bao giờ , Phi Yến đã đứng kế bên , cô trao cho anh một cái khăn lạnh và một ly nước :

- Quản lý dùng đi .

- Ồ ! Cám ơn Phi Yến nha . Cô thật chu đáo .

Đôi mắt của anh chợt dừng lại nơi góc phòng đằng kia . Thấy Mai Liên nhìn anh , đôi mắt như nói "xin cứu mạng" .

Để ly nước xuống bàn , anh tiến lại gần :

- Quản lý Tiến ! Anh thật hết lòng vì công việc đó , có cần tôi nói với giám đốc tăng lương không ?

Khẽ giật mình , Bình Tiến nhướng mắt :

- Ồ ! Vậy thì không cần , chúng tôi đang bàn việc cho tiệc tối nay mà .

- Bàn việc ? Sao anh không bàn với tôi ? Bàn với cô ta giải quyết được gì ? Anh xem kìa , bộ dạng anh trông coi làm việc thật sang , hèn chi nhân viên cũng sang theo . Đang làm việc , bỏ nghỉ ngang đi hút thuốc .

Bình Tiến quay nhìn , anh xua tay :- Thì anh em làm xong rồi , có quyền tự do chứ sao ?

Phi Yến chen vào , giọng cô thật lớn :

- Anh em làm xong , tôi hổng thấy , chỉ thấy quản lý Trung với anh Học Hữu còng lưng mà làm thôi .

Ê cả mặt , Bình Tiến quay lưng .

- Hừ ! Cái tụi này phải phạt chúng mới được . Làm việc tệ hại , như vậy mà lãnh lương được sao ? Tôi đi tìm họ đây .

Học Hữu trề môi :

- Thầy nào tớ nấy thôi , toàn là nhân viên dưới tay ổng .

Gật đầu , Phi Yến đồng tình :- Ừ , nhìn bản mặt là phát ghét rồi .

Cô quay sang Mai Liên :

- Nè ! Hắn ta tán tỉnh bồ hả ? Đừng dại nha . Bản mặt sở khanh hiện ra lồ lộ đó .

Hoàng Trung khoát tay , anh cướp lời :

- Nhắc làm chi . Cô ấy ngu lắm , gặp ai đẹp trai là xiêu lòng .

- Nè ! Anh nói ai vậy hả ?

- Miễn sao không có nói tên cô là được rồi .Tức muốn điên , Mai Liên quăng cả khăn trải bàn vào mặt anh :

- Anh chết quách đi ! Thứ đàn ông chuyên ăn hiếp phụ nữ .

Hoàng Trung nhướng mắt , điệu bộ của anh thật giống "sở khanh" .

- Nè ! Nếu tôi ăn hiếp cô thì đâu có giải cứu cô lúc nãy . Cô mới là người không biết ơn đấy , đối xử với ân nhân như thế à .

- Ai mượn anh cứu tôi ? Tôi có kêu đâu . Tại anh nhiều chuyện thôi , giờ trách ai được ?

Anh khoanh tay :

- Coi giọng điệu cô kìa , chảnh chọe phát sợ luôn . Được thôi , lần này chứ không có lần sau đâu cô em .span>

- Xí !

Thấy anh quay lưng rồi , nhưng bất chợt quay lại làm cô giật cả mình :

- À ! Thì ra cô để ý tôi .

- Đừng có điên ! Có trời sập ấy .

- Thế sao cô gọi tôi bằng anh ngọt vậy ? Trước đây gọi bằng ông mà .

- Tôi . . .Hoàng Trung nheo nheo mắt :

- Đừng nằm mơ nhé . Nhưng mà nếu cô năn nỉ tôi , thì tôi sẽ nghĩ lại .

Mai Liên lại giơ một tấm trải bàn lên , nhưng anh đã chạy tít ra xa :

- Nè ! Cô hung dữ vậy , ai dám quen cô hả ? Ở giá đi cô Hai .

Tức quá muốn bật khóc , nhưng cô cố kiềm chế lại . Tại sao phải khóc chứ ? Không để nước mắt rơi vô ích .

Phi Yến lắc đầu :

- Tôi không hiểu tại sao hai người như nước với lửa , đụng nhau là có chuyện .

Học Hữu vuốt đầu :

- Sự kiện mở đầu của một tình cảm nào đó .- Cái gì , tôi không nghe lầm chứ ?

- Tôi có đọc trong một cuốn sách , nó nói như vậy mà . Với lại nó còn nói : "Gây lộn với nhau sẽ tạo cho người và người nhớ nhau dai hơn" đó .

Phi Yến ôm mặt :

- Ối trời ! Chắc tôi xé mất cuốn sách của anh đem nấu canh quá hà . Tôi với anh thử gây lộn , xem tôi có nhớ anh hay không ?

- Sao không dai ? Tôi nhớ xem cô chửi tôi câu gì để tôi chửi lại chứ .

Mai Liên đang tức , nhưng cô cũng phải ôm bụng cười :

- Trời ạ ! hai người đừng có đóng phim hài nữa , có được không ? Tôi chết vì cười bây giờ đó .

Cả ba ôm bụng cười xong rồi lại quay về với công việc , nhưng chốc chốc lại vang lên tiếng cười .

Khung cảnh buổi tiệc thật nguy nga và lộng lẫy . Những ánh đèn mờ ảo giúp cho không gian lung linh đầy những sắc màu .

Mai Liên và Phi Yến duyên dáng trong tà áo dài thướt tha . hai cô được phân công làm nhiệm vụ đón khách . Với mái tóc xõa ngang vai , đôi môi xinh luôn mỉm cười Mai Liên đã gây thiện cảm với không ít người . Nhiều chàng trai đã dừng chân nhiều phút để được ngắm nhìn cô .

Phi Yến nắm tay bạn :

- Nè ! Có nhiều giám đốc trẻ tuổi và đẹp trai quá Liên ha .

- Kiếm một chàng để an ủi tâm hồn cô đơn của mi đi .

- Nhưng mà nãy giờ chẳng ai thèm chú ý đến mình cả , mà chỉ mãi cười với tổ trưởng của mình thôi .

- Thì tại mình cười chào với họ , họ cũng phải cười chào lại cho đúng phép lịch sự chứ .

- Nhưng những nụ cười của họ thì mang đầy những ẩn ý à nha . Bồ không hiểu hay là làm ngơ không muốn hiểu đấy ?

- Trở về vị trí đi , khách đến kìa .

Lại với nụ cười mê hồn trên môi , Mai Liên cúi đầu :

- Xin chào quý khách . Nhà hàng chúng tôi rất hân hạnh đón tiếp .

Một chàng trai dừng lại , anh ta thật lịch lãm trong bộ veston màu đen . Đôi mắt anh ta thật đa tình , nụ cười cũng thật quyến rủ .

- Xin chào . Tôi hân hạnh được ai đón tiếp đây ? Tiểu thư Trần phải không ?

Mai Liên thoáng ngạc nhiên , tại sao anh ta lại biết cô là . . . Nhưng với nụ cười tươi trên môi , cô lấy lại bình tĩnh nhanh chóng :

- Xin lỗi , anh đã lầm rồi ạ , tôi là nhân viên của nhà hàng .

- Ồ ! Thật vậy sao ? Cô có thể cho tôi biết tên không ? Tôi là Đoan Hồ , phó giám đốc của nhà hàng Trùng Tên .

- Thật không dám . Tôi chỉ là một nhân viên thôi .

Đoan Hồ cho hai tay vào túi quần , anh nép sang một bên :

- Nếu cô không nói thì tôi sẽ đứng đây hoài , đợi khi nào cô nói mới thôi .

- Xin anh đừng làm tôi phải khó xử . Tiểu thư Trần đang ở trong kia , anh đã lầm rồi .

- Tôi biết chứ , nhưng mà tự dưng tôi lại cảm thấy mình muốn ở lại đây . Nụ cười của cô đã quyến rũ tôi chăng ?

Cảm thấy khó xử , Mai Liên không dám biểu hiện , cô vẫn cố giữ gương mặt mùa xuân :

- Xin chào quý khách . Nhà hàng chúng tôi rất hân hạnh được đón tiếp ạ .

Đã gần 10 lượt khách qua , nhưng Đoan Hồ vẫn kiên trì đứng đợi . Anh vẫn nhìn cô không rời mắt .

Định quay lại trả lời anh , nhưng trông thấy ông Thiên Sơn đi vào , cô lại nở nụ cười .

- Chào giám đốc . Ông mới đến ạ ?

Theo sau ông Sơn là bà Ngọc Hiền và hai cô con gái .

Trông họ thật lộng lẫy và kiêu sa .

Nhận ra người quen , ông Sơn mỉm cười :

- Ồ kìa ! Đoan Hồ ! Con đến lâu chưa ? Sao không vào trong ?

Khẽ quay nhìn Mai Liên trách móc , ông đưa tay :

- Chúng ta vào trong đi .

Không muốn ông Thiên Sơn hiểu lầm , tội cho cô gái anh mến , Đoan Hồ giải thích .

- Con vào trước bác mấy phút thôi , con cố tình đứng đợi đấy .

Ông Sơn vui vẻ vỗ vai anh :

- Con thật là . . .

Đoan Hồ gật đầu chào bà Hiền :

- Con chào bác gái . Xin chào hai tiểu thư .

Ngọc Liên dạn dĩ bước lại câu lấy tay anh :

- Anh là Đoan Hồ phải không ? Cha em nhắc đến anh nhiều lắm đó , toàn là lời khen không hà .

- Thật không dám nhận .

- Em là Ngọc Liên , con gái út của giám đốc Thiên Sơn .

Ngọc Mai bật cười nhìn em gái :

- Có cần phải thế không Liên ? Đừng có gây hiểu lầm cho bạn gái anh ấy đấy .

Đoan Hồ xua tay :

- Không , không có đâu , tôi chưa có bạn gái .

Bà Hiền nắm tay con gái :

- Con không thấy ngại sao ? Dù sao cậu ấy cũng là con trai .

Ngọc Liên vô tư :

- Con xem anh ấy như một người bạn thôi , đâu có gì phải ngại hả mẹ ?

Cô nắm tay anh đi vào .

Ông Thiên Sơn lắc đầu , nhưng trong lòng ông đã thầm vạch ra một lối đi mới .

Trước khi đi , Đoan Hồ còn quay lại nhìn Mai Liên , mắt anh như muốn nói điều gì .

Ngọc Mai khều tay em :

- Nè nhóc ! Làm gì mà anh ấy nhìn em dữ vậy ? Có lẽ anh ta bị em hớp hồn rồi .

- Không đâu chị . Chị Ngọc Liên đẹp như vậy , anh ấy bị chỉ hớp hồn thì có .

Bạn đang đọc Khi biết yêu của Trần Thị Thanh Du
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.