Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đệ thập cửu chương (2)

Phiên bản Dịch · 4181 chữ

Đại môn vừa đóng, tiếng ồn ào từ bên ngoài truyền tới đã không còn, khiến bên trong an tĩnh đi nhiều.

Tiểu Thất xoa xoa tay, chậm rãi đi tới bên người Lan Khánh, nói :” Ngàn vạn lần, đều là sư đệ ta sai. Sư huynh ngươi đại nhân đại lượng, tạm tha cho sư đệ được không, đừng nên nóng giận nữa.”

Lan Khánh không thèm để ý tới Tiểu Thất.

Tiểu Thất lại hỏi :”Cái kia… Ngươi… Thân thể giờ sao rồi? Từ Quy Nghĩa huyện tới Lan Châu xa như vậy, lúc này trên người có thấy chỗ nào không ổn không?”

Lan Khánh một chưởng đánh xuống bàn, chưởng kia cũng không nhẹ, khiến chiếc bàn vốn chế tác bằng ngạnh mộc ( gỗ cứng ) giờ đã vỡ nát một nửa, nửa kia thì lắc lư mấy cái rồi đổ rầm xuống đất, Tiểu Thất nhìn mà thấy truật mục kinh tâm ( vô cùng kinh hãi )

Lan Khánh nói :”Ngươi nếu còn nghĩ tới ta, thì vì sao một câu cũng không nói liền bỏ đi luôn? Ngươi có biết ta đi tìm ngươi bao lâu không? Ta còn tưởng ngươi lại cùng ta chơi “Trần Tiểu Kê tại na lý” ( Trần Tiểu Kê ở nơi nào ), thế nào cũng không tìm ra… Ngay cả Tiểu Trư cũng không tìm thấy…”

Lan Khánh ngữ khí vừa tức giận, oán hận, nhưng lại mang theo cả chút ủy khuất.

Vừa nghe Lan Khánh dùng ngữ điệu như vậy nói, trong lòng Tiểu Thất đã dâng lên một niềm chua xót. Hắn nói :”Ta cũng không muốn a… Nếu không phải ngươi không muốn thấy ta, ta thế nào mà lại bỏ đi…”

“Ta thế nào mà lại không muốn thấy ngươi?” Lan Khánh quay đầu, buồn bực nói.

Tiểu Thất đơ lưỡi, không biết phải nói thế nào. Nhưng Lan Khánh vẫn đang nhìn chằm chằm vào hắn, chờ đợi một câu trả lời, khiến Tiểu Thất hồi lâu sau mới khó khăn mở miệng :”Ngươi không nhớ chuyện gì xảy ra lúc ở kinh thành sao?”

Lan Khánh nghĩ một chút, hoang mang nhìn Tiểu Thất.

Biểu tình kia, mười phần thì tám chín phần là không nhớ gì rồi, Tiểu Thất nghĩ thầm.

“Vậy… ngươi có nhớ hay không người tên Đông Phương Khách?” Tiểu Thất hỏi lại.

Lan Khánh đảo mắt một chút, rồi ngẩng đầu khó hiểu nhìn Tiểu Thất : “A?”

Tiểu Thất ngẩn người, trong bụng nghĩ, người này không phải tất cả đã quên hết rồi chứ? Cuối cùng hắn hỏi :”Vậy… Ngươi tên là gì?”

Lan Khánh nhảy dựng lên, chỉ tay thẳng vào mặt Tiểu Thất, cả giận nói :”Ta tên là gì sao ngươi lại không biết, lại còn đi hỏi ta? Chẳng lẽ ngươi chạy đi chưa bao lâu, đã đem hết sự tình vứt đi, ngay cả tên của Tiểu Hắc đại nhân ta cũng quên luôn?”

Tiểu Thất đưa chân ra sau, định bụng lúc Lan Khánh đánh tới sẽ nhảy ra tránh, nhưng, hắn mới nhấc chân, thì thần tình Lan Khánh đã càng trở nên đáng sợ, mắt nhìn trừng trừng như muốn đục lấy hai lỗ trên người đối diện. Tiểu Thất run run thu chân lại, lấy hết can đảm đứng yên tại chỗ.

Thật đáng sợ, quá đáng sợ mà! Muốn chạy nhưng lại không thể nhấc nổi chân!

Kỳ thực, chuyện làm Tiểu Thất lo nhất chính là thân thể của Lan Khánh. Lúc ở kinh thành, Lan Khánh đã nhớ ra hắn là Bách Lý Thất, cũng biết trước kia hắn tên Đông Phương Khiếu Nguyệt, như vậy mà chiếu xuống, nhớ ra những chuyện gì nữa thì cũng chẳng phải bàn… Nhưng mà lúc này, không hiểu gặp kích thích gì, mà lại trở về làm Thi Tiểu Hắc…

Tiểu Thất thật sự rất lo lắng, vì vậy liền dè dặt mở miệng nói :” Nhiều ngày nay cơ thể ngươi có gì bất thường không? Tỷ như đau đầu a, cả ngày tức giận a, khí huyết bất thuận gì gì đó đó?”

Lan Khánh trừng mắt nhìn Tiểu Thất. Hiện giờ hắn hỏa khí dâng cao, cái gì cũng không muốn nói.

Tiểu Thất đảm chiến tâm kinh ( run như cầy sấy ) cầm lấy tay Lan Khánh, hắn vốn nghĩ phần thưởng cho sự dũng cảm này chính là một chưởng của Lan Khánh, nhưng, thẳng đến khi hắn bắt mạch xong, Lan Khánh vẫn chẳng có động tĩnh gì, chỉ là bình tĩnh nhìn hắn mà thôi.

Tiểu Thất thở phào một hơi, thuyết :”Tốt, chân khí thông thuận, chỉ là có chút ngưng trệ mà thôi, hẳn là không có vấn đề gì.”

Ngày ấy trước khi ly kinh, hắn đã hỏi qua Tiểu Xuân về bệnh tình của Lan Khánh. Tiểu Xuân đã nói, chân khí của Lan Khánh đã thuận, hơn nữa mỗi ngày đều dùng dược, cũng không còn gì đáng ngại. Tiểu Thất tỉ mỉ xem xét, thấy được mạch tượng của Lan Khánh lúc này chẳng qua chỉ có chút hỗn loạn, không làm tổn thương được thân thể, thì mới bớt lo lắng một chút.

Tiểu Thất nhìn Lan Khánh một chút, nói :”Sư huynh… Ngươi lúc này bỏ đi, có báo cho Thi đại nhân hay Nam tiên sinh không?”

“Không có!” Lan Khánh cả giận nói :”Ta vội đi tìm ngươi, làm gì có thời giờ nói cho bọn họ! Huống hồ ngươi cũng không phải không biết, ta ra ngoài mà không có ai đi cùng, cha sẽ cho rằng ta lại đi gây chuyện, chắc chắn sẽ không cho ta đi!”

“Thi đại nhân cũng chỉ lo lắng cho ngươi mà thôi.” Tiểu Thất trấn an.

“Ta còn lo cho ngươi hơn!” Lan Khánh trừng mắt nhìn Tiểu Thất, nhưng bất chợt thấy khuôn mặt lo lắng, biết người này tâm tư luôn đặt tại mình, nghĩ nghĩ, cũng chẳng nổi giận được nữa.

“Vì sao lại lo lắng cho ta?” Tiểu Thất không hiểu được.

Lan Khánh chăm chú nhìn Tiểu Thất, thuyết :”Bởi vì ta nằm mơ, mơ chúng ta đi tới kinh thành, sau đó Túc Vương phái người truy sát chúng ta, kết quả là ngươi không cẩn thận bị chết. Nhưng sau đó ngươi lại vẫn sống, thế nhưng không hiểu sao ta lại quên mất ngươi, rốt cuộc ngươi đã bỏ ta đi mất.”

“Sau ta lại mơ, lần này là ở Quy Nghĩa huyện, lâu lắm lâu lắm mới nhớ được ngươi, nhưng ta nghĩ đến, ngươi cư nhiên không nói với ta, rằng ta đã quên mất ngươi, lại một mình trốn đi, ta tức giận đến nỗi đánh sập cả một bức tường. Tiếp sau, ta liền tỉnh lại. Thế nhưng sau khi tỉnh lại cũng chẳng thấy ngươi đâu, ta liền nghĩ, ngươi thực sự đã đi, cho nên, ta liền chạy đi khắp nơi để tìm.”

“Ách…” Tiểu Thất nghe xong, há hốc mồm.

Người này không phải coi chuyện ở kinh thành là một giấc mộng đấy chứ?

Chỉ nghe tới đây, Tiểu Thất coi như cũng đoán ra được bảy tám phần. Chắc chắn người này khi về Quy Nghĩa huyện, đã gặp kích thích gì đó, kinh mạch lần thứ hai nghịch chuyển, tái tẩu hỏa nhập ma, làm Thi Tiểu Hắc trở lại, chính là bộ dáng ngày hôm nay đây.

Tiểu Thất chẳng biết nên khóc hay nên cười. Hắn vẫn nghĩ người này nhớ lại hắn, nhưng cũng không quên được sự tình trước kia, hai bọn họ cả đời này sẽ chỉ như người xa lạ. Không ngờ rằng, người này nhớ lại, nhưng cũng quên hết chuyện ngày trước, còn chạy cả ngàn dặm tới Lan Châu tìm hắn.

“Tiểu Kê!” Lan Khánh hô.

“Ách, có!” Tiểu Thất một lúc mới hoàn hồn mà đáp lại được.

“Ta đã tìm được ngươi, vì vậy ngươi sẽ cùng ta trở về, không được chạy đi đâu nữa nghe không?” Lan Khánh đưa đôi mắt trong suốt không chút vẩn đục nhìn Tiểu Thất. Hắn không biết trong lòng Tiểu Thất nghĩ gì, chỉ đơn giản nói ra hết suy nghĩ của mình.

Tiểu Thất vò đầu, có chút khó xử.

Trần Tiểu Kê lúc ở kinh thành đã bị người ta quên đi, đối xử rất mực lạnh nhạt, khiến hắn lòng hắn đau như bị dao cắt, khóc đến thiên hôn địa ám nhật nguyệt vô quang… Nhưng bây giờ thì lại đột nhiên tới tìm hắn, nói là đã nhớ ra hắn, nói mấy câu an ủi, rồi muốn hắn quay về, sao có thể được a!

“Trần Tiểu Kê!” Lan Khánh cau mày. Hình như con gà kia còn chần chừ gì thì phải.

“Ai…” Tiểu Thất khoát khoát tay, nói :”Không được, đại gia ta phải hảo hảo ngẫm lại đã.”

“Cái gì!” Lan Khánh giận lên. Tiểu Hắc đại nhân hắn đã mở miệng, con gà kia phải lập tức đáp ứng mới đúng, tại sao lại phải ngẫm lại cơ chứ!

“Nực cười!” Lan Khánh hỏa khí bốc cao, giơ tay muốn đánh xuống bàn, nhưng một chưởng kia lại đánh xuống khoảng không. Hắn sửng sốt nhìn xuống, mới phát hiện cái bàn lúc nãy đã bị mình đánh nát phân nửa, mà nửa kia giờ đang đổ ra trên đất.

Tiểu Thất không đáp lại Lan Khánh. Hắn biết Lan Khánh rất nghiêm túc, nhưng cũng bởi vì thế, hắn cũng phải thật nghiêm túc mà suy nghĩ mới được. Hắn nói :”Ngươi phải để ta suy nghĩ một thời gian đã. Nếu như ta nghĩ thông, tự nhiên sẽ theo ngươi trở về.”

Lan Khánh cau mày nói :”Vậy ngươi chừng nào mới nghĩ thông?”

“Không biết.” Tiểu Thất thuyết.

Nhất Diệp nãy giờ ở bên cạnh vẫn quan sát Tiểu Thất cùng Lan Khánh. Hắn trộm thấy tình hình lúc này không quá căng thẳng, hơn nữa hai người kia nói chuyện cứ úp úp mở mở, ám muội bất minh, hắn liền quát to:

“Bách Lý Thất, tên này chính là kẻ hại ngươi khóc đến nỗi hai con mắt sưng như quả hạnh đào đúng không?”

“Ai, cái chuyện mất mặt đó xin ngươi đừng có nói to như vậy được không!” Tiểu Thất gãi gãi đầu, mặt bỗng dưng đỏ lên.

Lan Khánh nghe Nhất Diệp nói, mặt nhăn lại, quay sang hỏi Tiểu Thất :”Ngươi khóc? Là ai khi dễ ngươi? Là ai dám khi dễ ái kê của Tiểu Hắc đại nhân ta, không muốn sống nữa sao?”

Lan Khánh căm giận bất bình nói, nhưng chỉ đổi được một cái nhìn bằng nửa con mắt của Tiểu Thất.

Tiểu Thất chẳng biết phải làm sao, liền thở dài. Phiến tử thêu kim ô ( thái dương ) xòe ra, phất mấy cái, tiện thể che luôn được biểu cảm phức tạp trên mặt, chậm chạp lê từng bước nặng nề ra ngoài.

Kẻ trên đời này có thể khiến Bách Lý Thất hắn bi thảm như vậy, nhưng vẫn cam tâm tình nguyện, thì trừ Lan Khánh ra, còn có thể là ai nữa đây?

Nhưng hết lần này đến lần khác, đại sư huynh a, sao ngươi vẫn không biết như vậy chứ…

Tiểu Thất đem Lan Khánh về Duyên Lăng gia tổ trạch, đại đương gia của Duyên Lăng gia, Duyên Lăng Nhất Kiếm, hiện nay vẫn còn ở Phụng thành Thiết Kiếm môn, quấn quít cùng cháu trai yêu dấu, không có đường trở về, nên tác chủ trong nhà, chỉ còn có nhị đương gia Duyên Lăng Nhất Diệp.

Mà Tiểu Thất, mặc dù họ Bách Lý, nhưng Nhất Kiếm và Nhất Diệp lại luôn đối đãi hắn như anh em trong nhà, cho nên hắn mang người tới cùng, hạ nhân trong nhà cũng tự dưng coi đó là khách quý của chủ tử mà tiếp đón, tuyệt không chậm trễ.

Tiểu Thất vừa buông Lan Khánh, đã vội vàng chạy ra ngoài.

Phân đà của Phù Hoa cung tại nơi đây hắn đều chạy tới, tiện thể giải quyết một số ân oán đã tồn tại nhiều năm, kết quả, đến khi mọi việc ổn thỏa, thì hai ngày đã trôi qua.

Mà hai ngày nay cũng rất kỳ quái a, Lan Khánh tự dưng yên lặng bất ngờ, không có đến làm phiền hắn. Có lẽ Lan Khánh cũng đã khác trước đây, cũng biết không phải việc gì dùng vũ lực cũng có thể giải quyết.

Đến lúc trời tối, Tiểu Thất sau khi tại ngoại một ngày một đêm mới trở về. Quản gia A Phúc thấy vậy, liền đến thỉnh an :”Thất gia đã trở về a!”

“Ân.” Tiểu Thất hỏi :”Hai ngày nay không có sự tình gì chứ?”

A Phúc trả lời :”Không có.”

“Sư huynh ta đâu?” Tiểu Thất đảo mắt một vòng, không thấy Lan Khánh đâu cả.

“Thi công tử từ sáng sớm đã xuất môn, không biết đi đâu, cũng chưa trở về.”

Tiểu Thất gật đầu, rồi đi về phòng.

Sơ tẩy qua, rồi cũng đem nhân bì diện cụ trên mặt gỡ xuống. Mấy ngày nay ở Lan Châu, hắn đều dùng gương mặt của Lâm Ương, tuy rằng vẫn thắc mắc, tại sao lúc ở Thiên Hương lâu, Lan Khánh thoáng một cái đã có thể nhận ra hắn, nhưng sau nghĩ lại, có lẽ liên quan đến chuyện trên người hắn bị hạ Bách lý tầm hương.

Vốn tưởng rằng nên đường ai nấy đi, dù sao hắn cũng chưa từng hy vọng sẽ có thể cùng người kia sống cả đời bên nhau, nhưng mà, rõ ràng người kia đã quên đi Trần Tiểu Kê, vì sao tự dưng lại nhớ lại như vậy? Hắn lúc này y như giữa trưa hè bị giội cho chậu nước lạnh, nóng lạnh đan xen, quả thực dày vò người ta tới chết.

Hai ngày qua, Tiểu Thất vẫn luôn suy nghĩ. Kỳ thực có trở về Quy Nghĩa huyện hay không cũng không quan trọng, cái chính là người bên cạnh mình là ai.

Lòng hắn đã sớm ở bên Lan Khánh, vô luận người nọ có nhớ hay không, đối đãi hắn thế nào, thì hắn cũng đã rơi xuống cái hố không đường lên này rồi, tâm đã cho đi, thì chẳng thể có cách nào lấy lại, và đương nhiên, sẽ không thể có người khác được nữa.

Hắn đã sớm minh bạch chính mình. Bách Lý Thất vốn rất kiên cường, nhưng thật cũng có phần cố chấp.

Chỉ là bệnh tình Lan Khánh luôn thất thường, một hồi điên loạn, một hồi lại bình thường. Lần trước tại kinh thành chính là một ví dụ, Lan Khánh đã trở về Quy Nghĩa huyện mà không thèm để ý tới hắn, ngày sau, nếu thật muốn ở cùng Lan Khánh cả đời, sự tình này chắc chắn sẽ phải diễn ra thêm vài lần, đến lúc đó, hắn có thể chịu đựng nổi sao?

Tiểu Thất cởi bỏ ngoại bào, chỉ mặc mỗi một kiện tiết y đơn bạc, ngồi ngây ở mép giường, yên lặng nghĩ.

Nếu nhận được một phần, hắn tình nguyện trả giá ba phần.

Với ba phần ấy, hắn có thể được nhìn thấy khuôn mặt tươi cười vô tư của Lan Khánh.

Nụ cười hồn nhiên rực rỡ của người kia, vô lo vô nghĩ, chính là thứ hắn luôn mong chờ, và cũng là thứ tốt đẹp nhất trên đời.

Cho tới nay, hắn vẫn luôn hy vọng, nụ cười kia vĩnh viễn tỏa sáng, vĩnh viễn đọng trên mặt người kia. Hắn nếu đi, thì từ nay về sau, sẽ không thể nhìn thấy nữa, cũng không có cách nào chiếu cố người kia… vậy thì những ngày sau này, hắn có thể không lo lắng, yên ổn mà sống được không?

Lúc Tiểu Thất đang đắm chìm trong suy tư, thì bên ngoài truyền đến một trận huyên náo.

“Đã nói là chỉ nhìn một chút thôi, cái gì cũng chưa có, ngươi rốt cuộc là tức giận cái gì? Đừng cho là ta dung túng ngươi, nên ngươi được một tấc lại lấn một thước!”

Thanh âm kia nhất định là của Nhất Diệp, mà kẻ có thể làm Nhất Diệp như vậy, cũng chỉ có thể là tiểu tâm can của hắn – Trục Nhật.

Đeo lên nhân bì diện cụ, Tiểu Thất xuống giường, mở cửa đi ra ngoài.

“Đã trễ thế này, Duyên Lăng Nhất Diệp ngươi không đi ngủ, mà còn kêu ma gọi quỷ gì ở đây?” Tiểu Thất nhăn mày.

Nhất Diệp lúc này đang cùng với Trục Nhật đứng ở trong sân, mặt đối mặt.

Trục Nhật thấy Tiểu Thất đi ra, liền cúi đầu hô một tiếng :”Công tử.”

Nhất Diệp đang cố giải thích với Trục Nhật sự việc ngày hôm đó, chỉ thấy mặt hắn lạnh tanh, không thèm để ý, nhưng khi Tiểu Thất vừa xuất hiện, nét mặt đã thoáng ôn hòa đi nhiều, khiến hỏa khí trong lòng Nhất Diệp kìm nén lâu nay không chịu được nữa mà bạo phát. Hắn đối Tiểu Thất quát :”Bách Lý Thất ngươi ra đây làm gì, buổi tối ngươi muốn ngủ cứ ngủ, đừng có mà quấy nhiễu ta nói chuyện với Trục Nhật!”

“Duyên Lăng Nhất Diệp ngươi làm gì mà phát điên, đại gia ta không có đắc tội với ngươi, ngươi hét vào mặt ta làm gì!” Tiểu Thất khó chịu nói.

“Sao ta không thể hét vào mặt ngươi?” Nhất Diệp chỉ vào Trục Nhật, quay qua Tiểu Thất nói :”Ngươi xem, hắn giờ là cái bộ dạng gì! Ta ở cùng hắn đã bao lâu, mà ta nói mười câu chỉ đáp có hai câu! Có phải hay không thấy chủ tử cũ liền quăng ta ra phía sau, tả một tiếng công tử, hữu một tiếng công tử, ta nói cái gì cũng không thèm nghe hết! Ngươi nói xem cái này phải tính toán thế nào! Hơn nữa, ta cũng chỉ có nhìn sư huynh ngươi một chút, chỉ nhìn một chút thôi, mà tên này đã chưng bộ mặt y như nước đá, buổi tối lại không thèm cùng ta đi ngủ, vậy là sao đây a!”

Tiểu Thất trong lòng vốn đang không thoải mái, lại thêm Nhất Diệp vô cớ gây sự, nộ khí cũng bốc lên. Tiểu Thất liền hét lại :”Ai kêu mắt ngươi không có việc gì cứ liếc lung tung! Bao nhiêu người như vậy không nhìn, lại đi nhìn đại sư huynh ta làm gì!”

“Thì vì hắn đẹp, không được sao?” Nhất Diệp cả giận nói :”Nhìn một cái thì mất miếng thịt nào sao?”

Tiểu Thất cả giận nói :”Sớm biết ngươi là người như vậy, trước đây ta đã không đem Trục Nhật giao cho ngươi. Ngươi đã quên lúc đó ngươi nói gì với ta sao? Ngươi nói ngươi chỉ thích hắn, chỉ muốn có một mình hắn, nếu có hắn ở bên, thì cả đời này không còn gì hối tiếc nữa! Nếu không phải ta thấy ngươi nước mắt ngắn dài, thì sao ta lại đem hắn cho ngươi! Ngươi tự xem xem lúc này mình thế nào? Người ngươi đã có được, nhưng ngươi có quý trọng không? Mắt lại bắt đầu liếc ngang liếc dọc, thấy người đẹp là chạy tới! Trong lòng Duyên Lăng Nhất Diệp ngươi, liệu còn có hắn hay không?”

“Trong lòng hắn mới không có ta!” Nhất Diệp rống lên.

“Hảo!” Tiểu Thất hít sâu một hơi, cũng không muốn tranh cãi với người này nữa. Hắn quay sang Trục Nhật, nói :”Đã như vậy, ngươi liền trở về cho ta! Dù sao ngươi cũng vì hắn nhìn nam nhân khác mà tức giận, hắn còn không biết là ngươi ghen, lại còn đổ cho lòng ngươi không có hắn, vậy thì, ngươi còn ở bên hắn, cũng chỉ là tự rước thêm thương tâm mà thôi.”

Tiểu Thất đối Trục Nhật thuyết :”Ngươi trước đây không phải nói là thích ta sao? Nếu thích ta, vậy ngươi hãy trở lại, đại gia ta cũng sẽ để cho ngươi thích đến chết luôn! Mấy chuyện hỗn tạp ở đây không cần để ý nữa, ngươi cùng ta quay về Phù Hoa cung, từ nay về sau cũng đừng tái kiến người này, đỡ phải đen đủi.”

“Tiểu Thất!” Nhất Diệp không nghĩ tới Tiểu Thất sẽ nói ra mấy lời như vậy.

“Công tử!” Trục Nhật cũng có chút kinh hãi.

“Có trở về hay không, nói một câu thôi!” Tiểu Thất quát.

“…” Trục Nhật nghiêng đầu, cúi mặt không nói.

Đương niên, Trục Nhật vốn bị cừu gia truy sát, dẫn đến trọng thương, tính mệnh như ngọn đèn trước gió. Đúng lúc đấy, Tiểu Thất xuất hiện, cứu hắn một mạng, cũng giúp hắn báo thù, nên kể từ đó, Trục Nhật liền đi theo Tiểu Thất, một lòng trung thành báo đáp.

Nhưng sau đó Duyên Lăng Nhất Diệp tới, lại coi trọng hắn, hơn nữa còn thiên cầu vạn cầu, cầu Tiểu Thất đem mình cho hắn. Hắn vốn cho rằng mình sẽ không động tình với Nhất Diệp, nhưng sớm chiều ờ bên nhau, Nhất Diệp đối hắn thì trăm ngàn ôn nhu, cho dù tâm có bằng sắt đá thì cũng sớm tan chảy. Không hiểu từ lúc nào, trong mắt hắn chỉ còn một mình Nhất Diệp, mà Tiểu Thất, thì chỉ là chủ tử duy nhất mà hắn thừa nhận trên đời này mà thôi.

Chỉ cần Tiểu Thất nói một câu, thì có phải dâng cả sinh mệnh, hắn cũng tuyệt không do dự.

Nhưng hôm nay, chủ tử lại muốn hắn rời xa Nhất Diệp, quay về Phù Hoa cung…

Trái tim Trục Nhật như muốn thắt lại, trong lòng đều rối tung.

Nhất Diệp thấy Trục Nhật đôi mày nhăn lại, tựa hồ đang cân nhắc chuyện quay về cùng Tiểu Thất. Hắn biết, người này từ trước tới nay đều không phản kháng lại mệnh lệnh của Tiểu Thất, trong lòng quýnh lên, vội vàng nói:

“Bách Lý Thất ngươi mà dám đem tâm can của ta về, ta liền liều mình với ngươi!”

Tiểu Thất hừ lạnh một tiếng :”Dù sao, hắn cũng chỉ coi là tạm được, khác với sư huynh ta hảo khán. Đối với người đi trên đường thấy tuấn nam là mắt sáng lên như ngươi, để hắn lại còn sợ ngươi chướng mắt. Không bằng ta mang về, coi như giúp ngươi một tay!”

Trục Nhật vẫn cúi đầu, nhàn nhạt nói :”… Công tử nói đúng.”

Nghe Trục Nhật nói như vậy, Nhất Diệp liền hoảng lên. Hắn vội vàng bắt lấy tay Trục Nhật, khẩn trương nói :”Ta sai rồi, ta sai rồi, ta biết ta sai còn chưa được sao? Từ nay trở đi, trừ ngươi ra, ta sẽ không bao giờ nhìn người khác nữa! Ngươi cũng đừng theo Tiểu Thất về Phù Hoa cung có được không! Ngươi không biết ta thích ngươi nhiều thế nào đâu, nếu ngươi thật sự rời ta đi, ta sẽ chết, chắc chắn sẽ chết đấy!”

“…” Trục Nhật rầu rĩ, không mở miệng.

“Nhật Nhật a! Nhật Nhật a! Những gì ta nói đều là sự thực, bằng không ngươi cứ đem đao tới đây, ta đem tim ta móc ra cho ngươi xem, lúc đó ngươi sẽ minh bạch ta thật tâm thế nào…” Nhất Diệp kích động nói.

Tiểu Thất nghe xong, thoáng rùng mình.

Trục Nhật quay sang nhìn Tiểu Thất một cái, Nhất Diệp đã lập tức nói :”Không cho ngươi nhìn hắn! Ngươi chỉ có thể nhìn ta! Nhìn ta, nhìn ta đây này, ngươi nếu nhìn hắn, hắn tuyệt đối sẽ ly gián chúng ta, chắc chắn sẽ nói ngươi rời xa ta!”

“Chủ tử…”

“Đừng gọi ta là chủ tử, gọi ta là Diệp Diệp!”

Kế đó là một tràng những câu nói khiến người khác buồn nôn da gà nổi đầy người, Trục Nhật rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên nhìn Nhất Diệp, sau đó, một người khẩn trương nói về sau làm sao làm sao, tuyệt đối sẽ không thế nào thế nào, người kia thì nói ngươi nếu đối ta như thế nào, ta tự sẽ không như thế này thế nọ… Sau khi đã hiểu rõ, liền vui mừng mà kéo nhau về phòng.

Tiểu Thất lắc đầu, nhìn bóng lưng hai người rời đi, cười thở dài.

Hắn biết, Trục Nhật tuy rằng không nói ra, nhưng trong lòng vẫn luôn gút mắc. Lúc này Duyên Lăng Nhất Diệp đã đứng ra nhận sai, lại còn cam đoan trước mặt hắn, thì hai người này, một hồi sẽ lại như keo sơn mà thôi.

Bạn đang đọc Khánh Trúc Nan Thư Chi Bích Hải Thanh Thiên của Tự Từ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 35

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.