Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đệ thập bát chương (2)

Phiên bản Dịch · 2472 chữ

Cuộc sống tại Quy Nghĩa huyện, hiện giờ, nói dễ nghe thì có thể là bình thản, còn nói khó nghe, thì chính là buồn chán.

Lan Khánh sáng sớm sơ tẩy qua, rồi ngồi trong phòng một lát. Ly khai kinh thành đã hơn mười ngày, nhưng mà trong đầu hắn vẫn là một mảng hỗn loạn. Một số chuyện thì không nhớ được, nghĩ mãi cũng không ra, ngoài ra, chỉ cần chạm nhẹ, đầu cũng đã đau như sắp nứt ra tới nơi.

Tự mình châm một chén trà, lẳng lặng ngồi uống.

Từ bên ngoài, truyền tới ba tiếng mõ, chính là âm thanh báo cho các bộ đã tới giờ làm việc.

Lan Khánh đứng dậy, đeo bội kiếm, đi ra cửa. Nhưng ngay lúc sắp đặt chân ra ngoài, lại thoáng nhìn thấy ở bên cạnh có một nhĩ phòng nho nhỏ.

Lan Khánh dừng một chút, rồi chầm chậm bước qua, lấy tay đẩy cửa phòng mở ra.

Bên trong nhĩ phòng không bày biện gì phức tạp, có thể nói là khá đơn sơ, chỉ có một chiếc giường đơn, một cái tủ nhỏ.

Lan Khánh đi vào, sờ sờ ngăn tủ, rồi đem cửa tủ mở ra, thấy ở trong đó có một tấm nhân bì diện cụ.

Cầm nhân bì diện cụ trên tay, thấy trong đầu có chút hỗn loạn.

Hắn biết thứ này là do ai lưu lại, mà người kia cũng có nói, trước đây tại một địa phương, đã từng chiếu cố hắn một thời gian, là người mà hắn từ đó tới nay luôn mang theo bên mình.

“Bách Lý Thất…” Lan Khánh bật cười một tiếng.

Hắn không biết trước đây mình làm sao, mà lại có thể đem người kia bên mình. Bọn họ rõ ràng là có thâm cừu đại hận, vốn không đội trời chung, theo lý mà nói, hẳn là phải hận đến mức muốn giết chết mới đúng, làm sao có khả năng bình yên ở chung một chỗ.

Bàn tay vặn một cái, tấm nhân bì diện cụ kia đã rách nát, rơi lả tả dưới chân. Lan Khánh quay lưng, bước khỏi nhĩ phòng.

Chỉ là vừa đi vài bước, đã không tự chủ được mà quay đầu lại, nhìn phía sau lưng.

Phía sau rất trống trải, cái gì cũng không có.

Trong ngực Lan Khánh bỗng dâng lên một cảm giác cô tịch, mà hắn cũng không thể giải thích, cái cảm giác này từ đâu mà có.

Quá ngọ, Lan Khánh đang ngồi tại trà lâu uống trà, bỗng thấy người đang ăn ở bàn bên cạnh có chút quen mắt, đưa tay trảo một phát, người kia liền phản kháng, đánh một lúc mới nhớ ra tên kia nguyên lai là tên giang dương đại đạo ( hải tặc, cường đạo, cướp sông cướp biển ) đứng đầu trong danh sách của hải bộ văn thư. Tên này hoành hành ở mấy huyện vùng Tây Nam, cướp đoạt vô số ngân lượng, dang xưng Vô ảnh thần viên Tôn Lão Lục.

Lan Khánh dễ dàng áp chế được Tôn Lão Lục, rồi đưa hắn áp tải về nha môn.

Thời gian Lan Khánh không ở Quy Nghĩa huyện, nghe nói tiểu tặc đã ngày càng nhiều lên, lao phòng gần như cũng đã chật ních. Lan Khánh đưa Tôn Lão Lục vào lao phòng tối tăm phía trong, khóa lại cẩn thận. Trong lúc đấy, bất giác quay sang nhìn lao phòng bên cạnh, phát hiện ra hàng rào ở giữa có một lỗ hổng lớn, khiến hai lao phòng thông lại thành một. Vừa nhìn thấy, trong đầu đã như có một cái kim, hung hăng đâm hắn.

Lan Khánh nhíu nhíu mày.

Lý Trung lúc này cũng vừa dẫn phạm nhân từ lao phòng ra cho Thi Vấn thẩm vấn, thấy Lan Khánh, liền mở miệng kêu một tiếng :”Tiểu đầu nhi.”

Lan Khánh nhàn nhạt đáp lời Lý Trung, nhưng cũng không để ý tới hắn. Hắn chỉ thấy trong đầu vô cùng đau, tựa hồ có cái gì đó thoáng hiện lên, nhưng không thể nắm bắt, những hình ảnh này chỉ chợt vụt qua, rồi nhanh chóng tiêu thất.

Lý Trung đưa phạm nhân trở lại lao phòng xong, liền quay qua bên người Lan Khánh. Bởi vì nhớ tới Tiểu Thất, nên đã liếc mắt nhìn Lan Khánh mấy lần.

Ánh mắt Lý Trung có chút oán giận. Hắn biết Lan Khánh cùng Tiểu Thất ở Thanh Châu đã phát sinh chuyện gì, hắn cũng biết Tiểu Thất vì Lan Khánh mà phải nỗ lực ra sao, nam tử cùng nam tử mến nhau vốn là việc đại kỵ, nhưng Tiểu Thất vì Lan Khánh mà cái gì cũng không để ý, tất cả mọi việc đều vì Lan Khánh, luôn toàn tâm toàn ý vì Lan Khánh, vậy mà lại có kết cục như thế… Lý Trung trong lòng thật sự vô cùng chua xót.

Lan Khánh thoáng nhìn thấy nhãn thần của Lý Trung nhìn hắn, nhẹ nhàng nói :”Ngươi còn nhìn ta như vậy, ta liền móc mắt ngươi ra.”

Thanh âm Lan Khánh mềm nhẹ, trên mặt mang theo tiếu ý, nhưng Lý Trung thầm nghĩ, những gì người này nói hoàn toàn là sự thực, khiến hắn hoàn toàn không còn can đảm nhìn Lan Khánh lần nữa. Hắn tưởng tượng, mình mà nhìn thêm lần nữa, tròng mắt này trong tức khắc sẽ bị móc ra, lăn lăn trong lòng bàn tay Lan Khánh.

Lý Trung nhanh chóng thu hồi ánh nhìn, cúi đầu rầu rĩ, vừa đi vừa lẩm bẩm :”Tiểu Thất thật tội nghiệp…”

Lan Khánh nhướng mày, năm ngón tay thành trảo, vốn định hướng lưng Lý Trung trảo tới. Theo lực đạo của hắn, một trảo này, tuyệt đối sẽ xuyên thấu da thịt, đem tim người kia móc ra.

Nhưng, ngay lúc đó, mấy tên dịch tốt bên cạnh lại làm dời đi sự chú ý của Lan Khánh. Hắn ngây ngẩn một lúc, nhìn mấy dịch tốt khiêng một dục bồn từ trong phòng giam bị phá thông kia đi ra. Chỉ đến khi có người hô lên :”Tiểu đầu nhi, làm ơn tránh ra.”, hắn mới tỉnh táo trở lại.

Ngục tốt nói nhỏ :” Nhà tù đều đã đầy cả, chỉ còn mỗi phòng giam này còn trống..” Rồi tiếp tục quay sang Lan Khánh tiếp :”A, Tiểu đầu nhi, chăn đệm của ngươi vẫn ở bên trong, vừa vặn ngươi ở đây, cũng đem tất cả về đi a! Chúng ta còn vội nhiều việc khác, không đem về nội nha giúp ngươi được!”

Lan Khánh sửng sốt :”Vì sao chăn đệm của ta lại ở đây?”

Ngục tốt biểu tình kỳ quái, thuyết :”Chính là vì trạm dịch huyết án lúc trước a, ngươi bị vu oan, Thi đại nhân nghĩ ngươi giết người, nên đã đem ngươi giam lại.”

“…” Lan Khánh thực sự không nhớ rõ chuyện này.

Hắn đi vào bên trong phòng giam, cầm lấy một góc chăn, ngơ ngẩn nhìn.

Sau đó, đột nhiên trong đầu như bị cái gì đâm vào, đau đớn đến không mở nổi mắt, bên tai dường như lại có thanh âm gì vang vang. Nó nói:

“Ta cũng không có thích Thi đại nhân… Người ta thích…là ngươi…”

Hắn theo thanh âm quay đầu lại, thấy trước mắt chính là một khuôn mặt đỏ bừng, hòa cùng vẻ tuấn lãng là biểu tình vô cùng lúng túng.

“Cái gì?” Hắn nghe thấy thanh âm của chính mình.

Sau đó người nọ lại nói tiếp :”… Người ta thích… là ngươi…”

Lan Khánh ngây người nắm chặt góc chăn, hình ảnh kia như hiện rõ trước mắt, hắn nghĩ… A… Nguyên lai ta là quên đi chuyện này…

“Trần Tiểu Kê… Ngươi thích Thi Tiểu Hắc?” Hắn nghe chính mình đang hỏi, thanh âm này, hình như còn mang chút khoái trá.

“…Đúng.” Hắn nghe người nọ trả lời. Câu trả lời kia, vừa mang chút rụt rè e lệ, lại vừa như khẳng định chắc chắn.

“Thực sự thích Thi Tiểu Hắc?”

“…Đúng.”

“Miếng ăn tới miệng, tuyệt đối ta sẽ không nhả ra, Trần Tiểu Kê, ngươi về sau dám mở miệng ra gọi người khác, không, chỉ cần nhìn thôi…”

“Của ta… Của ta… Tiểu Thất… Ngươi là của ta….”

Tình cảnh trước mắt biến hóa liên tục, từng câu chữ hứa hẹn trong lao phòng ngày ấy, tình cảm khắc cốt ghi tâm chầm chậm từ trong máu thịt chảy ra, tâm tình cường liệt, tình cảm sâu đậm, khiến Lan Khánh trong phút chốc vô pháp chịu đựng, trái tim cứ như bị ai nắm chặt lấy, khiến hắn ngã ra trên giường, đau đớn không thể chịu nổi.

Sau đó… sau đó hắn nghe thấy thanh âm phẫn nộ của chính mình :”Vậy còn ngươi? Vì sao ta không phải bảo bối tâm can của ngươi? Cha thấy ta hai mắt đều ứa lệ, thế sao ngươi cư nhiên lại không có?”

Thanh âm kia tuy là phẫn hận, nhưng sao lại nghe như một tiểu hài tử đang làm nũng.

Lan Khánh không thể tin được mình đã từng nói như vậy, lại còn là với Tiểu Thất.

Cuối cùng, hắn thấy mình đưa tay kéo mặt Tiểu Thất lại, lạp lạp má của hắn sang hai bên, làm Tiểu Thất đau đến nỗi nước mắt lưng tròng. Lúc này, mới hài lòng nói :”Được rồi, hiện tại ta cũng là bảo bối tâm can của ngươi…”

Ta cũng là bảo bối tâm can của ngươi….

Hắn nhìn thấy nụ cười trên mặt Tiểu Thất, đúng là vẻ mặt dung túng, nhưng cũng có chút bất đắc dĩ…

“Bách Lý Thất —–” Những tâm tư tình cảm thống khổ xen lẫn ngọt ngào cuồn cuộn kéo tới, một kích rồi một kích, khiến cho Lan Khánh trở tay không kịp.

Đầu đau đến độ muốn nứt đôi ra, khiến Lan Khánh hét to lên một tiếng.

Nhớ, tất cả hắn đều đã nhớ.

Nửa năm trước hai bọn họ tương phùng trong ngôi miếu đổ nát, rồi mấy tháng liền tận tình chăm sóc, từng lần trăng tròn lại vội vã lo lắng cho hắn, luôn bị hắn gọi là Trần Tiểu Kê nhưng không hề phản bác, chưa lúc nào từng rời xa hắn, luôn toàn tâm toàn ý vì hắn mà lo toan…

Rõ ràng đã từng có thời gian như thế, rõ ràng đã đáp ứng vô luận thế nào cũng sẽ không hề ly khai… Vậy mà sao chỉ vì lúc ở kinh thành, hắn nói muốn rời đi, đến con mắt cũng không buồn liếc một cái, thì lại không nói cái gì, chỉ là buông tay nhượng hắn đi xa?

Hắn biết rõ là mình không nhớ được, vậy vì sao lại dễ dàng như vậy nhượng mình bỏ đi?

Thời gian chuyển hoán, những hình ảnh trước đây lại nặng nề kéo đến trong đầu Lan Khánh.

Năm ấy hắn đã lợi dụng người kia, trong đêm pháo hoa rực trời đã nhảy xuống khỏi tường thành, thoát ly khỏi hoàng thành tàn ác, bỏ mặc người kia ở lại nơi thâm cung khắc nghiệt…

Sau, sư phụ lại đến đón hắn. Hắn trong lòng bất an, vì vậy đã cầu sư phụ quay lại Hoàng thành tìm, xem người kia sống chết ra sao.

Cuối cùng, khi sư phụ trở về, lại mang theo hai người. Một người dưới thắt lưng máu chảy đầm đìa – chính là Triệu Tiểu Xuân, người còn lại thì khuôn mặt bị rạch đến rách nát, không còn nhìn ra được dung mạo trước kia nữa…

Tình cảnh như vậy, khiến hắn thật sự kinh hãi.

Hắn khiếp sợ nói không ra lời, không biết được người kia vì sao mà lại bị đối xử như vậy.

Rồi về sau, hắn mới hiểu được, tất cả đều do hắn, chính hắn đã hại người kia…

Nhưng người kia cũng đúng là ngốc a… Đã phải chịu đựng như vậy rồi, vậy mà vẫn luôn nghĩ là nợ hắn cái gì, lúc nào gặp hắn cũng luôn cúi đầu… Mà những vết thương năm đó, cũng chẳng bao giờ nhắc lại…

Lan Khánh lúc ở kinh thành chỉ nhớ người kia tên Bách Lý Thất, cùng hắn có thù không đội trời chung, nhưng hắn đã quên, chính mình từ năm ấy đã quyết định, từ khi người kia được sư phụ thu dưỡng, thay danh đổi tánh, thì đã không còn là nhi tử của cái tên ở trong Hoàng thành kia.

Người kia đã vì hắn mà chết một lần, sau đó, đã trở thành sư đệ của hắn, hắn đã thầm chấp nhận rồi.

Người kia thật tâm với hắn, hắn đã nhớ.

Người kia đối hắn thật tốt, hắn cũng nhớ ra rồi.

“A a a a —– ” Lại một trận đau đầu kịch liệt, khiến Lan Khánh kêu lên đau đớn.

Thanh âm của hắn đã làm cho ngục tốt chú ý, khiến tất cả đều chạy tới, khẩn trương hỏi thăm :”Tiểu đầu nhi ngươi có sao không?”

“Có đúng hay không lại phát bệnh nữa a!” Có người hoảng sợ nói.

“Nguy rồi, Tiểu Thất ca hiện không có ở đây, phải làm sao bây giờ?”

“Đi tìm Kim Trung Báo Quốc ca, lấy mê dược, lấy mê dược!”

“Tìm Thi đại nhân cùng Nam tiên sinh! Tìm bọn họ mới đúng!”

Mấy tên ngục tốt loạn cào cào cả lên, run lẩy bẩy chân tay, đến chuyện quan trọng nhất là chạy ra ngoài tìm người cũng đã quên, chỉ chạy tới chạy lui trong đại lao.

Lan Khánh phẫn nộ một quyền đánh thẳng vào tường lao phòng. Đáng sợ chính là, chỉ một quyền thôi, mà từ trên tường đã truyền tới mấy tiếng “Bang bang bang bang”, rồi cứ thể nứt, vỡ, đổ, sụp trước những ánh mắt sợ hãi của ngục tốt.

Lãnh phong từ bên ngoài ào ào thổi tới, giữa gió lạnh, sừng sững một Lan Khánh với đôi phượng mâu đã hóa thành màu máu.

Cảm xúc không có chỗ phát tiết dồn nén lại trong lòng ngực, cảm giác như sắp nổ tung ra tới nơi. Hắn ngửa đầu lên trời điên cuồng gào thét, phẫn nộ quát to :”Trần Tiểu Kê, ngươi cư nhiên dám lớn mật, không nói câu nào mà dám ly khai ta —– ngươi mà để ta tìm được —- thì chỉ có đường chết —–”

Mọi người nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng như vậy, đều sợ hãi tới mức choáng váng.

Bạn đang đọc Khánh Trúc Nan Thư Chi Bích Hải Thanh Thiên của Tự Từ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 29

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.