Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đệ thập tứ chương (1)

Phiên bản Dịch · 2251 chữ

Y sam hắc sắc, cho dù có dính tiên huyết, nhưng vẫn như vậy, mang màu đen thuần khiết, không thể tìm ra màu nào khác.

Nhưng mà huyết sắc vẫn cứ tồn tại, chỉ là mắt thường không nhìn thấy mà thôi.

Lan Khánh đi vào Hoàng thành, cấm quân của hoàng cung căn bản là không thể ngăn được hắn.

Hắn thấy con đường đá dưới chân phi thường quen thuộc, ngước mắt, thấy cung điện kim bích huy hoàng phía trước cũng phi thường quen mắt, cảm giác lúc trước mình tựa hồ đã từng tới đây, đi cùng cảm giác chán ghét đến buồn nôn, trong lòng cũng dâng lên sự phẫn nộ vô pháp khống chế.

Kim Loan điện đèn đuốc sáng trưng, ở phía trước là hai đạo cấm quân đang canh giữ.

Lan Khánh đứng ở phía trước điện, một tay đặt lên trán, hắn đau đầu vô cùng, tựa hồ nhớ ra cái gì, nhưng ký ức kia lại quá ư mơ hồ không thể nhìn rõ, tựa như một quỷ ảnh phiêu phiêu bất tán, hắn không nắm bắt được gì trong màn mây ấy, chỉ mơ hồ nhớ ra mấy cái tên.

“Túc Vương… Ở nơi nào?” Lan Khánh mở miệng, thanh âm đau buồn nhưng tràn ngập sát ý.

Đó là người không thể không giết, hắn biết điều này.

Nhớ kỹ hai chữ này, trong lòng hắn dâng lên hận ý vô cùng…

Hận… Cái gì…

Hận vì đã khiến hắn mất đi thứ gì rất quan trọng…

Thứ quan trọng đó là….

Lan Khánh ôm đầu, đau đến nhíu mày.

Hắn nghĩ không ra, nghĩ không ra…

“Điêu dân lớn mật, dám ngang nhiên xông vào hoàng cung!” Thống lĩnh cấm quân lớn tiếng nói. “Còn không mau lui ra!”

“Túc Vương ở nơi nào?” Lan Khánh giương mắt, đôi con ngươi đỏ đậm, nổi lên sát khí.

“Người đâu, bắt tên điêu dân này lại, không để hắn quấy nhiễu Hoàng thượng!” Thống lĩnh cấm quân lập tức hạ lệnh.

Hơn mười vạn cấm quân nhanh chóng vây quanh Lan Khánh, từ từ tiến tới gần hắn, tuy rằng vừa rồi thấy Lan Khánh không coi ai ra gì mà xông vào trong, rồi mấy vạn huynh đệ ngăn trở hắn thì lại đồng loạt ngã xuống, bọn họ đã biết đây không phải người tầm thường. Nhưng bảo vệ hoàng thành là trách nhiệm của bọn họ, không có khả năng lùi bước.

Dưới ánh trăng, bạch tuyết trắng trời, hoa tuyết theo gió vần vũ, sau cùng chậm rãi đáp trên mặt đất.

Lan Khánh đưa tay, bắn ra một đạo gì đó vô sắc vô vị vào trong gió. Gió thổi khắp hoàng thành, sau khoảng một khắc, toàn bộ cấm quân rên lên mấy tiếng rồi ngã xuống đất, không chỉ những người trước mặt Lan Khánh, mà những người ở phía sau cũng không thoát.

Lan Khánh đột nhiên bật cười, cười đến run rẩy cả người. Hắn nói :”Bao nhiêu năm rồi, các ngươi vẫn như thế không thể chịu nổi một chiêu a…”

Bao nhiêu năm… Mấy năm trước tột cùng đã phát sinh điều gì? Lan Khánh nhớ không được.

Hắn chỉ nhớ tựa hồ có người bị hắn cột vào mái hiên Kim Loan điện, thi thể mất đầu theo sự thao túng của hắn mà nhẹ nhàng lắc lư.

Người kia… Người kia…

“Cẩu hoàng đế, ta biết ngươi ở bên trong!” Lệ khí quanh thân Lan Khánh đột nhiên tăng vọt, đưa tay chỉ thẳng vào trong Kim Loan điện, quát :”Ta giết được ngươi một lần, đương nhiên sẽ giết được ngươi lần thứ hai! Bây giờ, ta liền đem hai người bọn ngươi băm thành vạn mảnh, đem cho chó ăn! Đông Phương Khách, Đông Phương Chiên, ta hôm nay tuyệt đối không bỏ qua cho hai huynh đệ các ngươi! Đông Phương gia tất cả đều đáng chết, đáng chết —-”

Thanh âm của Lan Khánh tê âm liệt phế, thống khổ vô cùng. Tất cả những gì của hắn, đều bị hai người kia cướp đi hết, tất cả, tất cả… Kể cả người mà hắn khó khăn lắm mới tìm được, người nguyện đi theo hắn suốt cuộc đời…

“Tiểu…”

Tên gọi là gì nhỉ…

“Tiểu…” Tên gọi là gì nhỉ…

Hắn vì sao lại không nhớ ra…

Lan Khánh phẫn nộ ngửa mặt lên trời hét dài một tiếng, nội lực cao thâm làm cho cả hoành thành chấn động, tường thành hơi rung lên, tuyết trên mái điện cũng rơi xuống.

Trong Kim Loan điện, đương kim hoàng đế Đông Phương La Khởi cả người co rúm lại trên long ỷ, mà người bên cạnh mặt cũng xanh mét, sợ hãi không kém, chính là bào huynh của hắn – Đông Phương Chiên.

La Khởi run run nói :”Hoàng, hoàng huynh… Ngươi làm sao mà lại chọc tới đại ma đầu kia vậy… Cư nhiên mười hai vạn cấm vệ quân cũng không cản nổi hắn… Giờ hắn đã tiến sát tới đây… Làm sao bây giờ… Trẫm ngồi trên ngai vàng mới được vài năm… Chưa có chiến tích gì… Nếu bây giờ mà chết… Lúc hạ hoàng tuyền làm sao nhìn mặt liệt tổ liệt tông a…”

Đông Phương Chiên cũng run lên một chút, cắn chặt môi, cố gắng bình tĩnh lấy lại tinh thần, một hồi sau mới nói được một câu :”Thần cũng không biết hắn cư nhiên lại đáng sợ như vậy… Hắn cùng lắm, cùng lắm cũng chỉ là một ngỗ tác nho nhỏ ở Quy Nghĩa huyện mà thôi… Vậy sao lại có khả năng san bằng phủ đệ của thần, thậm chí còn xông vào hoàng cung, cái gì cũng không sợ… Điều đó là không thể, không thể…”

Đông Phương Chiên nhớ tới mười ngày vừa qua mà run lên như cầy sấy.

Thuộc hạ của hắn ngày đó hồi báo, những người đuổi theo Trần Thất và Lan Khánh hầu như không ai trở về, rồi sau đó hai ngày, đại ma đầu đã tìm tới cửa.

Ngoài ra, Trần Thất tựa hồ đã chết, thi thể không biết đã bị ai cướp đi, Thi Tiểu Hắc phát điên, đuổi theo người của bọn họ một người cũng không thoát.

Sau hắn dưới sự bảo vệ của thuộc hạ mà đã trốn thoát được, nhưng từ xa nhìn thấy đôi mắt đỏ như máu của Thi Tiểu Hắc, liền kinh hãi mà run lên.

Tên kia thật không giống người, mà là ma mới đúng.

Tựa hồ giống như ác quỷ đi ra từ địa ngục, kiến thần sát thần, ngộ phật sát phật…

Ai cũng không ngăn cản được hắn…

Hoàng thành mười hai vạn cấm quân, trong nháy mắt liền gục mất hơn phân nửa.

Lan Khánh chậm rãi tiến tới gần Kim Loan điện, cấm quân thủ hộ Kim Loan điện cùng thống lĩnh cấm quân hoàn toàn không thể chống lại, chỉ có thể chờ ác quỷ Tu La kia tới, lấy tính mệnh của bọn hắn, cũng như đã lấy tính mệnh của những người kia.

Lan Khánh nhẹ nhàng cười vài tiếng, làm cho người khác kinh hãi cực độ. Hắn nói :”Vì sao sợ như vậy, mà lại không chạy trốn? Như vậy đi, ta đếm tới ba, chỉ cần các ngươi tránh xa đường ta đi, có khi ta sẽ tha cho bọn ngươi một con đường sống không biết chừng.”

Thống lĩnh cấm quân quát lớn một tiếng :”Bảo hộ hoàng thượng!”

Thủ vệ Kim Loan điện nhất tề giương đao nhắm tới Lan Khánh, vẻ mặt thấy chết không sờn, không hề có ý rút lui. “Bảo hộ hoàng thượng!”

“Thực sự không sợ chết sao?” Tiếng nói Lan Khánh nhẹ như gió thoảng, nhưng lại khiến cho người nghe nổi da gà.

Khi Lan Khánh vừa giơ cước, muốn đem bọn cảm đường này đá sang một bên thì, từ trên trời truyền xuống một trận thanh âm, hô :”Ai nói không sợ chết, bọn họ sợ chết vô cùng, nhưng mà không dám rời vị trí mà thôi!”

Lan Khánh bị thanh âm kia thu hút chú ý, hắn vừa ngẩng đầu, thoáng nhìn qua, liền thấy một thanh niên mặc hắc sam cổn hồng biên từ trên trời giáng xuống, mà theo sau thanh niên kia, là mười hai hôi y cùng giả y thị vệ ( giả :đỏ sẫm –> thị vệ của anh Tề Vũ đấy ạ )

Thanh niên kia diện nhược quan ngọc, nhãn tự đào hoa, phong thái phiêu dật, tại tình cảnh làm người ta sợ hãi mà vẫn ung dung nở nụ cười, cử chỉ bình tĩnh, tuy rằng sắc mặt có chút nhợt nhạt, nhưng có thể thấy đây là một nhân vật không tầm thường.

“…” Lan Khánh nheo nheo mắt, lúc đầu thấy người này, không hiểu sao trong ngực dâng lên cảm giác khó chịu, có thể nói là chán ghét, hắn nghĩ tựa hồ đã thấy con người kia ở đâu rồi, mà lại không thể nhớ ra.

Mà cùng với cảm giác chán ghét kia, lại có thêm một tình cảm khác dâng lên trong lòng, có vẻ như là yêu thương… Tất cả lẫn lộn trong lòng, khiến hắn thật không thoải mái.

“Ngươi… là ai?” Lan Khánh mở miệng, nhàn nhạt hỏi.

Thanh niên mở miệng, nhãn thần nhìn Lan Khánh hiện lên chút lo lắng làm Lan Khánh có chút ngẩn ngơ, nhưng thanh niên kia ngay lập tức dáng dấp bình thường, lộ ra hai chiếc răng nanh, cười gượng nói:

“Thật không phải a, sư huynh, mới mấy ngày không gặp thôi, ngươi thế nào ngay cả sư đệ ta cũng quên?”

“Sư đệ?” Lan Khánh nhìn về phía đối phương.

“Không phải sư đệ thì ta là ai?” Tiểu Thất cười nói :”Ngươi là Thi Tiểu Hắc, ta là Trần Thất, ngươi là sư huynh ta, thì ta đương nhiên là sư đệ của ngươi!”

Lan Khánh đột nhiên phá lên cười, hắn nói “Kể cả ngươi cũng không thể ngăn ta lại!”

Tiểu Thất nhún vai nói :”Dù sao ta cũng không thể thấy ngươi sai mà nhắm mắt bỏ qua, không phải sao?” Hắn liếc về phía sau, nói :”Nơi này là chỗ nào? Là hoàng thành a! Ngươi là ai? Chính là bảo bối nhi tử của huyện lệnh Quy Nghĩa huyện Thi Vấn! Bên trong chính là quân, mà ngươi chính là thần, nếu ngươi xông vào, làm hoàng đế bị thương, thì chính là đại nghịch bất đạo, là tội tru di cửu tộc đấy, sư đệ làm sao có thể để ngươi đi vào?”

Lan Khánh cười to, rồi nói :”Ta phi!”

“Ai?” Tiểu Thất nói :”Ngươi dám dùng câu ‘ ta phi ‘ của ta a, trước đây đều là ta nói câu này!”

Lan Khánh mắt lộ ra hung quang, nói :”Cẩu hoàng đế đã đoạt tất cả của ta, ta hận không thể giết hắn!”

Tiểu Thất vội vã nói :”Ta biết, ta biết! Nhưng người đoạt tất cả của ngươi tên Đông Phương Khách, hắn mấy năm trước đã bị ngươi giết rồi, đầu hắn cũng bị ngươi đem đi, hiện nay tại nơi nào vẫn chưa ai tìm được, ngươi quên rồi sao? Hoàng đế hôm nay ở trong Kim Loan điện kia không phải là tên cẩu hoàng đế kia, đương kim hoàng đế hiện nay tên Đông Phương La Khởi, là người rất tốt, ngoài ra còn một điều nữa rất quan trọng, đó là hắn chưa làm gì có lỗi với ngươi.”

Lan Khánh ngẩn người, ngây ngốc một lúc. Sau rồi hắn đột nhiên nhớ tới cái gì, lần thứ hai cả giận nói :”Còn có lão thất phu Đông Phương Chiên kia nữa! Hắn đã đoạt của ta một thứ, hại ta đến tận bây giờ vẫn chưa tìm ra!”

“…Hắn đoạt của ngươi vật gì?” Thanh âm Tiểu Thất bỗng trở nên ôn nhu, nhẹ giọng hỏi.

“Của ta… Của ta…” Lan Khánh nghĩ không ra, hắn cau mày lại, đau đầu vô cùng, biểu tình mê võng.

“Có đúng hay không… là gà của ngươi a?” Tiểu Thất vô cùng đau xót. Kỳ thực hắn đã biết Lan Khánh lúc này phát bệnh hẳn rất tệ rồi, chỉ là hắn không nghĩ tới, người này cái gì cũng quên, nhưng lại vẫn còn nhớ lão cha đã chết từ tám trăm năm trước của hắn, còn thiếu chút nữa cho luôn Túc Vương Đông Phương Chiên đi đời nhà ma.

Kỳ thực bản tính người này vốn không xấu, nếu không phải bị buộc vào đường cùng, sẽ không thể biến thành dáng dấp như hôm nay.

Lan Khánh ôm đầu, tựa hồ như bị cái gì kích thích, tiến một bước, nhảy thẳng đến chỗ Tiểu Thất.

“Bảo hộ chủ tử —-”

Mười hai thị vệ ở xung quanh nhảy ra nghênh chiến, bọn họ vây quanh Lan Khánh, trong tay cầm một mảnh thiết khí, cùng lúc đó “Đăng” một tiếng, rút mũi đao từ bên sườn ra, làm thành một hình bán nguyệt.

Tiểu Thất hơi run run, đau đớn từ phía sau truyền tới khiến hắn gần như trụ không nổi, nhưng hắn vẫn cố gắng, tại lúc này, không cho phép chính mình ngã xuống.

Bạn đang đọc Khánh Trúc Nan Thư Chi Bích Hải Thanh Thiên của Tự Từ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.