Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đệ thập nhị chương (1)

Phiên bản Dịch · 2678 chữ

Lời nói cuối của Lan Khánh thật sự rất đáng sợ, sức đe dọa cực lớn, làm cho Cổ Tam Dũng trong phút chốc đã bị hạ gục, ngả mũ đầu hàng.

Cổ Tam Dũng nói :”Đúng là Túc Vương gia muốn ta làm như vậy… Cổ gia cùng Túc Vương đã từng có giao tình, nên khi gặp chuyện ta liền đi cầu Túc Vương giúp đỡ, mà Túc Vương lại nói muốn hắn giúp thì có một điều kiện, phải làm theo điều hắn phân phó…. Rồi y như kế hoạch của hắn, ta bày cục hãm hại Thi Tiểu Hắc , giết cả nhà Giang Li cùng trạm dịch, rồi đem tất cả đổ lên đầu ngươi… Cuối cùng…. Để cho cha ngươi phải bắt ngươi lại, rồi tự tay xử trảm con trai mình…”

Cổ Tam Dũng đem tất cả nói một lượt, Tiểu Thất nghe xong trầm ngâm hồi lâu, còn Lan Khánh mị mị mắt, nói :”Thiết cục muốn cha ta tự tay chém ta? Túc Vương thật đúng là thâm hiểm.”

Tiểu Thất nói :”Sư huynh, nếu như Đông Phương Chiên thực sự muốn đối đầu với cha ngươi và ngươi, vậy chuyện này không dễ giải quyết đâu…”

“Thế nào mà không dễ?” Lan Khánh thuyết :”Trước tiên đem Cổ Tam Dũng về Quy Nghĩa huyện, rồi mang lệnh đi bắt lão thất phu kia, mang về cho cha thẩm án! Vậy không phải là xong sao?”

“Không đơn giản như vậy đâu.” Tiểu Thất nói :”Đầu tiên không nói trong tay ta chỉ có một nhân chứng, thì Đông Phương Chiên kia lại là Vương gia tay nắm trọng binh. Nếu muốn tìm được chứng cứ bắt hắn về thụ thẩm, thật không dễ dàng chút nào.”

“Vậy thì phải làm sao?” Lan Khánh hỏi.

“…” Tiểu Thất im lặng suy nghĩ, rồi nói :”Trước hết đem án tử của Cổ Tam Dũng xét xử trước, đồng thời thương lượng thêm với Thi đại nhân cùng Nam tiên sinh, rồi từng bước, từng bước tìm cách giải quyết!”

Lan Khánh gật đầu, rất hiếm khi thấy Lan Khánh bình tĩnh thế này, chứ mọi khi chắc chắn sẽ chạy ngay đi đòi bắt Túc Vương về thẩm án.

Tiểu Thất đảo mắt, chưng ra bộ mặt hòa ái dễ gần, cười cười, nâng Cổ Tam Dũng dậy, để hắn ngồi dựa vào tường, rồi nói :”Cổ huynh, Trần Thất ta kính ngươi là một hiếu tử, cũng là nam tử hán, cho nên ta sẽ nói thẳng. Ngươi giết mười tám người ở trạm dịch, cộng thêm một nữ tử ở bên ngoài thành, tổng cộng là mười chín nhân mạng. Mười chín người, vô luận là ai phán quyết, thì cũng chỉ có một kết quả, đó là lập tức xử trảm, không dây dưa.”

“Nhưng nếu ngươi hợp tác, nhượng ta dễ dàng tra án, thì trên đường về Quy Nghĩa huyện, chúng ta sẽ hảo hảo đối đãi ngươi. Dù gì cũng phải chết, ngươi cũng không muốn những ngày cuối đời phải chịu khổ chứ?”

Cổ Tam Dũng hừ lạnh một tiếng, không trả lời.

Tiểu Thất thầm nghĩ, người này tính tình ương ngạnh, vừa rồi là do Lan Khánh uy hiếp nên mới khai ra, nhưng biết đâu lúc về lại Quy Nghĩa huyện, hắn có hay không nhận tội, rồi có hay không khai ra Túc Vương, điều này không ai có thể bảo đảm.

Tiểu Thất nói :”Ta cũng không cầu cái gì, chỉ cầu ngươi đem sự việc nói ra rõ ràng, nhượng ta có thể điều tra thêm về vụ án, đến cùng có thể đem Túc Vương ra xử trước công lý.”

Cổ Tam Dũng không nói gì.

Lan Khánh nhíu mày, vốn định giở ra thêm mấy cực hình, nhưng Tiểu Thất lại nắm lấy tay hắn, lắc lắc đầu.

Tiểu Thất quay về phía Cổ Tam Dũng, im lặng một lát, rồi nói :” Nói đi, ngươi có mong muốn gì? Chỉ cần chúng ta có thể làm, chúng ta sẽ giúp.’

Cổ Tam Dũng lãnh đạm nhìn Tiểu Thất :”Ta làm tất cả chỉ vì người nhà của ta, ta đã nói ra tất cả, nhưng nếu muốn ta trên công đường thú nhận khai ra Túc Vương, thứ lỗi, ta không thể.”

Tiểu Thất gãi cằm, gật đầu. “Ta hiểu, ngươi đồng ý với Túc Vương giá họa lên Thi Tiểu Hắc, hắn sẽ giúp ngươi cứu người nhà từ chỗ Kính Vương. Nếu như ngươi khai ra hắn, hắn sẽ tức giận không giúp ngươi nữa, vậy nương ngươi, ca ca, đệ đệ ngươi cũng không có đường sống… Ta hiểu ta hiểu, ta hiểu hết. Ngươi là hiếu tử, điểm đó không có gì đáng trách… Nhưng, nếu ta nói, Trần Thất đại nhân ta cũng có khả năng cứu người nhà ngươi từ trong tay Kính Vương ra thì sao?”

Cổ Tam Dũng chấn động, ánh mắt kinh ngạc nhìn Tiểu Thất, rõ ràng đang không thể tin những điều mình vừa nghe.

Tiểu Thất cười cười, nói :”Thật xấu hổ, đại nhân ta không nói quá, ta cùng Kính Vương cũng có chút giao tình. Nếu có chuyện, ta mà nói, hắn không thể từ chối!”

Lan Khánh cũng kinh ngạc nhìn Tiểu Thất :”Ngươi có giao tình với Kính Vương từ lúc nào mà ta không biết?”

Tiểu Thất đắc ý nói :”Chuyện ngươi chưa biết vẫn còn nhiều lắm!” Hắn thở ra, hanh hanh hai tiếng.

“…” Ánh mắt Lan Khánh thoáng cái trở nên âm trầm. “Trần Tiểu Kê ngươi muốn chết phải không? Cư nhiên dám dùng thái độ này nói chuyện với ta!”

“Ai…” Tiểu Thất lập tức co người, rụt cổ, cười lại, nói :”Không dám không dám, Tiểu Kê không dám!”

“Hanh hanh!” Lan Khánh hừ lạnh một tiếng, trong lòng có chút khó chịu. Vì sao Tiểu Thất lại có thể quen những người khác, lại còn là người hắn không hề biết? Người kia cũng giống như Tiểu Xuân với Vân Khuynh, cùng hắn rất thân thiết sao? Vừa nghĩ tới đây, Lan Khánh thấy trong ngực có chút đau.

Sau khi tự nhiên thấy đau, Lan Khánh liền vươn tay nắm lấy mặt Tiểu Thất, hung hăng kéo hai bên má.

“… Sư huynh…Đau…” Tiểu Thất như sắp khóc đến nơi, nhưng không thể làm gì được, tùy ý Lan Khánh ra sức kéo.

Cổ Tam Dũng cuối cùng cũng thỏa hiệp với Tiểu Thất, chỉ cần Tiểu Thất có thể giúp hắn cứu người nhà, hắn tại công đường sẽ khai ra tất cả, khai ra hắn bị Đông Phương Chiên sai khiến, giết người đổ oan cho Thi Tiểu Hắc. Tiểu Thất nghe xong liền vô cùng yên tâm, đem hắn trói lại, trở về khách điếm.

Tiểu Thất sắp đặt một gian phòng bên cạnh để an trí Cổ Tam Dũng, giữa lúc Tiểu Thất nghĩ để người này ở một mình một phòng có hay không nguy hiểm, thì, Lan Khánh đã ra tay hạ trên người Cổ Tam Dũng thứ gì đó.

Tiểu Thất hỏi :” Cái gì vậy?”

Bột phấn màu đỏ sậm, vừa chạm tới Cổ Tam Dũng lập tức khiến hắn đau đớn kịch liệt, đôi tay bị trói ngược ra sau lưng không thẻ chống đỡ cơ thể, hắn cứ như vật nằm vật ra đất, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

“Cái này là “nguyệt hạ hương”, là do ta làm ra , hôm nay đem cho ngươi thử. Trúng độc này nếu không có thuốc giải của ta, mỗi ngày khi trăng vừa lên, thì sẽ đau đớn đến chết đi sống lại, không thể làm được chuyện gì. Cổ Tam Dũng, trên người ngươi lúc này có hai loại độc của ta, ngươi cũng nên biết điều đừng có chạy lung tung, nếu ngươi chạy trốn quá xa ta không theo kịp, đến lúc đó phát sinh chuyện gì, ta cũng không dám chắc chắn.” Lan đại giáo chủ thản nhiên cười, rồi đi về phòng mình, y như chưa có chuyện gì xảy ra.

Tiểu Thất nghĩ một hồi, rồi đem Cổ Tam Dũng đang ngã trên mặt đất đặt lên giường, cởi dây trói ra, nói :”Ngươi nên ngoan ngoãn một chút, Tiểu Hắc đại nhân sẽ đối xử với ngươi tốt hơn.”

Rồi lại bồi thêm một câu :”Độc của hắn hẳn là không thể chết người… Nhưng nếu thật sự đau đớn đến không chịu nổi, cứ nói với ta một tiếng, ta sẽ đi nói với hắn giúp ngươi. Cứ như vậy đi. Đã khuya rồi, ngủ đi đã. Ngày mai ta sẽ tới Kính Vương phủ một chuyến, dù gì cũng đã lâu không gặp, tiện thể ôn chuyện với ca ca luôn.”

Tiểu Thất nói xong, liền đi ra ngoài, đóng cửa lại.

Cổ Tam Dũng cả người đau đớn, đầy mồ hôi lạnh, rồi thời gian cứ chậm chạp trôi đi, cái đau như róc xương lột tủy kia cũng dần dần tán đi. Trong lúc thần trí mơ hồ, hắn nghe mấy âm thanh loáng thoáng bên tai.

“Ai… Ngươi vì sao lại phải hạ độc hắn chứ…”

“…Nếu không chạy mất thì làm sao…”

“…Nhưng cũng không nên để hắn đau đớn như vậy…”

“…”

“…Nếu không…Tìm loại độc nào dễ chịu hơn chút…”

“…Con gà ngươi đúng là rất phiền…”

“…Vâng vâng vâng, ta phiền ta phiền…Sư huynh giơ cao đánh khẽ… Ai… Đau đau, đừng kéo mặt ta nữa…”

“… Không được nói giúp hắn nữa nghe chưa…”

“…Biết biết…”

Cổ Tam Dũng nghe Tiểu Thất và Lan Khánh nói chuyện, trong lòng bỗng rối như tơ vò.

Ở Quy Nghĩa huyện huyện nha, mọi người ai cũng tốt cả, lúc hắn ở đó mọi người vẫn luôn chiếu cố hắn, lúc hắn đi còn góp lại cho hắn một túi bạc… Số bạc đó hắn không có dùng, vẫn giữ lại bên người.

Thậm chí sau khi hắn giết liên tiếp mười chín người, tội ác tày trời, vậy mà Trần Thất vẫn liên tục thay hắn cầu tình.

Nhưng mà, trong lòng hắn vẫn canh cánh chuyện nương hắn cùng thân nhân… Bọn họ vẫn đang phải chịu khổ trong lao ngục Kính Vương Phủ… Kính Vương kia chắc chắn đã phải tìm mọi cách tra tấn làm khổ bọn họ rồi…

Cổ Tam Dũng nhắm mắt, không muốn nghĩ thêm nữa.

Nếu Trần Thất có thể cứu người ra là tốt nhất.

Nhưng nếu không thể…

Nếu không thể…

Tiểu Thất sáng sớm đã đi ra ngoài, Lan Khánh thì ở lại khách điếm trông coi Cổ Tam Dũng, đồng thời chơi với heo luôn thể.

Đang tiết đông, mưa tuyết bay đầy trời. Từng hạt tuyết nhỏ xinh, trắng xóa bay qua, đọng lại trên đầu, trông y như là đang đội bạch mạo. ( mũ trắng )

Đi về phía đông, chầm chậm bước qua cầu, bởi vì đã bắt được Cổ Tam Dũng, cũng chứng minh được Lan Khánh trong sạch, nên tâm tình Tiểu Thất hôm nay có chút hảo. Khi bước đến trước cửa Kính Vương phủ, ngước đầu nhìn tấm hoành phi, Tiểu Thất trên mặt bỗng nở nụ cười.

Vừa nhượng người gác cổng vào thông báo có “Bách Lý Thất” đến bái phỏng, không lâu sau, một lão nhân râu tóc bạc phơ đã vội vội vàng vàng chạy ra.

Lão nhân gia nhìn Tiểu Thất, đầu tiên là sửng sốt một chút, rồi cũng như mọi lần, không nhận ra được người trước mặt là ai.

Tiểu Thất nhoẻn miệng cười, lộ ra hai cái răng nanh nhỏ nhỏ, kêu một tiếng :”Phúc bá !”

Lão quản gia Kính Vương phủ nhìn Tiểu Thất một hồi rồi “A” lên, rồi cười cười đáp lại. Ông vội vã đi đến bên Tiểu Thất, nắm tay hắn, nói :”Thật là ngươi a Ngũ gia! Vương gia đang ở bên trong, nếu hắn mà thấy ngươi chắc chắn sẽ vui mừng lắm!”

Phúc bá nắm tay Tiểu Thất kéo hắn thẳng vào trong, bước đi cũng rất mau, không thể nhìn ra đây là một người niên kỷ đã lớn.

Lão quản gia đưa Tiểu Thất đến trước đại sảnh, Tiểu Thất vừa bước vào, đã thấy ngay một nam tử đang ngồi, khuôn mặt tuấn lãng, thân mình tỏa ra khí tức tôn quý.

Nam tử kia tựa vừa mới thượng triều về, trên người vẫn đang vận hồng sắc mãng bào, đai lưng thêu kim tuyến, đeo khối ngọc bội giá trị liên thành, đầu đội kim quan hình rồng bốn móng, nhìn thế nào cũng ra đây không phải một nhân vật tầm thường.

Người nọ vốn đang phẩm trà, nghe thấy tiếng bước chân ầm ĩ thì hơi nhíu mày, nhưng khi hắn ngước mắt lên nhìn thấy mặt Phúc bá cùng Tiểu Thất, mà Tiểu Thất lại đang tươi cười lộ ra lưỡng khỏa thiểm lượng tiểu hổ nha (nói nôm là hai cái răng nanh sáng lấp lánh =.= thời này đã có P/S rồi ạ?), nam tử cũng sửng sốt đôi chút.

“…Ngũ đệ?” Hắn hỏi.

Tiểu Thất gật đầu :”Đã lâu không gặp, tứ ca gần đây khỏe a?”

Cái người mà Tiểu Thất gọi là tứ ca kia, chính là một trong đương triều nhiếp chính song vương – Kính Vương Đông Phương Tề Vũ.

Đông Phương Tề Vũ nhất kinh, đánh đổ cả chén trà trên tay, nhưng hắn cũng chẳng thèm để ý, ngay lập tức đứng dậy, chạy đến nắm tay Tiểu Thất.

“Ngươi tiểu tử này cũng chịu về gặp tứ ca sao!” Đông Phương Tề Vũ hựu kinh hựu hỉ ( chắc kiểu vừa mừng vừa lo ) nói :”Nói, gần đây ngươi chạy đi đâu, sao chẳng thấy bóng dáng đâu cả? Ta đã viết cho ngươi mấy phong thư, nhưng ngươi a, chẳng thèm trả lời đến một bức!”

Tiểu Thất có chút xấu hổ, gãi đầu :”Ta có chút việc!”

“Việc gì? Chỉ giỏi mượn cớ!” Đông Phương Tề Vũ có chút không hài lòng.

Tiểu Thất cười gượng. Đích xác là hắn đang mượn cớ.

Người kia là nhi tử thứ tư của hoàng đế lão cha hắn, trước đây lúc còn ở trong cung, đã thấu hắn bị hoàng đế lão cha tát mấy cái đến thổ huyết, không chịu được liền từ bình phong sau ngự thư phòng nhảy ra can ngăn, cho nên mới gặp mặt.

Kỳ thực từ khi hắn ly khai hoàng cung thì đã không muốn có liên hệ gì với những người trước đây nữa, nhưng ai biết ngày đó trên Yến Đãng sơn hắn lại thấy người này dẫn binh bao vây tấn công ma giáo cùng bọn Tiểu Xuân, rốt cục thì cũng bị cầm hạ.

Khi đó Tiểu Xuân tẩu hỏa nhập ma uy người này ăn một viên dược, còn lừa hắn đó là kịch độc tên ‘Tâm hủ cốt đoạn trường hoàn’, kiến người này mỗi đêm cứ đến giờ Tý lại bị dược kia dày vò đến chết đi sống lại, liền an ủi hắn mấy câu, nhưng không nghĩ tới trong một lúc mềm lòng lại nói ra thân phận của mình, vì thế mới cùng hắn huynh đệ tương nhận.

Kính Vương Đông Phương Tề Vũ cùng thất đệ hắn Đoan Vương Đông Phương Vân Khuynh, hai người này tại ngoại đều mang danh lãnh khốc vô tình.

Nhưng không biết có phải do lúc còn nhỏ hắn đã từng cứu người này, rồi trên Yến Đãng sơn lại thêm lần nữa ra tay giúp đỡ, đưa hắn an toàn trở về kinh thành, nên hai người mới nảy sinh hảo cảm hay không, chứ nói thực người kia đối những huynh đệ khác so với hắn, quả đúng là một trời một vực.

Chí ít Tiểu Thất nghĩ tiếng “Ngũ đệ” kia là hắn kêu thực lòng.

Bạn đang đọc Khánh Trúc Nan Thư Chi Bích Hải Thanh Thiên của Tự Từ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.