Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đệ ngũ chương (2)

Phiên bản Dịch · 3697 chữ

Tiểu Thất cùng Lan Khánh tới trạm dịch, một lần nữa kiểm tra mấy thi thể ở đây.

Lan Khánh đi tới, cúi đầu nhìn hai thi thể nằm úp sấp trước tiền viện, ngó trái ngó phải, rồi chạy đi tìm một cành cây trở lại, sau đó ngồi chồm hỗm trên mặt đất cầm cành cây chọc chọc.

Tiểu Thất cả kinh, vội vã nói :”Sư huynh, người chết rất linh, ngươi đừng đùa.”

“Đùa cái gì mà đùa, ta Tiểu Hắc đại nhân chẳng lẽ lại là loại người chẳng biết nặng nhẹ như vậy sao? Ta đây là đang khám nghiệm tử thi!” Lan Khánh đưa mắt liếc Tiểu Thất, nói.

“Khám nghiệm?” Rõ ràng là đang dùng cành cây chọc mấy thi thể đó mà.

Lan Khánh hỏi :” Ngươi xem hai thi thể này, vì sao mà chết?”

Tiểu Thất đáp :”Một đao đoạt mạng, lưỡi đao sắc bén chém qua yết hầu mà chết.”

Lan Khánh âm âm cười, nói :”Sai !”

“Sai?”

Lan Khánh dùng cành cây nhỏ khêu khêu miệng hai thi thể, chỉ vào đầu lưỡi nói :” Lưỡi biến thành màu đen như mực, khóe miệng lại có tiên huyết cùng bạch mạt, nếu như không phải người khám nghiệm giỏi nhất Quy Nghĩa huyện là ta đến xem, căn bản là không có ai có thể phát hiện ra điểm này.”

Tiểu Thất đảo mắt, nói :” Vậy mấy người này vì sao mà chết?”

Lan Khánh nói :” Độc rồi mới sát.”

“Độc sau đó sát?” Tiểu Thất ngạc nhiên.

“Giờ đi xem những người khác.” Lan Khánh vừa dứt lời, liền đứng dậy đi vào trong nội viện. Tiểu Thất nhìn hai thi thể rồi lại quay sang Lan Khánh, rồi đành phải theo Lan Khánh đi vào trong.

Tất cả dịch tốt lẫn dịch thừa đều đồng dạng chết như vậy

Lan Khánh lầm bầm mấy tiếng rồi nói :” Những người này đều bị hạ độc, độc đó gọi là “Thiên ky khiên”, trúng độc rồi tay chân đều nhũn ra không thể phản kháng, hơn nữa chỉ có trên lưỡi có một chút mạt sắc, khóe miệng cũng có vài điểm bạch mạt, người thường căn bản sẽ không phát hiện ra.”

“Vậy sao sư huynh lại biết được?” Tiểu Thất vừa hỏi, Lan Khánh còn chưa kịp mở miệng, Tiểu Thất đã nhanh nhảu nói trước:

“Đúng rồi, sư huynh ngài vốn không giống người bình thường, mánh khóe này làm sao qua được mắt sư huynh !”

Lan Khánh lầm bầm hai tiếng đắc ý :” Không sai !”

Lan Khánh lại nói tiếp :”Những người này đều là bị hạ độc rồi mới bị lưỡi đao sắc chém qua yết hầu.”

Tiểu Thất khoanh hai tay trước ngực, nghĩ một chút rồi nói :”Nếu như giết mười tàm người cũng phải dùng đến độc dược như vậy, cái tên này kỳ thực cũng chẳng phải võ lâm cao thủ gì.”

Lan Khánh nhìn Tiểu Thất, rồi nói :”Thật thông minh.”

“Không dám không dám, đều là do sư huynh dạy dỗ đó thôi!” Tiểu Thất lập tức quay sang nịnh nọt.

Lan Khánh cười, rồi tiếp tục đi về phía đông sương phòng.

Người chết ở đông sương phòng chính là toàn gia của Ngự sử đại nhân Giang Li. Lan Khánh xem qua thi thể Giang Li cùng hai người thê thiếp, thấy có chút nghi hoặc :” Mấy người này đầu lưỡi có màu đen khá rõ, xác nhận trước khi chết khí huyết vận hành giác thịnh…Tiểu Thất, lột quần áo họ xuống cho ta.”

“Di? Nữ nhân cũng phải lột ra sao?” Tiểu Thất sợ hãi.

Lan Khánh trừng mắt nhìn hắn :” Nữ đương nhiên không cần !”

“Úc, hảo!” Tiểu Thất gãi gãi mũi, lập tức đi tới cởi y phục của Giang Li.

Giang Li trên người đầy vết thương, các vết thương này đều còn mới, chứng tỏ trước khi chết đã thụ thương.

Lan Khánh cùng Tiểu Thất đi sang gian phòng bên cạnh, gian phòng của Giang Duyệt Thư cùng với người thư đồng.

Thư đồng chính là bị bẻ gãy cổ mà chết, trừ cái đó ra thì trên người không có một vết thương nào khác. Nhưng Giang Duyệt Thư ở trên xà ngang kia thì lại không giống chút nào.

Tiểu Thất dùng khinh công đi lên đem thi thể xuống, rồi đem y phục người này cởi ra, Lan Khánh nhìn một chút, lại dùng cành cây chọc chọc vào cái bụng đang sưng trướng của Giang Duyệt Thư, nói tiếp :”Tên vô liêm sỉ này cùng cha hắn giống nhau, trước khi chết đều bị đánh cho trọng thương, hơn nữa người này nội tạng đều vỡ nát, hung thủ thực sự xuống tay vô cùng tàn độc.”

“Ân ân…” Tiểu Thất đưa tay sờ sờ cằm, trong lòng băn khoăn không dứt.

Hắn liếc mắt nhìn Lan Khánh, Lan Khánh cảm nhận được ánh mắt của hắn. liền hỏi :”Nhìn ta làm cái gì !”

“…Không.” Tiểu Thất cười cười.

Đương lúc Tiểu Thất muốn đi ra ngoài gọi người đến, đem toàn bộ mười tám thi thể này về nha môn, thì, vừa đưa mắt, đã thấy ngay bên dưới tủ quần áo, lộ ra một mảnh hoàng sắc.

Hắn hiếu kì đi tới nhặt lên, nhưng đến khi hắn biết đó là cái gì, thì cả người liền đông cứng lại.

“Di?” Lan Khánh hiếu kì đưa mắt nhìn vật trên tay Tiểu Thất, rồi lại đưa tay sờ sờ lên ngực, quay sang nói :”Bình an phù của ta thế nào mà lại ở trên tay ngươi?”

Bình an phù kia của Lan Khánh để xuôi thì sẽ cầu bình an, để ngược thì sẽ có thể nhìn thấy quỷ thần. Lan Khánh đưa tay lấy bình an phù về, vốn định ngay lập tức, nhưng nghĩ thế nào, lại đem bùa dán vào trong ngực, rồi sau đó chạy ra ngoài sương phòng, rồi lại chạy vào bên trong, chạy tới chạy lui.

“…Sư huynh…” Tiểu Thất biết sự tình rất nghiêm trọng, nhăn đôi mày kiếm, lo lắng hỏi :”Ngươi không biết vì sao bình an phù của ngươi lại ở đây sao?”

Bọn họ mới tiến vào đông sương phòng, chỉ đứng ở gần cửa, căn bản chưa đi sâu vào gian phòng ở phía bên trong, nói chi là chỗ cái tủ này. Huống chi trên hoàng phù kia còn dính hai giọt huyết, Lan Khánh từ đầu tới giờ không có đụng vào thi thể, đương nhiên tay cũng sẽ không dính máu, rồi nhiễm vào hoàng phù kia.

Tiểu Thất chỉ có thể nghĩ đến một khả năng duy nhất, đó là hoàng phù này ở đây từ trước khi bọn hắn tới, hơn nữa cũng rất có khả năng là giống với thanh kiếm kia, là của hung thủ bỏ lại.

Mà hung thủ…

Lan Khánh lúc này chạy thẳng đến trước mặt Tiểu Thất, nghiêng đầu nói với hắn :” Ta vẫn đặt nó ở trong ngực mà! Ngươi không phải thừa lúc ta không để ý lấy đi đấy chứ?”

Rồi lại quay sang nhìn hai bên tả hữu, kì quái nói :” Theo lý thuyết ở trạm dịch này đã chết mười tám người, vậy thì phải có nhiều oan hồn lắm chứ? Vậy sao ta chạy qua chạy lại nãy giờ mà không thấy gì cả?”

Dứt lời liền cúi xuống nhìn hoàng phù :”Không phải hỏng rồi chứ?”

“Sư huynh!” Tiểu Thất day day trán, nói :”Bình an phù của ngươi không phải ta lấy, mà là ta tìm thấy ở chỗ chân tủ đằng kia !” Hắn chỉ vào chỗ ngăn tủ xa xa :”Ngươi vừa rồi có qua chỗ đó không?”

Lan Khánh trả lời đúng như Tiểu Thất nghĩ :”Không có!”

“…” Tiểu Thất lúc này đầu óc rối bời, chẳng biết phải làm thế nào.

Hắn suy nghĩ một chút, không thể làm gì khác, đành nói :”Đợi lát nữa trở về nha môn, đại nhân có hỏi, ngươi nghìn vạn lần cũng đừng nói gì về chuyện Bình an phù này, nghe chưa?”

“Vì sao?” Lan Khánh nói :” Một nơi lớn như vậy, nhiều người chết như vậy, đã không thấy oan hồn nào thì thôi, tại sao lại không thể nói cho cha biết?”

“Nói chung ngươi đừng có nhắc đến là được.” Tiểu Thất ở đây là tư tâm, hắn nghĩ trạm dịch huyết án này có rất nhiều điểm kỳ quái, tất cả chứng cứ đều có liên quan tới Lan Khánh, hơn nữa Giang Duyệt Thư hôm trước còn cãi nhau một trận cùng Lan Khánh, rất nhiều người chứng kiến, nếu như Lan Khánh mà bị cuốn vào, sẽ rất khó mà thoát thân.

Lan Khánh cũng không trả lời Tiểu Thất, vẫn cứ đi xem xét hiện trường, rồi lại quay sang kiểm tra mấy thi thể.

Hắn Thi Tiểu Hắc là Quy Nghĩa huyện ngỗ tác, nên khám nghiệm tử thi là chức trách của hắn.

Tiểu Hắc đại nhân cho tới bây giờ việc khám nghiệm này vẫn chưa khi nào khinh suất, đây là yêu cầu duy nhất của cha hắn khi để hắn làm ngỗ tác.

Hắn vẫn luôn tuân thủ điều đó.

Trở lại nha môn, tuy rằng đêm đã khuya, nhưng Tiểu Thất cùng Lan Khánh ngay lập tức đã đi tới phòng khách.

Thi Vấn và Nam Hương vẫn đang cùng Kim Trung Báo Quốc đàm luận về vụ án, thấy Tiểu Thất với Lan Khánh trở về, Thi Vấn liền hỏi ngay :”Làm sao? Khám nghiệm có thấy gì không?”

Tiểu Thất vốn còn muốn dặn dò Lan Khánh thêm mấy điều, nhưng Lan Khánh đã lập tức mở miệng.

Lan Khánh nói :” Dịch tốt với dịch thừa thì bị hạ độc trước rồi mới hung thủ dùng kiếm sát hại, ta xem qua khớp xương chỗ vết thương, xác định kiếm kia chỉ là loại thiết khí thông thường, hơn nữa trên lưỡi hình như có mấy chỗ hổng, làm cho trên vết thương có mấy chỗ không bình thường.”

Thi Vấn mặt lúc này đã hóa thành màu đen, Nam Hương thì sắc mặt đã trắng bệch.

Lan Khánh lại nói tiếp :”Cả nhà Giang Li cũng là đầu tiên bị hạ độc, nhưng trước khi chết còn bị trọng thương. Giang Li là bị kiếm chém chết, Giang Duyệt Thư bị đánh đến tạng phủ vỡ nát mà chết, thư đồng còn lại thì bị bẻ gãy cổ.”

Rồi Lan Khánh lại bồi thêm :”Theo ta thấy, hung thủ hẳn phải là người có cừu oán với Giang gia, cho nên mới hành hạ họ như vậy, còn dịch tốt, dịch thừa với thư đồng đều chết sạch sẽ, bởi vì không phải là kẻ thù của hung thủ.”

“Trừ những cái đó ra, còn phát hiện gì nữa không?” Thi Vấn hỏi tiếp.

Lan Khánh dừng một chút, rồi nói :”Còn a, bình an phù của ta vốn đeo trên người, thế nhưng không hiểu vì sao mà lại rơi xuống ngay chỗ chân tủ phòng Giang Duyệt Thư, Tiểu Thất đã nhặt lại cho ta, ta lập tức dùng bình an phù đi tìm oan hồn để thẩm vấn, như vậy sẽ biết được hung thủ là ai, nhưng không hiểu sao lại không gặp oan hồn hay ma quỷ nào cả!”

“…” Tiểu Thất tìm một cái ghế ngồi phịch xuống, hắn cảm thấy đầu có chút hỗn loạn, thì thào nói :” Đã nói với ngươi là đừng cho cha ngươi biết…Vậy mà còn nói nhiều vậy…”

Thi Vấn vừa nghe, bỗng nhiên khựng lại một chút, rồi chầm chậm phất tay, bảo Đinh Kim trình lên thanh huyết kiếm khi nãy tìm được ở trạm dịch, rồi nói :”Ngươi nhìn kĩ xem, đây có phải là kiếm mà nha môn cấp cho ngươi không?”

Lan Khánh nhìn một chút, lật qua lật lại, rồi gật đầu nói :” Đúng vây, ngày hôm trước ta chém Giang Duyệt Thư không cẩn thận chém trúng thạch đôn, làm thân kiếm mẻ hai miếng. Đây chính là kiếm của ta không sai.”

Thi Vấn hít sâu một hơi, rồi lại hỏi :” Ngươi vì sao lại chém Giang Duyệt Thư?”

Lan Khánh cau mày nói :” Bởi vì hắn ở tại Quy Nghĩa huyện mà công khai hành hung, đem thư đồng của hắn đánh đến chảy máu đầu, ta đi tới bắt người, hắn còn nói cha hắn chính là kẻ đã biếm cha từ đại quan nhị phẩm xuống còn thất phẩm, ta không chém hắn thì chém ai a !”

“Nghiệt tử a —-” Thi Vấn ngửa mặt lên trời vừa kêu, tay đập mạnh xuống bàn trà, làm cả bàn trà kêu loảng xoảng, lung lay như sắp đổ.

Thi Vấn cả giận nói :” Nói! Có đúng hay không ngươi giết Giang gia năm người và quan nhân trong trạm dịch tất cả mười tám nhân mạng?”

Lan Khánh trừng lớn hai mắt, nói :” Không phải ta, ta vốn chỉ có chém một mình Giang Duyệt Thư mà thôi!” Dừng một chút, lại nói :” Ta còn muốn chém cả cha của hắn, bởi vì tên đó đã hại cha!”

“Vậy vì sao trạm dịch trên dưới cùng với Giang gia cả nhà đều chết oan uổng?” Thi Vấn nổi giận.

“Ta làm sao mà biết?” Lan Khánh thành thật.

Thi Vấn vô cùng tức giận, nhưng Lan Khánh thật không hiểu vì sao cha hắn lại giận như vậy. Rõ ràng chuyện Tiểu Thất hắn còn chưa tính toán, cũng đã từ Thương Sơn trở về, lại còn rất nỗ lực trong việc khám nghiệm tử thi, vậy sao cha còn nổi giận như vậy với hắn chứ?

Lan Khánh nhìn Tiểu Thất, phát giác Tiểu Thất đang ngồi xổm trên ghế, hai tay che mặt, nhìn Nam Hương, Nam Hương vẻ mặt ngượng nghịu nhìn Thi Vấn, quay sang Kim Trung Báo Quốc, Kim Trung Báo Quốc cũng không dám quay sang nhìn Lan Khánh.

Lan Khánh nhíu mày, thuyết :” Ta không có giết người!”

“Không giết thì tại sao bội kiếm với bình an phù của ngươi lại có ở hiện trường?”

“Ngươi hỏi ta thì ta hỏi ai? Nhưng dù sao cũng không phải là ta giết!”

“Ngươi hài tử này, đừng có nói dối!”

“Ta không có nói dối !” Lan Khánh cả giận nói.

Thi Vấn nổi giận với Lan Khánh, Lan Khánh cũng không tỏ ra yếu thế, trừng mắt nhìn lại Thi Vấn. Bầu không khí giữa hai người lúc này hết sức căng thẳng, giương cung bạt kiếm, không biết sẽ bùng nổ lúc nào.

Trần Báo vội vã đập Tiểu Thất, nói :”Cứ như vậy thì không ổn đâu, Tiểu Thất, ngươi mau khuyên bọn họ đi, nếu không lát nữa công tử với đại nhân đả khởi là không ổn đâu!”

“Ta nào có năng lực a…”Tiểu Thất tuy nói với Trần Báo như thế, nhưng rồi lại đưa tay lên mặt kéo kéo, cố gắng mở miệng cười, sau đó liền đi tới chỗ Lan Khánh, vùa cười vừa nói :

“Hai người đừng nên động khí như vậy, là cha con mà, đừng nên để sứt mẻ tình cảm! Như vậy đi, chúng ta từ từ xem xét lại mọi việc cho rõ ràng, được không?”

“Hanh!” Lan Khánh xoay người sang chỗ khác, không thèm nhìn Thi Vấn.

Thi Vấn cũng ngồi lại ghế, day day trán, nói :”Tiểu Thất, ngươi hỏi hắn, từ hôm qua cho tới khi quay về nha môn, hắn đã đi đâu?”

Tiểu Thất gật đầu, làm hết phận sự của một cái loa truyền thanh, nói :” Sư huynh, ngươi ngày hôm qua sau khi cãi nhau với đại nhân, đã bỏ đi đâu?”

“Thượng Thương Sơn!” Lan Khánh tức giận thở phì phì :”Ta chẳng phải đã nói với ngươi rồi sao?”

“Thượng Thương Sơn làm gì? Sư huynh ngươi nói rõ một chút được không?” Tiểu Thất ngữ khí thập phần hòa hoãn, trên mặt cũng cười cười tỏ vẻ thành khẩn, cố gắng không để Lan Khánh tức giận.

Lan Khánh nhìn bộ dạng này của Tiểu Thất, dần dần cũng nguôi xuống. Hắn thấp giọng nói :” Ta đi bắt mấy con ngư, buổi tối nướng cá ở bên bờ hồ ăn, rồi nằm chờ ngươi, sau đó ngủ mất.”

“Sáng nay thì sao?” Tiểu Thất hỏi.

Lan Khánh nghĩ một chút. “Sáng sớm ta quay lại Nguyên Sướng Cung tìm mấy tiểu đạo sĩ, thế nhưng Nguyên Sướng Cung lại đóng cửa, ta không có cách nào tìm tiểu đạo sĩ để ngoạn, liền trèo tường vào trong, nhưng sau đó lại bị đuổi ra ngoài! Thế nhưng vì bọn chúng là tiểu hài tử, nên ta mặc bọn chúng vác chổi đánh, cũng không đánh lại.”

“Vậy, buổi trưa thì sao?” Tiểu Thất cười hì hì, vấn.

“Chạy về tróc ngư!” Lan Khánh nuốt một ngụm nước bọt. “Ta thấy trong hồ có ngư lớn như vậy!” Vừa nói, Lan Khánh vừa đưa giang rộng hai tay ra, sau đó nói :” Rồi ta lại nhảy xuống hồ ngoạn a, kết quả đến lúc ta bắt được nó thì trời cũng đã tối. Ta ăn xong liền đem y phục hong khô, rồi quay lại đây.”

“…” Tiểu Thất suy nghĩ một chút, nghiêng đầu trở lại nhìn Thi Vấn, nói :”Thi đại nhân, ta hỏi xong rồi.”

Thi Vấn mở miệng, hỏi mấy người nãy giờ vẫn đứng xung quanh :” Nam tiên sinh, Kim Trung Báo Quốc, các ngươi thấy việc này thế nào?”

Kim Trung Báo Quốc lắc đầu liên tục, không nói gì.

Nam Hương dừng một chút, rồi nói :”Giang gia với đại nhân có hiềm khích, hại đại nhân bị biếm từ nhị phẩm xuống thất phẩm, ngày hôm trước lại vừa cãi nhau với công tử trên phố, khi dễ công tử, Kim Trung Báo Quốc vừa rồi cũng đã đi hỏi qua, quả thực có chuyện công tử dùng kiếm chém Giang Duyệt Thư…”

“Thế nhưng ta không có giết hắn!” Lan Khánh cố sức nói.

“Nếu không phải chém trúng thạch đôn, Giang Duyệt Thư cũng có chút võ công, thì không chừng cũng đã chết rồi…” Tiểu Thất lầm bầm.

“Trần Tiểu Kê, ngươi có giỏi nói lại lần nữa xem!” Lan Khánh căm tức nhìn Tiểu Thất.

“Không dám, không dám, Tiểu Kê không dám!” Tiểu Thất lùi lùi về phía sau, giọng nói càng lúc càng nhỏ.

“Những điều này nếu trình lên, đều có thể làm chứng cớ..” Nam Hương lo lắng nói.

Thi Vấn thở dài :” Tiểu Hắc chỉ cần đến mười lăm trăng tròn là sẽ bị bệnh tà nhập thể, vô pháp khống chế bản thân, bình an phù có thể là do lúc hắn đột nhập vào trong trạm dịch hạ sát Giang Duyệt Thư làm rơi, Giang Duyệt Thư cũng có võ công, hẳn là trong lúc giãy dụa đã xả hạ bình an phù…Còn vết thương trên thi thể có điểm kì lạ, Tiểu Hắc cũng nói có thể do hung khí bị sứt mẻ mà tạo ra, hắn cũng nhận thanh kiếm tìm được ở dịch tốt xá là của hắn, vậy nếu không phải hắn vào lúc trăng tròn phát cuồng chạy đi giết người, thì có thể là ai?”

Thi Vấn nói xong lời cuối cùng, viền mắt cũng phiếm hồng. Hắn cũng không thể nghĩ được con trai mình lại là hung thủ, nhưng tất cả chứng cứ đều dồn về con trai hắn, làm hắn tuy đau lòng vô cùng, nhưng vẫn phải theo nếp xử trí.

Kim Trung Báo Quốc vừa nghe, đã ngay lập tức quỳ xuống, nói rằng :” Thuộc hạ không để mắt được đến Tiểu đầu nhi, thỉnh đại nhân giáng tội !”

Lan Khánh lúc phát cuồng mà có người chọc hắn, hậu quả vốn là không nên nghĩ đến. Kim Trung Báo Quốc đều nghĩ, hay là đêm đó Lan Khánh khi trở về đụng phải Giang Duyệt Thư, nên mới phát sinh thảm án này.

Trước đây, mỗi lần trăng tròn, cả nha môn trên dưới đều đề cao cảnh giác, ai cũng không được tự ý ly khai, nhưng lần này, bởi vì Lan Khánh đã ăn dược do thần y Triệu Tiểu Xuân chế, nên mọi người cũng đã có chút chủ quan, nên dẫn đến sơ sẩy, nên bốn người này không khỏi tự trách, đều quỳ xuống thỉnh tội.

Nhưng Lan Khánh vẫn như cũ nói rằng :”Ta vào ngày mười lăm trăng tròn chỉ bị nhiễm phong hàn, không phải là phát cuồng sát nhân, cha nói sai rồi !”

Trong lúc Thi Vấn và Nam Hương nói, thì Tiểu Thất ở một bên suy nghĩ.

Theo lý thuyết, nếu đêm đó Lan Khánh giết nhiều người như vậy thì trên người chắc chắn phải có dính mùi huyết. Nhưng Tiểu Thất cho tới bây giờ đứng sát Lan Khánh như vậy, tuyệt nhiên không cảm thấy một chút mùi máu tươi nào.

Nhưng mà đúng lúc này, Thi Vấn lại gầm lên một tiếng :”Nghiệt tử.’

Thi Vấn cả giận nói :”Chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, vậy mà ngươi còn không nhận tội?”

“Ta vốn không có tội, thì tại sao phải nhận?” Lan Khánh cũng nổi giận. ” Ta không làm chính là không làm, cho dù ngươi có đánh bản tử, ta cũng không nhận!”

“Hảo, nếu đã như vậy, Kim Trung Báo Quốc!” Thi Vấn quát :”Đem nghiệt tử này kéo đến công đường, đánh hắn ba mươi đại bản, để xem hắn có thể chối tội đến bao giờ!”

“Ngươi dám!” Lan Khánh cũng gào lên.

“Ta là cha ngươi, sao lại không dám!” Thi Vấn lại thét lên lần nữa.

Bạn đang đọc Khánh Trúc Nan Thư Chi Bích Hải Thanh Thiên của Tự Từ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.