Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lão Phạm cùng tiểu Phạm 1

Phiên bản Dịch · 1444 chữ

"Liễu thị diện mục mỹ lệ luôn luôn cố ý ở trong Phạm phủ biểu hiện ra vẻ quý khí hàm mà không lộ, nhưng hôm nay nàng không để ý dung nhan khí chất gì cả, sắc mặt tái nhợt, tiều tụy vô cùng, ôm hai chân lão gia, khàn giọng khóc nói: ""Lão gia, ngài nói một tiếng đi... Triệt nhi tuổi còn nhỏ, không chịu được đòn nặng vậy đâu .""

Phạm Thượng thư nhìn nữ tử trước người, không nhịn được thở dài một hơi. Liễu thị ở sau khi nguyên phối của Phạm Kiến chết, liền đến bên hắn. Năm đó Phạm Kiến mặc dù đã thụ phong Tư Nam bá tước, nhưng thân thuộc với hoàng đế ở trong bóng tối, vẫn không hiển sơn lộ thủy, đối phương thân làm cháu gái của Quốc Công lại gả cho hắn thuộc bàng chi của Phạm tộc làm vỡ lẽ, không biết làm bao người trong kinh kinh hãi, cưới xong Liễu thị đối với hắn cẩn thận hầu hạ, thể thiếp quan tâm , cuối cùng đưa hắn từ trên Lưu Tinh hà kéo trở về.

Cho nên bất luận từ phương diện nào mà nói, hắn đối với Liễu thị cũng có một phần tình, có một phần áy náy , huống chi lúc này đang bị đánh trong thư phòng ... cũng là con trai ruột của mình, Phạm Thượng thư tuổi cũng không nhỏ, làm sao có thể không đau lòng? Nhưng bất kể trong lòng hắn đang suy nghĩ như thế nào, vẻ mặt vẫn giữ vững vô cùng tốt, lắc đầu khiển trách: ""Ngọc bất trác bất thành khí, con không dạy là lỗi của tra, mẹ chiều thì con hư...""

Đúng lúc này, trong thư phòng nơi xa lại truyền tới một tiếng kêu thảm, mơ hồ nghe rõ ràng là Phạm Tư Triệt đang đau gọi mẹ.

Phạm Kiến chân mày hơi chút nhíu lại, trong lòng khẽ run lên, những lời khuyên nhủ đã chuẩn bị sẵn cũng không thốt ra thành lời được.

Liễu thị thấy lão gia vẫn trầm mặc, đôi mắt đầy nước mắt hiển lộ vẻ kiên nghị, đem làn váy khẽ loạn chỉnh trang nghiêm chỉnh, chuẩn bị xoay người đi tới thư phòng.

""Trở lại!"" Phạm Kiến thấp giọng trách mắng: ""Phạm Nhàn làm đại ca , dạy dỗ Tư Triệt cũng là chuyện nên làm, ngươi lúc này chạy tới, để cho đứa bé kia nghĩ như thế nào?""

""Hài tử nghĩ như thế nào?"" Liễu thị đau khổ xoay người lại, nước mắt lưng tròng ""Lão gia, ngài chỉ nghĩ Phạm Nhàn nghĩ như thế nào, lại không để tâm ta nghĩ như thế nào ư? Ta chỉ có một đứa con bảo bối là hắn, chẳng lẽ ngài nhẫn tâm nhìn hắn bị đánh chết ư?""

Nàng khẽ cắn môi dưới, khàn giọng khóc nói: ""Không sai, ta năm đó đã làm sai chuyện, nhưng sau khi hắn từ Đạm Châu tới, ta nhẫn nhịn khắp nơi, cẩn thận mọi điều, chỉ sợ hắn không vui, theo ý của ngài, ta nhắc nhở quý thích trong kinh, chỉ sợ kéo gót chân của đại thiếu gia, nói như thế nào hắn hôm nay có địa vị như thế cũng có một phần công của ta, dĩ nhiên, ta đây làm mẫu thân , làm những chuyện này là lẽ đương nhiên, cũng sẽ không đi trước mặt hắn để tranh công... Nhưng... Nhưng hôm nay này là thế nào? Hắn làm sao lại nhẫn tâm ra tay nặng như thế? ... Nếu như hắn vẫn nhớ chuyện năm đó... Cùng lắm thì ta đem cái mạng này trả cho hắn là được! Đừng động con của ta! Con của ta a...""

Phạm Kiến nhìn bộ dáng nức nở khóc của Liễu thị, một cỗ hỏa khí dâng lên lồng ngực, trách mắng: ""Đây là bộ dáng gì? Phạm Nhàn là người thế nào ngươi còn không rõ ràng ư? Nếu hắn đã bỏ qua chuyện kia rồi, cũng sẽ không bao giờ nhắc lại, hắn mặc dù trẻ tuổi, nhưng lòng dạ rộng rãi ... Tư Triệt vốn làm chuyện này quá mức, nếu như không dạy dỗ, tương lai thật sự chôn vùi cả cái nhà này, chẳng lẽ lúc đó ngươi mới cam tâm?""

Liễu thị vốn cũng không phải là phụ nhân bình thường, hôm nay biết chuyện Bão Nguyệt lâu bị tịch thu, bất quá vừa nghĩ lại biết đằng sau lưng có bóng dáng Phạm gia đại thiếu cùng Nhị hoàng tử đấu sức, giơ tay áo chấm nước mắt trên khóe mắt, khóc nói: ""Vốn không phải là chuyện lớn gì, chỉ bất quá nhược điểm bị Nhị Điện hạ nắm giữ, Phạm Nhàn lúc này mới tức giận mà thôi.""

Phụ nhân này cùng con của nàng, phán đoán đối với sự tức giận của Phạm Nhàn cũng cực kỳ nhất trí.

Phạm Kiến mặt trầm xuống, nói: ""Không phải chuyện lớn ư? Mới vừa rồi thư phòng ở hậu trạch đưa tới thứ kia ngươi không đọc hay sao, Tư Triệt tuổi còn nhỏ... Cư nhiên gan lớn lòng dạ ác độc đến vậy, mặc dù không phải bản thân hắn động thủ, nhưng cùng chính hắn động thủ có gì khác biệt? Chẳng lẽ để con ngươi đích thân giết người, mới coi là chuyện lớn ư?""

Liễu thị không nhịn được giải vây cho con mình nói: ""Trong kinh thiếu loại chuyện này sao? Nhà ai không có một chút chuyện như vậy chứ...""

Không đợi nàng nói xong, Phạm Kiến đã ngăn cản lời của nàng, lạnh lùng nói: ""Chuyện này không cần nói tiếp.""

Liễu thị rất nghe lời ngừng lời, nhưng mà nước mắt chảy xuống, vành mắt đẫm lệ, tiếng kêu đau bi thảm trong thư phòng nơi xa dần dần thấp xuống, ngược lại làm cho nàng làm mẫu thân càng cảm thấy hoảng sợ, Triệt nhi đã không chịu nổi nữa hay là thế nào?

Phạm Kiến nhìn bộ dáng của nàng, không nhịn được thở dài một hơi, lại liên tưởng đến chuyện chính mình đêm qua cùng Phạm Nhàn thương định, trong lòng khẽ buồn bã.

Thật ra trong mấy tháng qua Phạm Tư Triệt buôn bán trong kinh thành, hắn không phải là không nhận được một chút phong thanh, chẳng qua không để ý quá mức, cảm thấy tiểu hài tử thì có thể gây ra bao nhiêu động tĩnh? Không ngờ tới, ngay cả chính hắn làm cha , tựa như cũng đánh giá thấp năng lực cùng thủ đoạn của Phạm Tư Triệt rồi.

""Để cho Phạm Nhàn xử lý sao."" Phạm Kiến ôn tồn an ủi Liễu thị: ""Ngươi cũng hiểu được đạo lý này, hắn càng không ngại quản chuyện này, đã nói rõ hắn thật sự coi Tư Triệt là huynh đệ cốt nhục của mình, Phạm Nhàn đứa bé kia cho dù hướng về phía địch nhân còn có thể khẽ cười, sở dĩ hôm nay ra tay như thế, còn không phải bởi vì hắn rất thương Tư Triệt ư, nếu không phải là người thân cận, hắn một đao giết sẽ giết ngay, làm sao lại nổi giận như vậy được? ... Suy nghĩ rõ đạo lý này, ngươi nên an tâm. Nói thật, nhà này của chúng ta, tương lai đến tột cùng có thể dựa vào ai, ngươi cũng rất rõ ràng rồi.""

Liễu thị dĩ nhiên hiểu được đạo lý này, Phạm phủ hôm nay thanh thế quá lớn, đã thành thế cưỡi hổ, chỉ có thể lên mà không thể xuống. Mà Phạm Kiến dù sao tuổi đã lớn, không nói rời khỏi thế giới này, nhưng cũng sẽ có ngày cáo lão từ quan , sau này bất luận là nàng hay là Tư Triệt, đến tột cùng có tạo hóa gì, cả tòa phủ đệ này có thể cả đời bình an hay không, còn không phải là xem Đại thiếu gia trong phủ có thể tạo nên sự nghiệp thế nào trong đất nước này sao.

Nhưng đánh con thì đau mẹ, vô luận như thế nào, Liễu thị đối với Phạm Nhàn hôm nay cũng sẽ sinh ra oán hận.

Phạm Kiến lắc đầu, ý bảo nàng đi theo mình ra khỏi thư phòng, sau đó đi tới gian thư phòng bên cạnh hậu viên kia.

Liễu thị mừng rỡ, vội vàng đi theo phía sau, ngay cả mấy đại nha hoàn cầm lấy khăn nóng đuổi theo cũng bất chấp, khoát tay để cho các nàng lui ra."

Bạn đang đọc Khánh Dư Niên (Dịch) của Miêu Nị
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Athox
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 275

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.