Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thánh nhân? 2

Phiên bản Dịch · 2434 chữ

"Nàng nghiến răng nghiến lợi, bóp cổ tay cởi tay áo, xoa xoa tay nói: ""Những ngày qua Phạm Tư Triệt cũng không biết chết nơi nào rồi, ngày ngày ở trên bàn bài cũng không thấy mặt, theo mẹ của hắn đánh bài đều là chịu tội, nhìn bộ dáng cung kính khách khí của nàng, cứ như ta là bà bà của nàng vậy.""

Phạm Nhàn nhéo nhéo cái mũi nàng, cười mắng: ""Nào như ngươi nói?"" Hắn dừng một chút rồi nói: ""Liễu thị tự nhiên không phải bà bà của ngươi, nhưng ngươi cũng đừng quá mức với nàng .""

Lâm Uyển Nhi tràn đầy u oán nói: ""Ta có làm gì đâu?"" Sau đó chuyển đề tài nói: ""Qua vài ngày nữa sẽ đi thưởng cúc rồi, theo quy củ năm trước, quý nhân trong cung sẽ đi Tây Sơn, bất quá không biết năm nay sẽ an bài chúng ta như thế nào. Đi là nhất định phải đi , chẳng qua là xem làm sao đi, xem chừng qua mấy ngày nữa sẽ có công công tới đây truyền dụ, ngươi đừng quên chuyện này.""

""Thưởng cúc?"" Phạm Nhàn chân mày vừa động, biết cuối thu khí trời mát mẻ, mọi người trong kinh đô thích đi trong viên thưởng cúc, không nghĩ tới hoàng tộc cũng có sở thích này, Lý thị một lần đại tụ hội, chính mình tự nhiên là muốn đi . Chẳng qua là liên tưởng đến gần đây mình làm những việc đó ở kinh đô, hắn bỗng nhiên nghĩ đến, có thể đám hồ ly trong cung kia, lúc này tựa như thưởng hoa cúc chú ý nhất cử nhất động của mình hay không?

Không chú ý tới tướng công bỗng nhiên trầm mặc, Lâm Uyển Nhi thật tình nói: ""Gần nhất không bài đánh, hoa cúc cũng không nở, thật là nhàm chán, trước hôn nhân ngươi hứa viết sách cho ta... Lúc nào viết ra cho ta xem?""

Phạm Nhàn bù đầu vì công việc, nơi nào còn có tinh thần chép Hồng Lâu Mộng, cười khổ cầu xin tha thứ nói: ""Ta xin nãi nãi, ngài tạm tha cho tiểu nhân đi."" Vừa thấy thần sắc Lâm Uyển Nhi chết sống không thuận theo thúc dục bản thảo, hắn không dám ở trong phòng nữa, đẩy cửa chạy ra ngoài.

======================================

Phạm Nhàn chạy trối chết giống như gặp quỷ, ở trong trạch viện rộng rãi xuyên qua, cho đến gặp gỡ vài nhóm nha hoàn che mặt mà cười, hắn mới cảm thấy có chút không ổn. Ho hai tiếng, giống như biểu hiện ra phong phạm nhất đại danh nhân, nhất đại danh thần cần có, nhưng thân thể thẳng không tới một khắc, rồi lại lập tức chậm lại. Hắn cắn răng nghĩ tới, nếu muốn kiếp này sống thật thoải mái, cần gì đi quản ánh mắt của người khác làm gì. Hắn hừ một tiếng, cười cười, quẹo vào thư phòng của mình.

Cùng thê tử nói chuyện với nhau mặc dù là việc nhà, nhưng chiếm được vài tin tức hữu dụng, chẳng qua là động tĩnh của Phạm Tư Triệt những ngày qua quả thật có chút kỳ quái. Phạm Nhàn cau mày, trong lòng mơ hồ có chút lo lắng. Tiếp theo nghĩ đến vấn đề Thạch Đầu Ký, mới nghĩ đến Bắc Tề Hoàng Đế đem tin tức phong tỏa , chính mình nên nhận ân tình của hắn, xem ra cũng cần sao chép một chương gửi qua cho phải, chỉ là chuyện mình là tác giả Thạch Đầu Ký cuối cùng dấu diếm không được bao lâu, hắn quyết định không cần dùng đường gửi mật thư của Giám Sát Viện làm gì.

Ngồi chốc lát, bên ngoài phòng ánh sáng còn chưa toàn bộ lờ mờ, Ngôn Băng Vân đã đúng hẹn tới. Phạm Nhàn nhìn hắn đưa tới hồ sơ vụ án, không nhịn được vuốt vuốt huyệt thái dương, hắn hôm nay đầu tiên là xem Mộc Thiết đưa tới hồ sơ, cùng Sử Xiển Lập định ra nhạc dạo, tiếp theo đi ""nhà cũ"" làm việc, trở lại nói chuyện với lão bà, lúc này lại muốn cùng tiểu Ngôn công tử nói chuyện —— ngắn ngủn một ngày, làm nhiều chuyện như vậy, xem ra nếu nói ""con đường quyền thần"" quả nhiên là một đường sống rất cực khổ.

""Người ngươi muốn ta bắt ta cũng đã bắt rồi, không biết đối với công việc của ngươi có trợ giúp gì không."" Phạm Nhàn không có nhìn hồ sơ vụ án, chẳng qua là nhàn nhạt hỏi. Mấy lần ""đánh chuột"" vừa rồi nhìn như không có chạm đến quan trường kinh đô, nhưng trên thực tế cũng dùng rất nhiều vụ án che chở cẩn thận nhích tới gần thế lực âm thầm của Nhị hoàng tử, cũng thử dò xét hai vị quan viên. Bởi vì Ngôn Băng Vân cho là hai vị quan viên này phẩm cấp tuy thấp, lại là nhân vật trọng yếu kiểm chứng xem Nhị hoàng tử cùng trưởng công chúa đến tột cùng có quan hệ hay không.

Ngôn Băng Vân ngồi trên ghế, sắc mặt tĩnh táo, chỉ hồ sơ vụ án trước mặt hắn: ""Đã được rồi .""

Phạm Nhàn kinh hãi, nói: ""Nhanh như vậy ư?"" Hắn cũng lười nhìn án tông, trực tiếp hỏi: ""Kết luận?""

Ngôn Băng Vân lạnh lùng nói: ""Tín Dương hàng năm buôn lậu số lượng rất lớn sang Bắc Tề cùng Đông Di thành, ngoài mặt thiệt thòi không phải do Đông Cung Thái tử bên kia tạo thành, nhưng trên thực tế một khoản số lượng lớn nhất, cũng là đi qua Minh gia giao cho Nhị hoàng tử, dùng để thu mua quan viên trong triều, kết giao các lộ đại tướng biên cương, cho nên đại nhân phán đoán không sai, sau lưng của Nhị điện hạ chính là trưởng công chúa.""

Phạm Nhàn cau mày nói: ""Minh gia? Minh gia mà Thôi thị có quan hệ thông gia ư?""

""Đúng thế.""

""Một khoản lớn đến như thế, thế nào từ trong kho điều động đến trong tay Nhị điện hạ chứ?"" Phạm Nhàn thỉnh giáo nói.

""Dĩ nhiên không thể đi con đường ở kinh đô, là từ Giang Nam bên kia vòng qua, ở giữa do mấy nhà hoàng thương qua tay phân tán, từ dưới mà lên, sau đó Nhị điện hạ thống nhất chi phối."" Ngôn Băng Vân nhìn hắn một cái, ""Quá trình rất phức tạp, viết ở trong án tông, đại nhân có chỗ gì không rõ, trực tiếp xem là được, nói ra tương đối phức tạp.""

Phạm Nhàn không để ý đến sự hoài nghi đối với năng lực của mình trong giọng nói của hắn, chẳng qua là lâm vào trong trầm tư —— phán đoán của mình là chính xác , sau khi hắn hít sâu một hơi nói: ""Ta muốn tiến cung gặp hoàng đế, ngươi có muốn đi với ta hay không.""

Ngôn Băng Vân nghe vậy ngây ra, rất trực tiếp phản ứng nói: ""Hạ quan không đi, hơn nữa... chuyện này... thật cần vạch trần sao?""

Phạm Nhàn hỏi ngược lại: ""Trưởng công chúa cùng Nhị hoàng tử bí ẩn như thế, nhưng chúng ta lại dễ dàng tra ra, chẳng lẽ ngươi cho rằng trong cung không biết ư? Trần viện trưởng của chúng ta có thể không biết ư?""

""Trong cung cho dù có cảnh giác, nhưng nhất định trên tay cũng không có chứng cứ xác thực."" Ngôn Băng Vân chậm rãi hạ xuống mi mắt, ""Đại nhân chớ quên, đầu mục Nhất Xử đã chết Chu Cách, cũng là người của trưởng công chúa . Cái án này, nếu như không phải là đại nhân hôm nay tự mình nắm giữ Nhất Xử, cùng các ngành còn lại toàn lực phối hợp, căn bản không thể nào điều tra ra... Cho nên tình huống hôm nay, nếu quả thật đại nhân đem án này vạch trần... Kinh đô chắc chắn đại loạn.""

Hắn nói rất tỉnh táo, nhưng Phạm Nhàn từ trong lời nói nghe ra một tia lãnh khốc —— có thể điều tra ra nhanh như vậy, trừ Giám Sát Viện có tư nguyên khủng bố ra, có trình độ rất lớn lệ thuộc vào năng lực siêu tuyệt của Ngôn Băng Vân —— mà rất rõ ràng, Ngôn Băng Vân cũng không nguyện ý cái án mình tra để cho Khánh quốc triều đình luôn luôn mặt ngoài thái bình vì vậy mà đại loạn.

Cuối cùng, Ngôn Băng Vân cũng không phải là trung với Phạm Nhàn, mà là trung với Bệ Hạ, trung với Khánh quốc, trung với Giám Sát Viện.

Phạm Nhàn nhìn hắn một cái, nói: ""Ngươi biết giấu diếm chuyện này, ý vị như thế nào sao?""

Ngôn Băng Vân lắc đầu: ""Ta chỉ biết nếu như chuyện này bị vạch trần, phu nhân của ngài nhất định là người khổ nhất.""

Thật ra tuyệt đại đa số nhân vật thượng tầng, cũng biết thê tử của Phạm Nhàn chính là nữ nhi của trưởng công chúa, chỉ bất quá không ai nói mà thôi. Nếu như Phạm Nhàn cố ý muốn phơi bày chuyện này, không nghi ngờ chút nào, bất luận từ phương diện nào mà nói, Hoàng Đế Bệ Hạ trong cung cũng muốn làm ra phản ứng dị thường cường hãn, mà tình cảnh của Lâm Uyển Nhi không khỏi sẽ lúng túng.

Phạm Nhàn sau khi hồi kinh làm mọi chuyện, thật ra chỉ là thất sách muốn đền bù ban đầu dùng ngôn chỉ ép đi trưởng công chúa, hóa giải mâu thuẫn bên trong hoàng cung. Hắn muốn đạt được kết quả, chính là buộc vị Hoàng Đế Bệ Hạ có lẽ có ý định khác, trong thời gian ngắn nhất, tước đoạt quyền lực trong tay trưởng công chúa.

""Ta tôn trọng thê tử của ta."" Phạm Nhàn mang theo lạnh lẽo quan sát Ngôn Băng Vân, ""Nhưng mà, ta sẽ không vì nàng khó xử, mà làm chậm dần cước bộ của mình.""

Ngôn Băng Vân chậm rãi ngẩng đầu lên, trong tròng mắt tựa như cũng có chút nghi ngờ: ""Đây chính là điểm hạ quan không rõ, đại nhân, ngài rốt cuộc muốn làm cái gì?""

""Hai nguyên nhân."" Phạm Nhàn đứng dậy, đi tới bên cửa sổ thư phòng, nhìn trời chiều chậm rãi trầm xuống. Một góc đình viện, một vị phụ nhân đang xử lý cành lá của cây cảnh.""Thứ nhất rất đơn giản, triều đình hiện tại đang cần bạc. Đại Giang phía nam quanh năm không tu sửa, năm nay đê sụp, vài chục vạn người chết đuối. Dù chưa đích thân nhìn thấy, nhưng nghĩ đến... quả thật rất thảm a, người anh em.""

""Đi nơi nào kiếm bạc giúp nạn thiên tai chứ? Gia phụ những ngày qua đang buồn vì vấn đề này. Triều đại tài chính cùng lịch sử các triều đại đổi thay cũng không giống, quanh năm dụng binh hao phí đại lượng tiền tài, không nói đến, nơi phát ra cũng thật quái dị, một năm quốc khố thu về, thậm chí có số định mức thật lớn phải là từ bên nội khố phân phối mà đến. Nội khố, là khố phòng của Bệ Hạ... Trên thực tế ta và ngươi cũng rõ ràng, đây là di trạch năm đó của nữ chủ nhân Diệp gia, cũng chính là bằng vào những sản nghiệp này sinh ra bạc liên tục không ngừng, mới có thể chống đỡ cho Khánh quốc.""

Phạm Nhàn quay đầu híp mắt nhìn Ngôn Băng Vân: ""Mà trưởng công chúa là một người mê lộng quyền mưu, những năm gần đây, bạc trong nội khố từ từ tứ tán đến trong tay các quan viên, vì nàng và hắn đổi lấy thần phục cùng quyền lực. Lời nói không dễ nghe , đây là đang dùng bạc của Bệ Hạ, mua thần tử của Bệ Hạ . Bạc cũng tốn hao trên người máy móc cùng quan viên, địa phương trong thiên hạ này cần bạc, vừa đi nơi nào cầu bạc?""

""Bạc chẳng qua là bạc, nhưng dùng như thế nào quả thật là vấn đề lớn, cùng với đặt mốc meo ở trong nhà các quan viên, không bằng chúng ta bắt nó bức ra, lấp đến trong sông đi hù dọa quỷ nước.""

""Cho nên, ta vội vã tra Thôi gia cùng Nhị Điện hạ, tránh cho trưởng công chúa điện hạ cùng vị Nhị Điện hạ tựa hồ chỉ thích đọc sách kia của chúng ta ... Đem bạc Khánh quốc chúng ta cũng khẳng khái tiêu cạn sạch."" Phạm Nhàn khẽ cúi đầu, tựa như có chút cảm khái, cười khổ nói: ""Dĩ nhiên, bóc trần chuyện này, Bệ Hạ đại khái sẽ không nghiêm trị thân muội muội của mình, nhưng mà như lần trước đưa nàng xuất cung, Bệ Hạ sẽ ngại nghị luận, hảo hảo tra một chút nội khố, cũng sẽ cảnh tỉnh Nhị hoàng tử một cái... Bất quá ta... Đại khái Bệ Hạ thịnh nộ, sẽ chê ta xen vào việc của người khác, đem ta một cước từ Giám Sát Viện đá đi, đày đến rất xa.""

Hắn duỗi lưng một cái, trên mặt treo nụ cười thuần lương ngây thơ: ""Không có biện pháp... Hi vọng Bệ Hạ có thể để cho ta về Đạm Châu là tốt.""

Ngôn Băng Vân khẽ quay đầu, sắc mặt cứng ngắc, giống như chưa bao giờ biết vị đề ty đại nhân trước mặt, lẩm bẩm nói: ""Nhưng đại nhân ngài sang năm sẽ tiếp nhận nội kho, đến lúc đó tra, chẳng phải là danh chánh ngôn thuận ư?""

Phạm Nhàn cười cười, như nói chuyện của người khác: ""Ta Khánh quốc cũng không có lương tâm a! Có thể sớm một ngày ngăn ngừa bạc nội khố chảy ra ngoài, dân chúng phía nam bị tai họa có thể nhiều mấy chén cháo uống. Chuyện khác có thể đợi, nhưng cơm lại không thể ngừng ăn .""

Ngôn Băng Vân gắt gao theo dõi hắn, tựa hồ muốn nhìn rõ vị này đến tột cùng là chính mình ban đầu cho là âm hiểm quyền thần, vẫn là vị đại thánh nhân đại từ đại bi, không tiếc bản thân, không sợ miệng lưỡi thiên hạ . "

Bạn đang đọc Khánh Dư Niên (Dịch) của Miêu Nị
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Athox
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 315

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.