Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chỉnh đốn tác phong 4

Phiên bản Dịch · 960 chữ

"-Đề ti đại nhân, tuy nói Nhất Xử có quyền giám sát tất cả các quan lại trong kinh, nhưng nhân tình lui tới khó tránh khỏi, nhà ai cũng có thân thích. Ví dụ như đại cữu tử của ti chức, lúc này đang làm việc ở Hành Mã Giám, nếu thường ngày ti chức không tới chơi, chỉ sợ rằng xảy ra tranh cãi liên miên với thê tử trong nhà à.

Lời này nhìn như dí dỏm, nhưng không ai cười ra thành tiếng được, không ai biết vì sao Phong Nhi ngày hôm nay lại có lá gan lớn như vậy.

Phạm Nhàn trong lòng vui vẻ, sắc mặt vẫn âm trầm lạnh giọng trách mắng:

-Ngươi ở trong viện không nghe điều lệ sao, sao lại còn hồ đồ như vậy! Trên quy định đã viết rõ ràng, thân thích trong vòng ba đời phải đăng ký trình báo, là không sao nữa, ngươi nói như vậy, không phải có chút không thích hợp sao? Mộc Thiết, đưa chất tử của ngươi xuống phía dưới đi!

Mộc Thiết hít một tiếng, kéo chất nhi đang vẻ mặt ai oán đi chỗ khác. Phạm Nhàn lạnh lùng quét mắt một vòng nói rằng:

-Còn có chuyện gì muốn nói hay không?

Mọi người biết hắn có quan uy áp người, nhưng không ngờ trong đám mật thám cũng có người cứng cổ, đứng ra trầm giọng hành lễ nói:

-Đề ti đại nhân, tra án là việc chúng ta phải làm, nhưng nếu gặp phải quý nhân đe dọa, thì làm sao? Trong nhà gặp phải quan viên gây khó dễ thì phải làm sao? Đám công công trong cung lên tiếng thì phải làm sao?

Mọi người im lặng, Nhất Xử phá án, sợ nhất là những quan viên có quan hệ với trong cung, bời vì Giám Sát Viện cường thịnh tới mấy, vẫn chỉ là tay chân được trong cung nuôi dưỡng mà thôi.

Phạm Nhàn vẻ mặt bình tĩnh nhìn hắn nói rằng:

-Nói tên của ta ra.

Năm chữ rất có khí phách, ai dám làm khó dễ đe dọa các ngươi, cho dù hắn là đại thần quyền quý, chỉ cần báo tên Phạm Nhàn ra! Kinh đô hiện giờ, Phạm Nhàn quả thực nắm chắc có thể nói ra như vậy. Cho dù là trong cung thì những người đó trước mặt mình có thể nói lời khoa trương, nhưng nếu ở bên dưới, chỉ sợ những quan viên quyền quý tam phẩm, căn bản không có ai mạo hiểm đắc tội với Phạm Nhàn, càng đừng nói tới khi dễ thuộc hạ của hắn.

Tay trái cầm quyền Giám Sát Viện, tay phải cầm tiền của thiên hạ, ai muốn đắc tội với Phạm Nhàn?

Phạm Nhàn nhìn quan viên vừa bước ra khỏi hàng, có chút tán thưởng, lúc mình tận lực chèn ép Mộc Thiết, hắn còn dám đứng ra nói, nghĩ lại, hắn nói chậm rãi, ôn nhu rằng:

-Còn có ý kiến gì không? cứ nói hết ra, ta không bắt tội.

Người nọ kỳ thực không còn lời hay để nói rồi, nhưng vẫn kiên trì nói rằng:

-Thuộc hạ cho rằng cá nhân không nhận tiền vật, là theo lý thường mà nói. Nhưng với danh nghĩa Nhất Xử thu một chút cũng không việc gì, thứ nhất là cùng với lục bộ các ti có liên quan quan hệ tốt hơn một chút, tương lai tra án cũng tiện hơn. Về phương diện khác … những tiền vật này, coi như là một chút trợ cấp.

Phạm Nhàn nhìn mọi người trong viện, biết những người này ai mà chẳng thích tiền bạc, không khỏi cười lạnh một tiếng nói rằng:

-Luận bổng lộc, các ngươi so với đồng liêu trong triều gấp ba lần, tuy rằng các ngươi không có thu nhập thêm như các quan lại khác. Nhưng tiền lương cao như vậy, còn oán giận nỗi gì?

Tô Văn Mậu vẫn đứng sau hắn ỷ vào quen biết với Phạm đề ti, bạo dạn nói rằng:

-Quan viên Giám Sát Viện trừ trước tới nay đều chịu ánh mắt khinh thường của bách tính, tình cảnh của Nhất Xử có chút tương đối đặc thù, triều đình không chịu trợ cấp nhiều hơn, cho nên mới…

Phạm Nhàn lắc đầu, ngăn lời hắn nói, lẳng lặng nhìn những mật thám Giám Sát Viện trên sân, bầu không khí có chút chèn ép vô cùng. Hắn nói ra từng câu từng chữ.

-Không nên hỏi triều đình đã làm cái gì cho các ngươi, mà phải hỏi các ngươi đã làm cái gì cho triều đình.

Tô Văn Mậu nghe vậy sửng sốt, nghiền ngẫm suy nghĩ, thâm ý sâu sắc vô cùng, trong lòng không khỏi sinh lên một chút hổ thẹn, một chút kính nể. Đúng vậy, những quan viên của Nhất Xử này, có bao giờ ngẫm lại xem triều đình thành lập ra Giám Sát Viện tới cùng là vì cái gì?

Vị quan viên vừa nói ra, cũng sững sờ tại chỗ, chịu giáo dục của Giám Sát Viện nhiều năm qua như vậy. Trần Bình Bình răn dạy, làm hắn dường như nhớ lại trạng thái tinh thần của mình lúc mới bước vào Giám Sát Viện, trong lòng nóng lên, nắm chặt tay phải hô:

-Tất cả vì Khánh quốc!

“Tất cả vì Khánh quốc!” Đây là câu tôn chỉ mà mỗi người lần đầu tiên gia nhập Giám Sát Viện đều phải nhớ kỹ.

Phạm Nhàn nhìn tình cảnh trước mặt, rất vui mừng nở nụ cười, nắm tay phải, trong lòng thầm nói: “Tất cả vì cuộc sống!” "

Bạn đang đọc Khánh Dư Niên (Dịch) của Miêu Nị
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Athox
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 264

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.