Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tranh đường 1

Phiên bản Dịch · 1202 chữ

"Ngay khi các quý nhân trong đoàn xe đang thả hồn theo những tâm tư riêng của mình thì đoàn xe đã tới nơi rồi, tới một trạm dịch cuối cùng ở ngoại vi kinh đô. Nhìn đám nghi trượng bày binh bố trận ở bên ngoài, Phạm Nhàn thở dài, không thể làm gì khác hơn là phải để vấn đề của Trầm tiểu thư tới khi nhập kinh rồi mới xử lý sau vậy. Nếu như chỉ có hắn tính toán, nữ nhân này cũng chẳng cần phải lưu lại, chỉ là Trầm đại tiểu thư cùng với đại công chúa có giao tình, mà tiểu Ngôn dường như có chút áy náy mơ hồ đối với nàng.

Lúc này đã sớm có quan viên Thái Thường tự cùng Lễ bộ đứng đây chờ rồi, nhìn đoàn xe sứ đoàn chậm rãi đi tới, chỉnh đốn lại trang phục, cung nghênh công chúa điện hạ Bắc Tề xuống xe, rất chi là cung kính. Phạm Nhàn tròng mắt vừa chuyển, gọi Cao Đạt tới, bảo hắn dẫn theo hai gã hổ vệ bảo vệ vững chắc xa giá của công chúa, không cho những triều thần này phát hiện ra có nữ nhân khác trong xe.

Kỳ thực với quyền lực hiện nay của hắn, cũng không cần phải cẩn thận như vậy.

-Phạm đại nhân một đường khổ cực rồi!

-Phạm đại nhân chuyến này danh tiếng lớn, bệ hạ vô cùng mừng rỡ, lần này quay về kinh, chỉ sợ sẽ lập tức có trọng dụng khác đi?

-Lão Hồ nói lời này sai rồi, Phạm đại nhân hôm nay…

Một trận ngựa hí vang trời làm át đi tiếng khen tặng của mọi người, Phạm Nhàn trong vòng vây của các quan viên đi vào trong trạm dịch. Công chúa Bắc Tề đang ở bên trong nghỉ ngơi, nghênh đón chính sứ có vẻ càng phô trương cùng long trọng hơn nhiều, nếu như người ta không biết thân phận Phạm Nhàn, nhất định sẽ rất khó hiểu, vì sao các đại thần triều đình Khánh quốc, lại tôn kính như vậy đối với một vị quan viên trẻ tuổi.

Phạm Nhàn vẻ mặt mỉm cười, quay đầu nhấc tay đáp lễ với quan viên chung quanh, trong lòng thầm nói nhàm chán, chỉ có chút hơi sốt ruột. Hắn nhìn thoáng qua chung quanh, phát hiện những quan viên tới đón đại bộ phận đều quen biết cả, có vài người là đồng liêu trong Thái Thường Tự, có vài người là thuộc hạ trên danh nghĩ khi Hồng Lư Tự đàm phán với Bắc Tề. Chỉ có đám quan viên Lễ Bộ hiện tại mang theo một chút cung kính cùng sợ hãi, hắn hiểu đây là vì nguyên nhân gì. Dù sao Quách Du Chi rốt cuộc cũng chính là do mình một tay sử trí.

Đặt mông ngồi trên ghế uống một ngụm trà, hắn mở miệng hỏi nói:

- Tiếp theo có chương trình gì? Trong cung có ý chỉ không? sứ đoàn lúc nào có thể vào kinh?

Không đợi chúng quan trả lời, hắn giành trước tự giễu trả lời cười nói:

-Bản quan thân là chính sứ, nhưng đối với hết thảy những chuyện này cũng không rõ ràng cho lắm.

Quan viên lễ bộ thật vất vả mới có cơ hội thân cận với hắn, đâu chịu bỏ qua, một vị quan viên nhanh tiếp đáp:

-Phạm đại nhân yên tâm, tất cả nghi thức đầu có Lễ Bộ an bài, trước trong cung cũng đã có an bài, sớm thỏa đáng rồi.

Có thuộc hạ khác ở Hồng Lư Tự nói rằng:

-Thánh thượng biết quan viên sứ đoàn xa nhà lâu ngày, tư gia sốt ruột, cho nên đã hạ ý chỉ, chỉ là khẩu dụ cho sứ đoàn vào kinh, đại nhân sau khi nhập kinh, tới cung trước…

Lời nói còn chưa dứt, một vị quan viên mặc trang phục tứ phẩm từ bên ngoài đi vào, các quan viên trong phòng nhanh chóng tiến lên chào đón. Phạm Nhàn chăm chú nhìn, cười ha ha tới nghênh tiếp, vỗ vai đối phương nói rằng:

-Nhâm đại nhân, ngài sao cũng tới?

Người tới chính là thiếu khanh Hồng Lư Tự Nhâm Thiếu Ân, là môn nhân của nhạc phụ đại nhân Phạm Nhàn. Nhâm Thiếu An thấy Phạm Nhàn bình an không có việc gì, tâm tất cũng an, cười khổ nói rằng:

-Tề quốc công chúa tới, đây là đại sự như thế nào, ta một tên cu li của Thái Thường Tự sao không tới chứ. Không phải Ngự Sử của Đô Sát Viện tới, ta cũng chỉ là tới chào từ giã mà thôi.

Phạm Nhàn cười cười, trong lòng nghi hoặc, biết rõ hôm nay sứ đoàn sẽ tới, vì sao các vị Thiếu khanh đại nhân lại tới chậm như vậy? hắn hơi chút hỏi thăm các vị quan viên trong phòng, rồi lôi kéo Nhân Thiếu Ân ra bên ngoài cửa, hỏi:

-Có chuyện gì vậy?

Nhâm Thiếu Ân tuy là một người trẻ tuổi, nhưng tính tình mềm mại bọc trong sắt thép, ở trong kinh đô xảy ra nhiều chuyện tình như vậy, nhiều quan viên bị ném đi như vậy, thực sự không biết nên nói hay là không, thế nhưng tể tướng Lâm Nhược Phủ cáo lão hồi hương. Hắn là môn nhân của Lâm thị nhất mạch, hôm nay ở kinh đô cũng chỉ có thể dựa vào Phạm phủ rồi, lo lắng một chút không khỏi do dự nói rằng:

-Phạm đại nhân hỏi là chuyện gì?

Phạm Nhàn dõi mắt nhìn hai mắt hắn hỏi:

-Ta không phải người đần độn, sứ đoàn quay về kinh, đây là chuyện như thế nào. Chúng ta lúc rời khỏi kinh đô, quy cách triều đình bên triều đình Bắc Tề hẳn là phải biết, đường đường là một vị công chúa điện hạ trong sứ đoàn, thế nhưng người tới đón tiếp chỉ là vài quan viên tép riu này, Tân Kỳ Vật chạy đi đâu rồi? còn có Lễ Bộ Thị Lang đâu? Công chúa tới xuất giá, chí ít cũng phải phái lão ma ma trong cung tới. Ngươi là người của Thái Thường Tự, hoàng gia có để ý việc này hay không, ta không hỏi ngươi thì hỏi ai?

Nhâm Thiếu An cười khổ một tiếng nói rằng:

-Hôm nay thực sự không khéo, Tân Kỳ Vật, mấy lão đại của Lễ Bộ cũng đi tới bên kia, Phạm Nhàn ngươi đừng trách ca ca ta, ta có vội vàng, coi như là đắc tội bên kia rồi.

-Bên kia là bên nào?

Phạm Nhàn cảm thấy kinh ngạc.

Nhâm Thiếu Ân cười khổ nói rằng:

-Đại hoàng tử hôm nay cũng quay về kinh, ở cách các ngươi không quá ba dặm, cho nên nói chuyện này cũng thật xảo diệu. Người của Lễ Bộ, Xu Mật Viện cùng Bộ Binh hầu như tất cả cùng tới đó hầu hạ rồi, bên sứ đoàn tự nhiên yên tĩnh hơn rồi.

Nói xong, hắn tiếp tục kể rằng:"

Bạn đang đọc Khánh Dư Niên (Dịch) của Miêu Nị
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Athox
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 296

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.