Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhắm mắt giải thoát 2

Phiên bản Dịch · 1141 chữ

"Đây là bí mật lớn nhất đời hắn, là cảm khái lớn nhất của hắn.

Ánh mắt Tiếu Ân vẫn rơi vào xa xăm, sắc hồng cũng nhạt dần:

-Ngươi thật sự là con trai của tiểu tiên nữ…Không, Diệp Khinh Mi? – Không đợi hắn trả lời, lão nói tiếp – Nhưng ngươi căn bản không giống nàng.

-Ngươi chỉ thấy qua nàng khi bốn tuổi, làm sao có thể nhận định như thế?

Tiếu Ân mỉm cười:

-Vì ngươi còn lâu mới đẹp bằng tiểu tiên nữ.

Phạm Nhàn khẽ nghiêng đầu:

-Nữ nhân hấp dẫn hơn ta trên thế giới này, thực sự không nhiều lắm.

-Ánh mắt không giống.

-Không giống thế nào?

Tiếu Ân nhìn hắn một cái, giọng nói hơi lạnh lùng:

-Giờ ta mới hiểu được, ở nơi cánh đồng tuyết hoàng vu, tiểu tiên nữ quay lại nhìn, ánh mắt vẫn dịu dàng yêu thương xót xa… Ta vẫn không biết phải miêu tả thế nào, lúc này dường như ta cảm giác được cái chết đang đến gần, mới hiểu được, thì ra ánh mắt của nàng, tâm tình, chỉ có một.

-Cái gì? – trái tim Phạm Nhàn rạo rực.

-Luyến tiếc cuộc sống không nỡ rời xa. – Tiếu Ân mỉm cười – Tuy trong mắt ngươi thường có ý cười nhàn nhạt, nhưng không giống… Mẫu thân ngươi hẳn là một người rất có tình, mà cũng là một người rất vô tình.

Phạm Nhàn cười cười:

-Điểm ấy, ta không phủ nhận.

-Đời này ta đã giết rất nhiều người, nên luôn luôn không hy vọng có thể được chết già. – Tiếu Ân không nói tiếp câu chuyện cũ, hơi ngẩn ngơ nhìn sắc trời – Có thể chết trong sơn động này, theo lời ngươi nói, cũng tốt.

Phạm Nhàn nửa ngồi xuống bên cạnh lão, tay trái khoác lên vai lão nhân, phát hiện cơ thể lão đã mềm dần.

Bên ngoài vách đá dựng đứng sắc trời vẫn ảm đạm, nhưng xuyên qua tầng sương tràn đầy sơn cốc đã thấy một ánh sáng thánh thiện, ánh sáng này nhẹ nhàng chiếu lên khuôn mặt già nua của Tiếu Ân, khiến cho đầu lĩnh mật thám già trên tay đã dính vô số máu tươi nhưng cả đời cô đơn thê thảm sắp chết có một cảm giác được giải thoát.

-Đạm Châu hẳn là không có gốc táo nào đúng không?

Đây là câu nói cuối cùng của Tiếu Ân trên thế giới này.

Phạm Nhàn lấy ra từ sau tai lão nhân một cây châm, một lát sau xác định được lão đã chết, hơi nghiêng đầu nhìn thi thể lão, bỗng nhẹ nhàng nói:

-Đạm Châu tuy không có hai gốc táo, nhưng… sau khi chết rồi, không chừng có một thế giới rất tốt đang chờ ngươi.

Đôi mắt Tiếu Ân đã từ từ khép lại, đôi con ngươi đỏ hồng kia cũng không còn thấy thiên hạ cổ quái nayỳ nữa.

Phạm Nhàn nhổ ra một ngụm trọc khí, đặt thi thể Tiếu Ân vào nơi sâu nhất trong động, còn có bị sơn ưng mổ không, dường như hắn không lo lắng, nên có chút lạnh lùng vô tình.

Đi ra ngoài cửa động, hai tay sờ trên vách đá ngoài động, sương trắng theo tay hắn lay động, tay bắt được chỉ là một khoảng không.

---

Cẩm Y vệ hẳn là còn đang đi tìm tung tích hoặc thi thể một già một trẻ ở các lối ra dưới cốc, trên vách đá dựng đứng trơn tuột như gương này, không ai nghĩ đến có người rơi xuống sườn núi lại có thể dừng lại, càng không ai nghĩ đến, có ai có thể trèo trên vách núi trơn tuột này lên.

Cả thân thể Phạm Nhàn như giấy dính sát trên vách đá, đằng sau tất cả chỉ là sương núi nồng đậm che giấu cho thân hình hắn. Cho dù có người đứng trên vách núi đá đối diện cũng không cách nào phát hiện có người đang bò như một con thằn lằn chậm chậm leo lên.

Khi ở Đạm Châu, từ khi mười hai tuổi đến tận mười sáu tuổi, hắn có bốn năm điều khiển chân khí bên ngoài cơ thể, đây là một cách tu hành cực kỳ ngu xuẩn, nhưng Ngũ Trúc mặc kệ hắn, chính hắn cũng luyện đến không biết gì, không ngờ đối với nhân sinh sau này của hắn lại có đại ân như thế.

Dán như thằn lằn mà bò, như rắn mà trườn, hắn cẩn cẩn thận thận từng bước leo lên, mặt không chút biểu tình, thuốc cây ma hoàng đã không còn, khí lực của hắn đã sớm thiếu thốn, nên không dám khinh thường.

Bụi cỏ khẽ động, một tay Phạm Nhàn bám trên tảng đá dựng trên vách núi, một bóng người mặc y phục đen như một oan hồn bò dần lên.

Nón che khuất mặt Phạm Nhàn, hắn quay đầu nhìn lại chỉ thấy trong sơn cốc một mảnh u tĩnh, dường như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Một lát sau, lòng hắn khẽ động, phóng tầm mắt sang vách núi đối diện nhưng cái gì cũng không thấy.

Nhưng hắn cảm giác, bên kia dường như có người đang nhìn mình, ánh mắt người nọ chằm chằm nhìn vào mình.

Phạm Nhàn hơi cúi đầu, xoay người, không suy nghĩ, như một sợi chỉ đen lẩn vào sương mù dày đặc, chạy về hướng Kinh đô.

Ngoài biệt viện sử đoàn ở kinh đô, Cao Đạt tay cầm trường đao, hai mắt như mãnh hổ mở trừng trừng nhìn những người trước viện. Công tử đã một ngày một đêm không về, các quan viên Bắc Tề đến bài phỏng đều bị từ chối đứng ngoài cửa, nhưng sáng sớm nay đã có người của Cẩm Y vệ tới truyền chỉ trong cung,nói vị Hoàng đế trẻ tuổi kia muốn truyền Phạm Nhàn vào cung nói chuyện.

Không mấy người biết Phạm Nhàn không ở trong sử đoàn, Cẩm Y vệ Chỉ Huy sứ Trầm Trọng mong Phạm Nhàn không ở trong sử đoàn. Nhưng sau một đêm tìm kiếm cũng không thấy thi thể hắn, nên phía Bắc Tề cuối cùng cũng sinh nghi, nên rất cấp bách muốn xác nhận đến tột cùng là Phạm Nhàn đang ở đâu.

Ai ngờ người Nam Khánh lại ngang ngược đến thế, mượn cớ Phạm chính sử say rượu ngang ngạnh ngăn quan viên Bắc Tề vào trong sử đoàn, xung đột sắp bạo phát, lúc này, đầu phố có tiếng soàn soạt.

Không phải là gió, đích thị là tiếng bước chân, đám người Bắc Tề đại hỷ. "

Bạn đang đọc Khánh Dư Niên (Dịch) của Miêu Nị
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Athox
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 316

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.