Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiểu cô nương chạy ra từ thần miếu 2

Phiên bản Dịch · 846 chữ

"-Sau đó thì sao?

-Sau đó… - Tiếu Ân chìm vào hồi ức – Sau đó ta lại quay lại cửa chính của Thần miếu, nhưng ta phát hiện Khổ Hà đang xem xét vật gì trong lòng. Ta rất tò mò, đang chuẩn bị hỏi, lúc này…

Lời nói của lão nhân chậm lại, tim Phạm Nhàn dựng lên.

-Cửa Thần miếu… mở ra.

-A? – Phạm Nhàn vô tức tới gần Tiếu Ân một chút, tựa hồ muốn bảo vệ người ba mươi năm trước kia.

Trong mắt Tiếu Ân có chút tiếu ý phóng đáng, tiếng nói lớn hơn:

-Cửa Thần miếu lặng yên không một tiếng động mà mở ra, ta vui mừng quá đỗi, đang chuẩn bị đi vào, không ngờ từ trong gian miếu lớn nhất bỗng chạy đến một người đẹp nhất thiên hạ.

-Đẹp nhất thiên hạ?

-Đúng vậy, đó là một tiểu tiên nữ.

---

Tiếu Ân ngây ngốc đứng ngoài Thần miếu, hai mắt mở lớn chằm chằm nhìn vào tiểu cô nương nhảy vào lòng mình, suýt nữa phun ra một ngụm tiên huyết, khóe mắt còn thấy Khổ Hà vọt lên như mãnh hổ vào trong cửa Thần miếu, quần đấu với một đạo hắc quang.

Khổ Hà trẻ tuổi đã là cao thủ Cửu phẩm trẻ nhất, lúc này không biết bị cái gì kích phát tiềm năng trong cơ thể tới mức cao nhất, cùng với bóng đen thần bí trong miếu quấn lấy nhau, kình khí xung bốn hướng, sơn tuyết đại loạn.

Một hơi sau, Tiếu Ân mới nhớ tới tiểu cô nương trong lòng mình, không chờ hắn kịp phản ứng gì, chợt nghe tiếng nàng quay sang tảng đá trên Khổ Hà quát:

-Lui!

Chỉ một tiếng rất đơn giản từ miệng tiểu nữ hài này nói ra, nhưng lại giống như một mệnh lệnh đế vương, không cho phép ai hoài nghi, uy thế trời sinh này khiến cho Tiếu Ân thầm rùng mình, sau đó trên mặt trúng một cái bạt tai - Chát một tiếng.

-Ngươi cũng lui!

Khổ Hà phiêu nhiên trở ra, Tiếu Ân chật vật ôm cô bé lăn xuống thềm đá, cách xa cửa chính Thần miếu mười trượng.

Hắc quang kia phút chốc đã lùi về bên trong Thần miếu, cũng không truy kích. Lúc này Tiếu Ân vẫn còn chưa tiêu hết khiếp vía nhìn ra cảnh cửa cực lớn kia, nghĩ tới bóng người đen trong miếu, không khỏi hoảng sợ - Lúc này Khổ Hà đã thổ huyết ngã xuống bên người. Ngay cả Khổ Hà cũng không phải là đối thủ của hắn, người trong Thần miếu đó quả thực không thể nhìn bằng con mắt người thường.

Hắn tỉnh ngộ cực nhanh, nhất định là trong lúc mình đi tìm cống thoát nước, Khổ Hà quỳ gối trước tảng đá này đã đạt thành một hiệp nghị nào đó với cô bé này, giúp cô ta thoát khỏi Thần miếu.

Chỉ là… cô bé này là ai?

-Ôm ta, kéo theo hắn, đi!

Giọng cô bé dường như hơi lạnh, vẫn giấu mặt trong lòng Tiếu Ân ra lệnh, hắn không dám chậm trễ, kéo tay áo Khổ hà, chạy xuống đại tuyết sơn.

Không biết chạy bao lâu, cuối cùng đã chạy về doanh trướng, thẳng cho đến khi hắn thở hồng hộc ngồi trong trước mới hồi phục tinh thần. Vì sao mình phải chạy? Bệ hạ yêu cầu tìm thuốc trường sinh bất lão còn chưa tìm được, vì sao lại nghe lời cô bé này? Hơn nữa, quái lạ hơn, là tiên nhân trong Thần miếu cũng không truy đuổi mình.

Tiếu Ân xoay người nhìn lại, chỉ thấy cô bé đang ngồi thu lu, bịt mũi, nhìn đống xương người trong trướng.

-Nhân loại thực sự đáng thương và đáng trách!

Cô bé xoay người nhìn Tiếu Ân. Cho tới tận bây giờ hắn mới nhìn rõ dáng dấp của nàng.

Trong như nước, thuần như nước, hai con mắt sáng lấp lánh, dung nhan tuyệt mỹ không thể so với người phàm.

Trong sơn động đen thui, Phạm Nhàn nhìn không rõ biểu tình, nhưng tiếng nói của hắn có chút kỳ lạ:

-Cô bé kia bao nhiêu tuổi?

-Bốn tuổi, nhiều lắm chỉ có bốn tuổi. – Tiếu Ân mở to hai mắt, tựa hồ vẫn đang nhìn thấy bóng dáng thanh mỹ thoát tục – Khi ta ôm nàng vào ngực, cảm giác nàng nhẹ như không có.

Phạm Nhàn hơi ngơ ngẩn:

-Cũng là bốn tuổi

-Vì sao nói là cũng?

-Không có gì. – Phạm Nhàn cười cười, hai mắt ngước lên – Ngươi có biết cô bé kia là ai không?

Tiếu Ân cực kỳ chắc chắn:

-Đương nhiên biết, nàng là một tiểu tiên nữ tham luyến hồng trần, nên mới chạy ra từ Thần miếu!

Phạm Nhàn cười, vươn ngón tay lắc lắc:

-Tin ta đi, nàng chỉ là một tiểu cô nương chạy đến Thần miếu lấy trộm đồ thôi. "

Bạn đang đọc Khánh Dư Niên (Dịch) của Miêu Nị
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Athox
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 293

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.