Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Có Hỷ 2

Phiên bản Dịch · 1184 chữ

"-Ta biết lực lượng trong tay ngươi không phải chỉ có một tuyến. Một tuyến liên hệ tuy an toàn, nhưng hiệu quả rất thấp. Mặt khác, ngươi cũng phải nghĩ cách đứng dậy thôi. Bất quá ta đại khái không có thời gian đi tới đó, ta chuẩn bị giao cho Vương Khải Niên làm nhiệm vụ liên lạc, không biết ngươi thấy thế nào?

Trong mắt Ngôn Băng Vân có một tia dị sắc, trước mặt vị quan viên trẻ tuổi nhất Giám Sát Viện này, mấy ngày nay biểu hiện chỉ có thể nói là rất đúng quy tắc. Ưu điểm lớn nhất là rất nghe ý kiến của mình, nhưng hôm nay cư nhiên lại nói toạc ra mạng lưới mật thám phương bắc, xem ra đối phương thực sự có chút năng lực.

-Vương Khải Niên ta yên tâm.

Hắn nghĩ một lát lại nói.

-Trong số những người của viện giấu mình ở phương bắc, Vương đại nhân là một người.

Phạm Nhàn nao nao, thật không ngờ Vương Khải Niên năm đó đã làm chuyện này, lại nghe Ngôn Băng Vân nói tiếp:

-Y theo kế hoạch của đại nhân, chúng ta sẽ phối hợp với Thượng Sam Hổ, tìm ra nơi của Tiếu Ân. Nhưng ta không hy vọng người của viện tham gia quá sâu.

Phạm Nhàn đáp ứng hắn, biết hắn không muốn để những nhân thủ giấu mình ở phương bắc vì tranh đầu nội bộ của triều đình mà hy sinh quá nhiều.

-Yên tâm, ta sẽ có chừng mực.

Ngôn Băng Vân nhíu mày:

-Thượng Sam Hổ là hùng sư. Đáng tiếc biển trong kinh tuy sâu nhưng không tìm được người hiểu mình, nên mới tìm Trưởng công chúa hỗ trợ. Thân là thần tử, ngươi ta y theo ý tứ Trưởng công chúa làm việc, nên đương nhiên chuyện này ngươi phải có chừng mực. Ta tin tưởng khi Thượng Sam Hổ cứu Tiếu Ân, cũng là khi Thái Hậu và Trầm Trọng thanh trừ quân lực.

Phạm Nhàn biết vị quan viên Giám Sát Viện có vẻ ngoài lạnh lùng này đoán được mình muốn làm gì, cũng không nói nhiều:

-Đó chính là điều ta muốn. Ta sẽ không đánh giá thấp năng lực quản chế trong kinh của Trầm Trọng. Do đó bọn họ làm gì thì làm, đối với Khánh quốc chúng ta mà nói, không có một chút tổn hại.

Rời hậu viện, Phạm Nhàn đi tìm Vương Khải Niên, giao nhiệm vụ cho hắn. Vương Khải Niên nhỡ thật kỹ mấy con số đó, biết rằng trong mấy ngày tới mình sẽ nhận công việc vừa nguy hiểm vừa quan trọng này. Hắn không phải là lão chưởng quỹ bán dầu kia, hắn là tâm phúc của Phạm Nhàn, nên lớn gan hỏi:

-Đại nhân, mấy con số này có ý nghĩa gì vậy?

-Một đời một đời ta yêu tiền tiền tiền.

Phạm Nhàn cười, thổ âm ở Đạm Châu, âm “tiễn” và “thất” đọc rất giống nhau.

---

Lão chưởng quỹ hàng dầu mấy ngày nay sinh ý không tồi, bán được mấy thùng dầu. Tin tức của một người ẩn trong bóng tối, bắt đầu khuấy động cả mạng lưới mật thám Giám Sát Viện phương bắc đã nằm im cả một năm. Bất kể là bao lâu, các gián điệp này đã ngụy trang thành bách tính Bắc Tề đủ nghề đủ loại, đều tới nhận nhiệm vụ đầu tiên trong suốt một năm.

Tin tình báo bắt đầu lách qua các con đường quay về, qua sự sắp xếp tổng kết của mấy thượng tuyết, sau cùng được đem đến cửa hàng dầu họ Trương. Đồng thời trong lúc đó, sử đoàn Nam Khánh đã mở vài lần yến hội, rượu dùng không ít, tự nhiên, vị chưởng quỹ đường Tú Thủy kia không khỏi chạy tới sử đoàn biệt viện vài lần. Đã nhiều lần tiếp xúc với Phạm chính sử, tin chắc hắn cũng đã có được thông tin về Tín Dương và Thượng Sam Hổ như mong muốn.

Trung gian xử lý rất nhiều tin tức, đồng thời từ đó chọn ra những tin tình báo hữu dụng, sau cùng một người tổng kết cho ra một kết luận tương đối chính xác, là Ngôn Băng Vân. Mấy ngày nay trong hậu viện lúc nào cũng có tiếng ho khan của hắn.

Phạm Nhàn cũng không có nhiều việc phải làm lắm, dù sao hắn cũng là sử đoàn chính sử, uống rượu đón khách mới là nhiệm vụ chính. Mà bây giờ, hắn theo Hải Đường cô nương vào cung. Hải Đường trước đó có nói qua với hắn, Thái hậu có mấy chuyện quan trọng muốn thương lượng.

Uống rượu, đối với Phạm Nhàn là nói, là một chuyện rất thú vị, cùng với Thái hậu thướt tha của địch quốc uống rượu, cũng không phải chuyện buồn gì. Nhưng khi Phạm Nhàn quay lại sử đoàn, quan viên và thuộc hạ đều nói tâm trạng của hắn hôm nay không vui, nhưng ai cũng không biết vì sao.

Trong phòng, Phạm Nhàn lạnh lùng nhìn Lâm Tĩnh:

-Cái sứ đoàn này, đến tột cùng ta là chính sứ hay đại nhân là chính sứ.

Lâm Tĩnh cảm thấy bất an, hơi khẩn trương đáp:

-Phạm đại nhân sao lại nói ra lời ấy? Sứ đoàn tất nhiên chỉ có duy nhất Phạm đại nhân ra lệnh.

-Tốt tốt tốt.

Phạm Nhàn cười hai tiếng, mắng:

-Vậy Lâm đại nhân cho ta biết, vì sao hôm nay vào cung, Thái hậu kia còn nói đại công chúa Bắc Tề phải gả cho đại hoàng tử đương triều? Đây là đại sự! Vì sao từ khi đi sứ tới giờ bản sử cùng không biết chuyện này? Các người ở Hồng Lư Tự Thái Thường Tự mấy ngày nay đều thay chủ tự sắp xếp. Ta vừa biết được tới khi về còn muốn tống hôn!

Lâm Tĩnh thở một hơi thật dài, nghĩ thầm thì ra là chuyện này, cười nói:

-Đại nhân, xin ngài đừng trách hạ quan và Lâm Văn đại nhân. Sử đoàn chỉ chuyển thư viết tay của Hoàng hậu và Thái hậu Bắc Tề. Chúng hạ thần nào có biết, hai vị mẫu nghi đã định hôn sự của con cái trong thư. Khi việc này truyền ra từ trong cung, chúng ta còn có thể nói gì? Chuyện này vốn đã muốn nói với đại nhân, nhưng nhiều ngày trước đại nhân bình thường đều không ở sử đoàn, nên mới lâm vào hoàn cảnh bây giờ.

Lâm Tĩnh khẽ đảo mắt, biết vị đại nhân trẻ tuổi này vẫn còn tức, nên cười đưa lên mấy phong thư:

-Quốc thư thật sự đây. Đây là mật thư của triều đình, thể hiện thái độ của Hoàng thượng và Thái hậu, đương nhiên là thể hiện nguyện ý với hôn sự này. Thực ra, còn là tam hỷ lâm môn, hạ quan muốn chúc mừng đại nhân. "

Bạn đang đọc Khánh Dư Niên (Dịch) của Miêu Nị
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Athox
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 303

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.