Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sự thật khác hẳn 2

Phiên bản Dịch · 992 chữ

"Phạm Nhàn cười cười ôm hòm thuốc, đi ra ngoài sương phòng như một thầy lang, trở tay đóng cửa lại, hắn nhún vai không đổi thái độ, ngón tay rờ rờ mê dược trong hòm, trong lòng tự cảnh cáo chính mình, dùng mê dược với người một nhà, chỉ được thử một lần, không được lặp lại. Ngôn Băng Vân quả nhiên lợi hại, dưới tác dụng của ca la phương mà có thể lập tức tỉnh lại, nếu như hắn dụng thủ đoạn, chỉ sợ quan hệ hai người không thể hòa hợp.

Nghe được cố sự này từ Ngôn Băng Vân, khiến Phạm Nhàn nhộn nhạo nhiều cảm xúc, tuy vậy biết được lý do làm sao đối phương không vừa mắt với mình, Phạm Nhàn cũng thoải mái hơn.

Thật không ngờ mình và Ngôn Băng Vân vậy mà lại có “duyên phận” sâu xa, năm năm trước, vì sự kiện mưu sát ở Đạm Châu, Ngôn Băng Vân phải chạy tới Bắc cương, sau cùng lại trở thành đầu mục mật thám của Giám Sát Viện ở Bắc Tề. Năm năm sau, lại là mình đón hắn về nước. Nghĩ đến đây, Phạm Nhàn mỉm cười, thế gian này, chuyện gì cũng có thể xảy ra.

---

-Đại nhân, Thịnh lão bản của quán rượu tới.

Phạm Nhàn phất phất tay:

-Các ngươi tiếp đi, ta không muốn gặp.

Gã thuộc hạ vâng rồi ra, Phạm Nhàn nhíu đầu mày, mới chỉ dạy Thôi công tử mấy câu, Tín Dương có truyền tin, bà Trưởng công chúa kia thật đúng là truy được ngay. Đang nghĩ ngẫm, Vương Khải Niên đi từ ngoài vào, cầm trong tay một phong thư:

-Thịnh Hoài Nhân mang thư tới.

Xé mở niên phong, Phạm Nhàn cẩn thận đọc một lần, trong mắt mang theo một tia ưu sắc, lẩm bẩm:

-Rốt cuộc những người này đang chơi cái trò gì?

Nhíu chân mày, hắn đi vào hậu viện.

Ngôn Băng Vân thập phần cảnh giác, khi Phạm Nhàn đẩy cửa ra, tay hắn đã chạm tới bội đao bên người.

-Thả lỏng một chút!

Phạm Nhàn nhìn hắn vẫn đang nhắm hai mắt:

-Ở đây không có ai muốn giết ngươi đâu.

Ngôn Băng Vân từ từ mở mắt, nhìn khuôn mặt Phạm Nhàn, ánh mắt vẫn còn hơi mơ màng, sẵng giọng mắng:

-Ngươi cho ta dùng cái thuốc gì thế? Vì sao đầu ta vẫn còn choáng váng?

-Thuốc an thần.

Phạm Nhàn vẫn rất bình tĩnh giải thích:

-Ngươi nội thương quá nặng, muốn có thể nhanh chóng phục hồi, tốt nhất là ngủ một giấc. Chỉ là thật không ngờ thân thể của ngươi lại có thể chống lại được thuốc, tác dụng không lớn lắm, thật đáng tiếc!

Những lời nhàn nhạt này đã che đi nguyên nhân phục mê dược lúc đầu, mặt Phạm Nhàn vẫn hồn nhiên như vô tội, quỷ kế âm mưu được ngụy trang quá tốt.

Ngôn Băng Vân biết đối phương quay vào phòng nhất định có chuyện muốn hỏi, ánh mắt rơi trên tay hắn, nhíu mày:

-Phạm đại nhân, có chuyện gì?

Phạm Nhàn lắc lắc bức thư trong tay, vừa cười vừa nói:

-Thư của Trưởng công chúa.

Ngôn Băng Vân hơi kinh ngạc, nhưng không biểu hiện ra ngoài, nhàn nhạt nói:

-Cái đó có quan hệ gì tới hạ quan?

-Trước khi quay về kinh, ngài vẫn là đầu lĩnh mật thám của Khánh quốc trú tại Bắc Tề.

Phạm Nhàn mỉm cười:

-Cho nên việc triều đình muốn, ta cũng muốn hỏi ý kiến ngài một chút.

-Xin đại nhân chỉ giáo

Sắc mặt Ngôn Băng Vân vẫn lạnh nhạt không đổi.

Khi Phạm Nhàn giải thích ý nghĩa của hai bức thư liên tục gửi từ Tín Dương tới, Ngôn Băng Vân cau chặt chân mày, lông mi hắn lấp lánh ánh bạc, nhìn qua thật yếu đuối, hắn nhẹ giọng hỏi:

-Vì sao Trưởng công chúa muốn xen vào chuyện này?

-Ta chỉ tới hỏi ý kiến của ngài, chuyện này, có muốn nhúng tay hay không?

Ngôn Băng Vân lắc đầu:

-Trong viện muốn Tiếu Ân chết, Trưởng công chúa lại muốn chúng ta phối hợp cứu Tiếu Ân. Hai người hai mục đích khác nhau, làm sao chúng ta có thể dung hòa?

Phạm Nhàn ngồi xuống, nhìn Ngôn Băng Vân vẫn lạnh lùng:

-Trước hết đừng nói đến vấn đề này vội, ta cần ngươi nói cho hay, hiện nay triều cục Bắc Tề đến tột cùng là đang như thế nào?

Ngôn Băng Vân nhìn hắn một cái, chìa ra ba ngón tay:

-Ba phe. Một là Thái hậu, một là Hoàng thượng, một là Thượng Sam Hổ. Bất quá nếu Thượng Sam Hổ bị triệu về kinh, thì thực lực của hắn sẽ bị hao tổn rất lớn, hắn phải chọn hoặc Thái hậu hoặc Hoàng đế.

Lời nói rất đơn giản, nhưng cũng là phán đoán đáng tin mười phần – Phạm Nhàn trầm ngâm ý bảo hắn tiếp tục, Ngôn Băng Vân lại tiếp:

-Theo như cách nói của đại nhân, nếu như Tiếu Ân là nghĩa phụ của Thượng Sam Hổ, mà Khổ Hà quốc sư không tin Tiếu Ân, vậy thì xem ra, cuối cùng Thượng Sam Hổ cũng phải về dưới trướng Hoàng đế thôi.

-Vì sao?

-Bởi vì Thái hậu nhất định sẽ nghe theo lời Khổ Hà!

Lông mi Phạm Nhàn khẽ run lên một cách vô thức, tần ngần hỏi:

-Thái hậu còn trẻ, đối với Khổ Hà quốc sư còn có lòng dạ nào khác sao?

Ngôn Băng Vân giật mình, một lúc sau mới hiểu được ý tứ của vị đại nhân trẻ tuổi, bề ngoài thì thanh mĩ, nhưng bên trong lại tinh tế vô cùng này, khinh thường liếc hắn:

-Sự tình không phải theo cái kiểu như ngươi tưởng tượng đâu! "

Bạn đang đọc Khánh Dư Niên (Dịch) của Miêu Nị
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Athox
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 301

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.