Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xé bạch bào 1

Phiên bản Dịch · 1145 chữ

"Hảo cho một Ngôn Băng Vân hữu tình.

Lời nói tha thiết đến thế, mang theo vô số tuyệt vọng đến tan nát cõi lòng, khiến cho Phạm Nhàn tâm như sắt thép cũng nhịn không được thở dài, khuôn mặt Vệ Hoa vô cùng phẫn nộ nhìn Ngôn Băng Vân đang an tọa, dường như hận không thể lập tức băm thây vạn đoạn vị mật thám địch quốc này.

Theo tiếng nức nở khe khẽ yếu ớt, Trầm tiểu thư được mời ra khỏi nhà tù.

Phạm Nhàn thở dài một tiếng:

-Thật là một cô gái ý nặng tình thâm.

Lời tuy nói như thé nhưng trong bụng hắn lại có nghi ngờ, vì vị tiểu thư này là con gái đại đầu mục Cẩm y vệ Bắc Tề Trầm Trọng. Trong mấy năm nay Ngôn Băng Vân giấu mình ở Bắc Tề có thể có một vài gút mắc tình cảm với nàng, nhưng Ngôn Băng Vân là ai? Là gián điệp cấp cao nhất của Nam Khánh mà Bắc Tề bắt được trong mười lăm năm qua, giam giữ trông coi vô cùng sâm nghiêm, thì làm sao có thể để cho vị Trầm tiểu thư kia công khai tùy ý tới, lại còn biết mặt nhiều sứ thần Nam Khánh mà diễn trò?

Đột nhiên lòng hắn khẽ động, hiểu được suy nghĩ của những đồng nghiệp phương Bắc này.

Lúc này trong tù thất cũng yên tĩnh nhiều, Ngôn Băng Vân vẫn ngồi trên ghế không đứng dậy, chỉ tự rót trà cho mình thong thả uống, nhân vật lợi hại giấu mình ở Bắc Tề này, hai hàng lông mày như sương, khuôn mặt lạnh lùng, đem đến cho người ta một cảm giác chẳng quan tâm – dường như sinh tử của chính mình cũng chẳng cần biết.

Lúc này Vệ Hoa dường như đã nén được phẫn nộ lúc nãy xuống, nhìn Ngôn Băng Vân, nhíu nhíu mày:

-Ngôn công tử, mặc kệ người nói thế nào, hai năm trước, chúng ta coi như bạn tốt. Mọi người đều là vì đất nước của mình, cũng không kể làm gì, nhưng xin hãy nhớ kỹ, là ta vĩnh viễn không thể tha thứ. Lần này, sau khi rời khỏi đây, xin ngươi đừng bước chân vào Đại Tề ta thêm một lần nào nữa. Bệ hạ đã hạ mật chỉ qua Trầm đại nhân, nếu sau này ngươi còn dám bước vào Đại Tề ta, Đại Tề ta dù phải tập hợp ba nghìn thiết kỵ cũng phải chém cái đầu ngươi xuống.

Ngôn Băng Vân khẽ cúi đầu, tựa như không nghe thấy lời hắn nói, ngón tay nhẹ nhàng mân mê chuôi chén trà. Trước khi thân phận của hắn bị vạch trần, hạ ngục vào năm trước, Vân đại tài tử đã từng ở Kinh đô giao thương kinh tế giao thiệp khắp nơi mạnh vì gạo bạo vì tiền này, hôm nay dường như biến thành câm điếc.

-Hôm nay ta đến xem hắn.

Phạm Nhàn vẫn không biểu tình nói với Vệ Hoa.

-Ta cần xác định được một ngày, khi nào có thể đón hắn quay về sứ đoàn.

-Không thể quay về sứ đoàn. Hắn chỉ có thể lén lút rời kinh. Ngươi cần phải biết ở kinh đô có bao nhiêu người muốn ăn tươi nuốt sống người này.

Vệ Hoa nói, hàn ý mười phần.

Phạm Nhàn lắc đầu:

-Bệ hạ có chỉ, ta phải đón Ngôn đại nhân về sứ đoàn. Còn về bản lãnh che giấu, chúng ta tự nhiên biết, lẽ nào ngươi nghĩ chúng ta tự nhiên thích dây vào phiền phức sao?

Vệ Hoa nhíu mày, hắn biết Tiếu Ân và Ti Lý Lý đã vào kinh, hiệp nghị lần này phía Nam Khánh đã thực hiện đủ, phe mình xác thực không thể kéo dài nữa. Mặt khác, lần trước Phạm Nhàn xông vào phủ đệ nhà mình, xác thực rước lấy rất nhiều chê trách. Thế nhưng cái đề nghị nhìn như hoang đường kia, chẳng hiểu vì sao, nhưng thực sự đã động tới người trong cung, còn cả vị Trầm đại nhân trong tay nắm rất nhiều quyền lực nữa.

-Ta sẽ lập tức làm thủ tục!

Phạm Nhàn bình tĩnh gật đầu:

-Có thể đồng ý với ta được không? Ta có hai câu muốn nói riêng với Ngôn đại nhân.

Vệ Hoa nhăn mặt, nghĩ thầm nếu đối phương thực sự muốn thương lượng cái gì, chờ Ngôn Băng Vân quay về sứ đoàn chẳng phải sẽ càng bí ẩn hơn sao? Nghĩ tới nghĩ lui, không biết vị Phạm đại nhân này muốn làm gì,gật đầu, ý bảo vị phó chiêu an sứ ra ngoài cùng mình.

Trong phòng chỉ còn Phạm Nhàn, Vương Khải Niên và một người vẫn cúi đầu lạnh lùng hết sức Ngôn Băng Vân.

---

Phạm Nhàn toàn bộ không có cảm giác như đang ở đại lao Cẩm Y vệ địch quốc, mặt mày ôn hòa tươi cười kéo một cái ghế ngồi xuống trước mặt Ngôn Băng Vân, nhìn khuôn mặt người thanh niên anh tuấn này, mở miệng nói:

-Ta là Phạm Nhàn.

Phạm Nhàn biết, trước khi Ngôn Băng Vân bị bắt, mình đã vào kinh. Đối phương là đại ca gián điệp của Giám Sát Viện ở phương Bắc, nhất định có nghe qua tên mình.

Quả nhiên không ngoài dự liệu của hắn, ngón tay Ngôn Băng Vân chậm rãi trượt khỏi chén trà, ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái.

Chỉ là trong ánh mắt tràn đầy chậm chọc và coi thường, điều này rất ngoài ý muốn của Phạm Nhàn.

-Phạm Nhàn? Con tư sinh của Hộ bộ Thị lang Phạm Kiến, ở Đạm Châu chỉ uống rượu, vô tài không hơn!

Ngôn Băng Vân mở miệng nói, giọng nói rất mềm mại, rất nhẹ nhàng, nhưng trên mặt vẫn lạnh lùng hoàn toàn không hề thích hợp.

-Ngươi tới đây làm cái gì?

Phạm Nhàn thở dài:

-Ta nói Ngôn đại nhân, ngài bị bắt hơn nửa năm, thế gian cũng thay đổi rất nhiều. Đầu tiên là gia phụ đã làm Hộ bộ Thượng thư. Thứ hai, kẻ vô tài tại hạ hôm nay là chính sứ sứ đoàn, lần này tới Bắc Tề, việc đầu tiên là đón ngài về nước.

Không hiểu sao Ngôn Băng Vân có vẻ rất chán ghét Phạm Nhàn, Phạm Nhàn hắn cũng không hiểu vì sao.

-Đón ta về nước?

Lần thứ hai Ngôn Băng Vân chậm rãi ngẩng đầu lên, năm nay hắn cùng lắm mới hơn hai mươi tuổi, nhưng trong đôi lông mày cũng đã lẫn vài sợi bạc, nhìn qua có cảm giác hơi quỷ dị:

-Ngươi là người phương nào? Dựa vào cái gì ta phải tin ngươi?"

Bạn đang đọc Khánh Dư Niên (Dịch) của Miêu Nị
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Athox
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 290

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.