Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cùng hoàng đế nói chuyện phiếm 1

Phiên bản Dịch · 1199 chữ

"Phạm Nhàn có chút không được tự nhiên, cực không chịu nổi mà lùi về phía sau non nửa bước, thấp người xuống, dùng dư quang ở khóe mắt lướt nhìn nhanh qua điện.

Những thần tử của triều đình Tề quốc này, không có nhân vật nào thần kỳ. Làm cho hắn cảm thấy hiếu kỳ, chính là bức rèm che bên cạnh long ỷ cao cao tại thượng trên điện, bức rèm che hơi nhộn nhạo, có màu trong xanh giống hệt với ao nước phía sau quần thần, nhìn qua thanh mỹ vô cùng.

Hắn biết, vị hoàng thái hậu chân chính nắm quyền Bắc Tề ngay sau bức rèm che này.

Hồi lâu sau, trên long ỷ vị thiên tử ngáp dài một cái, dường như cũng nghe đủ rồi.

-Sứ thần ở xa tới khổ cực, lui về tạm nghỉ đi.

Hoàng đế trẻ tuổi phất tay, Phạm Nhàn như trút được gánh nặng, vẻ mặt mỉm cười quỳ xuống, cùng thuộc hạ khác bái lạy long ỷ, rồi chuẩn bị phủi mông rời đi tìm những quan viên làm việc chân chính của Bắc Tề, nhanh chóng cứu Ngôn công tử đáng thương ra khỏi đại lao.

Nhưng chuyện luôn phát sinh ngoài dự liệu của người ta.

-Phạm …công tử?

Bắc Tề hoàng đế khóe môi dường như mang theo nụ cười, nhìn Phạm Nhàn, nhẹ giọng kêu:

-Ngươi lưu lại nói chuyện với trẫm một chút.

Quần thần một hồi run sợ, nghĩ thầm trong triều đình, vậy mà bệ hạ xưng hô đối phương là công tử, mà không phải là danh hiệu, thật sự có chút không hợp với lễ nghĩa cấp bậc. Phạm Nhàn cũng nghĩ không ra, chỉ là trong lòng kinh hãi, lẽ nào vị hoàng đế trẻ tuổi này đã biết cái gì?

Hắn nhanh chóng hành lễ trả lời:

-Ngoại thần vừa tới, chẳng biết đối ứng trước điện, cho nên thực sự sợ hãi.

-Đừng ngại, đừng ngại!

Hoàng đế trẻ tuổi dường như rất thích nói chuyện, vừa cười vừa nói.

-Lần này biết được là Phạm công tử tới, trẫm cực kỳ vui mừng, rất mong được quen biết với Phạm công tử. “Bán nhàn trai thi tập” trẫm cũng thường xuyên đọc, ngay cả thái phó đại nhân cũng khen ngợi tài hoa của công tử không dứt miệng. Hôm nay quốc sự đã xong, Phạm công tử có thể ở lại với trẫm, trẫm đã ngóng trông Phạm công tử tới đây đã lâu, cũng tiện đường để cho Phạm công tử quan sát cảnh trí trong hoàng cung một chút.

Nói tới đây, Phạm Nhàn thân là ngoại thần làm sao dám nói nhiều, chỉ là trong lòng khẽ động. Bắc Tề thái phó là nhi tử của Trang Mặc Hàn. Trang Mặc Hàn trong hoàng cung Khánh quốc bị mình chỉnh cho chật vật bất kham, đối phương sao lại khích lệ tài hoa của mình?

Sứ đoàn rời khỏi đại điện, Lâm Tĩnh hơi lo lắng liếc mắt nhìn Phạm Nhàn. Phạm Nhàn hơi ra hiệu, ý bảo đối phương chú ý tới bản thân mình.

Lúc thần tử của Bắc Tề cũng lui ra ngoài hết, cả toàn đại điện có vẻ càng thêm phóng khoáng, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng cá trong ao vẫy đuôi lên mặt nước, sau rèm che là tiếng bước chân nhẹ nhàng.

Hoàng đế trẻ tuổi vẫn ngồi trên long ỷ dường như thả lỏng đi rất nhiều, hơi duỗi thắt lưng, nhìn Phạm Nhàn cười ha hả, trực tiếp nhảy từ trên long ỷ xuống dưới. Hắn tiếp nhận khăn mặt của thái giám đưa tới, lau lung tung một hồi, vỗ vỗ vai Phạm Nhàn nói rằng:

-Đi, ta muốn cho thi tiên Nam triều nhìn tiên cung của Bắc quốc chúng ta một chút.

Phạm Nhàn âm thầm kêu khổ, ai ngờ vị hoàng đế bệ hạ này lại có một chút tập tính hài tử, đang chuẩn bị theo hắn đi tới hậu điện, lại nghe thấy một tiếng ho khan truyền từ phía sau tấm rèm che mà hắn vẫn chú ý từ trước.

Bắc Tề hoàng đế nao nao, mặt mang theo đau khổ quay đầu, thi lễ với bức rèm che:

-Mẫu hậu, hài nhi thấy Phạm Nhàn trong lòng vui sướng, vì vậy hơi thất lễ. Mong mẫu hậu tha thứ.

Đã có cung nữ chậm rãi giật tấm rèm che, lúc những hạt châu vang lên thanh âm thanh thúy, một vị phu nhân từ bên trong bước ra.

Phạm Nhàn nhanh chóng cúi đầu, không dám nhìn kỹ, nhưng kỳ thực ánh mắt vẫn nhìn vào cái chân phía dưới bức rèm che.

Vị phu nhân kia đi một đôi hài hoa kim tú, nhìn như tùy ý, nhưng đẹp đẽ quý giá vô cùng.

Càng làm cho Phạm Nhàn khiếp sợ chính là, theo sát gót hài của này còn có hai bước chân khác cũng tùy theo bước ra khỏi bức rèm che --- thế giới này có ai dám ngồi cùng thái hậu Bắc Tề cùng nhau ngồi sau bức rèm che, nghe hoàng đế nói chuyện với sứ đoàn ngoại quốc!

Đôi chân này đi một đôi giày vải, trên hài là trăm nghìn miếng vải bố khâu thành, là tay nghề cực kỳ thông thường ở trong nông thôn. Hài thêu hai màu đen trắng, chỉ là ở nơi gót chân tinh tế, lộ ra chút vải bông. Loại giày vải này thông thường hay nhìn thấy ở những vùng nông thôn. Hiện giờ trong cung đình Bắc Tề nhìn thấy, có vẻ dị thường quái dị.

Phạm Nhàn đoán được chủ nhân của giày vải này là ai, ngạc nhiên ôm tay, cũng bất chấp cấp bậc lễ nghĩa, hai mắt yên lặng, kỳ thực âm thầm cảnh giác nhìn nàng, nhìn Hải Đường cô nương, trên đầu vẫn một tấm khăn vải bông như cũ!

Không nghĩ tới Hải Đường vậy mà cùng với Thái Hậu cùng nhau đi ra khỏi tấm rèm che!

Phạm Nhàn cùng Hải Đường ánh mắt chạm vào nhau, trong cung điện Bắc Tề không khí có chút bất an. Nhưng cũng chỉ chớp mắt một cái, Phạm Nhàn đã thu hồi ánh mắt, hướng về phu nhân bên cạnh Hải Đường quỳ xuống:

-Ngoại thần Phạm Nhàn, bái kiến Thái Hậu!

Thái Hậu nhìn hai mắt hắn, khẽ nhíu mày, nghĩ thầm nghe nói Phạm Nhàn này là quan viên Khánh quốc, thế nhưng sao lại xinh đẹp như vậy? Quả thực là có chút yêu tà rồi, thảo nào Đóa Đóa hôm nay lại len lén lên điện tới xem, lẽ nào nha đầu này … nàng muốn tìm cách gặp mặt, hơi gật đầu, sau đó nói với hoàng đế rằng:

-Sư cô người đã trở về, người muốn dẫn Phạm đại nhân đi dạo trong cung, vậy để sư cô đi cùng đi.

Hoàng đế mặt khó coi, dường như không tình nguyện đi cùng Hải Đường, nhưng lại ngại lệnh mẫu thân, chỉ cười khổ nói với Hải Đường:"

Bạn đang đọc Khánh Dư Niên (Dịch) của Miêu Nị
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Athox
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 311

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.