Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thế đạo này làm sao vậy

Phiên bản Dịch · 1032 chữ

Trở lại doanh địa lúc trước, đã người đi lầu trống rồi.

Nữ cấm vệ trước kia đều đã mang đồ vật đi, quay về hoàng thành trước rồi.

Đám người Tiêu Thiên đương nhiên cũng đi về phía hoàng thành, cũng không có thi triển tốc độ, dọc đường đi giống như là dạo chơi ngoại thành, vừa đi vừa nghỉ, lúc trời gần hoàng hôn mới tới bên trong hoàng thành.

Trên đường phố hoàng thành có không ít bách tính nhìn nhóm ba người, đều né tránh sang hướng hai bên trái phải.

Chủ yếu là tuy thương thế trên người Lưu Diễm đã khôi phục, nhưng áo giáp rách nát và máu tươi vẫn tồn tại như cũ, đối với bách tính thì nó vẫn đủ dọa người.

Từ từ tới gần nội thành, trên đường đã ít người, nhiều tuần vệ hơn, ở đây là nơi quan lớn đại tộc cư ngụ.

Cũng không mất nhiều thời gian lắm, đám người Tiêu Thiên đã đi tới cửa Chung phủ.

“Về nhà!” Tiêu Thiên chỉ vào Chung phủ, hạ lệnh cho Chung Linh.

Chung Linh nhìn Tiêu Thiên với ánh mắt đầy tội nghiệp: “Thân Vương đại nhân, ta cũng muốn đi trong cung ăn cơm chiều.”

“Thôi ngươi đừng làm rộn nữa, mấy ngày nay ngươi cứ ăn cơm chiều trong cung, để cha ngươi ở lại Chung phủ một mình.”

“Lúc trời tối cứ thầm mắng ta, phiền chết đi được, bình thường ta đều lười nói rõ ràng.”

Vẻ mặt Chung Linh cứng ngắc: “...”

Lưu Diễm bên cạnh cũng lau trán.

Thính lực của Thân Vương đại nhân khoa trương đến mức hơi quá đáng rồi đi.

Chung phủ cách hoàng cung không phải gần đâu đến, như vậy mà cũng có thể nghe thấy à?

Nhưng rất nhanh, Chung Linh đã nắm lấy tay Tiêu Thiên, nhẹ nhàng lắc lư làm nũng: “Thân Vương đại nhân, ngươi cho ta vào cung chơi đi, đừng nhỏ mọn như vậy nha.”

Tiêu Thiên nhếch mép lên, một phát kéo tay của đối phương ra: “Thôi đừng làm ra vẻ vậy nữa!”

“Thành thật một chút, về nhà ăn cơm chiều, có cha mà không biết quý trọng.” Tiêu Thiên tức giận mở miệng: “Ta từ nhỏ không cha không mẹ, bị người thu nuôi rồi còn bị sử dụng như đao, ngày nào cũng nghe lệnh giết người.”

“Con nít ranh như ngươi, thực sự là đang ở trong phúc mà không biết phúc.”

Tiêu Thiên theo bản năng nói, khiến vẻ mặt của hai người ở đây đều giật mình.

“Chuyện này...” Lưu Diễm kinh ngạc nhìn Tiêu Thiên, hiển nhiên không nghĩ tới còn có chuyện này.

Tuy Tiêu Thiên nói không nhiều lắm, nhưng nàng cũng có thể tưởng tượng được mức độ phức tạp đằng sau câu chuyện này.

Chung Linh cũng nhìn Tiêu Thiên đầy bất ngờ, mấp máy môi muốn nói điều gì đó, nhưng lại không biết nói từ đâu.

Tiêu Thiên cũng biết mình nói lỡ miệng rồi, nhún vai không sao cả: “Được rồi, biểu cảm gì thế hả, đều là chuyện của lúc trước rồi, lẽ nào bây giờ ta sống không vui vẻ ư?”

“Ta nghe lời Thân Vương đại nhân, về nhà luôn đây.” Chung Linh nghiêm túc gật đầu với Tiêu Thiên.

Tiêu Thiên thoả mãn gật đầu, đưa tay liều mạng xoa đầu Chung Linh, làm loạn kiểu tóc của đối phương: “Đây mới là bé ngoan, trở về...”

“Ngươi đang làm cái gì thế hả!!” Tiếng quát kinh khủng bỗng nhiên truyền tới từ phía bên cạnh.

Quay đầu nhìn lại, chính là nhìn thấy Hộ bộ thượng thư Chung Dương Minh đang vội vã bước nhanh chạy tới.

Chung Dương Minh lập tức kéo con gái qua, tức giận nhìn chằm chằm Tiêu Thiên: “Thân Vương, ngươi là phu quân của bệ hạ, sao có thể... sao có thể làm ra chuyện như vậy, ngươi không thấy có lỗi với bệ hạ à?”

Lồng ngực Chung Dương Minh phập phồng kịch liệt, ông sắp tức điên lên rồi.

Thân Vương Tiêu Thiên này càng ngày càng quá mức, hôm nay thế mà còn động thủ động cước.

“Lưu Diễm, ngươi đây là sao thế...” Lúc này Chung Dương Minh thấy Lưu Diễm ở bên cạnh, quan sát trên dưới một hồi, rất là bất ngờ.

Nhưng rất nhanh, ông phản ứng kịp: “Lúc nãy ngươi có ở đây, ngươi tới...”

Thế nhưng Chung Dương Minh còn chưa nói hết lời thì đã bị Lưu Diễm cau mày cắt đứt: “Chung đại nhân, Thân Vương đại nhân và thiếu tướng quân thanh thanh bạch bạch, tại sao ngươi có thể tùy ý mở miệng nói xấu thế?”

“A, không phải, ta...” Vẻ mặt Chung Dương Minh đầy khiếp sợ, còn muốn mở miệng thì đã bị Lưu Diễm cắt lời thêm lần nữa.

“Chung đại nhân, Thân Vương đại nhân phẩm tính cao thượng, tính cách lương thiện, sao ngươi có thể dựa vào phỏng đoán của bản thân mà tùy ý nói xấu hắn vậy?”

“Ta vốn tưởng rằng, ngươi thân là trượng phu của tướng quân, lại ngồi ở vị trí cao, là một người hiểu chuyện.”

“Nhưng hôm nay ngươi không phân tốt xấu chỉ trích Thân Vương như thế, khiến cho ta thấy rất thất vọng.”

Chung Dương Minh trừng mắt nhìn Lưu Diễm trước mặt, đầu óc giống như bị sét đánh thành hai nửa.

Ông đưa tay chỉ Lưu Diễm, lảo đảo lui về phía sau, nhất thời bất ổn bị bậc thang vướng chân, đặt mông ngồi dưới đất.

“Trời ạ!!!” Chung Dương Minh cảm giác bầu trời của mình đã sụp đổ.

Thậm chí ngay cả Lưu Diễm đều luân hãm rồi ư?

Trong ấn tượng của Chung Dương Minh, Lưu Diễm là người có tài đắc ý nhất dưới trướng thê tử.

Càng được bệ hạ tin tưởng, chấp chưởng nữ cường nhân của Cấm Vệ quân.

Nàng trọng tình trọng nghĩa, cương trực công chính.

Vậy mà nữ tử như vậy lại đắm chìm trong nhan sắc của Tiêu Thiên.

Bạn đang đọc Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch) của Kình Bạo Tiểu Long Hà
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ngọc_Trúc_Anh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 473

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.