Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lọ Lem.

Phiên bản Dịch · 959 chữ

Tiếng chát nghe rất to và rõ, nó nuốt chửng luôn âm thanh của tiếng nhạc. Ko khí im lặng, âm nhạc và mọi thứ đều dừng chuyển động.

Vẫn giữ nguyên tư thế, nó ngáp ngắn ngáp dài nói bằng giọng ngái ngủ.

- Có cần phải mạnh tay vậy ko? Họ cũng là con người mà?

- Các người làm ăn kiểu gì vậy? Có thấy thứ gì bên cạnh Tiểu thư ko? Sao ko...

'' Mẹ '' nó mất bình tĩnh hét lên giận dữ, khuôn mặt bặm trợn khiến mọi người phải lùi lại, hoảng sợ.

Xoạt..... Nó dững dưng xé khổ giấy A2. Quăng chúng xuống đất và trao ánh mắt '' iu thương '' cho người '' mẹ ''. Giọng nói mỉa mai, nó ghằn lên từng chữ.

- Vừa lòng '' mẹ '' chứ?

Không khí căn thẳng, có người sắp xỉu. Miki vội chạy lại nhưng quá muộn. Nó nhanh chóng đẩy cửa bước ra khỏi phòng. Quay nghiêng đầu chút xíu nó nhìn lại căn phòng miệng thì thào.

- Game Over.

Miki ko đuổi theo nhưng hắn thì đuổi theo. Vội vàng chạy ra ngoài hành lang hắn thấp thoáng thấy bóng nó đi xuống lầu. Hắn bối rối gọi theo nhưng nó ko nghe thấy.

Vừa đặt chân tới đại sảnh, nó nhìn dáo dát xung quanh xem có ai ko. Ko có ai. Tính chạy đi.

- Thưa. Tại sao Tiểu thư lại xuống đây ạ?

Một tên bảo vệ bước lại hỏi nó. Một tay tên đó cầm gậy tay còn lại đang nắm chặc bộ đàm. Nó nở nụ cười đểu, nhẹ nhàng hỏi:

- Tôi lạc rồi!

Cái bộ đàm rè rè, lát sau thì có tiếng người hét lên:

- Chặn cô gái đội cái nón bánh tiêu trắng lại. Trên nón có gắn huy hiệu hoàng gia. Ko được để cô ta trốn thoát.

Ngay sau khi tiếng nói kết thúc tên bảo vệ ngước lên nhìn nó chằm chằm. Có huy hiệu hoàng gia. Anh ta hốt hoảng chỉ cây gậy về phía nó ra lệnh:

- Mời Tiểu thư đi theo tôi. Tiểu thư sẽ ko trốn được đâu.

Nó mỉm cười, gật đầu cái rụp đi theo tên đó. Tên bảo vệ ngạc nhiên, tưởng nó sẽ chống trả ai ngờ. Nhưng lầm rồi anh ơi. Tên đó vừa mới bước được hai bước. Nó ngước mặt lên. đôi mắt ánh lên những tia '' chết người ''.

Rầmmmm.... Thật tội nghiệp cho sự ngây thơ ko biết '' tay nghề '' nó như thế nào của tên ấy.

Tên đó té xuống, mặt mài tái mét, đôi môi trắng bệch người thì run bần bật, hai tay ôm chặc bụng. Cái bộ đàm lại vang lên giọng nói đang hét đấy. Nó cầm lên quăng về phía '' nạn nhân ''.

'' Nạn nhân '' của chúng ta ko phải là quá đau mà là quá sợ. Vì sao? Đơn giản nó ko dọng ngay bụng mà dọng xít xuống bụng tí nữa. Với tốc độ nhanh và lực lại rất mạnh thì thử hỏi ai mà ko sợ.

'' Nạn nhân '' tay cầm bộ đàm nói ko ra tiếng:

- Cô ta trốn rồi.

Nó chạy ra ngoài sân trước, ngồi xuống cái bồn nước. Ngay lúc đó hắn cũng vừa xuất hiện. Người nhễ nhại mồ hôi thở thì ko ra hơi nhưng vẫn đẹp trai lạ thường.

- Cô bỏ bạn đồng hành thế mà coi được sao?

Sau khi đã bình tĩnh, hắn liền trách nó. Nó im lặng, lấy cái khăn màu xanh biển nhúng ít nước rồi lau cho hắn. Chụp liền cổ tay nó, hắn xiết chặc lạnh lùng nói:

- Còn một lần nữa thì đừng trách.

Nó nhìn thẳng mắt hắn. Nhún vai bảo:

- Okie. Tôi trả lại anh cái khăn.

Hắn nhíu mày, nó ko sợ thật à. Thấy hắn ngạc nhiên nó giải thích luôn một tràng:

- Tôi ko dễ dàng sợ người khác vậy đâu.

- Tại sao?

- Tôi đã bị hắt hủi, bỏ rơi từ lúc mẹ mất. Ba tôi là một tên xấu xa, sau khi mẹ mất ông ta vội vàng đưa một người phụ nữ khác tới sống chung. Bà ta có hai đứa con riêng. Cả hai đều được làm '' chị '' tôi. Ba tôi nghe lời bà ta đưa tôi về họ ngoại nhưng do bên ấy quá nghèo, nên tôi phải sống chung với sự tội nghiệp giả dối bên họ nội.

Nó hít một hơi. Nhìn sang hắn.

- Nghe có vẻ giống như Lọ Lem nhỉ?

- Uhm. Có khác tí thôi.

Nó '' gặm '' cái váy màu trắng '' xé '' ra. Hắn trợn mắt nhìn nó.

- Cô làm cái gì vậy?

Xoạt... Thêm một miếng vải nữa rơi xuống. Chiếc váy ba lớp cao qua đầu gối. Nay qua bàn tay nghệ thuật của nó, đã trở thành một chiếc váy hai lớp cao hơn đầu gối một chút. Te tua như mới bị con kiki gặm.

Nó ném đôi giày cao gót đắt tiền ra xa. Người ta thì chắc khóc luôn còn nó thì trông vô cùng hạnh phúc thoải mái.

- Cô điên à?

- Tôi sẽ ko, ko bao giờ là Lọ Lem đâu...

Hắn nhìn nó, phì cười. Xoa xoa cái đầu nó thành ổ quạ hắn bảo :

- Cô và Lọ Lem giống nhau lắm đấy!

Nó bực dọc hét lên.

- Tôi ko phải con nít đừng có xoa đầu tôi. Tôi và Lọ Lem khác nhau hoàn toàn đó.

Nó hùng hồ tuyên bố.

( khác gì, khác ra sao?)

Bạn đang đọc Khác Biệt của muneolgul
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.