Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cái chết đến gần

Phiên bản Dịch · 1562 chữ

Dịch: Miso

Lão yêu bà căng thẳng kêu lên: “Đương nhiên là con quỷ làm chuyện đó với mày rồi! Tao biết nó vẫn chưa đi, nó đang ở đâu đó ngay bên cạnh mày!!”

Tôi lắc đầu nói: “Tôi thật sự không biết làm thế nào để gọi hắn ra.”

Một giây sau, đầu tôi bị kéo ra, có cái gì đó nhọn hoắt dí sát vào động mạnh cổ tôi!

Lão già chết tiệt!

Tuổi đã cao như thế, sao răng vẫn chưa rụng hết??

“Con ranh, mày biết thế nào là cương thi không?” Lão yêu bà uy hiếp như khủng bố tinh thần tôi, “Chồng tao trước khi chết đã dặn tao bằng mọi cách phải luyện ông ấy thành cương thi, như vậy ông ấy có thể bảo vệ con cháu đời sau của Từ gia! Mày có muốn bị ông ấy cắn một phát rồi biến thành giống như ông ấy không?!

“Không muốn, không muốn!” Tôi mau chóng kêu lên.

Tuy rằng bình thường tôi không bao giờ mê tín, nhưng cũng không phải chưa bao xem phim cương thi. Trong phim đều diễn thế này, chỉ cần bị cương thi cắn một cái thì cũng sẽ nhanh chóng biến thành cương thi!

Tôi mới hai mươi tuổi, tôi không muốn chết sớm như thế!

“Vậy thì gọi hắn ra đây!” Lão yêu bà nói.

Tôi hét lên: “Người nào đó ơi! Anh ra đây đi! Là đàn ông thì đừng có trốn tránh như thế! Tôi biết anh sẽ đánh thắng họ, anh mau ra đây đánh nhau với họ một lần cho thoải mái đi! Anh mà không ra thì tôi chết mất! Cứu tôi với! Mau ra đây cứu tôi với!"

Nhưng cho dù tôi có kêu thét thế nào, người đó cũng không ra!

Tôi chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn lão yêu bà, cầu xin bà ta tha cho: “Bà xem, không phải tôi muốn gọi là gọi được đâu, mong bà thương xót, bỏ qua cho tôi đi...”

“Vậy thì đừng trách tao!”

“Hả?!” Cổ tôi đau xót, con cương thi muốn cắn xuyên qua cổ tôi. Đúng lúc này, một vật như quả bóng tròn đen bay lên!

Là đầu người!

Là cái đầu của ông già chết tiệt đó!

Nhưng tay ông ta, vẫn nắm chặt lấy cơ thể tôi.

Tôi thật sự muốn khóc, đầu của lão già đã bay ra, nhưng cơ thể tôi vẫn bị lão bám chặt như kìm! Thôi nào, ông không thể như bình thường đổ rầm xuống một cái hay sao?

Lão cương thi bị bay đầu khiến lão yêu bà trở nên cảnh giác hơn vô cùng, bà ta hét vào mặt tôi: “Mau gọi hắn ra đây! Mau lên!”

Lời vừa dứt, tôi cảm thấy tay của lão cương thi khẽ động, càng nắm chặt khiến tôi đau hơn.

Sao lại vậy?

Chẳng phải đầu của lão đã bay mất rồi sao? Sao cơ thể động đậy được?

Chỉ một giây chần chừ, lão cương thi lại dùng sức, móng tay của lão già cắm thật sâu vào da thịt tôi, chảy ra từng dòng máu!

Tôi không dám do dự nữa, mau chóng hét lên: “Tôi không biết! Nếu thực sự tôi gọi được hắn ra, chẳng lẽ hắn lại không ra? Bà không hiểu hay sao? Hắn đang ở đây, cho dù bà có nắm lấy tôi để uy hiếp hắn, thì hắn vẫn có thể bóp chết các người như bóp chết một con kiến thôi!”

Lão yêu bà tức giận: "Giết nó!”

Lão cương thi thả tôi ra, sau đó nắm lấy cổ tôi!

Nhưng tôi cũng không cảm thấy đau quá lâu, bởi vì, tay lão già bị đứt lìa!

Tay đứt ra, nhưng vẫn nắm lấy cổ tôi.

Bàn tay cứng như đá, tôi phải tốn rất nhiều thời gian mới có thể bỏ tay lão ra khỏi cổ của mình!

Lúc này, tôi thấy mặt của mẹ con Từ Dương trắng bệch như mấy con nữ cương thi, trước đây là tôi phải sợ, bây giờ đến lượt họ sợ hãi đến tột độ!

Từ Dương đỡ mẹ anh ta ngồi xuống, sợ hãi hỏi: “Mẹ, giờ chúng ta phải làm gì tiếp? Con quỷ đó cứ ở đây, hơn nữa không hề ra ngoài, giờ chúng ta chỉ có thể bị động, mẹ mau nghĩ cách khiến nó hiện hình đi!”

Lão yêu bà tuyệt vọng nói: “Không ích gì đâu, con quỷ này đạo hạnh quá cao thâm, cả nhà ta hợp lực lại cũng không phải là đối thủ của nó. Ba con là cương thi, mà cương thi thì dao súng không làm gì được, không phải hắn vẫn chém ba con như chém cải trắng sao? Tình Nhi chết rồi biến thành quỷ, xác không thể luyện hóa, hắn lại có thể sử dụng xác của Tình Nhi để đánh lại chúng ta. Nếu không phải vì mẹ thêm chút máu tươi thì mười cô vợ của con, cộng thêm ba con cũng không đấu lại nổi cái xác không thể luyện hóa của Tình Nhi đâu! Có thể thấy đạo hạnh của hắn cực cao thâm, trên cơ cả mẹ con đấy!"

Từ Dương mặt bỗng chốc xị ra: “Đều tại mẹ, trước đây cứ bảo luyện thi làm gì? Còn nói quỷ không lợi hại bằng cương thi, giờ thì sao, mẹ nhìn còn chẳng nhìn thấy hắn thì đánh đấm gì? Biết thế, trước đây mẹ nên đi luyện quỷ cho xong, còn luyện thi cái gì!”

Lão yêu bà biết mình đuối lý, nên im lặng không nói gì nữa.

“Giờ chúng ta phải làm sao?” Từ Dương hỏi.

Lão yêu bà lắc lắc đầu, rõ ràng không có ý kiến gì.

Ánh mắt bà ta lướt đến chỗ tôi, nhưng lại không tập trung nhìn, xem ra là vẫn còn muốn làm gì đó với tôi, cũng có thể là vì lão cương thi nhiều lần thất bại khiến bà ta hiểu chiêu đó vô dụng, vậy nên bà ta không làm gì tôi nữa.

Từ đường vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng thở của bốn người sống.

Chờ đã…

Lão yêu bà và Từ Dương ngồi một bên, đang không có đối sách gì.

Lão cương thi thì bị phân thây.

Mấy con nữ thi thì không có lệnh cũng không động đậy gì.

Quan trọng nhất là --

Bây giờ không ai dám động vào tôi!

Ai động vào tôi, đều phải chết!

Vậy bây giờ không phải là cơ hội tốt nhất để tôi chuồn đi sao?

Tôi thấy mẹ con nhà Từ Dương không còn ý định khống chế tôi, tôi lén đi về phía cửa.

Đúng lúc tôi nghĩ họ sẽ không quan tâm đến tôi, tôi cũng chuẩn bị mở cửa chạy đi thì Từ Dương đột nhiên phản ứng lại, chạy tới tóm lấy tôi: “Tiện nhân! Muốn chạy?”

“A Dương!” Lão yêu bà khẩn trương gọi.

Tôi phản kháng lại Từ Dương, sau khi đánh lại mấy cái, tôi đang định nói 'Anh cũng dám chạm vào tôi? Không sợ sẽ giống ba anh sao?' thì lão yêu bà kêu lên: “A Dương! Tóm lấy nó! Con quỷ đó không giết người!”

What?

Tôi khựng lại, Từ Dương lấy lại tự tin, xuống tay rất mạnh, tát tôi mấy cái khiến hai mắt tôi nổ đom đóm, chờ đến lúc hoàn hồn đã bị anh ta kéo tới trước mặt lão yêu bà kia rồi.

Mẹ Từ Dương kích động nói: “Con quỷ này lợi hại thì có lợi hại, nhưng xem ra nó là một con quỷ rất nguyên tắc, nó sẽ không ra tay với con người, nếu không thì vừa nãy khi con chạm vào con nhỏ đó đã sớm bị mất tay, mất chân rồi!”

Từ Dương hỏi: “Tại sao lại như thế? Trên đời làm gì có con quỷ nào không giết người?”

"Thật ra có một loại quỷ, dù ác, nhưng không bao giờ ra tay với người sống.”

“Loại quỷ gì vậy?”

“Âm sai!”

Tôi nhớ ra rồi, Ôn Như Ca cũng gọi hắn là “Âm lão gia”, chẳng nhẽ “Âm” không phải là họ, mà là tên một chức quan? Ôn Như Ca đã rước về một âm sai??

Nhưng đưa âm sai về thì có ích gì? Tôi thà rước về một oan hồn lệ quỷ, biết đánh biết giết còn tốt hơn! Giờ lại để cho lão yêu bà này nhìn thấu huyền cơ, tính uy hiếp chẳng còn, tôi khác nào một con cá đang nằm trên thớt?

Lão yêu bà nói: “Âm sai dưới âm phủ từ trước đến nay đều phải chọn người phẩm hạnh cao quý hoặc là tư chất phi phàm, họ nhận lệnh trực tiếp từ Diêm Vương gia, là người sắp xếp lại trật tự của cõi âm, vậy nên phải tuân thủ luật lệ hơn những con quỷ khác nhiều. Nếu âm sai cố tình ra tay với vật sống thì có nghĩa là biết luật mà cố tình phạm phải, dám làm trái với quy định của Diêm Vương gia. Đến lúc đó không cần chúng ta ra tay, Diêm Vương gia cũng sẽ trừng trị hắn!”

Bạn đang đọc Kết Hôn Âm Dương của 0H00
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi misoTN
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 538

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.