Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tạo cơ hội

Phiên bản Dịch · 5156 chữ

1.

Nửa đêm,

Trên chiếc bàn nhỏ cạnh cửa sổ có 1 chiếc hộp gấm đen tuyền vẫn đang mở nắp. Ánh trăng phản chiếu lên những viên đá quý xanh biếc được tỉ mỉ gọt giũa càng khiến những chiếc kẹo xinh xắn trở nên long lanh hơn bao giờ hết.

Cô nằm cuộn tròn trong lòng anh ngủ ngon lành, thỉnh thoảng còn bật cười ngây ngô như đứa trẻ, hoàn toàn không biết người bên cạnh đang nhìn mình bằng ánh mắt đáng sợ cỡ nào.

Anh tức, tức đến không thở nổi. Cứ nghĩ đến lại thấy tức. Không đúng, không nghĩ đến thì cũng tức.

Cô cười thật tươi, đôi mắt to tròn sáng ngời, bàn tay nhỏ bé ôm chiếc hộp gấm đen tuyền chạy vèo tới chỗ anh. Còn chưa kịp mở miệng khoe đã bị anh lôi xềnh xệch ra ngoài.

- OwO – Cô sợ tới nỗi không thốt nên lời, chỉ biết ra sức chạy theo anh.

- >.< - Nếu như hắn nghĩ có thể nhân cơ hội kéo cô về phía mình thì hoàn toàn sai rồi. Anh sẽ không cho phép, anh tuyệt đối không cho cô cơ hội để mà hối hận. Cho dù cô muốn, cũng không thể.

Không khí trong xe vô cùng căng thẳng làm cô cũng căng thẳng theo. Toàn thân run bần bật co rúm lại 1 góc. Trong đầu chỉ có 1 câu cứ quay vòng vòng: ‘Anh thật đáng sợ, thật đáng sợ, thật đáng sợ…’

- Triệu Nhã Kỳ! – Anh nắm chặt vô lăng, hạ giọng nhỏ hết mức có thể.

- D..d..d..ạ… - Cô giật thót mình. Cô đảm bảo là cô chưa làm gì cả. Cô không chọc tức anh mà. [Không có mới lạ >u- Nhìn anh.

- … - Cô rưng rưng ngước mặt lên, đập vào mắt chính là gương mặt hằm hằm của anh. Hu hu hu… Đáng sợ quá! Cô không nhìn có được không?

- Thích cậu ta?

- ??? – Cô không phản ứng kịp, ngơ ngơ ngác ngác.

- Thích cậu ta? – Anh nhắc lại.

- ???? – Cậu ta? Ai?

Kéttttttttttt……

Chiếc xe đột ngột dừng lại làm cô suýt nữa thì lao đầu về phía trước, cũng may có dây an toàn, nếu không thì chết chắc rồi.

Không nói không rằng, anh chồm sang ép cô xuống ghế, quăng chiếc hộp nãy giờ vẫn được cô nâng niu như báu vật ra phía sau, hung hăng hôn cô, khiến cô chỉ có thể nghĩ đến anh, chỉ 1 mình anh.

Aaaaaaaa…… Cô trợn tròn mắt. Cái gì… cái gì đây? Anh không mắng cô ư?

Aaaaaaaa…… Cô không phải kẹo, sao anh lại cắn cô?

Aaaaaaaa…… Anh làm gì vậy? Muốn cô ngạt thở chết luôn à?

Cô không ngừng giãy giụa, đôi tay nhỏ bẽ đấm liên tục vào ngực anh.

- Em thử đánh anh lần nữa xem. – Bực lại thêm bực, anh giữ chặt 2 tay cô, trừng mắt đe doạ.

- Đauuuu… - Cô bật khóc nức nở.

Đây không phải lần đầu tiên anh hôn cô, nhưng lại là lần đầu tiên làm đau cô. Trước đây nụ hôn của anh luôn cho cô cảm giác mình được yêu thương trân trọng, nhưng hôm nay thì hoàn toàn khác. Cô chỉ cảm thấy… Hu hu hu… đau quá! Không những hung hăng cắn cô lại còn lớn tiếng mắng cô. Hu hu hu… Cô ghét anh! Cô ghét anh!!

- Anh cũng đau. – Anh nới lỏng tay, gục đầu xuống vai cô.

- Anh làm sao mà đau? Em có làm gì anh đâu mà anh đau? – Chứng bệnh to gan mỗi khi sức khoẻ có vấn đề của cô lại tái phát rồi. – Anh kéo tay em, hung hăng với em, cắn em, doạ nạt em… Em thích anh như vậy mà anh lại hung hăng với em. Không phải anh nói anh yêu em sao? Thế mà lại hung hăng với em. Em ghét anh hung hăng với em… !$!&%$P)!%$&@(%^.........

- … - Anh chỉ im lặng lắng nghe cô oán giận, đôi tay dần dần buông tay cô ra, vòng qua ôm trọn cô vào lòng.

Cứ như vậy, cho đến khi cô mệt lả, tiếng nói nhỏ dần nhỏ dần rồi biến mất hẳn.

Trong đầu anh chỉ đọng lại duy nhất 1 câu:

‘Em thích anh như vậy mà anh lại hung hăng với em.’

‘Em thích anh như vậy…’

‘Em thích anh…’

- O_o – Nói không nổi, cô chuyển sang trợn mắt nhìn anh tỏ vẻ bất mãn.

- Còn đau không? – Ngón tay lành lạnh chạm nhẹ vào đôi môi sưng đỏ rơm rớm máu, đau lòng hỏi.

- … - Há miệng ngoạm vào tay anh 1 phát, cô mới hài lòng dựa vào ngực anh nghỉ ngơi cho lại sức.

- U_u – Anh nhướn mày. - Còn có gan cắn anh, xem ra vẫn còn khá đau.

- Anh phải đền bù cho em. – Đột nhiên cô ngồi bật dậy, cười tít mắt.

- =,= - Anh hiểu ý của cô rồi, được rồi, không cần nói, đừng có nói.

- Đêm nay anh phải ngủ với em.

- --.-- - Anh đã bảo cô không cần nói mà.

Và thế là, bây giờ cô lại đang ngủ ngon lành trong vòng tay anh trên giường của anh ở phòng của anh. Aaaa… anh rất muốn dựng cổ cô dậy mà hét lên: ‘ANH KHÔNG PHẢI MẸ CÔ, CÔ NGỦ TRONG PHÒNG ANH NHƯ VẬY HOÀN TOÀN, HOÀN TOÀN KHÔNG PHẢI CHUYỆN BÌNH THƯỜNG.’ Nhưng nhìn khuôn mặt xinh xắn an lành ngủ vùi trong lòng mình, anh lại không nỡ, cũng là không muốn. Haizzz… anh đúng là con nợ của cô mà.

6h00’

Tít… tít… tít… Tít… tít… tít…

Tiếng chuông báo thức vang vọng khắp căn phòng.

Như mọi ngày, anh đưa tay tắt đồng hồ, chậm rãi mở mắt. Hình ảnh đầu tiên anh thấy chính là… cô không biết từ lúc nào đã trèo lên người anh, đôi tay ôm lấy cổ anh, gò má hồng hào dính sát vào lồng ngực rắn chắc của anh, khoé miệng nụ cười hồn nhiên. Quả nhiên… chứng nào tật nấy.

Hiện tại đã là kì nghỉ hè rồi, cô cũng không cần thiết phải dậy sớm như vậy, nhưng…

Nhẹ nhàng ôm lấy cô, xoay người lại, đặt cô xuống chiếc giường ấm áp, nhẹ, thật nhẹ, nhẹ hết mức có thể…

- Anh! – Cô vươn tay ôm chặt lấy cổ anh, cười ngốc nghếch.

- #_# - Đấy mà, anh biết mà. Chẳng hiểu sao chỉ cần anh buông cô ra, cô liền tỉnh giấc. Không hiểu mọi ngày cô ngủ 1 mình thì như thế nào? Không còn cách nào khác, đành phải đánh thức cô vậy. – Tiểu Kỳ!

- Anh, hôm nay em được nghỉ. – Cô ngái ngủ ú a ú ớ, rồi lại chìm sâu vào giấc ngủ.

- T-T – Anh đương nhiên biết hôm nay cô được nghỉ, nhưng anh thì không.

Năm xưa khi nhận lời giúp điều hành Talents, ông Chí đã nói hè năm anh tròn 20 tuổi sẽ giao lại tập đoàn cho anh. Hôm nay là ngày đầu tiên anh đến tập toàn nhận chức. Vì vậy, anh không thể đi muộn.

Đặt cô nằm xuống giường, anh rón rén đứng lên. Còn chưa kịp xỏ dép đã thấy cô ngồi bật dậy như lò xo.

- Anh, anh đi đâu? – Mắt vẫn nhắm nghiền, cô ôm chặt lấy anh từ đằng sau, chu mỏ hỏi.

- ^o^ - Anh cười vui vẻ. Tình huống này thật giống đôi 1 vợ chồng hạnh phúc. Tương lai của anh và cô… có phải cũng như vậy không?

- Anh, em không cho anh đi chơi 1 mình đâu.

- Tiểu Kỳ ngoan, anh không đi chơi. Anh đi làm. – Anh vỗ vỗ vào bàn tay trắng trẻo của cô, giải thích.

- Đi làm? – Cô buông anh ra, mờ mịt mở hé mắt.

- Từ hôm nay anh phải đến Talents làm việc.

- Àaa… - Cô gật gù. Đối với cái tên Talents cũng không có ấn tượng nhiều lắm, chỉ là thỉnh thoảng nhìn thấy trong phòng anh có một số giấy tờ có liên quan đến cái gì Talents kia thôi.

- Có lẽ thời gian đầu sẽ rất bận, cho nên không thể lúc nào cũng ở bên em được.

- T_T – Mặt cô bỗng xị ra trông đến tội nghiệp.

- Em phải biết nghe lời, không được ăn quá nhiều kẹo, biết không? – Anh xoa đầu cô, dặn dò.

- Vâng. – Cô ủ rũ. Cô thích anh ở cạnh cô cơ.

- Có chuyện gì thì gọi điện cho anh. Đừng chạy lung tung 1 mình, rất nguy hiểm.

- Vâng. – Cô phụng phịu. Cô muốn anh đi chơi với cô cơ.

- Được rồi, vẫn còn sớm, em ngủ tiếp đi. – Dịu dàng hôn lên trán cô 1 cái, anh mới an tâm rời khỏi phòng.

Nằm trên giường, đôi mắt vẫn còn ngái ngủ loáng thoáng thấy bóng lưng anh ngày 1 xa, cô thở dài thườn thượt. Vừa mới nghỉ hè đã phải đi làm, anh thật là đáng thương!

Suy nghĩ 1 hồi, chẳng biết từ lúc nào cô đã lại trở về với giấc ngủ thân yêu.

---------------------------------------

2.

Suốt 4 tiếng đồng hồ mấy ông giám đốc các ngành ban báo cáo, anh chỉ im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng nhíu mày, không nói lấy 1 chữ, giống như thật chăm chú, lại như đang lơ đãng đâu đâu.

‘Anh trai kẹo mút đáng ghét đáng sợ của em ơi, có điện thoại!’

Đột nhiên có tiếng động vang lên khiến mọi người đều giật mình trợ mắt, ông giám đốc đang nói cũng im bặt. Chỉ vài giây sau, đâu đó dường như vang lên vài âm thanh kì lạ do quá cố gắng nín cười.

Tiếng nói trong trẻo kèm theo tiếng cười vui vẻ đáng yêu khiến anh cũng phải phì cười. Bé con của anh, làm sao bây giờ, anh đã bắt đầu nhớ cô rồi!

- Tôi nghe điện thoại 1 chút. – Nhìn qua màn hình, ý cười trong mắt càng rạng ngời.

- Anh, em nhớ anh!! – Còn chưa đợi anh lên tiếng, người ở đầu dây bên kia đã kêu lên.

- Ừ - Cố gắng đè nén xúc động trong lòng, anh ép mình phải bình tĩnh, thật bình tĩnh, nếu không… anh sẽ chịu không nổi mà bỏ hết công việc chạy ngay về nhà mất.

- Anh vẫn còn làm việc ư?

- Ừ

- Em có làm phiền anh không? – Cô lo lắng.

- Nếu anh nói là có, em sẽ cúp máy chứ?

- Đương nhiên là không. – Cô lắc đầu nguầy nguậy. Dù sao gọi cũng gọi rồi, làm phiền thì cũng đã làm phiền rồi, chi bằng cứ làm phiền nốt đi.

- Ha ha… - Anh phẩy tay ý bảo mấy ông giám đốc ra ngoài trước. Để người khác đợi lâu thì thật là không tốt, mà anh hiểu bé con này sẽ chẳng thể nào nói năng ngắn gọn được. Hơn nữa, anh cũng muốn nghe giọng cô nhiều 1 chút. Mới chưa hết 1 buổi sáng mà anh đã nhớ cô đến phát điên lên được.

- Em ở nhà thật sự rất chán. – Cô nằm kềnh trên giường, giở giọng mè nheo.

Cô biết là anh phải đi làm. Cô biết là anh đang bận. Cô biết là cô không nên gọi điện quấy nhiễu anh. Nhưng mà, cô thật sự rất là nhớ anh. 8 năm nay kì nghỉ hè nào anh cũng ở bên cô, đưa cô đi chơi, mua kẹo cho cô, ờ thì có cả bắt nạt cô nữa. Đột nhiên bây giờ chỉ còn 1 mình cô, cô phải làm sao chứ? Cả ngày ở nhà nhàm chán muốn chết. Nhi với Ngọc thì đi du lịch rồi. Hân với Vũ thì… mà cô cũng chẳng biết 2 người họ đang làm gì nữa, tóm lại là không rảnh để ý đến cô. Quanh đi quẩn lại chỉ còn mỗi Phong là có khả năng sẽ ‘trông nom’ cô tử tế, nhưng anh lại không thích. Haizzz… thật là nan giải.

- Tiểu Kỳ ngoan, đợi anh đi làm về sẽ chơi cùng em.

- Nhưng… nhưng… - Cô xị mặt. Nói như vậy không phải cả ngày cô phải ngồi bó gối đợi anh về hay sao? – Em thật sự nhàm chán.

- Vậy muốn thế nào? – Anh nhíu mày. Cô sẽ không nghĩ đến…

- Anh, em có thể đi tìm Gió được không? – Quả nhiên.

- Em dám? – Anh gằn giọng, mặt mày đen thui.

- U_o – Cô đương nhiên không dám, cho nên mới gọi điện xin phép anh đó. Xong, nghe giọng anh thế này đảm bảo là bắt đầu tức giận rồi.

- Được rồi, ngoan ngoãn ở nhà đợi anh. Chiều về anh sẽ mua kẹo cho em. – Anh hạ giọng dỗ dành. Nghe tiếng cô thở dài não nề, đành bổ sung. – Có thể cùng bạn bè đi chơi, nhưng TUYỆT ĐỐI KHÔNG ĐƯỢC đi tìm cậu ta, biết chưa?

- Vâng. - Ủ rũ gật đầu. Xem ra đúng là phải ở nhà hết ăn lại ngủ cho thành heo luôn rồi. Bạn bè của cô ngoài Ngọc và Nhi ra thì cũng chỉ có Phong mà thôi. Haizzz… Bây giờ cô mới nhận ra, ít bạn thật là khổ.

Sau khi cúp máy, làm cách nào anh cũng không thể tập trung nổi. Trong đầu chỉ toàn là hình ảnh khi cô ở bên cậu ta, cười nói vui vẻ với cậu ta, rồi thân thân mật mật với cậu ta,… khiến đầu anh dường như muốn nổ tung. Cho dù cô đã đáp ứng anh, nhưng anh vẫn không thể hoàn toàn tin tưởng cô sẽ không nhân cơ hội anh đi làm mà nghĩ cách chuồn đến chỗ cậu ta. Cô đã từng làm được, thì thêm 1 lần cũng không phải là không thể. Lo lắng như vậy, sợ hãi như vậy, tức giận như vậy, làm sao có thể làm việc được đây?

‘Bé con, em đúng là không lúc nào khiến anh yên tâm được mà.’

Tập trung.

Không được, hình ảnh cô dường như vẫn ở đó.

Tập trung.

Không được, giọng nói của cô dường như vẫn còn vang vọng bên tai anh.

Tập trung.

Không được, anh dường như đang nhìn thấy bộ dáng bĩu môi giậm chân ăn vạ của cô.

Tập trung. Làm việc càng nhanh, càng có thể về sớm gặp cô.

Tin… tin… tin…

1 tay cầm kẹo mút trái cây, 1 tay chậm chạp mở điện thoại, đột nhiên cô nhảy bật dậy, 2 mắt toả sáng. Oa oa oa oa oa oa có người rủ cô đi chơi nha! Hơn nữa, đó lại là chị gái xinh đẹp nha nha!! Không thèm suy nghĩ, cô lập tức đồng ý. Nhắn tin xong, dùng tốc độ tên lửa sửa soạn thay quần áo, rồi lao vèo vèo ra ngoài. Chẳng mấy chốc cô đã đứng ngay ngắn ở chỗ hẹn, trên môi là nụ cười vui vẻ thường ngày.

- Chị Trang!!!! – Vừa thấy Thy Trang xuất hiện bên đường, cô đã nhảy lên vẫy vẫy tay loạn xạ.

- Kỳ Kỳ, em nhanh thật ấy. – Thy Trang bước qua đường, mỉm cười.

- Chị rủ em đi chơi, em đương nhiên phải nhanh rồi. Nếu không nhỡ chị đổi ý thì phải làm sao bây giờ? – Cô cười tít. – Chị Trang, bây giờ chúng ta đi đâu ạ?

- Đi mua sắm, em thấy thế nào?

- Được ạ.

Trung tâm mua sắm vừa long lanh vừa trang nhã đã thu hút toàn bộ sự chú ý của cô. Đây không phải lần đầu tiên cô đến nơi này, nhưng lại là lần đầu tiên có thể thoải mái chạy nhảy khắp nơi như thế.

- Kỳ Kỳ, em muốn mua cái gì cứ tự nhiên nhé, hôm nay chị sẽ mua hết cho em. – Cách đây vài phút Thy Trang đã hào phóng nói như thế, nhưng hiện tại đã thấy hối hận không sao tả xiết.

Không phải vì Kỳ Kỳ đòi mua quá nhiều thứ, cũng không phải cô bé ngốc ấy thích thứ gì đắt tiền. Chính là… không mua, hoàn toàn không mua bất kì 1 cái nào hết, nhưng chân tay mắt mũi lại hoạt động hết tốc lực, chạy đông ngó tây, mắt liếc bên này tay chỉ bên nọ, giống như đang đi xem sở thú ấy. Lần đầu tiên Thy Trang cảm nhận sâu sắc nỗi khổ của những người bố người mẹ.

Mang đôi guốc 7cm cao ngất ngưởng, Thy Trang vừa rảo bước theo con choi choi phía trước, vừa đưa mắt khắp nơi tìm kiếm.

Ở 1 gian hàng thời trang,

- Phong, con thấy mẹ mặc bộ này thế nào? – Bà Phương từ phòng thay đồ bước ra, trên người là bộ váy dạ hội thướt tha màu xám bạc lấp lánh.

- Rất đẹp! – Không cần nhìn, Phong đáp lại như 1 cái máy. Đã là lần thứ 7 trong ngày mẹ hỏi anh câu này rồi. Vừa sáng sớm đã bị dựng cổ dậy lôi đến đây nhìn đống áo quần váy vủng xanh đỏ tím vàng đến hoa hết cả mắt, thử hỏi có ai còn kiên nhẫn được chứ?

- Vậy sao? – Phớt lờ thái độ không mấy hợp tác của người nào đó, bà Phương vẫn vui vẻ tiếp tục chọn chọn lựa lựa thêm vài bộ đem vào phòng thử đồ, để lại bên ngoài con người đã sắp ngã gục vì buồn chán.

- Anh Phong, anh cũng đi mua sắm à? Thật trùng hợp. – 1 giọng nói có vẻ ngạc nhiên chợt vang lên, tiếng bước chân duyên dáng cũng ngày 1 đến gần.

- Ừ, anh đi cùng mẹ. – Phong gật đầu, lịch sự trả lời.

- Kỳ Kỳ, anh Phong ở bên này này. – Thy Trang vẫy vẫy tay, cười vô cùng vui vẻ.

- Gió? Gió cũng ở đây ư? – Cô mở to mắt, hơi do dự 1 chút. Anh không thích cô gặp Gió, không muốn cô ở bên cạnh Gió, nhưng mà… đây chỉ là tình cờ gặp mặt, tuyệt đối là TÌNH CỜ. Như vậy… hẳn là không phải lỗi của cô. Mà đã không phải lỗi của cô, thì anh sẽ không vô cớ nổi giận với cô, có đúng không nhỉ?

- Em còn đứng đờ ra đó làm gì thế? Mau lại đây đi! Không phải em nói rất nhớ anh Phong ư?

- Phải, phải. – Cô gật gù, vội vàng chạy lại bày ra bộ mặt hớn ha hớn hở. Mặc kệ, mặc kệ, dù sao cũng không phải cô cố ý trốn đi gặp Gió, anh có giận cũng không thể giận cô, có tức cũng không thể trút lên đầu cô được. Nếu muốn, anh cứ lên trời mà đôi co với Ngọc Hoàng ấy.

- Anh Thần đâu? – Phong nhíu mày nhìn cô, rồi lại nhìn Thy Trang đang cười vô cùng đáng ghét phía sau.

- Anh ấy đi làm rồi. – Nhắc đến việc này, cô lại xị mặt ra, nhưng thật nhanh đã trở lại hoạt bát nghịch ngợm. – Gió, anh đi chơi với em đi!!! Em muốn đi xe…

- Em không sợ anh Thần tức giận à? – Phong xoa đầu cô.

- … - Cô nín thinh, đăm chiêu nhìn Phong, rồi lại nhìn chằm chằm xuống chân. – Anh ấy… anh ấy… sẽ không biết đâu mà. Hơn nữa, em đảm bảo sẽ không nói xấu anh ấy với anh đâu.

- Ngốc!! – Phong phì cười.

- Anh đi nhá! Đi chơi với em nhá!! – Cô giật giật tay áo Phong, chớp chớp mắt chờ đợi.

- Bó tay với em thật đấy. – Phong lắc đầu. Anh chịu thua cô rồi. Cô lúc nào cũng vô tư ngây ngô như thế, bảo sao Thần lại luôn luôn tức giận với cô? Haizz… xong rồi, hình như anh cũng bị lây bệnh của cô rồi. Bây giờ đến thân mình còn lo không xong, lại rỗi hơi đi suy nghĩ hộ người khác. Cô bám anh như vậy, anh quên cô thế nào a a a a a… Cái đồ Kỳ Lân của nợ, có phải kiếp trước anh nợ tiền cô không? Nếu không sao cô lại hành hạ anh như thế này cơ chứ??? A a a a a…

- ^u^ - Thy Trang âm thầm rút lui, tung tăng bước ra khỏi trung tâm thương mại. Ha ha ha ha… ai nói bọn họ không phải 1 đôi? Ai nói cô bé kia không thích Phong? Mà cho dù có không thích thì sớm muộn cũng sẽ thành thích. Cô mà đã ra tay thì chỉ có thành công thôi. Đến lúc đó, chẳng lẽ 1 người kiêu ngạo lạnh lùng như Thần lại hạ mình đi níu kéo người ta ư? Hô hô thật là đáng chờ mong. – Ha ha ha… mình quá siêu!

---------------------------------------

3.

Buổi tối,

Mang theo tâm trạng vui vẻ, cô vừa tung tăng nhảy chân sáo vào nhà, vừa ngâm nga 1 giai điệu không nhớ tên.

- Con chào bố mẹ!

- Ô, Kỳ Kỳ đi chơi về đấy à?

- Vâng ạ.

- Kỳ Kỳ, có chuyện gì mà con vui thế? – Thấy cô cứ tủm tà tủm tỉm, bà Liên cũng tò mò.

- Hehe… hôm nay con đi chơi rất vui!!!

- Đi cùng Ngọc với Nhi à?

- Không ạ. Ngọc với Nhi đều đi chơi hết rồi.

- Vậy có gì vui kẻ mẹ nghe chút nào?

- Hôm nay con đến trung tâm mua sắm. Oa oa oa, ở đó có nhiều thứ đẹp lắm nha! Lại có thật nhiều thật nhiều đồ ăn ngon nữa. Con còn gặp… - Đang tíu tít kể lể bỗng cô im bặt.

- Sao không nói tiếp? – Anh từ cầu thang bước xuống, nhíu mày.

- Cũng… cũng chẳng còn gì để nói cả. – Cô vặn vẹo. – Mẹ, con đi tắm đây.

- Ừ. Đi đi, tắm nhanh rồi xuống ăn cơm. – Bà Liên phẩy phẩy tay.

- Vâng. – Nói rồi cô co giò bỏ chạy.

Khốn nỗi, anh đâu chịu để yên như vậy chứ? Cô chạy đến chân cầu thang cũng là lúc anh vừa xuống đến nơi. Cô bước sang trái, anh cũng bước sang trái. Cô dịch sang phải, anh lại cũng dịch sang phải. Cô lùi 1 bước, anh tiến 1 bước. Mà cô tiến 1 bước, anh lại không nhúc nhích gì cả.

Cô trợn mắt nhìn người nào đó có vẻ ung dung vờn cô qua lại, nhưng cái người nào đó kia lại không hề cảm thấy chột dạ, vẫn tiếp tục chơi đùa vô cùng hào hứng.

Cách đó không xa, bà Liên và ông Bách đều mở to mắt hết cỡ, chỉ sợ sẽ bỏ sót chi tiết gì, vừa cười hi hi ha ha vừa xem trò vui.

- Tại sao trước giờ em chưa từng phát hiện thì ra 2 đứa lại đẹp đôi đến thế nhỉ? – Bà Liên chẹp miệng cảm thán.

- Anh cũng thế. Cứ nghĩ bọn nó chỉ đơn giản là anh trai với em gái mà thôi.

- Em thấy a, tình cảm của Thần Thần với Kỳ Kỳ nhà mình rõ ràng là chẳng có gì đặc biệt, tại sao đột nhiên lại…

- Ai nói? – Ông Bách hơi cao giọng. – Thần Thần luôn đối với Kỳ Kỳ rất tốt, thái độ mỗi khi ở bên Kỳ Kỳ cũng khác rất nhiều. Có điều…

- Làm sao? Làm sao? – Aizz… cái người này đừng có nói nửa vời thế có được không hả? Tò mò, thật là quá tò mò mà.

- Anh!?! – Cô nghi ngờ nhìn anh chằm chằm. Có phải anh tức giận vì cô không chịu nói tiếp hay không? Có phải anh biết là cô có chuyện muốn giấu diếm anh, cho nên mới cố tình chỉnh cô không?

- Ừ

- Anh tránh chút coi.

- Không

- Vậy anh đứng im đi.

- Không

- Thế anh bước sang phải 1 bước đi.

- Không

- Không thì sang trái vậy.

- Không

- ANH!!!! – Cô rốt cuộc chịu không nổi nữa, gắt um lên. – Anh muốn thế nào đây? Em quả thật chẳng còn gì để nói nữa mà.

- Ha ha… - Anh cũng nhịn không nổi mà bật cười. Bé con ngốc, cô nghĩ anh vì tức giận cho nên mới kiếm chuyện với cô? Anh chỉ là, rất nhớ cô, cho nên mới bắt nạt cô 1 chút thôi mà. Oa, phản ứng của bé con đáng yêu quá đi!!! – Tiểu Kỳ ngốc, được rồi, đi tắm đi!

- Hửm? – Cô cứ nghĩ anh sẽ xử cô nên thân hay chí ít thì cũng lên giọng dạy dỗ lại cô chứ? Không ngờ anh lại chỉ đơn giản thả cô đi như vậy. A, anh không phải quá tức giận mà không thèm để ý đến cô luôn chứ?

- Em có đi hay không đây? – Anh cười cười vỗ vỗ đầu cô.

- Có – Mặc kệ mặc kệ, bây giờ cô phải đi tắm cái đã. Chơi cả 1 ngày, người ngợm mồ hôi mồ kê nhễ nhại, thật sự khó chịu muốn chết.

Kết quả là… hơn 1 tiếng sau, anh nổi giận thật sự. Về nguyên nhân thì…

- Tiểu Kỳ!

- =.=

- Tiểu Kỳ, em ở đâu?

- -,-

- Tiểu Kỳ, trả lời anh.

- ~o~

- Triệu Nhã Kỳ!!!!!

- Aaa… - Cô giật nảy mình, tay chân vùng vẫy 1 hồi mới phát hiện mình đang nằm trong bồn tắm, lại ngẩn người thêm 1 hồi nữa mới nhớ ra là mình đang tắm. 1 hồi tiếp theo… xong đời, cô lại ngu ngốc ngủ quên trong bồn tắm lâu như vậy, chắc chắn anh đã tức đến điên luôn rồi.

- Em chui ra đây cho anh! – Anh khoanh tay trước ngực, lớn giọng kêu lên.

- Anh, em… em chỉ… bởi vì… - Cô co ro trong bộ đồ ngủ xanh nhạt, mang theo mái tóc ướt nhẹp dò dẫm đi ra. Vừa ngước mặt lên đã thấy anh sừng sững đứng ngay trước cửa phòng tắm, mặt mày hằm hằm, đôi môi mím chặt.

- Em đi chơi cả ngày, trưa cũng không thèm ngủ?

- Em…

- Bữa trưa em ăn cái gì?

- Buổi trưa em… - Cô âm thầm nhớ lại, bún bò, bánh ngọt, kem que, kẹo trái cây,… Ô ô ô hình như là không được ‘tử tế’ cho lắm. Nếu mà anh biết được, chắc chắn sẽ… hự hự… cô không dám nghĩ tiếp đâu.

- TRIỆU NHÃ KỲ!!!!!!!!

- Anh, anh đừng tức giận. Em… em biết lỗi rồi. Lần sau, em đảm bảo lần sau sẽ không dám như thế nữa. – Cô run run, đến thở cũng không dám thở mạnh. Cô hứa, cô hứa mà, sẽ không thế này nữa, sẽ không có lần sau đâu.

- >’< - Cau mày nhìn cô 1 hồi, xác định thái độ của cô rất chi là ăn năn hối cải, ngoan ngoãn biết điều mà cúi gằm mặt xuống, hàng lông mày rậm mới dần dần giãn ra. – Tạm tha cho em lần này. – Anh hừ mũi, xoay người xuống nhà luôn.

- x – Cô ủ rũ, muốn níu tay áo anh, nhào vào lòng anh làm nũng, nhưng nghĩ nghĩ lại thôi. Anh hẳn là vẫn còn chưa hết giận, không nên chọc vào tổ kiến lửa, nếu không cô chắc chắn sẽ rất thảm.

Aiss… anh muốn điên. Hiện tại anh thực muốn phát điên.

- Anh, anh không thể như thế được. – Cô chu môi bĩu mỏ tỏ vẻ bất mãn.

- Tiểu Kỳ, anh không hề làm gì có hại cho em. – Anh hít sâu 1 hơi, nói rõ ràng. – Anh đang bảo vệ em đó, có biết không?

- Anh không cần em. Híc… anh, anh thật sự không cần em. – Cô mếu máo.

- Tiểu Kỳ, em tha cho anh đi có được không? – Anh day day thái dương, đột nhiên có cảm giác đầu đau dữ dội.

- Huhuhu… - Cô không nói 2 lời liền ngồi sụp xuống, gục đầu vào đầu gối góc sướt mướt.

- @o@ - Anh không làm gì cả. Có ông trời của nợ kia chứng giám, anh hoàn toàn không làm gì hết. Nãy giờ anh vẫn đang ngồi im trên ghế, tay đặt trên bàn phím laptop, không hề động chạm gì đến cô cả. Thế nhưng…

- Anh bắt nạt em.

- #u# - Anh cam đoan anh không bắt nạt em, được chưa?

- Anh chán ghét em.

- X-X – Anh xin em, nếu như anh có thể chán ghét em dù chỉ là 1 chút xíu thôi, thì bây giờ anh cần gì phải đau đầu ngồi đây nghe em ca thán chứ?

- Anh không cần em.

- U.U – Làm ơn đi, anh mà không cần em thì đã trực tiếp đá bay em ra ngoài từ lâu rồi, làm sao còn phải nhẫn nhịn sự ngốc nghếch này của em hả?

- Em ghét anh.

- Em dám? – Anh đứng phắt dậy, quắc mắt đe doạ. – Em dám nói lại 1 lần nữa, anh đảm bảo sẽ không để yên cho em.

- Vậy… hôm nay em có thể… - Cô sụt sịt, lí nhí hỏi.

- Đi về phòng!

- Hức… anh thật sự rất đáng ghét. Đồ đáng ghét, em không thèm để ý đến anh nữa. – Không đúng, không đúng, người cần được để ý không phải luôn là cô hay sao? – Em không cần anh để ý nữa. Anh là cái đồ đáng ghét, đáng ghét trong đáng ghét, đại đại đại đáng ghét… - Cô lầm bầm lầm bầm 1 hồi.

- Cái gì?

- Không… không có gì.

------------------------------------------------------------------

Bạn đang đọc Kẹo Bông Hay Kẹo Mút của sweetmouse
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.