Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đám tang

Phiên bản Dịch · 7928 chữ

1.

Sau khi ông cháu họ Dương trở về thì nhà họ Triệu lại trở lại bình thường. Cái bình thường ở đây không có nghĩa là nhàm chán, mà là náo loạn. Không chỉ là náo loạn bình thường, mà còn náo loạn hơn cả lúc trước. Bởi vì… Gia Thần đi rồi, đồng nghĩa với việc Nhã Kỳ không cần phải trốn nữa. Bé lại tiếp tục những trò nghịch ngợm phá phách của mình với hiệu suất lớn hơn để… bù lại 1 tuần vừa rồi không được chơi. Còn về Nhã Hân, cô bé vẫn đi học, vẫn ăn, vẫn chơi bình thường, nhưng lại luôn miệng hỏi han xem bao giờ thì được gặp lại Gia Thần, bao giờ thì Gia Thần lại đến chơi, thậm chí bé còn sốt ruột hỏi… bao giờ thì bé mới được… cưới Gia Thần…

Cuộc sống với Triệu gia cứ thế trôi qua trong tiếng cười, tiếng khóc ầm ĩ của trẻ con…

Còn đối với nhà họ Dương, mọi chuyện dường như là… địa ngục…

Nửa năm sau đó, cả con trai và con dâu của ông Thắng đều qua đời trong 1 chuyến bay khi đang trên đường sang Mỹ xử lí công việc.

Chuyện này thật chẳng dễ dàng chút nào!!!!!!!

Chỉ trong 1 ngày…

… Talents mất đi tổng giám đốc và phó tổng giám đốc…

… Ông Thắng mất đi đứa con trai duy nhất và cả cô con dâu thảo hiền, tài giỏi…

… Gia Thần trở thành trẻ mồ côi – 1 đứa trẻ không còn cha cũng chẳng còn mẹ…

… Cái biệt thự họ Dương vốn đã hoang vắng, nay lại càng hoang vắng hơn, thậm chí là… đáng sợ với những mảnh vải trắng, những bông hoa trắng, những trang phục trắng… những tiếng khóc, những niềm tiếc thương… ở khắp mọi nơi…

-

Ông Thắng… ông ấy… khổ thân ông ấy quá?! Cả đời chỉ có 1 thằng con trai… vậy mà… – Ông Minh Chí thốt lên, nước mắt không kìm được lăn trên gò má nhăn nheo.

-

Đúng là chuyến bay tử thần! – Bà Lan Anh cũng sụt sùi.

-

… - Cả cái phòng ăn nhà họ Triệu bỗng dưng chìm vào im lặng đến đáng sợ. Ngay đến Tùng Bách và Tùng Lâm hàng ngày thường nói năng không ngớt, cãi nhau chí choé cũng chẳng hé răng 1 lời.

-

Mai bố sẽ đến nhà họ Dương xem có giúp được gì cho ông ấy không. Còn bà và các con, cuối tuần này nhớ phải có mặt đầy đủ biết chưa?! Dù có việc quan trọng đến đâu cũng phải gác lại hết. – Ông Minh Chí ra lệnh.

-

VÂNG.

-

À, Hân Hân và Kỳ Kỳ mai đi cùng ông luôn nhé!!? – Ông Minh Chí đột nhiên nhớ ra.

-

Vâng. – Nhã Hân đồng ý ngay.

-

Con… con… - Nhã Kỳ hơi do dự.

-

Để cuối tuần con đưa Kỳ Kỳ đến được không bố? – Liên lên tiếng.

-

Ừ. Thế cũng được. – Ông Minh Chí gật gù, rồi bỏ lên phòng mà chẳng ăn lấy 1 miếng cơm nào.

Vừa bước chân vào nhà họ Dương, 1 không khí u ám hiu quạnh đã ập đến khiến ông Chí phải giật mình đau buồn.

Bé Nhã Hân luôn mạnh mẽ, bạo dạn vậy cũng phải hoảng sợ nép sát vào người ông Chí, giọng run run:

-

Ông nội, nhà anh Thần Thần thật đáng sợ!!!

-

Không phải đâu. Ngôi biệt thự này vốn không hề đáng sợ. Chỉ tại… nhà vừa có chuyện đau lòng, cho nên mới… haizzzz… mới thành ra như vậy. – Ông Chí thở dài.

-

Ông nội, chúng ta mau đi tìm anh Thần Thần đi! – Nhã Hân thúc giục.

-

-

Thắng, xin chia buồn với ông! – Ông Chí nắm tay người bạn già, phải cố gắng lắm mới kìm được nước mắt. Mới có mấy ngày mà trông ông Thắng tiều tuỵ đi nhiều, tóc cũng có nhiều sợi bạc hơn. Ông thật đau lòng thay cho người bạn này!!

-

Cảm ơn ông đã đến đây với tôi thế này.

-

Tôi không biết nói gì hơn… nhưng… Thắng à, mọi chuyện đã như vậy rồi… ông cũng đừng quá đau buồn. Vì mình… vì Thần Thần… vì những người yêu thương ông… và vì cả Talents nữa, ông phải cố gắng… nhất định phải cố gắng lên… phải cố gắng vượt qua…

-

Tôi biết… nhưng nó không dễ dàng… Dù sao thì có ông ở đây với tôi cũng tốt. Cảm ơn ông!!

-

Cảm ơn gì?!? Bạn bè thân thiết đã bao năm, những lúc thế này đương nhiên tôi phải đến đây với ông chứ!?

-

Mấy ngày tới ông cháu ông sẽ ở lại đây chứ?!? – Ông Thắng gạt nước mắt, hỏi.

-

Ừ. Mà Thần Thần đâu??! Thằng bé chắc bị sốc kinh lắm! – Ông Chí đau lòng.

-

Nhắc đến Thần Thần tôi lại thấy lo ông ạ.

-

Anh Thần Thần làm sao hả ông?? – Nhã Hân sốt sắng hỏi.

-

Từ hôm biết tin dữ, nó tự nhốt mình trong phòng, không chịu ra ngoài, không ăn uống gì, cũng chẳng nói chuyện với ai,… Nó cứ như là người chết rồi ý. Haizzzz…. – Ông Thắng thở dài.

-

Cứ để Thần Thần yên tĩnh 1 mình cũng tốt. Chắc nó không muốn cho ai biết là nó khóc…

-

Nó không khóc ông ạ, không hề khóc. – Ông Thắng lắc đầu. – Tôi đã cho người ngồi cả ngày ngoài phòng nó canh chừng nghe ngóng, cũng không thấy 1 tiếng động gì dù là nhỏ nhất. Tôi cũng cho người đứng ở ngoài vườn nhòm qua khe rèm cửa sổ, nhưng chỉ thấy… nó đang nằm thất thần trên giường, mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà, không có chút phản ứng nào cả…

-

Thế á??! - Ông Chí kinh ngạc.

-

Ừ.

-

Nếu thật sự như vậy… thì thật đáng lo ngại…

-

Vậy nên tôi càng đau lòng. Con trai và con dâu đã ra đi, giờ đến cháu trai cũng… tôi thật không biết phải làm sao bây giờ.

-

Ông ơi, anh Thần Thần… sẽ không sao chứ!?? – Nhã Hân bật khóc.

-

Không đâu… Thần Thần sẽ không sao đâu… nhất định thế… - Ông Chí vội trấn an.

-

Hân Hân à, cháu giúp ông gọi Thần Thần dậy có được không!??? Cháu gọi có lẽ nó sẽ nghe thấy… rất có thể sẽ chịu ra ngoài… Ông chỉ cần nó chịu ra ngoài… chỉ cần nó chịu ăn dù chỉ là 1 chút thôi… – Ông Thắng chợt nghĩ ra.

-

Vâng. – Nhã Hân vội vàng gật đầu, không cần suy nghĩ.

-

Hân Hân, cố lên cháu gái!!! – Ông Chí động viên, rồi để cho cô cháu gái chạy ngay lên tầng.

-

Ông nghĩ có được không? – Ông Chí hỏi. – Hân Hân thích Thần Thần, chứ không phải là ngược lại. Tôi thấy Thần Thần có vẻ thích Kỳ Kỳ hơn.

-

Tôi cũng biết thế. Nhưng mà… con bé Kỳ Kỳ nhà ông nó có chịu đến đâu?! Nó sợ Thần Thần như thế, đến gặp mặt còn không dám, huống chi là giúp đỡ nó??! – Ông Thắng lại thở dài.

-

Kỳ Kỳ rất nghe lời. Nếu tôi nói, tôi nghĩ chắc nó sẽ làm thôi. Nhưng là… Kỳ Kỳ thật rất ngốc nghếch, không biết có làm được gì không. – Ông Chí suy nghĩ. – Hay là cứ để Hân Hân thử sức xem sao. Con bé vừa thông minh lại nhanh nhẹn, biết đâu lại giúp được ông!?

-

Tôi cũng hi vọng thế.

-

Anh Thần Thần!! Anh Thần Thần!!!! anh mở cửa ra đi! – Nhã Hân vừa đập cửa bằng đấm tay bé xíu, vừa hét to. Bé sợ nếu nói bé đi 1 chút, Gia Thần ở trong phòng sẽ không nghe thấy.

-

… - Không có động tĩnh gì.

-

Em đến rồi… Hân Hân đến rồi…

-

-

Anh Thần Thần! Anh mở cửa ra… mở cửa cho em!!!!!!!!!!

-

-

Anh Thần Thầnnnnnnnnnnnnnnn…………

-

-

Anh ra đây đi!!!!!!!!??? Ra đây chơi với em đi!!! – Nhã Hân vẫn không bỏ cuộc.

-

… - Vẫn chẳng có tí tị tì ti động tĩnh nào cả.

-

Anh Thần Thần, anh không nhớ Hân Hân sao?!?!

-

-

Em là Triệu Nhã Hân… là Hân Hân đây… anh mau mau mở cửa cho em điiiiiiiiiiii…………

-

-

Anh mở cửa đi mà!!!!! Em xin anh đấy!!!!!???????????!!!!!

-

-

Anh Thần Thần!!!!!!!!!!!! Anh Thần Thần ơiiiiiiiiiiiiiiii……………

-

-

Anh không nghe thấy sao?!? Em đã kêu rất to mà!?!?? Anh vẫn không nghe thấy gì sao?!???????

-

-

Anh trả lời em đi! Trả lời em đi mà!?! Chỉ 1 chữ thôi cũng được… anh Thần Thầnnnnnnnnnnn…………

-

-

Anh Thần Thần… anh…

-

-

Em…

-

Mặc cho Nhã Hân kêu la đến rát cổ bỏng họng, trong phòng vẫn cứ im ắng đến đáng sợ.

Gia Thần vẫn chẳng hề động đậy, cũng không hề có chút phản ứng nào, thậm chí đến cái nhíu mày hay mím môi quen thuộc cũng không có. Cậu dường như đang phiêu du ở 1 nơi nào khác, chứ không phải đang nằm trong căn phòng này. Tất cả tiếng động bên ngoài đều không có ảnh hưởng đến sự nghỉ ngơi của cậu bé. Cậu bé… thật giống như 1 cái xác chết… nếu không có hơi thở vẫn đều đều cũng nhịp tim vẫn vững trãi trong lồng ngực nhỏ bé kia…

Tại bữa tối, không khí vẫn u ám buồn tẻ.

-

Ông ơi, cháu gọi mãi mà anh Thần Thần vẫn chẳng trả lời 1 câu nào cả!!! – Nhã Hân mếu máo.

-

Chắc Thần Thần đang ngủ. – Ông Chí an ủi.

-

Vậy lúc nào anh ấy mới dậy hả ông!??

-

Cái đó… ông cũng không biết… - Ông Thắng ảo não. Ông còn lo sợ hơn nhiều. Ông rất sợ đến đứa cháu trai duy nhất này cũng sẽ bỏ ông mà đi… Đến lúc đó… ông thật không dám tưởng tượng nữa…

-

Hân Hân, cháu nhất định phải cố gắng… phải kiên trì… nhất định phải gọi bằng được Thần Thần ra khỏi phòng, biết không?

-

Vâng. – Nhã Hân ngoan ngoãn gật đầu. – Mai cháu lại gọi tiếp… gọi đến khi anh Thần Thần không ngủ nổi nữa mà phải mò ra khỏi phòng thì thôi.

-

Rất tốt. – Ông Chí gật đầu hài lòng.

-

Được rồi, Hân Hân, cháu mau ăn đi. Ăn nhiều vào thì mới có sức mà gọi Thần Thần chứ?!? – Ông Thắng hạ giọng.

-

Vâng. – Nhã Hân cắm đầu ăn lia lịa.

Cô bé cũng lo cho Gia Thần, cũng muốn Gia Thần chịu đi ra ngoài. Cứ ở trong phòng như thế, cứ ngủ nhiều như thế sẽ không tốt 1 chút nào. Hơn nữa, cô bé còn muốn dẫn Gia Thần đi chơi rất nhiều nơi. Nếu Gia Thần cứ ở lì trong phòng như thế thì làm sao cùng cô bé chơi trò chơi được đây?!?

Cứ như vậy, sáng sớm vừa thức dậy, Nhã Hân liền chạy ngay sang phòng Gia Thần, vừa đập cửa ầm ầm, vừa gọi í ới không ngừng. Cô bé còn kiếm ở đâu được cái còi cứ thồi toe toe suốt ngày. Ăn rồi lại gọi… gọi rồi lại ăn… ăn xong lại gọi… tối lại đi ngủ… Mọi ngày của Nhã Hân ở nhà họ Dương đều trôi qua như vậy. Dù rất mệt mỏi, nhưng bé chưa bao giờ kêu ca, cũng chưa từng nản chí. Thất bại thì tiếp tục cố gắng… Hôm nay không được ngày mai tiếp tục… Ngày mai không được lại đến ngày kia… Ngày kia mà vẫn không được thì còn có ngày kìa… [khâm phục bé này >0---------------------------------------

2.

Đến ngày thứ 7 – ngày tổ chức đám tang.

-

Anh Thần Thần!!!... – Những tiếng hét quen thuộc lại vang lên.

-

-

Anh mau mở c…

Cáchhhh…

Cánh cửa đột nhiên bật mở cắt ngang câu nói của Nhã Hân. Vẫn bóng dáng cao cao gầy gầy quen thuộc… nhưng khuôn mặt hốc hác thấy rõ… đôi mắt ánh lên sắc xanh thật đậm…

Phải mất 1 lúc đơ người, bé mới hiểu có chuyện gì xảy ra, lập tức vui sướng hét toáng lên.

-

AAAAAAAAAAAAAAAAAAA… ANH THẦN THẦN RA RỒI…… ÔNG ƠIIIIIIIIIIIIIIIIII……..……… ANH……… ANH THẦN THẦN CHỊU MỞ CỬA RỒIIIIIIIII………………

-

… - Gia Thần không nói gì, lách qua Nhã Hân đi xuống dưới nhà.

-

Anh Thần Thần! Cuối cùng anh cũng ra rồi. Em thành công rồi… - Nhã Hân nhảy cẫng lên, ôm chầm lấy Gia Thần mà kể lể không ngừng. – Anh có biết mấy ngày qua em…

-

… - Gia Thần khẽ cau mày, gỡ tay Nhã Hân ra rồi đẩy cô bé ra xa, tiếp tục bước đi…

-

Anh… anh Thần Thần… - Nhã Hân bị quăng đi thì giật mình, đứng yên bất động.

Nghe thấy tiếng Nhã Hân, ông Thắng đang ở dưới tầng vội vội vàng vàng chạy lên.

-

Thần Thần, cháu chịu ra rồi sao?! Cháu… - Ông Thắng chưa nói hết câu đã đứng đơ ra.

-

… - Gia Thần không có phản ứng, đi thẳng đến phòng khách, từ từ ngồi xuống ghế, ánh mắt đờ đẫn nhìn về phía trước.

-

Thắng, ông làm sao thế?!? Thần Thần đâu???? – Ông Chí lo lắng hỏi.

-

Nó… nó… xuống nhà rồi. – Vài phút sau ông Thắng mới ú ớ trả lời.

-

Nó xuống nhà rồi thì ông cũng mau xuống đi, còn đứng đây làm tượng à??! – Ông Chí khó hiểu.

-

Nó… nó… như xác chết di động ý… chẳng có tí sức sống nào cả… ánh mắt cũng không hề có hồn…

-

Ông đừng vội… đừng vội… Thần Thần chịu ra ngoài là tốt rồi. Từ từ rồi nó sẽ trở lại bình thường thôi… không sao đâu…

Từ lúc đi ra khỏi phòng, Gia Thần cứ như người mộng du, không có phản ứng, không biểu cảm gì và đặc biệt… không cho bất kì ai động vào người, kể cả ông Thắng.

Đám tang chưa bắt đầu, cả nhà họ Triệu đã có mặt đầy đủ để chia buồn với ông Thắng. Rồi mỗi người 1 việc, cùng nhau giúp đỡ tổ chức đám tang.

Nhã Kỳ mở to mắt khi thấy Gia Thần đang đứng bất động trước bức ảnh cha mẹ. Bé cứ lùi dần, lùi dần, đến khi đụng phải chân ông Thắng mới giật mình quay lại rối rít.

-

Con xin lỗi ông… con không để ý… con… - Bé cúi gằm mặt.

-

Kỳ Kỳ! Ông nhờ con 1 việc được không? – Ông Thắng ngồi xuống, đặt tay lên đôi vai bé nhỏ của Nhã Kỳ, hạ giọng thật nhỏ.

-

Dạ. – Nhã Kỳ dù không biết là việc gì nhưng vẫn gật đầu. Bởi… ông nội bé đã nói, có thể làm được gì để giúp đỡ nhà họ Dương thì đều phải gắng sức mà làm.

-

Con nhận ra Thần Thần chứ??! – Ông Thắng chỉ về phía 1 cậu bé ở xa xa.

-

Dạ. - Nghe nhắc đến Gia Thần, Nhã Kỳ hơi run lên, nhưng vẫn gật gật đầu.

-

Thần Thần rất đáng thương, chỉ vì 1 tai nạn hàng không mà mất đi cả cha lẫn mẹ, chỉ sau 1 ngày đã trở thành trẻ mồ côi. Con có biết không?

-

Dạ có. – Nhã Kỳ mắt đã đỏ hoe.

-

Nhưng Thần Thần lại không chịu chấp nhận bất kì ai đến gần nó, an ủi nó. Nó nhốt mình trong phòng suốt, cho đến hôm nay mới bước ra ngoài. Thần Thần đã không ăn uống gì 4 ngày rồi.

-

… - Nhã Kỳ kinh ngạc, tròn mắt nhìn bóng dáng cậu bé đằng xa. Quả thật rất cô đơn!

-

Kỳ Kỳ, con có thấy thương Thần Thần không?

-

Có ạ.

-

Vậy… con ra đó với nó được không??? – Ông Thắng hi vọng.

-

Dạ được. – Nhã Kỳ đồng ý ngay.

-

Kỳ Kỳ ngoan lắm!! – Ông Thắng thở phào nhẹ nhõm

Nhưng vừa đi được 2 bước, Nhã Kỳ đã quay ngược trở lại.

-

Sao thế? Tại sao con lại quay lại?? – Ông Thắng lo lắng.

-

Ra đó rồi con phải làm gì ạ?? – Nhã Kỳ chớp chớp mắt.

-

À… con chỉ cần đứng đó nắm lấy tay nó, cho nó 1 chỗ dựa là được rồi. – Ông Thắng trả lời.

-

Nhưng… - Nhã Kỳ nhăn mặt. – Con bé thế này… anh lớn thế kia… làm sao mà dựa được??!?!!

-

Hả??! – Ông Thắng hoá hốc mồm, rồi mới chợt nhớ ra, Nhã Kỳ rất ngốc nghếch, chứ không như Nhã Hân, ông vừa nói nó đã hiểu ngay. – Ý ông là… con chỉ cần nắm lấy tay Thần Thần thôi.

-

Chỉ thế thôi ạ?

-

Ừ.

-

Vậy con làm được. – Nhã Kỳ cười tươi, rồi quay người bước đi.

-

Kỳ Kỳ, nhớ là không được buông tay đâu đấy. – Ông Thắng nói với theo.

-

Vâng. – Nhã Kỳ gật gật đầu.

Càng đến gần Gia Thần, bước đi của Nhã Kỳ càng chậm lại. Nói thật là bé rất muốn chạy khỏi đây, nhưng nhìn thấy cậu bé đứng cô độc 1 mình, nghĩ lại lời ông Thắng vừa nói, bé lại thấy mắt mình rưng rưng.

Từng chút… từng chút tiến tới… bé đã đứng bên cạnh Gia Thần được 1 lúc rồi, nhưng cậu vẫn chẳng hề hay biết.

Thấy cậu bé không có động tĩnh gì, bé thấy đỡ sợ hơn, nhẹ nhàng luồn tay mình vào tay cậu.

Cảm giác có người chạm vào, cậu bé giật mình, định giằng mạnh tay ra nhưng khi quay sang lại thấy… bé con đang nắm chặt tay cậu, nhắm mắt nhắm mũi, đôi môi mím chặt đến trắng bệch… trông thật tội.

Mãi không thấy cậu bé có phản ứng gì khác thường, Nhã Kỳ đánh bạo ngẩng mặt lên, mở hé 1 mắt, thấy cậu bé đang nhìn mình chằm chằm, đôi mắt với sắc xanh rất đậm thì vội vàng nhắm lại, lí nhí.

-

Anh, anh đừng nổi giận nha… em chỉ… chỉ nắm tay anh thôi… em không làm phiền anh đâu… em chỉ không muốn anh cô đơn…

-

… - Gia Thần không nói gì, chỉ đưa tay xoa đầu Nhã Kỳ, rồi cũng nắm chặt lấy bàn tay bé nhỏ đang run lên kia.

-

Anh, tại sao anh không nói gì? Sao anh cứ im lặng thế??? – Nhã Kỳ sau khi không còn sợ hãi nữa thì trở thành 1 cô bé nói nhiều không chịu nổi.

-

… - Gia Thần vẫn không nói gì, nhưng ánh mắt đã chuyển sang khuôn mặt nhỏ xíu với cái miệng liến thoắng kia, trong lòng đã nhẹ nhõm hơn. Cuối cùng thì bé con cũng chịu đến gần cậu rồi.

-

Anh cũng chưa chào em đấy!

-

-

Mà anh còn nhớ em là ai không??!

-

-

Chắc anh quên rồi chứ gì??! Ghét anh thế! – Nhã Kỳ phụng phịu.

-

-

Kẹo mút anh cho em đấy, ăn ngon ghê!!! – Mắt Nhã Kỳ đột nhiên sáng lên.

-

-

Sau này anh thường xuyên mua kẹo mút cho em, được không?!

-

Thấy Nhã Kỳ đột nhiên thay đổi thái độ, người nhà họ Triệu đều trố mắt. Đang định chạy đến hỏi cho rõ thì bị ông Thắng túm cổ lại.

-

Đừng có làm phiền Kỳ Kỳ an ủi cháu trai tôi!

-

HẢ?!????

-

Gì mà phản ứng kinh vậy???!

-

Làm sao Kỳ Kỳ lại… con bé sợ Thần Thần lắm kia mà!!? Sao bây giờ lại… - Tùng Bách thắc mắc.

-

Chỉ là bác có hơi tốn công tốn sức 1 tí… thế này… rồi bác… - Ông Thắng kể lại, cuối cùng không quên chêm vào 1 câu. – Kỳ Kỳ thật là nghe lời.

-

Thì tôi đã nói với ông rồi. Con bé Kỳ Kỳ này tuy ngờ nghệch nhưng ngoan ngoãn mà!?! – Ông Chí tự hào.

-

Anh, anh buồn lắm phải không?

-

-

Mọi người nói, bố mẹ anh không còn nữa. Họ đều ra đi rồi. Vì thế anh trở thành… trở thành… - Nói đến đây, Nhã Kỳ oà khóc nức nở.

-

… - Gia Thần nhíu chặt chân mày, tay cũng siết mạnh.

-

Sao thế??! Sao thế?!? Kỳ Kỳ, sao con lại khóc thế????! – Ông Thắng vội vàng lao tới.

-

Kỳ Kỳ, có phải Thần Thần lại làm em sợ không? – Nhã Hân cũng lo lắng không kém.

-

Huhhhuhuhu… không… không phải… oaaaaaaaaaa… oaaaaaaaaaa… - Nhã Kỳ ra sức lắc đầu.

-

Kỳ Kỳ, con bị sao vậy? Ra đây bố xem nào. – Tùng Bách kéo Nhã Kỳ về phía mình nhưng bé lại bám chặt lấy Gia Thần không chịu buông.

-

Con ở đây với anh… con không đi… không đi… huuhuhuhu…

-

… - Gia Thần nãy giờ đứng đơ ra, nghe được câu ấy thì đột ngột cúi xuống ôm lấy Nhã Kỳ, thì thầm bên tai bé. – Đừng khóc! Ngoan, nín anh cho kẹo, được không?

-

AoA – Thấy vậy, ai nấy đều trố mắt ra nhìn, thằng bé này lại có phản ứng rồi à??! Hết mộng du rồi sao?!? Rất nhanh chẳng ai bảo ai, tự động tản ra làm việc của mình.

Suốt cả buổi tang lễ, Nhã Kỳ không rời Gia Thần nửa bước.

Khách đến tham dự ai nấy đều ngạc nhiên khi thấy thiếu gia nhà họ Dương lạnh như cục đá nắm tay nhị tiểu thư họ Triệu. Điều đặc biệt nhất là… Gia Thần không có biểu hiện gì, chỉ nhìn chăm chăm vào bức ảnh bố mẹ trên cao… còn Nhã Kỳ lại thút thít khóc từ đầu đến cuối…

Thấy người lạ ai cũng nhìn mình, Nhã Kỳ hoảng sợ trốn ra sau lưng Gia Thần, không dám ló mặt ra nữa.

Gia Thần giật mình khi Nhã Kỳ đột nhiên buông tay cậu ra. Cậu nhíu mày, tim thắt lại. Bé con… không phải sẽ lại trốn cậu như trước chứ!??! Nhưng… nãy giờ cậu đâu có làm gì? Cũng không doạ nạt ai mà!??

Đang định quay lại xem bé con chạy đi đâu thì đã cảm thấy áo mình bị người ta níu chặt, lưng thấy hơi buồn buồn vì có 1 cái đầu bé xíu đang cọ cọ.

Di chuyển ánh mắt mới biết nãy giờ rất nhiều người nhìn về phía này. Bé con nhát gan như vậy, đương nhiên sẽ bị doạ cho sợ hãi rồi. Bé con không bỏ chạy mà trốn sau lưng cậu là tốt lắm rồi.

Đến lúc đó cậu mới thả lỏng 1 chút.

---------------------------------------

3.

Sau khi đám tang kết thúc, Gia Thần lập tức kéo tay Nhã Kỳ đi thẳng 1 mạch.

-

Anh, chúng ta đi đâu vậy? – Nhã Kỳ vừa cố sức chạy theo với đôi chân ngắn cũn, vừa thắc mắc.

-

-

Anh, anh đi chậm thôi. Em… em không bắt kịp…

-

… - Gia Thần đang chìm trong thế giới riêng của mình, chẳng nghe thấy gì cả.

-

Anh… em… em mệt quá… không chạy nổi nữa…

-

-

Anh, đừng… đừng đi nữa… - Nhã Kỳ van nài.

-

-

Anh, em kh… áaaaaa… - Vì quá mỏi nên chân nọ đã vào chân kia khiến bé ngã uỵch xuống đất.

-

Em có sao không? Có đau lắm không? – Lúc này Gia Thần mới bừng tỉnh, vội vàng đỡ Nhã Kỳ dậy, phủi bụi trên quần áo cho bé.

-

Anh… đều tại anh… anh đi nhanh quá… em theo không kịp… em kêu mãi mà anh chẳng dừng lại… em… đau quáaaaaaaa……….. - Bé mếu máo.

-

Xin lỗi… anh xin lỗi… đừng giận nhé!!?

-

… - Nhã Kỳ vì đang mải xoa cái mông ê ẩm của mình nên không để ý đến chuyện trả lời.

-

Anh xin lỗi. Anh thật sự không cố ý. Đừng ghét anh, được không? – Thấy bé con im lặng, Gia Thần lại tưởng bé con giận cậu, nên nhanh chóng xoay người bé con lại, chân thành nói.

-

Em không hề ghét anh nha, từ trước đến giờ chưa từng ghét anh. – Nhã Kỳ ngạc nhiên, nhưng cũng trả lời thật rõ ràng.

Gia Thần dắt tay bé con đến 1 đồng cỏ xanh ngát, ngồi xuống bên 1 gốc cây, chăm chút ngắm từng đám mây trắng muốt lững lờ trôi trên nền trời xanh thẳm.

-

Tiểu Kỳ, anh… - Gia Thần vừa mở miệng đã bị Nhã Kỳ chặn họng.

-

Í… Tiểu Kỳ? – Nhã Kỳ mở to mắt nhìn cậu.

-

… - Gia Thần không hiểu thái độ của bé con, nên chỉ im lặng nhướn mày.

-

Tại sao lại là Tiểu Kỳ?

-

Anh thích. – Cậu bé trả lời tỉnh bơ.

-

Tại sao không phải là Kỳ Kỳ??? – Nhã Kỳ thắc mắc.

-

Anh không thích.

-

Nhưng ai cũng gọi em như thế.

-

Cho nên anh mới không thích.

-

?? – Nhã Kỳ nhìn anh như sinh vật lạ.

-

Chính là Kỳ Kỳ bé nhỏ.

-

Hử?

-

Tiểu Kỳ… có nghĩ là Kỳ Kỳ bé nhỏ. – Gia Thần nhắc lại. Bé con… chính là Tiểu Kỳ bé nhỏ của anh… mãi mãi là của anh thôi…

-

ỒoooOooo… - Nhã Kỳ gật gù, liên tục lẩm nhẩm. – Tiểu Kỳ… Kỳ Kỳ bé nhỏ… Tiểu Kỳ… Kỳ Kỳ bé nhỏ… Tiểu Kỳ…

-

Vậy từ giờ anh sẽ gọi em là Tiểu Kỳ nhé!??!?

-

Vâng.

Bỗng nhiên Gia Thần quay sang ôm chầm lấy Nhã Kỳ làm bé giật thót cả tim. Chưa kịp hét lên thì đã nghe thấy tiếng cậu nức nở trên đầu, bé liền im bặt, ngồi im như 1 pho tượng.

-

Tiểu Kỳ, bố mẹ anh đi rồi… họ đều bỏ anh mà đi rồi…

-

Anh! – Nhã Kỳ không biết phải làm gì, chỉ có thể gọi 1 tiếng.

-

Họ không thương anh nữa… không yêu anh nữa… không cần anh nữa… Tiểu Kỳ, em nói xem, có phải không??

-

Không… không… đương nhiên là không phải…

-

Vậy thì tại sao? – Gia Thần vừa sụt sịt vừa hỏi.

-

Cái đó… cái đó… - Nhã Kỳ lúng túng. - … em không biết. [ôi bé con, an ủi kiểu gì vậy?!? Không biết thì cũng phải bịa đại ra chứ!!?]

-

Tiểu Kỳ ngốc!! Chính là vì họ không muốn nhìn thấy anh nữa… cho nên mới ra đi…

-

Không phải… không phải đâu…

-

Tiểu Kỳ, em đừng…

-

Anh, không phải mà! – Nhã Kỳ khẳng định, rồi chỉ tay lên trời. – Mẹ em nói, bố mẹ anh đang ở trên đó.

-

Trên đó? – Gia Thần chớp chớp mắt.

-

Đúng. Ở trên đó. – Nhã Kỳ ngẩng đầu nhìn lên trời, vui vẻ kể lại. - Mẹ em còn nói, họ có thể nhìn thấy chúng ta. Chỉ cần chúng ta vui, họ cũng sẽ vui.

-

Thật sao? Mẹ em còn nói gì nữa không? – Gia Thần ngừng khóc, dựa lưng vào gốc cây nhìn lên trời.

-

Có. Mẹ em nói nhiều lắm… nhiều lắm… nhưng…

-

Nhưng sao? – Gia Thần tò mò hỏi.

-

Nhưng… nhưng mà… em… em quên mất rồi. – Nhã Kỳ gãi đầu gãi tai, nhăn nhó. [ôi ôi chết mất thôi!!!!!!!!!!!!]

-

Tiểu Kỳ! – Gia Thần khẽ gọi.

-

Dạ? – Nhã Kỳ đang thiu thiu ngủ thì giật mình.

-

Tiểu Kỳ!

-

Vâng.

-

Tiểu Kỳ! – Gia Thần vẫn tiếp tục gọi.

-

Hửm? – Nhã Kỳ khó hiểu ngẩng đầu lên, lại càng mù mịt hơn.

-

Tiểu Kỳ! – Gia Thần vừa nhắc đi nhắc lại cái tên này, vừa cười cười như bị khùng.

-

… - Nhã Kỳ thử không trả lời, quả nhiên Gia Thần vẫn cứ gọi mãi.

-

Tiểu Kỳ!

-

ANHHHHHHHHHHH…… - Nhã Kỳ đột nhiên hét lớn.

-

Ơ… aaa… gì thế? – Gia Thần giật mình, quay sang nhìn bé con với ánh mắt khó hiểu.

-

Anh làm cái gì mà cứ gọi Tiểu Kỳ, Tiểu Kỳ, Tiểu Kỳ mãi thế?! Em ở đây chứ có đi đâu đâu mà anh gọi lắm!?! Gọi xong lại chẳng nói gì mà cứ ngồi cười. – Bé tức giận phun ra 1 tràng.

-

Có… có sao? – Gia Thần đỏ mặt.

-

Có.

-

À… Tiểu Kỳ, cho em này! – Gia Thần vội đổi chủ đề, rút từ trong túi ra 1 cái kẹo mút to đùng đủ màu sắc đưa cho Nhã Kỳ.

-

Oaaaaaaaaaaa… kẹo… kẹo… có kẹo… nhưng… cho em sao? - Nhã Kỳ nhảy cẫng lên, rồi từ từ đáp xuống bãi cỏ.

-

Ừ. – Gia Thần bật cười, gật gật đầu.

-

Hihiiihi… anh thật tốt!!!! – Nhã Kỳ ôm lấy cây kẹo, vừa nhấm nháp vừa cười tươi như hoa.

Đang ăn kẹo ngon lành thì đột nhiên nhớ ra nhiệm vụ quan trọng, vội lôi gói cơm nắm muối vừng từ trong túi áo ra, chìa ra trước mặt Gia Thần.

-

Cái này cho anh!

-

?_? – Gia Thần trố mắt, hết nhìn nắm cơm, lại nhìn Nhã Kỳ.

-

Anh chưa ăn gì suốt 4 ngày phải không?

-

Ừ.

-

Anh không thấy đói sao?

-

Không.

-

… - vừa nghe thấy câu trả lời của cậu, Nhã Kỳ liền nước mắt lưng tròng.

-

Ơ… a… thực ra là… có đói… rất đói… anh quả thật là rất rất đói. – Gia Thần vội chỉnh sửa lại câu trả lời.

-

Vậy anh ăn đi. – Nhã Kỳ lập tức cười vui vẻ, nhét nắm cơm vào tay Gia Thần.

-

Cái này… ở đâu ra vậy?? – Gia Thần vừa ăn vừa thắc mắc.

-

Bữa sáng của em.

-

Hả??!? – Gia Thần ngớ người, nuốt vội miếng cơm, nghi ngờ nhìn bé. – Bữa sáng của em từ bao giờ lại không ăn ở nhà??!

-

Chỉ hôm nay thôi. Tại mọi người đều vội vã đến nhà anh, cho nên căn bản là không có bữa sáng. Cái này là do em chạy xuống bếp thấy vú Trần đang làm cơm nắm cho chị Phương mang đi dã ngoại, nên mới nhón 1 nắm mang đi để ăn đấy. Cũng may là em lấy 1 nắm, nếu không lấy đâu ra cơm cho anh ăn bây giờ???! – Nhã Kỳ vừa giải thích vừa tiếp tục ăn kẹo.

-

Vậy… em đưa cơm cho anh rồi, em sẽ ăn cái gì?

-

Kẹo. – Nhã Kỳ vừa nói vừa giơ cái kẹo ăn mãi mà chưa thấy bé đi tí nào ra trước mặt. – Bởi vì anh cho em kẹo, cho nên em mới đưa anh cơm đấy.

-

Ăn kẹo làm sao no được? – Gia Thần nhíu mày. – Em ăn cơm đi, anh không ăn nữa.

-

Sao thế? Không ngon sao??? – Nhã Kỳ lo lắng.

-

Không phải. Rất ngon đấy, em mau ăn đi.

-

Ngon thì anh ăn đi, mắc mớ gì tự nhiên bắt em ăn??! – Nhã Kỳ khó hiểu.

-

Em chưa ăn sáng mà, không ăn đi tí nữa ngất ra đấy thì sao??!

-

Em ăn kẹo cơ. Kẹo ngon hơn. Anh ăn cơm đi. Anh cho em kẹo rồi không được đòi lại đâu. – Nhã Kỳ ôm lấy cái kẹo, quay mặt đi chỗ khác.

-

… - Gia Thần nhìn hành động của Nhã Kỳ mà phì cười.

Dù lằng nhằng thế nào thì cuối cùng Gia Thần cũng bắt Nhã Kỳ phải ăn ½ nắm cơm rồi mới cho ăn kẹo tiếp. Nếu không ngoan ngoãn cậu sẽ tịch thu kẹo, hơn nữa sau này cũng không bao giờ cho bé kẹo nữa. Bị đe doạ như vậy đương nhiên là Nhã Kỳ bé nhỏ sẽ phải ngoan ngoãn nghe lời mà há miệng ăn thôi.

Sau khi giải quyết xong nắm cơm, Gia Thần nằm lăn ra bãi cỏ nhắm mắt lại phơi nắng, còn Nhã Kỳ vẫn chăm chỉ ngồi… mút kẹo.

-

Tiểu Kỳ, em không ghét anh, phải không? – Đột nhiên cậu bé lên tiếng, nhưng vẫn không hề mở mắt.

-

Phải.

-

Vậy tại sao trước đây em lại trốn anh? – Cậu bé thắc mắc.

-

Em sợ.

-

Sợ? Sợ gì?

-

Sợ anh nổi giận. Hôm đó anh trừng mắt với em trông rất đáng sợ… thật giống quỷ… – Bé thành thật.

-

Nhưng chỉ có 1 lần thôi mà??! Mới trừng mắt với em 1 lần em đã coi anh là quỷ rồi sao?? – Cậu bé nhăn mặt. Sao lại có bé con ngơ như thế nhỉ!??

-

Em sợ mà!!! Tại anh doạ em… làm em sợ mà… – Bé chu mỏ.

-

Vậy sao hôm nay lại chạy đến chỗ anh?

-

Bởi vì ông của anh nói… bla… blo… ble… - Bé ngoan ngoãn kể lại toàn bộ mọi chuyện cho cậu bé nghe.

-

Tiểu Kỳ! – Nghe xong, cậu bé nhíu mày thật chặt, nhìn bé không rời. – Em đang thương hại anh?

-

Aaaa… - Bé chớp chớp mắt, ngây ngô hỏi. – Anh, thương hại là cái gì? Có ăn được không? Có ngon như kẹo không???

-

… - Cậu bé đờ người, rồi bất chợt kéo cả bé lẫn cái kẹo trong tay nằm xuống bên cạnh mình.

-

Áaaaaaa… - Nhã Kỳ bị bất ngờ, kêu toáng lên.

-

… - Suýt chút thì cậu bé đã quên bé con ngốc nghếch cỡ nào. Mặc kệ đi, thương hại hay không thương hại đều không quan trọng, chỉ cần bé con chịu ở đây với cậu là tốt rồi.

-

Tiểu Kỳ!

-

Ưm… gì ạ? – Bé vẫn cứ say sưa mút kẹo.

-

Bây giờ em còn sợ anh không? – Cậu bé hỏi, hồi hộp chờ đợi câu trả lời.

-

Không. – Bé lắc đầu, chẳng cần suy nghĩ nhiều.

-

Thật không? – Cậu bé vui sướng hỏi lại.

-

Thật.

-

Tại sao?

-

Vì anh cho em kẹo. – Bé hồn nhiên trả lời, rồi cười tít mắt.

-

Vậy sau này anh thường xuyên cho em kẹo, em sẽ không sợ anh nữa, phải không?

-

Vâng… vâng… - Bé gật đầu lia lịa.

-

Nghĩa là anh có thể thường xuyên đến gặp em phải không?

-

Vâng.

-

Em sẽ không trốn anh nữa phải không?

-

Vâng.

-

Cũng sẽ không bỏ chạy khi nhìn thấy anh phải không?

-

Vâng.

-

-

---------------------------------------

4.

Bằng tất cả tình bạn thắm thiết suốt mấy chục năm qua + lòng hiếu khách vô bờ + 1 ít nước mắt thương tâm + tài ăn nói tuyệt đỉnh của mình, ông Thắng đã thuyết phục được 3 ông cháu nhà họ Triệu ở lại chơi thêm vài ngày nữa.

Và thế là… chỉ trong 1 ngày, cái biệt thự nhà họ Dương từ VÔ CÙNG YÊN ẮNG đã trở thành QUÁ Ư NÁO NHIỆT.

Cụ thể là… e hèm…

Buổi sáng sẽ bắt đầu bằng…

-

Anh Thần Thần!!!! Anh dậy chưa? Mau ra đây đi!!! – Tiếng gọi của Nhã Hân.

Sau đó được tiếp nối bằng…

-

Kỳ Kỳ, trời sáng rồi, dậy đi con. – Âm thanh hò đò của ông Chí.

Đến trưa…

-

THẦN THẦN, HÂN HÂN, KỲ KỲ, VÀO ĂN CƠM!!!! – Ông Thắng hét ầm lên.

-

Mấy cái đứa này đi đâu hết rồi??????! CÓ VÀO KHÔNG THÌ BẢO??!?!? – Ông Chí cũng hét to.

-

KHÔNG NHANH LÀ HẾT CƠM ĐÓ!!?

-

ĐẾN LỜI ÔNG NỘI CŨNG KHÔNG NGHE, BỌN NÀY TO GAN THẬT!

-

BỌN NHÓC KIAAAAAAAAAAAA!!!!!!! NHANH LÊN… NHANH LÊN… MAU MAU MÀ LAO VÀO ĐÂY… NẾU KHÔNG ÔNG CHO MẤY ROI BÂY GIỜ?!?

-

NHOC CON MUỐN ĂN ĐÒN THẬT HẢAAA!???????????????!!!?

Và buổi tối…

-

Ôi tôi mệt quá! Ông gọi bọn nó đi. – Ông Thắng nhìn sang ông Chí.

-

Buổi trưa tôi gọi đến khản cổ rồi, ông làm đi. – Ông Chí liếc sang ông Thắng.

-

Thì buổi trưa tôi cũng góp sức đấy chứ?!?

-

Nhưng tôi gọi nhiều hơn.

-

Đâu, tôi cũng gọi nhiều mà?!

-

Đây là nhà ông, ông gọi đi.

-

Ông là khách, ông phải nghe lời tôi. [luật ở đâu thế?!?]

-

Ông đi mà gọi.

-

Mặc kệ ông, tôi không gọi đâu. Mệt lắm!

-

Tôi cũng thế. Vẫn nên là ông gọi.

-

Không. Ông gọi.

-

Ông gọi.

-

Ông gọi đi.

-

-

Đặc biệt, xuyên suốt từ buổi sáng cho đến tận tối mịt sẽ là những tiếng kể lể huyên thuyên của Nhã Hân, tiếng cười khanh khách của Nhã Kỳ và… sự im lặng nhưng không còn thờ ơ của Gia Thần…

-

Kỳ Kỳ, em dậy rồi sao? Để ông nội gọi đến mệt lả rồi mới chịu bưng mắt ra, thật đúng là… - Nhã Hân trách móc.

-

Hì hì… tại em buồn ngủ mà!?! - Nhã Kỳ nhe răng ra cười.

-

Haahaha… – Nhã Hân phì cười véo má Nhã Kỳ.

-

Ui daaa daaaa… đau emmmmmm… - Nhã Kỳ tru tréo lên.

-

Véo có chút mà đau gì?

-

Híc… đau thật mà?!? Ui daaaaaa… chị đừng có véo má em nữa!!?

-

Thôi, không trêu em nữa. Mau xuống ăn sáng thôi. Còn đứng đây nữa chắc tí 2 ông vác chổi lên lùa như lùa vịt mất.

-

Anh, anh cõng em xuống tầng đi! – Nhã Kỳ nhảy phóc lên lưng Gia Thần.

-

???? – Nhã Hân đứng đơ ra tại chỗ.

-

Tiểu Kỳ, em là người gì mà nhẹ thế??! – Gia Thần nhíu mày, cõng bé đi mà cứ như không có gì trên lưng.

-

Em mới chưa được 3 tuổi…

-

So với đứa trẻ 3 tuổi cũng là rất nhẹ.

-

Xì!?? Anh thì nặng lắm đấy?!? – Nhã Kỳ bĩu môi.

-

Tiểu Kỳ, em nói gì? – Gia Thần dừng bước, cau mày.

-

Em… em… - Nhã Kỳ lắp bắp. - … em… xin lỗi… sau này em không dám… không dám nữa…

-

Tốt. – Gia Thần hài lòng gật đầu, tiếp tục đi đến phòng ăn, thả bé con xuống ghế.

-

Kỳ Kỳ, sao lại bắt Thần Thần cõng như thế??! Sẽ rất mệt! – Ông Chí cốc đầu cháu gái.

-

Kh…

-

Không có đâu… anh nói con rất nhẹ. – Chưa để Gia Thần mở miệng, bé đã trả lời, rồi ngó nghiêng khắp nơi.

-

Con tìm cái gì thế? – Ông Thắng thắc mắc.

-

Chị Hân đâu ạ? – Nhã Kỳ hỏi.

-

Ờ nhỉ… con bé này chạy đi đâu mất rồi??! – HÂN HÂN, MAU XUỐNG ĂN SÁNG ĐI CON!

-

Ơ… DẠ. - Nhã Hân bây giờ mới giật mình, vội vàng chạy xuống nhà.

-

Hân Hân, Kỳ Kỳ, chiều nay chúng ta sẽ về nhà. – Ông Chí thông báo gây ra 2 phản ứng hoàn toàn trái ngược.

-

Con muốn ở lại chơi với anh Thần Thần cơ!! – Nhã Hân phụng phịu.

-

Aaaa…. Được về nhà… được về nhà… - Nhã Kỳ reo lên.

-

Tiểu Kỳ, em không thích ở đây sao? – Gia Thần nhíu mày.

-

Không phải. Em rất thích ở đây… - Nhã Kỳ lắc đầu. - … nhưng em thích về nhà hơn.

-

… - Gia Thần chưa kịp nở nụ cười đã bị vế sau làm cho tức giận, đùng đùng bỏ lên phòng.

-

Anh Thần Thần, anh đi đâu đấy? Anh còn chưa ăn sáng mà?!? – Nhã Hân vội gọi với theo.

-

Ơ… ông ơi, anh bị sao thế? – Nhã Kỳ ngơ ngác quay sang ông Thắng khó hiểu hỏi.

-

Mặc xác nó! Nó lên cơn đấy. Chắc vừa rồi quên chưa uống thuốc. – Ông Thắng vừa trả lời vừa cười như trúng tà.

-

Lên cơn? Uống thuốc? – Nhã Kỳ càng mù mịt. – Anh bị ốm ạ?

-

Haahaha… Kỳ Kỳ ngốc! – Ông Chí thấy vẻ mặt của cháu gái thì cũng khoái chí cười lớn.

Ăn cơn xong, Nhã Hân dù không muốn nhưng cũng phải theo ông Chí đi thu dọn quần áo. Còn Nhã Kỳ đương nhiên là tung tăng chạy nhảy ngoài vườn hoa bởi… bé mới chưa tròn 3 tuổi, chân tay ngắn cũn, hậu đà hậu đậu, không những không giúp được gì mà có khi còn phá lanh tanh bành ra ý chứ.

Nhưng Nhã Kỳ không những không “bay” đi chơi, mà lại chạy khắp biệt thự tìm… ông quản gia.

-

Ông ơi! ông ơi!!!! – Vừa thấy bóng dáng ông quản gia nhà họ Dương, Nhã Kỳ đã kêu toáng lên.

-

Triệu tiểu thư, tiểu thư có việc gì cần tôi giúp à? – Ông quản gia ngồi xuống hỏi.

-

Vâng. Cháu muốn nhờ ông dẫn cháu đi… để… - Nhã Kỳ thì thầm.

Sau khi đóng cửa phòng 1 cái RẦM, Gia Thần hung hăng ngồi phịch xuống giường.

-

Tiểu Kỳ đáng ghét!! Chơi cùng anh không vui sao? Anh không cho em kẹo sao? Không chiều em sao? Không tốt với em sao? Tại sao em lại mong quay về như vậy?!? Em thật là đáng ghét… quá đáng ghét… Em rất rất rất rất đáng ghét… Em…………… - Gia Thần lầm bầm.

Đến lúc cậu bé bình tĩnh lại, mở cửa đi ra ngoài thì đã không thấy bóng dáng bé con đâu. Xuống tầng 1, cũng không có. Chỉ thấy Nhã Hân từ trên tầng chạy ù xuống.

-

Anh Thần Thần, anh vừa rồi không ăn gì, anh đó đói không?

-

Không. – Gia Thần trả lời mà mắt cứ đảo quanh tìm kiếm.

-

Nhưng bà em nói… bữa sáng là bữa quan trọng nhất, cho nên phải…

-

Tiểu Kỳ đâu? – Gia Thần phũ phàng cắt ngang [sao cái tên này toàn ngắt lời Hân Hân bé bỏng để hỏi về Kỳ Kỳ thế??!]

-

Kỳ Kỳ?? – Nhã Hân giật mình, rồi lắc lắc đầu. – Em… em không biết… vừa rồi em đi sắp xếp quần áo…

-

Được rồi, vậy sắp xếp tiếp đi. – Gia Thần gật đầu rồi lách người qua.

-

Híc… em sắp phải về rồi… híc híc… em… - Nhã Hân đột nhiên túm chặt lấy tay cậu bé, nghẹn nào.

-

Không được khóc! – Gia Thần nghiêm giọng. Cậu bé rất ghét nhìn thấy nước mắt con gái.

-

Nhưng mà… em sắp phải về nhà… huhhhuhu… - Nhã Hân khóc nấc lên.

-

-

Em không muốn về… huhuhuhuuuu… em muốn ngày nào cũng được… híc… chơi với anh… em không…

-

… - Gia Thần càng ngày càng tức giận. Ngọn lửa trong lòng càng ngày càng cháy dữ dội. Đã 2 lần cậu vì bé con mà cố gắng kiềm chế đến mức tối đa sự cáu giận của mình, nhưng giờ… không có bé con ở đây…

-

Anh Thần Thần, em thật sự…

-

IM NGAY! – Gia Thần hét lên.

-

Híc… Anh… anh Thần Thần… - Nhã Hân kinh ngạc trợn tròn mắt.

-

TẠI SAO LẠI BƯỚNG BỈNH NHƯ VẬY?! KHÔNG PHẢI TÔI ĐÃ BẢO NHÓC KHÔNG ĐƯỢC KHÓC RỒI SAO??!???? TẠI SAO VẪN LẤY NƯỚC MẮT RA LÀM TÔI TỨC GIẬN???!??!?!! NHÓC CÓ BIẾT TÔI RẤT GHÉT NƯỚC MẮT KHÔNG HẢ??! – Giọng nói của cậu tràn đầy phẫn nộ.

-

Em… em xin lỗi… anh Thần Thần… anh đừng tức giận… - Nhã Hân sợ hãi lùi lại mấy bước.

-

NƯỚC MẮT KHÔNG CÓ GÌ LÀ TỐT… NƯỚC MẮT THẬT ĐÁNG GHÉT… VÔ CÙNG ĐÁNG HẬN… ĐẶC BIỆT LÀ NƯỚC MẮT PHỤ NỮ [người ta là bé gái, lấy đâu mà phụ với chả nữ?!?]… ĐỀU LÀ GIẢ DỐI… ĐỀU LÀ LỪA GẠT… - Gia Thần cầm chiếc bình hoa trên bàn đập mạnh xuống đất. Chỉ nghe 1 tiếng “Xoảng” rất to vang vọng khắp biệt thự.

-

Anh Thần Thần… - Nhã Hân hoảng sợ trốn sau sô-pha, không dám khóc, cũng không dám kêu. [may là Hân Hân bản lĩnh, nếu là Kỳ Kỳ thì đã sớm bị doạ cho ngất xỉu tại chỗ rồi!]

-

DÙNG NƯỚC MẮT ĐỂ TÌM KIẾM THƯƠNG HẠI… DÙNG NƯỚC MẮT ĐỂ CHE ĐẬY GIẢ DỐI… DÙNG NƯỚC MẮT ĐỂ CẦU XIN THA THỨ… SAU ĐÓ LẠI TIẾP TỤC PHẢN BỘI…

-

Thần Thần, dừng lại, con mau dừng lại… - Ông Thắng hoảng hốt chạy lại, kéo Nhã Hân đang co ro sau sô-pha ra xa.

-

NƯỚC MẮT… GHÊ TỞM… THẬT ĐÁNG GHÊ TỞM… CHẾT TIỆT… CÚT… CÚT ĐI… CÚT HẾT ĐI… CÚTTTTTTTTT… - Gia Thần điên cuồng đập phá đồ đạc, gào thét không ngừng.

-

Anh, em có cái này tặn… - Nhã Kỳ tay cầm kẹo mút to đùng hình trái tim mới mua, vừa bước 1 chân vào nhà đã chết đứng.

-

Hân Hân!!! Kỳ Kỳ!!? – Ông Chí chạy từ trên gác xuống, nhìn vẻ hoảng hốt tột độ của Nhã Hân cùng khuôn mặt trắng bệch của Nhã Kỳ thì vô cùng lo lắng.

-

… – Gia Thần sững người, nhưng khi anh vừa quay ra thì…

-

AAAAAAAAAAA……… EM GHÉT ANH…… – Nhã Kỳ hét lên, vứt cái kẹo xuống đất, rồi quay người bỏ chạy.

-

Kỳ Kỳ!!!!!... Kỳ Kỳ!!!!!!!!! – Người đầu tiên chạy theo chính là Nhã Hân. Bé vùng khỏi tay ông Thắng, vừa gọi vừa lao nhanh ra ngoài.

-

Hân Hân! Kỳ Kỳ!!! – Ông Chí cũng chạy theo, cũng không quên giơ tay vẫy vẫy với ông Thắng thay cho lời chào.

-

Tiểu Kỳ! – Sau khi định thần lại, Gia Thần mới thốt lên tên bé, nhưng nhìn lại thì đã không thấy bé đâu nữa rồi.

Bé đã đi rồi… chỉ còn… cái kẹo… 1 cái kẹo hình trái tim thật đẹp… nằm chỏng gọng dưới đất… bé định tặng nó cho cậu sao?

------------------------------------------------------------------

Bạn đang đọc Kẹo Bông Hay Kẹo Mút của sweetmouse
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.