Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Công khai

Phiên bản Dịch · 6478 chữ

1.

5h chiều…

Bên bờ biển,

Phong ngồi trên bãi cát, tâm trạng vui vẻ chờ đợi cô. Bọn họ đã cùng ngắm bình minh, bây giờ lại chuẩn bị cùng nhau ngắm hoàng hôn. Như vậy… ha ha ha… Chỉ cần nghĩ đến việc sẽ được sống bên cô cả đời là anh đã thấy vui rạo rực, nhịp tim cũng không thể bình ổn được.

6h chiều…

Nụ cười trên môi anh bắt đầu nhạt dần, trong lòng có 1 chút lo lắng. Không biết cô có xảy ra chuyện gì không. Tại sao đã qua 1 tiếng rồi vẫn chưa thấy bóng dáng đâu? Có phải là đang tìm cách đối phó với tên anh trai đáng ghét kia không? Liệu anh ta có làm khó cô không? Có bắt nạt cô không? Có doạ dẫm gì cô không?

6h30’ chiều…

Nắng bắt đầu nhẹ dần, bầu trời mặt biển cũng trở nên lung linh huyền ảo. Phong cảnh tuyệt đẹp, nhưng anh lại không có tâm trí nào mà ngắm nghía gì nữa. Cô bây giờ đang ở đâu, làm gì anh cũng không biết. Cô có bị anh ta quát mắng trừng mắt không? Có đang sợ hãi không? Có rơi nước mắt không?....... Chết tiệt thật, biết vậy lúc trưa không nên để cô đi với anh ta. Nếu như bây giờ cô đang ở bên cạnh anh thì chắc chắn sẽ an toàn rồi, chẳng phải lo lắng hay sợ hãi bất cứ cái gì cả. Tên anh trai hắc ám kia, đúng là cái đồ ……….#$&%^!&(@$^(!&O$^%@$..........

- Anh Phong!

- Hả? Aaa… Nhi, em đến lúc nào thế? – Anh giật mình bừng tỉnh, lúc này mới nhận ra Nhi đã ngồi bên cạnh mình từ lúc nào.

- Em đến được 1 lúc rồi ạ.

- Thế à?

- Anh nghĩ gì mà nhập tâm thế? – Nhi ủ rũ. Nếu cô nhớ không sai thì mình đã ngồi bên cạnh anh được gần 20’ đồng hồ rồi, nhưng anh hoàn toàn không hề có 1 chút dấu hiệu nào là phát hiện ra cô cả. Nếu như cô không lên tiếng, có lẽ đến tối anh cũng chưa thèm liếc mắt nhìn cô lấy 1 cái mất. Haizzzz………

- À, anh chỉ đang suy nghĩ… về 1 người. – Anh ấp úng.

- Ai thế ạ? – Bản tính tò mò nổi lên, Nhi chờ mong nhìn anh.

- 1 người ngốc đến nỗi không còn ai ngốc hơn, cũng đáng yêu đến nỗi không ai có thể tưởng tượng được. – Chỉ cần nghĩ đến cô, anh lại không nhịn được mà phì cười.

- Anh đang nói… - Nhi nghi ngờ. - … Kỳ Kỳ?

- Em cũng thấy thế đúng không? – Anh cười vui vẻ, ánh mắt sáng ngời. – Cô ấy quả thật là quá ngốc, nhưng lại rất đáng yêu, khiến cho người ta không thể không thích.

- Anh… anh… t..t..t..híc..h… Kỳ Kỳ? – Nhi trợn tròn mắt, không tin vào tai mình nữa. Cô vừa nghe thấy gì? Anh vừa nói cái gì?

- Ừ. – Anh bình thản gật đầu, giống như đó là điều đương nhiên.

- … - Nhi lặng người.

Cô… cô thích… thích đơn phương ư? Hơn nữa… hơn nữa, anh lại đã thích 1 người khác? Mà người đó… lại là… bạn thân của cô? Thế này là thế nào? Đây là chuyện gì vậy? Có phải ông trời đang trêu ngươi cô không? Tại sao… khi cô quyết định thật lòng thích 1 người… thì lại nhìn trúng người không nên thích?

Bây giờ cô phải làm sao đây?

- Nhi, em là bạn thân của Kỳ Lân, chắc chắn em rất hiểu cô ấy. Vậy em có cảm thấy, dường như… dường như… - … tình cảm của cô dành cho Thần rất đặc biệt. Anh nghi ngờ, anh lo lắng, anh sợ hãi,… nhưng lại không dám hỏi thẳng cô. Mà cho dù anh có hỏi thì cũng chưa chắc đã được giải đáp.

- Gì ạ?

- Anh Thần, anh ấy cũng thích Kỳ Lân, em biết chứ? – Anh trả tầm mắt ra xa, khẽ hỏi.

- Dạ? – Nhi trố mắt lần 2.

Cô ngây người, chẳng biết nãy giờ là chuyện gì đang xảy ra. Cô LẠI vừa nghe thấy gì? Anh LẠI nói cái gì? Mới chỉ có vài phút mà cô đã nghe được 2 tin giật gân. Ông trời ơi!!!!! Nếu cứ tiếp tục như thế này, cô làm sao có thể sống sót qua ngày hôm nay hả?

- Em không biết à? – Anh ngạc nhiên.

- Ơ… em… không thể nào.

- Anh Thần thích Kỳ Lân, chính miệng anh ấy đã thừa nhận rồi. Hoàn toàn là sự thật đấy.

- Nhưng… nhưng… nhưng… anh Thần là…

- Anh trai Kỳ Lân phải không? Ha ha ha… – Anh bật cười lớn. – Anh cũng tưởng như thế. Anh cũng đã nghĩ họ là anh em, nhưng… tất cả chúng ta đều bị lừa rồi. Anh ấy thích Kỳ Lân, không phải loại tình cảm của anh trai đối với em gái. Mà Kỳ Lân, hình như… cũng thích anh ấy… rất nhiều.

- Thích? – Nhi thốt lên.

Nhã Kỳ mà cô biết có thể thích 1 người con trai theo đúng nghĩa hay sao? Con nhỏ đó còn không biết thế nào là ‘thích’ này và thế nào là ‘thích’ kia nữa mà. Trong cái đầu và cả trái tim của nó ngoài kẹo ra thì có thể chứa được cái gì khác chứ? Nó mà thích ai thì đúng là xui tận mạng cho kẻ đó. Hô hô… không phải cô muốn nói xấu nó đâu, nhưng mà… sự thật là như vậy đấy. Ôi thương thay cho anh Thần! Khoan đã…

- Anh Phong, ý… ý anh là… Kỳ Kỳ thích anh Thần?????????????

- Anh chỉ đoán thôi, nhưng có lẽ là đúng đấy. – Anh thở dài. Cô bé ngốc kia có thể không phát hiện ra, nhưng…

- Kỳ Kỳ thích anh Thần. Vậy anh… - Nhi ngập ngừng.

Tuy cũng có chút ít đồng cảm với anh nhưng dù sao chút ít cũng chỉ là chút ít mà thôi. Ha ha… Như vậy đúng là quá tốt đối với cô rồi, vừa có thể đường đường chính chính thích anh, lại vừa không ảnh hưởng gì đến tình bạn của cô. Quá tuyệt vời!!!!!!! Nhã Kỳ quá tuyệt vời!! Thần quá tuyệt vời!!! Phong quá tuyệt vời!!!!! Tất cả đều quá tuyệt vờiiiiiiiiiiiiiiiiiii!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

- Nếu như Kỳ Lân có thể tự mình nói với anh, người cô ấy thích là anh Thần… - Anh hít 1 hơi thật sâu, quyết định. - … anh sẽ từ bỏ.

Phòng 10,

8h tối…

Trong phòng bây giờ chỉ có mỗi Vũ và Hân. Phong vẫn tít mít tịt mịt ở ngoài bờ biển. Nhi và Ngọc vừa ăn xong đã rủ nhau cùng tổng tấn công chợ đêm rồi.

- Thần chết tiệt với Kỳ Kỳ của nợ đi đâu mất rồi?? – Vũ đi tới đi lui, vò đầu bứt tai kêu ầm lên.

- Này, anh bị điên đấy à? Kỳ Kỳ ở cùng anh Thần thì còn cần anh lo lắng? Mà anh Thần lại càng không cần anh phải bận tâm đâu. Anh bớt lắm chuyện đi. – Hân lườm nguýt. Tên đáng ghét, nãy giờ cứ lượn lờ trước mặt cô làm cô hoa hết cả mắt, đầu cũng ong cả lên rồi đây này.

- Ê, anh lo lắng cho họ có gì là sai chứ? Hiện giờ anh trai và em gái em biến đi đâu mất còn chưa biết, thế mà em vẫn ung dung ngồi gặm mít được à? – Vũ cong đuôi cãi.

- Thứ 1, anh Thần không phải anh trai của em. Thứ 2, cho dù em có muốn lo cho Kỳ Kỳ thì cũng không đến lượt. Mặc dù em cũng không thích Kỳ Kỳ ở bên cạnh anh Thần đâu, nhưng mà… haizzzzzzzzzzz………… biết làm thế nào được? – Hân nhún nhún vai.

- Em nói thế là ý gì? Sao lại không thích Kỳ Kỳ ở cùng Thần? Em có định kiến với Thần à?

- Không phải, chỉ là… em không thích cách anh ấy thích Kỳ Kỳ. – Hân giải thích. – Thích mà chỉ muốn chiếm hữu như vậy, thật chịu không nổi. Không biết Kỳ Kỳ thế nào, nhưng nếu là em, em đã sớm đá bay anh ta đi rồi.

- Ờ. Nhưng, có lẽ Thần có lí do của nó. Ai cũng thế mà, mỗi người đều có 1 cách nghĩ, 1 cách sống riêng, chỉ cần đừng làm tổn thương người khác là được rồi. – Vũ đăm chiêu. Thần cũng vậy, mặc kệ nó, miễn sao nó với Kỳ Kỳ hạnh phúc.

- Không, em có cảm giác, sớm hay muộn Kỳ Kỳ cũng sẽ bị tổn thương. – Hân cắn môi. – Kỳ Kỳ ngốc như vậy, tính độc chiếm của anh Thần lại rất cao, cho nên… cho nên…

- Ý em là gì? – Vũ khó hiểu.

- Em cũng không rõ, chỉ là cảm giác thôi. – Hân cũng không rõ lắm, đó chỉ là 1 cái gì đó mà cô không thể lí giải được, giống như là… linh cảm, 1 loại linh cảm không được tốt. – Lúc nào em cũng có cảm giác không được ổn, cảm giác không nên để 2 người họ ở bên nhau, cảm giác cả 2 sẽ đều bị tổn thương. Em cũng không biết phải nói thế nào nữa.

- Bớt vớ vẩn đi cô nương. Cô lo cho cái thân cô trước đi, sắp ế chỏng gọng ra rồi còn lảm nhảm cảm với chả giác. – Vũ trề môi trêu chọc.

- Hứ? Bà cô đây cho dù có ế cũng là ế trong vinh quang nhá. – Hân vênh mặt lên giọng.

- Thế nào gọi là ế trong vinh quang? Ế là ế thôi, lại còn bày đặt vinh quang. – Vũ cười ha hả.

- Dù sao thì cũng không như ai đấy còn chưa có lấy 1 mảnh tình vắt vai mà đã chịu chết già trong xó bếp giống con chó con mèo. À không, đến con chó con mèo nó còn hơn anh gấp vạn lần.

- Này này, em cũng không cần chà đạp anh ghê thế chứ? Không bằng con chó con mèo? Em nghĩ anh là ai?

- Lâm Vũ vô dụng bất tài nhất quả đất này. – Hân trả lời ngay.

- Cái gì mà bất tài vô dụng? Lâm Vũ này là 1 trang nam nhi đầu đội mũ chân đi dép, uy phong lẫm liệt đến nỗi mèo nhìn thấy mèo cào, chó nhìn thấy chó đuổi nhá. Em có biết vì sao không? Bởi vì bọn nó quá ghen tị với nhan sắc và tài năng không ai sánh bằng của anh, cho nên mới…

- Thôi con lạy bố, bố còn lải nhải nữa, có khi chó mèo toàn thành phố này đêm nay sẽ hội đồng phòng chúng ta mất. – Hân hừ mũi. – Đúng là cái tên chỉ biết ba hoa. Có giỏi thì anh kiếm bạn gái đi, kiếm về đây cho em xem, ở đó mà khua môi múa mép cái gì?

- Em còn nói anh? Em thì giỏi lắm đấy à? Giỏi thì đem bạn trai về đây đọ với anh xem ai tốt hơn? Hừ!?!?! – Vũ cũng không chịu thua kém.

- Lâm Vũ, anh nói thế mà cũng nghe được à? Em mới có 17 tuổi thôi, cần gì phải tìm bạn trai gấp như thế làm gì? Ngược lại anh đã 20 rồi đấy. Đàn ông con trai gì mà 20 tuổi đầu rồi vẫn chưa có lấy 1 mối tình nào, đúng là… chẹp chẹp…

- Chẹp chẹp cái gì? Em có ý gì thì nói luôn đi, không cần lấp la lấp lửng như thế. Anh đây đầu óc nông cạn không hiểu nổi.

- Ồ. Anh cũng biết mình đầu óc nông cạn cơ à? Đáng khen! Có tiến bộ, đã nhận ra tình trạng thực tại của mình. Rất tốt!!!

- Nhiều lời. Có gì thì nói luôn đi. Đả kích anh em thấy vui lắm à?

- Đúng. – Hân không ngần ngại gật đầu. Nhìn dáng vẻ tức mà nói không lại, thêm cả cái mặt dài như cái mẹt của anh mà cô chỉ muốn nằm lăn ra cười.

- Em… em… - Vũ tức lộn cả ruột gan lên tận óc. Cái đồ bà cô già, cái đồ chằn tinh đáng ghét. Con gái con đứa gì mà không có tí nhã nhặn nền tính nào, chẳng những không dịu dàng mà lại còn đanh đá thấy gớm. Tại sao cô không thể giống em gái 1 tí được nhỉ?

- Em hỏi anh nhé, anh… có phải anh… - Hân thì thầm.

- Anh làm sao? Phải với không phải cái gì? Nói luôn đi, cứ lấp lửng mãi. – Vũ cáu tiết.

- Anh bị GAY à?

RẦMMMMMMMMMMMMMMMMM………………

---------------------------------------

2.

Tại biệt thự trên núi,

- Anh, tại sao chúng ta lại ở đây? – Cô nằm cuộn tròn ở 1 góc sô pha, cất tiếng thắc mắc.

- Anh không thích em ở gần tên nhóc Phạm Hải Phong kia. – Anh thành thật.

- Tại sao ạ?

- Bởi vì em là của anh. – Anh mỉm cười nhìn cô, nói rõ ràng từng chữ.

- …

- Tại sao em không nói gì? – Thấy cô đột nhiên yên ắng đến khả nghi, anh nhíu mày.

- Em đang suy nghĩ. – Cô nghiêm túc đến kì lạ.

- Suy nghĩ cái gì?

- Anh không thích em gần Gió, nhưng… - Cô thở dài.

- Nhưng làm sao?

- Gió là bạn của em, Gió rất tốt. Hơn nữa, anh ấy đã nói sẽ cưới em làm vợ.

- Không cho phép em nhắc đến việc lấy người khác, đến nghĩ cũng không được. – Anh quăng máy tính sang 1 bên, trợn mắt nhìn cô. – Em bây giờ là bạn gái của anh, sau này sẽ là vợ anh. Ngoài anh ra, em đừng mơ có thể lấy ai khác, biết chưa?

- >.< - Cô giật mình trước sự tức giận bất ngờ của anh, chỉ có thể co ro nhìn anh bằng ánh mắt sợ sệt và khó xử.

Cũng tại cái đầu óc đơ đơ của cô mà ra cả. Chiểu hôm qua không hiểu sao cô lại nhất thời quên mất Phong đã nói sẽ cưới cô làm vợ, cho nên… cho nên… cô mới đồng ý ‘ở bên anh cả đời’. Mà cũng không hẳn là tại cô nha, ai bảo cái đống điều kiện kia tốt đẹp quá làm gì? Hại cô không còn nghĩ được gì nữa đã vội đồng ý rồi. Xong, giờ phải làm gì đây? Cô phải làm sao bây giờ? Cô không thể phân thân ra được, nhưng càng không thể nuốt lời với bất cứ ai. Nuốt lời thật không tốt nha. Ôi cái đầu ơi, mi hại chết cái thân rồi. T_T

- Tiểu Kỳ, ngoan, nghe lời anh, anh sẽ đối xử thật tốt với em. – Thấy sự do dự suy tư trong ánh mắt to tròn kia, anh cố gắng nhẹ giọng dỗ dành.

- Em… vâng. - Đối diện với ánh mắt xanh biếc của anh nhìn cô đầy chờ mong cùng lo lắng, cô chỉ có thể không chút chần chừ gật đầu chắc chắn. Giây phút này đây, khi anh nhìn cô đầy yêu thương, khi anh nói sẽ đối xử tốt với cô, cô có cảm giác, cho dù có phải làm tổn thương tất cả mọi người, cô cũng sẽ khiến anh hạnh phúc, nhất định.

- Ngoan lắm! Tiểu Kỳ, em phải nhớ… em là của anh. Cả đời này em phải là của anh, chỉ của anh thôi. – Anh ôm siết lấy cô, nở nụ cười hài lòng.

Tuy nhiên, anh biết mình sẽ không để yên như vậy. Không phải anh không tin cô, nhưng chỉ dựa vào lời nói của cô thôi chưa đủ. Bao nhiêu năm sống cùng cô đã khiến anh hiểu được lời hứa của cô, quyết tâm của cô, hứng thú của cô,… có thể kéo dài được bao lâu. Vì vậy… anh sẽ có cách… khiến cậu ta rời xa cô… thật xa… thật xa, mãi mãi cũng không có cơ hội được đến gần cô nữa… và… khiến cô cả đời cũng không muốn nhìn thấy mặt cậu ta nữa. Anh chắc chắn mình có thể, hoàn toàn chắc chắn. Bởi vì… anh hiểu cô hơn bất cứ ai.

- Vâng. – Cô đáp khẽ, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi sâu vào vòm ngực rắn chắc của anh. Cô rất thích, rất thích cái cảm giác khi được anh ôm trong lòng, ấm áp và an toàn đến diệu kì!

- Tiểu Kỳ! – Anh thì thầm gọi tên cô.

- Dạ? – Đôi mắt đã bắt đầu lim dim, giọng nói của cô cũng mang chút lơ mơ.

- Nói… em thích anh đi!

- Em thích anh. – Cô ngoan ngoãn nghe lời.

- Nói lại đi!

- Em… thích… anh…

- 1 lần nữa!

- Em… - Cô khẽ cựa mình tìm tư thế thoải mái nhất, rồi từ từ chìm sâu vào giấc ngủ, khoé môi vẫn đọng lại nụ cười.

‘Anh, em thích anh, rất rất thích anh!!’

- Tiểu Kỳ ngốc! – Anh lắc đầu phì cười. Mới vừa rồi cô vẫn còn rất tỉnh táo mà bây giờ đã ngủ say sưa rồi, đúng thật là… - Anh yêu em!

Ring… ring… ring…

Tiếng chuông điện thoại vang lên ngay bên cạnh giường làm cô giật thót cả mình, ngồi bật dậy mơ mơ màng màng nhấc máy.

- Alo. – Cô trả lời với giọng còn ngái ngủ.

- NHÓC CON, CON ĐANG Ở ĐÂU????????????? – Giọng nói xuyên qua điện thoại to quá mức bình thường làm cô choáng váng cả đầu óc.

- Ai… ai đấy ạ? – Cô nhất thời không thể nhớ ra được giọng nói ‘có phần quen quen’ này là của ai, run run hỏi.

Đùa, lá gan cô nhỏ lắm nha, sao khi không cứ gặp phải những tình huống ‘cảm giác mạnh’ thế này? Đang ngủ thì bị tiếng chuông điện thoại doạ cho sợ run lẩy bẩy, ngay sau đó lại là tiếng hét có âm lượng tương đương với cái loa phát thanh. Huhuhu ông trời có phải là cô tình không? Có phải ông nhớ cô quá mà muốn cô mau chóng trở về bên ông không? X__X

- AI ĐẤY Ạ???? AI ĐẤY Ạ??????? AI ĐẤY Ạ??????????? CON HỎI MẸ LÀ AI ĐẤY Ạ??????? ỐI GIỜI ƠI, CON VỚI CHẢ CÁI, ĐẾN GIỌNG CỦA MẸ MÀ CŨNG KHÔNG NHỚ, LẠI CÒN HỎI AI ĐẤY Ạ. CON MUỐN MẸ TỨC ĐIÊN HẢ?????? HẢ??? AAAAAAAAAAAA……….. KHÔNG THỂ TIN ĐƯỢC CÓ NGÀY BỊ ĐỨA CON GÁI DUY NHẤT HỎI MÌNH LÀ AI ĐẤY Ạ. TRIỆU TÙNG BÁCHHHHHHH, ANH RA ĐÂY MAU, RA MÀ XEM ĐỨA CON GÁI YÊU QUÝ CỦA ANH NÓI GÌ VỚI EM NÀY. NÓ HỎI EM LA AI ĐẤY Ạ. AAAAAAAAAAAAAAAAA………….. ĐIÊN MẤT, ĐIÊN MẤT THÔI. AAAAAAAAAAAA….. 2 CHA CON NHÀ NÀY ĐÚNG THẬT LÀ……. AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA……

- @.@ - Cô ngơ ngác nhìn cái điện thoại, không biết có nên cắt ngang lời kêu ca của mẹ hay không.

- Kỳ Kỳ à, mẹ con lại lên cơn rồi. – Ông Bách thì thầm vào điện thoại, giọng nói nhỏ đến mức con kiến cũng phải căng tai lên mới có thể nghe thấy, nhưng…

- ANH NÓI CÁI GÌ ĐẤY??? ĐỪNG TƯỞNG EM KHÔNG NGHE THẤY NHÁ. – Tai bà Liên thậm chí còn thính hơn cả tai con kiến, ánh mắt hình viên đạn bắn thẳng vào ông Bách.

- Ha ha… anh… anh hỏi con có khoẻ không í mà, có… có gì đâu. – Ông Bách cười hì hì, lập tức đổi giọng. – Kỳ Kỳ, con đang ở đâu đấy? Chơi có vui không? Thần Thần đâu rồi?

- Con đang ở…

- NGÓC CON, CÒN KHÔNG MAU VỀ NHÀ NGAY THÌ CỨ LIỆU CÁI THẦN HỒN ĐẤY. – Cô còn chưa kịp nói hết câu thì đã bị tiếng thét của bà Liên làm cho đứng tim. Chưa đợi cô có phản ứng thì đầu dây bên kia đã cúp máy cái rụp.

Cô mù mịt chớp chớp mắt. Vừa rồi… có thật là mẹ gọi điện đến không? Hay đó chỉ là 1 giấc mơ, 1 giấc mơ kì quái kinh hoàng??? Nếu là thật thì tại sao cô lại thấy đầu mình cứ ong ong, tai thì lùng bùng thế này nhỉ?

Ring… ring… ring…

Trong khi cô vẫn còn đang chìm trong đống suy nghĩ mông lung thì chiếc điện thoại lại rung lên lần nữa.

- Alo

- Kỳ Kỳ, là bố, Triệu Tùng Bách đây. Con nhớ ra chưa?

- Con biết. – Cô gật gật đầu. Cô nhận ra mà, giọng của bố cô đương nhiên là nhận ra mà. Chỉ do vừa rồi cô vẫn còn lơ mơ cho nên mới nhất thời không nhớ ra giọng nói của mẹ mà thôi. Bố có cần phải như vậy không?

- Con bây giờ đang ở đâu thế?

- Con… cũng không rõ, hình như là trên núi gì í.

- Hở? Núi à? Thế đi chơi có…

- KÊU NÓ VỀ NHÀ NGAY. – Giọng bà Liên vang lên làm cả ông Bách và cô đều sợ hết cả hồn.

- Đây, đây, anh nói ngay đây, em bình tĩnh 1 chút. – Ông Bách cười nịnh nọt, rồi ôm cái điện thoại hạ giọng nói. – Kỳ Kỳ, mau mau về nhà, có 1 chút chuyện.

- Ch..chuyện gì ạ? – Cô e dè hỏi. Không phải có gì đó không tốt xảy ra chứ? Tại sao cô lại có cảm giác bất an thế này nhỉ?

- CỨ VỀ THÌ BIẾT.

Cạchhhh…

Điện thoại vừa cúp, Hân nãy giờ ngồi im không nhúc nhích đã không nén được mà bật cười to.

- Cô chú diễn đạt ghê á!!!!!!!! Ha ha ha… Kỳ Kỳ bé nhỏ không bị gạt mới lạ đó. Ha ha ha… tại sao bây giờ cháu mới biết cô chú có tài này nhỉ? Ha ha ha ha…

- Cô chú thì việc gì chẳng giỏi. – Ông Bách phổng mũi.

- Chỉ được thế là nhanh. – Bà Liên lườm toé khói. – Nhưng tại sao cháu lại muốn gọi Kỳ Kỳ về ngay? Có việc gì à?

- Không… có gì ạ. - Hân lúng túng.

Cô thật sự chẳng biết phải nói làm sao nữa, chỉ là… cái linh cảm của nợ kia cứ đeo bán lấy cô không chịu buông. Mỗi khi Kỳ Kỳ ở bên Thần, cô lại có cảm giác lo lắng. Cô hoàn toàn không muốn tiếp tục suy nghĩ linh tinh, cô muốn tin tưởng vào tình cảm của Thần, muốn tạo cơ hội cho Kỳ Kỳ có được hạnh phúc, muốn… muốn… 2 người họ vui vẻ bên nhau, nhưng… cô sợ, sợ đứa em gái duy nhất của mình sẽ phải chịu tổn thương. Sợ sự ngốc nghếch đến đáng ghét sẽ làm Thần đau. Sợ tính chiếm hữu quá lớn sẽ làm hại Kỳ Kỳ… sợ… rất nhiều…………………..

Quăng điện thoại sang 1 bên, cô sụt sịt mò xuống giường, lọc cọc lọc cọc chạy đi tìm anh.

Nghe mẹ có vẻ rất giận dữ, bố cũng khác lạ lắm… Huhuhu….. Cô sợ nha! Quả này thì xong rồi, không biết là có chuyện gì đã xảy ra nhưng cô có cảm giác chỉ cần bước vào nhà sẽ bị mẹ cô xẻo thịt lột da là cái chắc. Hu hu hu hu…

Anh đang nhàn nhã đọc sách thì đột nhiên có cái cục gì đó mềm mềm ấm ấm chui tọt vào lòng. Chẳng cần nhìn cũng biết đó là ‘cái’ gì.

- Ngủ chán rồi à? – Anh phì cười, vứt quyển sách sang 1 bên, ôm lấy cô.

- Anh ơi, mẹ bảo em phải về nhà ngay. Hình như… hình như có chuyện g..gì ghê lắm. Mẹ có vẻ rất tức giận!!! Anh, làm sao bây giờ? Híc híc… làm… làm thế nào bây giờ?? Em… sợ… - Cô mếu máo kể lể.

- Tiểu Kỳ ngoan, đừng sợ. Nói rõ ràng anh nghe nào. Có chuyện gì? – Anh nhíu mày khó hiểu.

- Em không biết. – Cô đáng thương lắc đầu. Huhu cô mà biết thì đã thành tiên. Tự nhiên đang ngủ bị mẹ gọi điện quát cho 1 hồi, rồi bắt về nhà ngay, bố thì chưa kịp nói xong đã bị mẹ cúp máy rồi, cô cũng không phải thần đồng, chẳng phải thầy bói, làm sao mà hiểu được chứ??????????????? Huhuhuhuhu………………

- Được rồi, đừng sợ, đừng sợ! Chúng ta lập tức trở về. Ngoan, đừng sợ, có anh ở đây. – Anh 1 tay vỗ về cô, 1 tay nhanh chóng gọi điện kêu tài xế đến.

---------------------------------------

3.

Vừa về đến nhà, cô đã nhìn thấy bà Liên đang cùng bà Lan Anh vừa xem ti vi vừa cười hi hi ha ha rất vui vẻ, đầu óc cô lại càng mù mịt. Không phải mẹ rất tức giận sao? Không phải mẹ có vẻ sốt ruột lắm sao? Không phải mẹ nóng lòng bắt cô về nhà ngay sao?…

- Bà! Mẹ! Con… con đã về. – Cô rụt rè lên tiếng, trong khi bàn tay nhỏ bé vẫn nắm chặt bàn tay to vững chãi của anh.

- A… Kỳ Kỳ đã về đấy à? Đi chơi có vui không? – Bà Lan Anh phản ứng nhanh hơn, nở nụ cười thật tươi chào đón đứa cháu nhỏ.

- Dạ, vui ạ. – Cô vừa trả lời vừa trộm nhìn nét mặt bà Liên.

- Kỳ Kỳ… về… về rồi à? – Bà Liên không được tự nhiên lắm, nụ cười cứng đờ chẳng biết phải nói cái gì. Ai bảo trong điện thoại diễn đạt cho lắm vào. Giờ thì hay rồi, làm sao đây? Quát cái gì? Mắng cái gì? Kỳ Kỳ ngoài việc quá ngốc và luôn bám theo Thần ra thì có cái gì khiến bà không vừa long? Ngốc thì do bản chất rồi, mắng thế hay mắng nữa cũng thế cả mà thôi. Còn về việc của Thần, ông Chí đã tỏ thái độ ủng hộ việc 2 đứa thân thiết với nhau thì bà còn làm gì được?

- Anh Thần, Kỳ Kỳ, 2 người đã về!!!!!!! – Đúng lúc Hân bước xuống tầng, vui vẻ reo lên.

- Nhà có chuyện gì ạ? – Anh nhíu mày thắc mắc. Nãy giờ quan sát vẫn hoàn toàn bình thường mà? Đâu có điểm nào không đúng đâu? Thế thì tại sao cô lại lo lắng thế nhỉ? Liệu có phải… có ai giở trò không? Vừa nghĩ đến đó, ánh mắt sắc bén của anh đã chĩa ngay về phía Hân làm cô lạnh run cả người.

- Ha… ha… nhà… nhà ta hôm nay có khách, khách rất quan trọng. Cho… cho nên cô Liên mới gọi 2 người về gấp như thế.

- Đúng… đúng… có khách… nhà chúng ta hôm nay có khách. – Bà Liên gật đầu phụ hoạ.

- A… cũng… cũng đến giờ rồi, chắc họ cũng sắp đến rồi đấy. – Hân cười tít mắt.

Ding doong…

Hân vừa dứt lời thì tiếng chuông cửa đã vang lên. Quả đúng là thần kì!!!

15’ sau…

Tất cả mọi người hiện giờ đã an vị ở phòng khách, tiếng cười nói hàn huyên vang vọng khắp phòng.

- Cậu được lắm, đi suốt 8 năm mà không liên lạc với tôi lấy 1 lần. Nếu không phải thỉnh thoảng vẫn thấy thông tin về cậu trên báo thì tôi còn tưởng là cậu đã rửa tay gác kiếm, quy y cửa phật rồi cơ.

- Ha ha ha… Xin lỗi, thật xin lỗi. – Đối với vấn đề này, ông Hải ngoài cười trừ nhận lỗi ra thì còn biết làm cái gì nữa bây giờ? Dù sao thì cũng là ông sai lè lè ra đấy rồi.

- Anh ấy vốn vô tâm thế mà. Đến tôi thỉnh thoảng cũng bị anh ấy quên mất nữa là. – Bà Phương nói với vẻ oán trách làm mọi người đều phì cười.

- Dạo này cậu thế nào?

- Tốt, tất cả đều tốt, chỉ trừ… - Ông Hải liếc sang con trai, thở dài thườn thượt.

- Trừ cái gì hả anh? – Bản tính hóng chuyện nổi lên, ông Lâm vội buông chén trà xuống, hỏi ngay.

Tại 1 góc khác,

- Em lỡ hẹn. – Phong nhìn cô chằm chằm, giọng nói mang sắc buồn nhiều hơn là giận.

- Hẹn… nào ạ? – Cô ú ớ. Cô hẹn với Gió lúc nào? Cô lỡ hẹn lúc nào? Tại sao cô không hề có chút ấn tượng gì cả?

- … - Phong im lặng, ánh mắt đượm buồn nhìn cô, đôi mắt cô vẫn cứ to tròn long lanh như thế, khuôn mặt vẫn bầu bĩnh đáng yêu như thế,… nhưng… bàn tay trắng hồng bé nhỏ của cô… dường như cô không còn là Kỳ Lân cách đây 8 năm… không còn là Kỳ Lân của anh… Chẳng lẽ, anh đã về muộn rồi ư?

- … - Cô cũng nhìn Phong, trong đầu vẫn cố gắng nhớ xem rốt cuộc mình có hẹn với anh khi nào. Tại sao cô 1 chút cũng không nhớ? Trong đầu hoàn toàn trống rỗng, không dọng lại 1 chút ít ấn tượng nào cả??

- Tiểu Kỳ! – Thần nhíu mày, dùng sức siết chặt bàn tay cô hơn, buộc cô phải nhìn anh. Anh ghét đôi mắt to tròn đáng yêu của cô nhìn chằm chằm kẻ khác, đặc biệt là cậu ta. Anh chỉ muốn cô nhìn anh thôi, chỉ được nhìn 1 mình anh thôi. Anh không cần biết như vậy là ích kỷ hay không, trong trái tim của cô chỉ có thể là anh, trong thế giới của cô chỉ có thể có anh, mọi suy nghĩ của cô chỉ có thể về anh,… tất cả mọi thứ của cô… đều phải là của anh, 1 riêng 1 mình anh mà thôi.

- Dạ? – Cô ngơ ngác ngước nhìn anh, không hiểu anh lại tức giận chuyện gì. Dạo này anh khó hiểu quá nha!! Sao cứ lúc nào cô ngoan ngoãn không động đến anh thì anh lại tức giận với cô? Nãy giờ cô còn chưa nhìn anh lấy 1 lần cơ mà? [Chị ngốc thế, chính vì chị không nhìn cho nên anh mới…]

- Em là của anh. – Anh ghé sát tai cô nhắc nhở.

- ?? – Cô nhìn anh càng mù mịt. Cái này với việc anh tức giận có liên quan?

- Em ngốc lắm! – Anh lắc đầu, đưa tay lên dịu dàng xoa đầu cô, có muốn giận nữa cũng chẳng được.

- Kỳ Kỳ! – Hân ngứa mắt nãy giờ, rốt cuộc chịu không nổi đành phải lên tiếng. – Lại đây ngồi với chị.

- >_< - Anh cau mày, ánh mắt nhìn Hân toé khói. Muốn cướp bé con của anh?

- O_O – Hân cũng trừng mắt nhìn lại, không chịu kém cạnh chút nào. Kỳ Kỳ là em gái cô nhá.

- Không cần đâu, em ngồi đây được rồi ạ. – Cô cười hí hí, từ chối ngay mà không hề hay biết đến cuộc chiến ánh mắt giữa 2 người nào đó đang diễn ra rất khốc liệt.

- Chị bảo em lại đây cơ mà? – Hân cao giọng.

- … - Nụ cười trên môi cô vụt tắt, thay vào đó là sự lo lắng cùng sợ hãi. Lại sao nữa rồi? Cô lại làm gì khiến chị nổi giận rồi? Cô chỉ ngồi ở đây thôi mà? Cô thật sự thích ngồi cạnh anh mà!!

- HA HA HA HA…

- HI HI HI HI…

Khi cô vẫn còn đang không biết phải làm thế nào thì phía bàn bên kia đột nhiên vang lên tiếng cười lớn. Tò mò quay sang thì bắt gặp 1 cảnh tượng hết sức khó hiểu.

Ông Chí cau chặt chân mày, bàn tay cũng nắm chặt lại, vô cùng vô cùng không hài lòng.

Bà Lan Anh, ông Nam, ông Lâm, ông Hải, bà Phương thì cười đến vui vẻ.

Trong khi đó, vợ chồng ông Bách, bà Liên vẫn mắt chữ O, mồm chữ A, hoàn toàn không thể tin được.

- Kỳ Kỳ!!! – Ông Lâm hoàn toàn thích thú, lớn giọng gọi cô, còn cười hì hì không ngừng rất chi là khả nghi.

- D..d..dạ? – Cô khe khẽ trả lời.

- Chú nói cho cháu 1 tin vui nha! Vui lắm lắm luôn ý!! Vui cực kì là vui luôn!!! Ha ha ha ha…

- Tin gì ạ? – Cô rất tò mò, cũng vô cùng háo hức nhưng nhìn cái vẻ mặt của ông chú không hiểu sao lại thấy hơi rợn rợn.

- Nhóc con cháu thích đó, cũng thích cháu nha. Thật không uống công cháu chờ đợi lâu như vậy ha? Hahahaha… Vui lắm phải không?

- Ai… ạ? – Cô ngây ra. ‘Nhóc con cháu thích’ là ai? Tại sao cô chưa từng nghe qua?

- Đồ ngốc này, thì chính là… - Ông Nam đang định lên tiếng giải thích thì bị anh cắt ngang.

- Cháu có chuyện muốn nói với mọi người!

- Thần Thần, cháu có gì thì cứ nói đi!! – Ông Chí mỉm cười hiền hậu.

- Cháu và Tiểu Kỳ hiện tại đang yêu nhau. – Anh kéo cô đứng dậy, mỉm cười tuyên bố, sắc xanh trong đôi mắt toả sáng lung linh.

Và tiếp theo là… 1 loạt các phản ứng khác nhau.

- ^0^ - Ông Chí

- >0< - Hân

- T_T - Phong

- O_o – Và tất cả mọi người còn lại.

- CÁI GÌ? CÁI GÌ? CHÁU VỪA NÓI CÁI GÌ???? – Bà Liên kêu toáng lên, không thể tin được những gì anh vừa nói.

- Cháu nói… cháu và Tiểu Kỳ đang yêu nhau. – Anh nhắc lại rành rọt từng chữ.

- Cháu không đùa chứ? – Bà Lan Anh khó có thể tin được.

- Làm sao có thể? – Ông Bách trợn tròn mắt như gặp người ngoài hành tinh.

- T..t..t..th..th..ật… á? – Ông Lâm lắp ba lắp bắp mãi mới nói được 1 chữ.

- Tiểu Kỳ, em nói xem, có phải là thật hay không? – Anh nhẹ giọng nói, khoé môi nở nụ cười đầy yêu thương.

- Thật, đương nhiên là thật ạ. Bây giờ cháu là bạn gái của anh. – Cô gật đầu ngay không hề chần chừ. Không những thế còn cười thật tươi.

- Thần Thần, cháu có chắc chắn là Kỳ Kỳ hiểu những gì cháu nói không? – Ông Bách hơi lo lắng 1 chút. Ai bảo con gái ông ngốc quá làm gì?

- Đúng, đúng, Kỳ Kỳ có hiểu ‘yêu’ là cái gì không? Cháu có biết thế nào là ‘bạn gái’ không? – Ông Lâm gật đầu lia lịa. Đối với cái đầu nhỏ nhắn xinh xắn kia của cháu gái, ông đã sớm không còn niềm tin rồi.

- Lằng nhằng quá đấy, chúng nó đã bảo thật thì là thật rồi, cứ thắc mắc nghi ngờ mãi thôi. – Ông Chí gạt phắt.

Khó khăn lắm mới đợi được đến ngày này, ông làm sao có thể mấy đứa con nhí nhố kia phá hỏng chuyện tốt được? Nhỡ đâu Kỳ Kỳ thật sự không hiểu, lại hỏi này hỏi nọ, rồi thay đổi quyết định thì sao? Ông Thắng chỉ có mỗi 1 đứa cháu trai này thôi, mà từ nhỏ Thần Thần đã phải chịu nhiều đau khổ như vậy, cho dù có phải uỷ khuất đứa cháu gái thân yêu 1 chút, ông cũng nhất định bù đắp cho Thần Thần.

- Nhưng mà… - Ông Lâm vẫn còn không phục.

- Không có nhưng nhị gì cả. Thật thì chính là thật. Kỳ Kỳ và Thần Thần thành đôi, đây là việc quá tốt rồi, con còn lằng nhằng cái gì hả?

- Con chỉ không tin là Kỳ Kỳ thật sự hiểu. – Ông Lâm không cam tâm, quay ra nhin cô với anh mắt tràn đầy nghi ngờ. Ông không tin chỉ vài ngày mà trí tuệ Kỳ Kỳ đột nhiên được khai sáng, có đánh chết ông cũng không tin, trừ khi là chính miệng cô nói ra.

- Cháu hiểu mà. – Cô chu mỏ. – Cháu thích anh, thích được ở bên anh, thích anh chỉ cười với cháu, chỉ nắm tay 1 mình cháu, chỉ ôm 1 mình cháu, chỉ quan tâm 1 mình cháu, chỉ chăm sóc 1 mình cháu, chỉ mua kẹo cho 1 mình cháu… và trong lòng lúc nào cũng chỉ có 1 mình cháu thôi. Cháu đã hứa với anh, sau này nhất định sẽ làm vợ anh, cả đời ở bên anh.

- 0 - Anh bật cười, ánh mắt sáng ngời hạnh phúc. Bé con ngốc nghếch… cô càng ngày càng đáng khen đó.

- O.o – Ông Lâm và ông Bách đều đơ cả người.

- U_i – Hân thì giật thót cả mình.

Oh… my… god… Thật không thể ngờ, không chỉ có anh có tính độc chiếm cao như thế, mà Kỳ Kỳ nhỏ bé hiền lành ngoan ngoãn cũng chẳng kém cạnh tí nào. Xem ra 8 năm được anh dạy dỗ, Kỳ Kỳ đã trở nên nghịch ngợm, nổi loạn và cá tính hơn rất nhiều. 1 Kỳ Kỳ như vậy, tuy rằng cô rất không quen, nhưng… cũng thật đáng yêu nha!

Mọi người đều mải tập trung sự chú ý vào cô, nên không ai nhận ra… 1 người… chìm cô và anh… thật lâu… thật lâu… rồi nhẹ nở 1 nụ cười… chỉ là thoáng qua… rồi im lặng rời đi…

Bạn đang đọc Kẹo Bông Hay Kẹo Mút của sweetmouse
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.