Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mở Đầu

Phiên bản Dịch · 3245 chữ

[... Xoay nó đi. Nếu nàng muốn giết ta.]

Thanh kiếm đâm vào tim người đàn ông vặn vẹo.

Vào giây phút cuối cuộc đời, người đàn ông ngạo nghễ xin được chết.

[...]

Còn người phụ nữ cầm thanh kiếm đang đâm anh xoay kiếm không nói một lời.

Lồng ngực anh bị mở toang và máu tuôn trào nhưng anh không thốt ra lấy một tiếng rên rỉ.

[Nàng vẫn... thật xinh đẹp nhưng ta vẫn không thể có được nàng.]

Bàn tay của anh từ từ đưa lên chạm vào người phụ nữ.

Máu trên tay anh làm bẩn má cô.

Nhưng người phụ nữ không có lấy biểu hiện gì cả. Lạnh lùng và kiên định, theo cách mà anh luôn yêu cô. Đó là một cảnh đẹp đáng để anh trải qua khi ở cuối đời.

Người đàn ông nở trên môi nụ cười mơ hồ.

Và không lâu sau, những lời cuối cùng của anh tuôn ra.

[Con * khốn nạn…]

“Con * khốn nạn”

“Phew. Nó không còn bị giật lag nữa…”

Tôi thở dài khi nhìn vô màn hình. Rồi tôi nhìn lại 1 lần nữa thiết lập nhân vật.

[Deculein von Grahan Yukline]

- Phe: [Ác Qủy]

- Công việc chính: [Giáo Sư Trưởng]

- Lượng Mana: [3357]

- Khả năng: [Hạng 6]

- Lợi khả năng: [Ma thuật: Loại Kiềm Soát/Nguyên Tố: Đất, Lửa]

- Đặc điểm: [6]

- Tính cách: [13]

Deculein. Một ông trùm hạng trung, một nhân vật phản diện được đặt tên. Đã có rất nhiều lỗi phát sinh do đây là một nhân vật phản diện quan trọng với nhiều cốt truyện phân nhánh, nhưng may mắn thay, anh chàng luôn tỏ ra gian xảo và bẩn thỉu trong suốt trò chơi này đã chết sau 11 giờ chơi mà không có lỗi nào cả.

Lần này, nguyên nhân chết là do chính lưỡi kiếm của người vợ chưa cưới.

“Này, Woojin-ssi?”

Tôi định chơi lại thêm lần nữa thì một giọng nói quen thuộc gọi tên tôi. Tôi quay đầu nhìn lại.

“Ồ vâng, Ah-rah-ssi.”

Đôi mắt to tròn dù không trang điểm đi kèm mái tóc vàng óng ả dù không được chăm sóc đặc biệt gì cả.

Người phụ nữ với vẻ đẹp trời phú thường bị nhầm với các minh tinh này là Yoo Ah-ra. Trưởng nhóm của tôi.

Cô ấy là người tôi hẹn hò, hay đúng hơn là đã từng hẹn hò.

“Việc kiểm tra có đang diễn ra tốt không?”

Tôi nhún vai trước câu hỏi.

“Có, mọi thứ vẫn đang tiến triển tốt~”

Yoo Ah-ra lặng lẽ gật đầu. Khi nhìn vào cô ấy, tôi nhận thấy một phụ kiện mới đeo trên cổ cô.

Môi tôi bất giác nhếch lên thành một cái bĩu.

“Có vẻ như mọi chuyện cũng đang diễn ra tốt đẹp với người bạn trai mới của em, đúng không?”

“Hử, À… thì?”

Yoo Ah-ra cũng nhún vai. Một số cử chỉ của chúng tôi đã trở nên giống nhau khi từng bên nhau.

“Em nghĩ rằng nó cũng đang diễn ra khá tốt.”

“Hửm ~”

Tôi bâng khuâng gõ ngón tay trên con chuột một cách vô nghĩa.

Tôi đã nghe về nó từ những tin đồn, nhưng tôi vẫn cảm thấy thật khó chịu khi nghe nó trực tiếp từ cô ấy.

“Tại sao anh hỏi vậy?”

“… Thì vì…”

Chúng tôi đã chia tay được 6 tháng rồi.

Cuối cùng, không có ai đúng cũng không có ai sai. Chúng tôi chỉ không thể hiểu nhau nữa mà thôi.

Bẩm sinh tôi vốn là một tên hướng nội dậm chân một chỗ trong khi cô lại là một người ham công tiếc việc.

Tinh thần cầu tiến và thúc đẩy cải thiện của cô đã đưa tôi trở thành một người đàn ông có thể tự trang trải cuộc sống nhưng cuối cùng cô vẫn không thể chấp nhận được bản chất hướng nội của tôi.

Không, phải nói là do chính tôi không chịu thay đổi mới đúng.

“Anh muốn chúc những điều tốt đẹp nhất đến với hôn nhân cuả em.”

“… Hả?”

“Aigo. Nghe có vẻ anh đáng thương quá thì phải?”

Lông mày tôi nhíu lại đầy khiêu khích cùng với lời nhận xét mỉa mai.

Tuy nhiên, nó lại không có tác dụng gì với Yoo Ah-ra.

“Chỉ cần lo mà tập trung công việc đi. Lại có những thay đổi trong cài đặt rồi nên anh sẽ có thể phải sửa lại các thiết lập.”

“Lại nữa ư? Không… tại sao tác giả cứ thay đổi hoài vậy?”

Tôi thở dài và nhìn đồng hồ.

9 giờ tối, giờ đã đêm muộn, nhưng tôi vẫn còn cả núi việc phải làm.

“À. Anh đang xem một trong những phân cảnh của Deculein à?”

Yoo Ah-ra, người đang nhìn vô màn hình của tôi, nhếch mép.

“Đúng. Hắn ta chết sau 11 giờ chơi. Nhưng nếu em sử dụng một số thủ thuật nhất định, em có thể giết hắn ngay từ khi bắt đâu trò chơi. Làm anh tự hỏi tại sao hắn lại là một tên trùng trung cấp được?”

“Đó là một trong những nét hấp dẫn trong trò chơi cả chúng ta. Anh càng để Deculein hoành hành, hắn sẽ càng trở nên độc ác hơn, vậy nên anh càng sớm giết hắn trò chơi càng dễ hơn. Độ khó phụ thuộc hoàn toàn vào lựa chọn của người chơi.”

“… Anh hiếu rồi.”

Trò chơi đã được thử nghiệm hàng trăm lần bởi tất cả nhân viên của công ty này, bao gồm cả tôi, người đã chơi nó 4 lần.

Tổng số lượt chơi cộng lại cũng là cả nghìn lần, nhưng têm trùm trung cấp mang tên Deculein này luôn bị giết chỉ trừ 1 lần duy nhất.

“Mà anh biết không? Hình mẫu cho nhân vật này thuộc sự là anh đó, Woojin-ssi.”

“… Deculein ư?”

“Chuẩn rồi. Vì vậy, em chỉ việc giết hắn ngay từ đầu là xong.”

“Gì?”

Tôi cau mày.

Vẫn có dòng “Con * khốn nạn…” hiển thị trên màn hình.

“Fufu. Anh không nhận ra chính mình là hình mẫu cho hắn ta sao? Trông anh cũng tương tự mà.”

“Không thể nào. Anh mới chỉ gặp tác giả có hai lần thôi đó!”

“Em đoán anh ấy đã nhìn thấy anh khi ghé qua công ty. Dù sao, hãy tự nhìn xem nè. Anh và hắn thậm chí có những tính cách giống nhau.”

“… Tính cách giống nhau? Ý em là anh giống hắn đều là một tên khốn?”

“Cũng tương tự vậy.”

“Phiu… Thảo nào anh bị em đá.”

Biểu cảm của Yoo Ah-ra đanh lại. Tôi nhanh chóng giơ tay lên giả vờ sợ hãi.

“Aigo, anh xin lỗi. Nghe có vẻ anh đáng thương quá nhỉ?”

Tôi không thể làm gì khác. Sau khi nghe tôi tự nói mình bị đá, cô ấy đã mất bình tĩnh, vì vậy tôi không thể không chọc cô ấy nhiều hơn đến khi cô dịu lại. Cuối cùng thì Yoo Ah-ra cũng phản bác lại.

“… Em mới là người đáng thương ở đây”

“Chỉ vì anh nghĩ mình đáng thương thì anh đáng thương à? Anh có bị hoang tưởng không vậy? Em mới là người đáng thương.”

“Mà im đi. Chỉ cần kiểm tra trò chơi. Anh cảm thấy thế nào về lần chơi thử nghiệm này?”

Tôi quyết định thay đổi chủ đề và quay lại nhìn màn hình.

“Bản thân trò chơi rất vui.”

Bối cảnh của trò chơi này là một thế giới giả tưởng pha trộn văn hóa từ thế kỷ 14 đến 20.

Khuôn khổ tổng thể của nó là một trò chơi nhập vai với bối cảnh đồ sộ, nhưng trọng tâm chính của nó là cách dẫn dắt và kể chuyện.

“Vấn để duy nhất là, nếu trò chơi không thành công, toàn bộ công ty sẽ phá sản.”

REW xuất hiện tại Hàn Quốc, mảnh đất cằn cỗi của Console game, như một ngôi sao đang lên.

Ngay từ khi được thành lập, công ty đã tạo ra những trò chơi thành công từ trò này đến trò khác. Và bây giờ, REW, đang được cả thế giới chú ý, đang tạo ra một trò chơi hạng AAA thứ đã đánh cược bằng tất cả lợi nhuận lẫn các khoản đầu tư của quá khứ trước khi được phát hành.

Nếu trò chơi không thành công, họ sẽ phá sản.

Theo đúng nghĩa đen.

“Đừng lo lắng vậy. Nó sẽ không thất bại. Anh không thấy phản ứng ra sao khi một phần trò chơi được tiết lộ sao? Đã có cả sự náo động lớn đó.”

Câu chuyện của trò chơi và độ khó của nó phụ thuộc vào cách người chơi lựa chọn.

Mặc dù là một trờ chơi đơn 1 người chơi, bạn không phải chơi một mình mà là với các nhân vật được “Đặt tên” trang bị những AI tiên tiến.

Nhờ phong cách mới mẻ và danh tiếng mà REW đã gây dựng trong nhiều năm qua, không chỉ nhiều người chơi trong nước mà còn cả quốc tê đã đề của trò chơi của chúng tôi là “GOTY (Game Of The Year – Trò chơi của năm)”

“Miễn là chúng ta tiếp tục nâng cao danh tiếng IP của mình với console game duy nhất này, chúng ta có thể kiếm được rất nhiều tiền từ thu nhập trực tuyến. Chúng ta sẽ thành công vô điều kiện.”

Như đã nói, có rất nhiều nhân vật hấp dẫn và nhiêu công việc trong trò chơi này.

Hiệp sĩ, pháp sư, ác quỷ, thợ săn quỷ, quản trị viên, nhà thám hiểm, lính đánh thuê, vua, quý tộc, v.v… Người chơi có thể là bất kỳ ai trong trò chơi này.

“Được rồi. Dù sao thì điều đó cũng tốt. Rốt cuộc nếu thành công thì anh cũng sẽ nhận được thêm tiền thưởng.”

Với một nụ cười tươi, tôi quay đầu về phía cửa số.

“… Ồ, anh ấy đến rồi kìa.”

Chỗ ngồi của tôi gần cửa sổ, vì vậy tôi có thể nhìn thấy đường phố bên ngoài công ty.

Gần lối vào, một chiếc xe hơi bóng bẩy đang đợi Yoo Ah-ra.

“Mà này, không phải chính anh ta mới đáng thương hơn anh sao?”

Tôi thì thầm và chỉ ra ngoài cửa sổ.

Tôi đã nói những lời này một cách tình cờ.

Cô cười nhẹ.

“… Anh ấy là một người tốt theo một cách khác với anh.”

Vậy tôi cũng là một người tốt? Chừng đó cũng đủ cho tôi rồi.

Nghe cả khi cô không có ý như vậy, tôi cũng sẽ nghĩ theo hướng đó.

“Ồ vậy à? Nếu vậy thì anh thật sự nhẹ nhõm.”

Tất nhiên, tôi vẫn khó chịu, chỉ không nhiều như trước.

Như cô ấy nới, người đàn ông trong chiếc xe đó là một người tốt.

Tôi sẽ rất tức giận nếu anh ta là kiểu ngược lại.

“Ừm… nhân tiện… anh biết đấy… về điều đó…”

Yoo Ah-ra có vẻ như muốn nói gì đó, nhưng miệng cô ấy vẫn không ngừng ậm ừ ngậm lại.

Cô ấy sẽ lầm bẩm và vùng vẫy như vậy một chút rồi quay lại nói “Không có gì đâu”.

Tôi đã quá rõ với thói quen của cô ấy.

Vì vậy, tôi cũng đã biết những điều cô muốn nói.

“Ah-ra-ssi. Chúng ta lần đầu gặp nhau cách đây 3 năm phải không? Vậy em đang cố nói những gì thế?”

Những mối tình công sở là phải giữ bí mật.

Dù chúng tôi vốn đã hẹn hò từ lâu trước khi gia nhập công ty, nhưng khi nó phát triển thành một mối tình nơi công sở, chúng tôi phải giữ bí mật.

“… À vâng. Em định nói gì nữa nhỉ…?”

Yoo Ah-ra mỉm cười bất lực.

Tik, Tik, Tik.

Khoảng lặng ngắn ngủi trôi qua giữa chúng tôi và tiếng đồng hồ quá lớn khiến tôi bận tâm.

Người đầu tiên phá vỡ sự im lặng trong khoảnh khắc khó xử này là Yoo Ah-ra.

“Chà, Woojin-ssi này. Em về trước đây.”

“Được thôi. Nghỉ sớm nha.”

“Vâng. Chúc anh may mắn với công việc.”

Cạch cạch.

Cô ấy dần đi xa hơn trong tiếng giày cao gót lắng dần.

Cô ấy hoàn hảo hơn bất cứ ai mà tôi từng gập, nhưng thực ra vẻ đẹp bên trong cô ấy mới đẹp hơn vẻ ngoài cô rất nhiều.

Đó mới là điều làm nên cô ấy tuyệt vời ra sao.

Cô ấy là kho báu lớn nhất đời tôi.

Cô ấy cũng là người thuyết phục tôi rằng ai rồi cũng có thể thay đổi.

“… Tạm biệt.”

Tôi nói lên nhưng từ không thể chạm được đến với cô ấy nữa. Tôi chỉ lẩm bẩm chúng một mình.

Tôi cảm thấy mình thật thảm hại, vì vậy tôi chỉ thở dài và đặt sự chú ý trở lại màn hình.

“Không, nhưng tác giả cũng thật là...”

Khi tôi nhìn nhân vật có tên Deculein, người đã chết này, tôi nổi da gà.

Đây được cho là tôi? Thật nực cười mà.

… Mặc dù cũng có chút giống nhau nhất định.

Hiểu rồi, chắc ngoại hình tôi đã được sử dụng làm cơ sở cho thiết lập nhân vật.

Tôi đã nghĩ rằng anh ấy trông giống một người mà tôi biết khi tôi đang thiết lập nhân vật.

Nhưng tôi không ngờ rằng đó lại là tôi.

“Tôi cần phải nâng cấp ngoại hình của anh ấy.”

Về phía bề mặt, thì có vẻ mọi thiết lập đã kết thúc, nhưng những ham muốn của công ty và tác giả vẫn còn.

Vì vậy, họ đã trao cho tôi quyền cao nhất và yêu cầu tôi thược hiện những bước hoàn thiện cuối cùng trên các mô hình nhân vật.

“Để xem nào.”

Sẽ không ai phàn nàn nếu một nhân vật được làm đẹp trai hơn muột chút.

Dù có mang trên mình vai phản diện thì dù thế nào tôi cũng là hình mẫu của anh ta, nên ít nhất tôi cũng nên cho anh ta một bộ mặt đàng hoàng. Rốt cuộc thì tôi chưa bao giờ bị gọi là xấu xí cả.

“… Đã sửa.”

Trong khi tôi đang kiểm tra sự chỉnh sửa của mình, thì đột nhiên bảng “Đặc điểm” của nhân vật đập vào mắt tôi.

“Hừm…”

Có hai điều trong trò chơi này quyết định tính cách của nhân vật.

“Đặc điểm” trực tiếp ảnh hưởng đến các chỉ số cở bản còn “Tích cách” thì lại ảnh hưởng một cách gián tiếp.

Một nhân vật càng có ảnh hưởng, thì khả năng họ sở hữu “Đặc điểm” và “Tính cách” càng cao.

[Đặc điểm]

- Sự Tao Nhã Đáng Sợ.

- Thần Đồng

- Tài Năng Ma Thuật Tầm Thường

- Sa Ngã

- Thẩm Mỹ Cao

- Định Mệnh Của Kẻ Phản Diện

Deculein sở hữu 6 đặc điểm trên.

Và ô mai chúa, cái tổ hợp của “Thần Đồng” và “Tài Năng Ma Thuật Tầm Thường”, đây là cái tổ hợp tệ nhất trong những cái tệ nhất và ác nhất trong những cái ác nhất.

[Tích cách]

- Tinh Anh

- Ám Ảnh Sạch Sẽ

- Tuân Thủ Thói Quen

- Háo Thắng

- Phong Cách Qúy Tộc

- Kiểm Soát

- Tâm Trí Kiên Cường

- OCD (Rối loạn ám ảnh cưỡng chế)

- Vô Thần

Và nhiều tính cách khác nữa.

“Toàn những thứ kinh khủng.”

Cho dù anh ta có dựa trên tôi bao nhiêu đi nữa, thì tôi chắc chắn không phải kẻ theo chủ nghĩa tinh hoa, tôi cũng không có ám ảnh với sự sạch sẽ và tôi cũng không phải người thích kiểm soát. Tôi thậm chí còn không có bất cứ quyền hạn gì vậy làm sao tôi có thể kiểm soát ai chứ?

Tôi nhìm chằm chằm vô màn hình, long đầy bất mãn, rồi tôi liếc sang cột mã code bên cạnh đặc điểm và tính cách.

“… Hừm.”

Không có ai trong phòng cả. Tôi xem qua các đặc điểm và tính cách khác.

Tôi cũng không có ý gì xấu đâu, tôi chỉ lướt qua chúng cho vui thôi…

Và tôi tìm thấy một.

[Thấu Hiểu]

“Với điều này, ít nhất mày cũng sẽ không thảm như trước.”

Có vẻ nwh nó tương tự với sự đồng cảm. Nhưng vì lý do nào đó, nó được xếp vào “Đặc điểm” chứ không phải “Tính Cách”

Tôi đặt [Thấu Hiểu] vào trong số các đặc điểm của Deculein.

Sau đó, [Tỷ Phú]… đã là người thì ta phải có tiền chứ.

Click, click, click.

Ngoài ra, tôi còn thêm vào khá nhiều thứ khác vào phần tính cách để nghịch ngợm. [Người Giàu], [Bàn Tay Midas], [Tầm Nhìn], [Người Sắt], v.v.

“Mình đang làm cái gì đây?”

Tôi đã cứ đưa thứ nè rồi thứ nọ vô, khoảng 5 đặc điểm không quá rõ ràng nữa, thì khi đó tôi mới hài lòng.

Buông tay khỏi con chuột và tựa lưng mình vô ghế.

Tôi tuột miệng cười vô thức.

“…Hử. Cũng đã được 7 năm rồi.”

7 năm.

Đối với cả anh và em, 7 năm là một khoảng thởi gian dài.

Nó quá dài chỉ để kết thúc trong 1 khoảnh khắc.

Không, có lẽ chỉ có tôi mới là người nghĩ nó như là một “khoảnh khắc”.

Em vốn đã dần cảm thấy mệt mỏi vì mọi chuyện.

Em cũng đã chuẩn bị cho cuộc chia tay này từ lâu.

Anh chỉ không biết về sự thay đổi đó của em mà thôi…

Driiing!

“Ơ!”

Một thông báo ồn ào nổ ra khiến tôi suýt ngã khỏi ghế.

[REW (5/107)]

[Lane: Woojin, cậu vẫn đang làm việc à?]

Là tin nhắn từ nhóm chat công ty.

Người gửi là Lane-ssi, tác giả của trò chơi và cũng là tổng giám đốc bộ phận AI.

Như cái tên cho thấy, anh ấy là người nước ngoài.

[Ồ, vâng. Nếu anh muốn tôi thay đổi lại các thiết lập, thì cứ báo với tôi. Tôi sẽ thay đổi chúng ngay]

Tôi di chuột để xóa các đặc điểm vừa thêm vô.

[Lane: Không… Không phải vậy. Tôi chỉ đang chờ và xem thôi]

Tôi đột ngột dừng lại.

Anh đang xem cái gì vậy?

Anh có đang theo dõi tôi không?

Tôi nhìn xung quanh nhưng không có ai cả.

[Anh đang xem gì vậy? Tôi à?]

Tôi chắp mắt rồi nhìn chằm chằm vô màn hình.

[Lane: Puhaha ^ - ^ Không đâu ~ Nhìn ra ngoài cửa sổ đi!]

Tôi quay đầu nhìn về phía cửa sổ mà không cần suy nghĩ.

“… Hử?”

Kính trong suốt và bầu trời trải dài phía xa kia.

Một ánh sáng được sinh ra.

Một ánh sáng soi dọi cả trời đất.

Một ánh sáng lan tỏa trên bầu trời như mạch máu người.

Đó là 1 tia chớp.

Với đôi mắt mở to, những tia sáng dữ dội tràn vào.

Một cú sốc lớn đã làm rung chuyển cả thế giới.

Những tia sáng tràn ngập văn phòng làm mất đi tâm nhìn của tôi và tiếng sấm có chút chậm trễ vang lên bên tai tôi.

Rầmmmmmm!

… Và tôi không có chút ký ức nào sau đó cả.

Bạn đang đọc Kẻ Phản Diện Chỉ Muốn Sống của Jee Gab Song

Truyện Kẻ Phản Diện Chỉ Muốn Sống tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KuroNekoHQ
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.