Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta là kẻ ngốc !

Tiểu thuyết gốc · 1996 chữ

Hà Nội 2h sáng, chung quanh vẫn là một màu tối đen, có chăng chỉ còn những ánh đèn le lói từ những chiếc xe và những toà nhà chọc trời. Như để tô thêm cảnh buồn bã ấy, một cơn mưa như trút nước liên tục đổ xuống mảnh đất Hà Thành. Cũng tháng 12 rồi, chẳng còn ai muốn ra ngoài buổi đêm vào cái tiết trời này cả, đầy lạnh lẽo, chơ trọi.

Thế nhưng vẫn có bóng người đang bước đi một mình, cứ như bỏ qua cái giá rét của Hà Nội, hắn lãng đãng chẳng khác gì một hồn ma, tin rằng ai trông thấy hắn, một là chạy đi với tiếng la hét thất thanh kêu làng kêu xóm, hai là dũng cảm lấy chiếc smartphone ra để ghi lại điều mà họ cho là ''hồn ma hiện thế" này. Hắn thì chẳng phải ma, nhưng hắn thậm chí còn ghen tị với đám ma quỷ, vì ma khiến con người sợ hãi, còn hắn, hắn đang sợ hãi con người.

Hắn không thể tin nổi vì sao người luôn hiện hữu trong tâm trí hắn với hình dáng vô cùng đáng yêu, hoạt bát ấy lại làm ra những điều đáng ghê sợ như thế. Chỉ vừa lúc nãy thôi, hắn vẫn tràn đầy sinh lực, niềm tin, và đang vội vã trở về nhà để gặp lại người con gái ấy. Hắn tưởng tượng ra đủ hòan cảnh khi gặp cô ấy, nào là cô ấy sẽ bất ngờ kiểu gì, nào là cô ấy sẽ ôm hôn hắn ra sao, càng nghĩ, càng hứng khởi, hắn lại bước nhanh hơn một chút.

Ấy thế mà,...

Hồi còn đi học, hắn cũng như những thanh niên khác, đêm đến là mở những thứ...NGHỆ THUẬT ra xem. Hồi đó mới có máy tính, con ngươi ta còn đang tò mò, tìm tòi đủ thứ, hắn cũng thế, lúc đó, hắn ước mình là nhân vật chính trong những bộ phim NGHỆ THUẬT kia. Trưởng thành, lẽ dĩ nhiên hắn cũng có người yêu, sau đó có vợ. Ngày trước hắn xem những bộ phim có liên quan đến người vợ, như là vợ bị bỏ đói đành phải đánh lẻ với người khác, vợ bị cưỡng ép làm chuyện NGHỆ THUẬT,...

Hắn cũng đôi chút lo sợ, nếu một ngày vợ chán mình, liệu cô ấy có giống những diễn viên trong phim kia không ?

Không đâu, không đâu, cô ấy yêu mình lắm, bên nhau gần 10 năm rồi, sao cô ấy có thể phản bội mình chứ, đúng là suy nghĩ vớ vẩn....

Vậy là hắn dẹp bỏ mọi lo toan trong đầu, đặt trọn niềm tin vào người mình yêu. Nhưng thế giới luôn đổi thay, con người cũng vậy. Niềm tin của hắn với cô ấy tỉ lệ thuận với cảm giác đau đớn khi hắn bị phản bội. Tại sao ? Tại sao ? Hắn đã làm gì sai, hắn cho cô ấy tất cả, và rồi...

Khi hắn trở về tổ ấm thân thương sau 4 tháng lăn lộn bên ngoài, thì ngôi nhà ấy đã chẳng còn của hắn nữa, phải, nó đã được bán ngay trước 1 tuần hắn trở về. Khi hắn hỏi đến người con gái kia, thì chủ nhà nói một câu như tạt gáo nước lạnh vào mặt hắn : "Cô ta cùng một người đàn ông bỏ đi từ 1 tuần trước rồi, chính họ đã đàm phán với tôi, đúng là hám tiền, đàm phán gần 2 tháng giời mới chịu chốt giá !"

Sững sờ, hoảng loạn, đau đớn,...

Những loại cảm giác khó chịu nhất đột ngột đến với hắn. Hắn tin tưởng cô, giao cho cô quản lí tiền bạc, cô mỉm cười tiếp nhận, công nhận cô quản lí chi tiêu rất tốt, chả bao giờ hắn thiếu tiền tiêu vặt, và cô quản lí cũng tốt đấy, tốt đến mức lấy hết tiền trong tài khoản ngân hàng, sổ đỏ của hắn mà hắn chẳng biết một tí gì !

Nhưng quan trọng nhất, là từ "cùng người đàn ông" phát ra từ miệng người chủ nhà kia.

Sao mà nghe đau đớn thế, cô ấy từng nguyện sống nguyện chết cùng hắn, hắn và cô từng sống trong hoàn cảnh khó khăn đến mức 50 nghìn cũng không đủ, lúc ấy, cô san sẻ mọi gánh nặng với hắn, khi đó yêu nhau tha thiết biết bao nhiêu, người ta nói "yêu nhau đến hạt muối bẻ đôi" khi đó cũng đúng.

Vậy mà sao cô ấy lại rũ bỏ mọi thứ, rũ bỏ mọi kỉ niệm ngày nào...JACK từng đóng vai một anh bộ đội chứng kiến cảnh người yêu lên xe hoa với người khác, nhưng rốt cuộc họ vẫn đến được với nhau, còn hắn, mất tất rồi, chả còn cơ hội trở lại với cô ấy nữa, chả còn gì !

....

Cơn mưa ào ạt như dòng nước biển của Thủy Tinh đến để cướp Mị Nương về tay mình, hắn cũng có mưa làm bạn, nhưng hắn cũng như Thủy Tinh, cũng không cướp lại được Mị Nương.

Đi một mình trong công viên hoang vắng, mưa vào xoa mắt đắng, hắn mong cứ như vậy đi, mưa cứ tuôn vào mắt hắn đi, để hắn chả nhìn thấy gì nữa, chả cần nhìn cái thế giới đầy sự giả dối này nữa. Hắn đổ gục, trái tim của hắn cũng vậy, đổ xuống và vỡ nát. Dù bị nước mưa vào mắt nhưng hắn cũng kịp nhìn thấy một bóng sáng lơ lửng trên đầu mình, à, có phải là ảnh sáng của thiên đường không, nếu là thiên đường thì cho hắn theo với, siêu thoát hắn cho hắn biến thành một viên đá ven đường trong kiếp sau cũng được, chỉ cần không phải chịu cảm giác như ngàn vạn mũi kim đâm vào người như bây giờ thì siêu thoát hắn thành cái gì cũng được...

Mờ dần, mờ dần... Sắp được sang thiên đường rồi, hắn nghĩ vậy, và nhắm mắt....

....

Tiếng chim hót vang lên như để chào mừng ánh ban mai, tiếng cây cối xôn xao, đung đưa theo ngọn gió, không khí mát mẻ khiến người ta không thể sảng khoái hơn, nhưng vẫn có một người đang chìm đắm trong cơn say chẳng chịu tỉnh lại ngắm nhìn thế giới.

"Bẹt !"

Một thứ gì đó rời trúng mặt hắn khiến hắn tỉnh dậy, hơi mơ màng một chút, nhưng hắn cũng nhanh chóng có lại ý thức. Ô ! Thế là sang thiên đàng rồi à, hay là địa ngục nhỉ ? Mà bị phân chim rơi trúng mặt thế này thì đích thị là địa ngục rồi. Đúng, thứ chào đón hắn chả phải là một thiên sứ xinh đẹp, hắn cũng không bị kéo đi bởi một tên ác ma của địa ngục, mà là cái tạp chất được thải ra hàng ngày của loài chim !!

Mà thôi, hắn đáng bị như vậy mà, hắn ngốc nghếch, hắn ngu muội, hắn chỉ đáng được nhận lại phân chim thôi. Hắn cười đau khổ, tiếng cười nghe vô cùng rợn người, con người ta phải đau đến mức nào mới cười như vậy, có lẽ chỉ những kẻ trải nghiệm qua mới thấu hiểu nổi...

Từng giây, từng phút trôi qua, trong đầu hắn vẫn chống rỗng, cùng chả thèm quan sát xung quanh xem ra làm sao, chẳng thèm lau đi vết bẩn trên mặt. Và rồi đột nhiên, có tiếng gầm rú vang lên, tiếng đó càng lúc càng lại gần hắn. sao nghe giống tiếng của chúa sơn lâm quá, phải không nhỉ, mà sao trong công viên lại có hổ được chứ, hay do đau buồn quá nên hoang tưởng chăng ?

Chợt, hắn nghiêng đầu sang bên trái, quả thật có bóng dáng của một con hổ vô cùng to lớn, khuôn mặt nó như đói ăn lâu ngày, hơi rệu rã nhưng cũng vô cùng dữ tợn...

Mấy lần được nhìn thấy hổ, lần này hắn được nhìn từ khoảng cách gần như vậy và cũng không có rào chắn gì hết. Thế là con hổ cứ tiến lại gần, lại gần,...

Nó sẽ ăn thịt hắn sao ? Haha, được thôi, đến đi, cái thân tàn mà dại này thì còn cái gì đâu, ăn ta đi, ta cũng chả thiết sống nữa. Hắn đối mặt với cái chết tới gần với không chút lo sợ. Nhưng hắn cũng có chút tò mò, sao con hổ lại ra đến tận đây ? Đây là thành phố mà ? Hơi có chút nghi vấn những hắn vẫn nhắm mắt, vậy hắn cứ thế mà chết sao...

"Phập !!"

Một tiếng động vang lên, tức khắc, con hố gào lên đau đớn : "GẦMMMMM!" tiếng gầm đinh tai nhức óc khiến cho muông thú tháo chạy, nhưng nó chỉ kéo dài vài giây, sau đó, không có sau đó nữa, con hổ to lớn đổ rạp trên mặt đất, máu tươi tuôn chảy!

Một mũi tên đã giết chết nó, mũi tên ấy căm xuyên người loài vật hung hiểm này, quá chí mạng !

Hắn từ từ mở mắt...Vẫn chưa được chết sao, sao cứ như phim vậy nhỉ, lúc muốn chết thì lại có người cứu, mà ai cho giết hổ, thế là phạm pháp đấy !?

Có lẽ là đám săn bắt trái phép động vật quý hiếm, rồi kiểu gì chút nữa chúng cũng sẽ giết mình diệt khẩu thôi, đằng nào cũng chết. Hắn lại cười, cười vì được chết tiếp, cười vì sắp được thực sự lên thiên đàng.

"Này, ngươi không sao chứ ?"

Đột nhiên, có tiếng người nói, là tiếng của phụ nữ, phụ nữ bắn chết con hổ kia ư ? Chẳng lẽ là người rừng ? Mạnh đến mức bắn chết một con thú nguy hiêm như hổ sao ?

Mà cô ta có mạnh đến đâu, thì cũng không bằng người đàn bà kia, người hắn yêu nhất, sát thương vô hình của người ấy có thể giết chết trái tim của hắn mà không cần tác động nào. Hắn thầm nghĩ mà đắng lòng, phải, đón đánh mạnh nhất thế giới chính là tình yêu !

Khi hắn đang mông lung trong tâm trạng của mình, thì người phụ nữ ấy đã đến gần hắn. Cô ta càng lúc càng hiện rõ trong mắt của hắn. Chà xinh đẹp quá ! Hắn thưởng thức nhan sắc này.sắp chết lại được người đẹp cứu, coi như ông trời còn an ủi hắn một chút, mà tí nữa cô ta cũng sẽ giết mình thôi, quan tâm làm gì.

Hắn chẳng suy nghĩ được gì nữa, mà cô ta cũng đẹp như vầy, hôn một cái được không nhỉ !? Nghĩ là làm, hắn dứt khoát ngửng cao đầu lên, có chết cũng phải hôn gái một lần !!!

Một tay vòng ra sau đầu cô ta, hắn kéo gần xuống, sau đó, hắn nhanh chóng đặt lên đôi môi cô ta một nụ hôn. Do quá bất ngờ và gần nên cô ta không phản ứng kịp....

Một nụ hôn thật sâu, thật mạnh mẽ, hắn mặc kệ cô ta muốn làm gì hắn sau đó thì làm, hắn cứ vậy mà hôn...

Nhưng sức lực của hắn thì quá yếu, không giữ được lâu, cuối cùng vẫn bị cô ta đẩy mạnh ra, người hắn bị đập xuống đất...

"Tên Biến THÁI !!!" Cô ta hét to và ngay lập tức vung tay. Hắn ăn trọn một bạt tay của cô ta. Xong rồi, sao trời đất tối đen thế này...

Bất tỉnh....

.....

(Đừng vội, chờ chap tiếp đi, nói không chừng hắn sẽ có hệ thống đó, haha tạm biệt !)

Bạn đang đọc Kẻ Ngốc Xuyên Sang Dị Giới sáng tác bởi SEVEN95
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SEVEN95
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 28

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.