Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phong Ảnh tiên sinh

Tiểu thuyết gốc · 1550 chữ

Thành phố hoa lệ của chốn này sắp sửa lên đèn, dòng xe tấp nập trên mọi nẻo đường không bởi vì thế mà trở nên thưa thớt. Ở một ngã tư vốn rất dễ gây tai nạn, mặc cho dòng xe hung hãn bốn phía thì những con người nếp sống vội vã ấy vẫn cứ phăng phăng đi qua mỗi khi đèn giao thông đổi màu. Họ còn có cuộc sống, còn có gia đình để lo lắng nên chẳng biết lúc nào họ đã bị cuốn vào nếp sống ấy. Cậu chàng Lý Hoài Nghĩa cũng giống thế nhưng cậu không hòa vào nếp sống đó hoàn toàn mà vẫn giữ lại những khoảnh khắc ít ỏi để sống chậm. Chiếc xe đạp của bác Huấn tặng cho cậu cách đây vài năm vừa bị hư nên phải đem ra tiệm sửa xe, kết quả là Hoài Nghĩa mệt nhọc đi bộ đến trường. Có lẽ việc ấy đã trở thành quen thuộc nên Hoài Nghĩa không còn thấy mệt nhọc nữa nhưng đối với bác Huấn thì lại là chuyện khác. Bác rất yêu thương cậu mặc dù giữa bác và cậu không hề có một chút huyết thống nào cả. Cô Nhi viện của bác chính là mái ấm gia đình, nơi nuôi dưỡng Hoài Nghĩa suốt bao năm nay. Mỗi năm qua đi, Hoài Nghĩa lại thêm một tuổi và ý chí vươn lên của cậu càng ngày càng lớn hơn. Độ tuổi thiếu niên chứa đựng rất nhiều hoài bão chẳng cần nói chi là một cậu trai xuất thân mồ côi. Buổi học vừa kết thúc, Hoài Nghĩa liền đi bộ về Cô Nhi viện nhưng bởi quãng đường khá xa nên phải mất gần nửa tiếng đồng hồ. Cậu vừa đặt chân xuống lòng đường định bước qua bên kia thì chợt một chiếc xe mất lái tông vào đuôi một chiếc xe khác. Chiếc xe này bị đẩy văng về phía trước tình cờ lại đâm sầm vào Hoài Nghĩa đang đứng giữa đường. Cậu chàng chỉ cảm thấy như bản thân bị hất văng lên rồi lại đập mình xuống mặt đường lạnh giá. Máu tuôn ra ướt đẫm cả chiếc áo cậu mặc và làm đỏ hẳn một góc ngã tư. Đám đông nháo nhào truy hô lên nhưng chiếc xe gây tai nạn đã rồ ga phóng vọt đi. Gã tài xế vốn cũng không muốn chuyện thương tâm đó xảy ra nhưng ý trời thì khó tránh. Gã không hề nhận trách nhiệm về mình mà còn đổ hết lỗi cho số phận, ý trời. Khi Hoài Nghĩa té đập xuống mặt đường thì đã bị một mảnh kính vỡ đâm vào đôi mắt, vết thương do thế mà càng thêm nặng. Liệu một số phận bất hạnh cứ thế mà ra đi sao?

..........

Nước Phong Vân, động Bàng Nguyên, một cụ già đã ngoài trăm tuổi chống gậy gỗ đứng nhìn chăm chăm ra phía xa xăm. Cụ biết rằng một kẻ ngoại lai đã xuất hiện tại thế giới này bằng một cách thức vô cùng kỳ lạ và bí ẩn. Chưa kể số phận mà ông trời đã an bài cho kẻ ấy cũng chẳng tầm thường. Bỗng một tiếng hỏi sáng trong của đứa trẻ vang lên từ đằng sau cụ:

- Bà ơi, bà làm gì mà đứng đó nhìn trời hoài thế ạ?

- Khà khà bà đang ngắm sao thôi cháu à? Mà hình như ta chưa dạy cho cháu về thiên văn, tinh tú trên bầu trời nhỉ? Lại đây nào.

..........

- Tên tà ma ngoại đạo, ngươi mau đứng lại ngay.

- Nhìn mặt lão tử bộ ngu thế cơ à? Đứng lại để chết hả?

Gã trung niên mặc đồ đen vội vã dùng hết tốc lực luồn lách qua những góc cổ thụ để cắt đuôi bọn người đang truy đuổi. Việc bỏ trốn của gã đã rất hoàn hảo, ẩn thân thuật của hắn cũng vô cùng điêu luyện thế nhưng bọn người kia vẫn dễ dàng truy đuổi theo sau. Nguyên do chỉ có một chính là bởi vật đang nằm trong túi vải gã đeo trước ngực. Vật ấy chẳng biết hình dạng trông thế nào mà dù ngăn cách qua lớp vải thì mắt người thường vẫn có thể trông thấy hai đóm sáng lập lòe. Gã trung niên hiểu rõ nguyên do đó nhưng chính vật ấy cũng là thứ để hắn bán mạng chạy trốn trong lúc này. Vứt đi thì không nỡ mà cứ giữ mãi bên mình thì sớm muộn bọn người kia cũng đuổi kịp hắn và kết cục thì ai cũng thừa biết. Vật báu nằm trong tay hắn nên hắn dẫu bị truy sát nhưng cũng khá tự tin. Nếu bọn người kia dám manh động thì hắn sẽ phá hủy luôn vật trong túi vải. Để coi kẻ nào phải thua thiệt hơn. Khoảng cách vừa tầm ném ám khí, bắn độc tiễn nhưng vì lo sợ làm hư vật báu nên bọn người chẳng dám ngu xuẩn ra tay. Gã trung niên thấy bản thân chạy mãi cũng chẳng phải là kế hay nên bèn giảm tốc lực rồi nép vào sau một thân cổ thụ, chờ bọn người kia đuổi đến. Thoắt chốc, bọn người kia đã lục đục phi thân đến tay đao, tay búa cố kiếm tìm gã trung niên. Tên thủ lĩnh của cả bọn cảnh giới duệ sư so với gã trung niên thì cũng ngang ngửa còn những kẻ theo sau thì đều duệ anh cả. Tóm lấy thời cơ lúc tên thủ lĩnh chăm chú nhìn một hướng khác, gã trung niên phóng ra ngọn trượng trong tay ẩn chứa linh lực phang mạnh vào đầu hắn. Đám duệ anh chưa kịp phản ứng thì đã nghe loáng thoáng hai tiếng hự hự của đồng bọn vang lên. Những quyền mang theo lôi điện dữ tợn cứ thế hạ gục từng kẻ một của bọn người đi truy sát. Gã trung niên dùng cây trượng múa thành một vòng lửa rực rỡ thiêu đốt hết bọn người ấy. Tên thủ lĩnh định phóng linh lực hệ hàn băng của mình ra đối chọi nhưng vì vết thương trên đầu nên linh lực mất kiểm soát, không tuân lời chủ. Máu vương vãi khắp nơi, xác người nằm la liệt ven rừng chỉ còn một kẻ là sống sót. Gã trung niên nhìn quang cảnh thảm khốc mình vừa gây ra mà chợt cười lớn lên ha hả:

- Cuối cùng, cuối cùng Phương Diệp ta cũng đã có được hỏa nhãn rồi. Ha ha ta sẽ là vị cường giả thứ năm được ghi danh vào sử sách.

- Hừ, thế sao?

- Kẻ nào, kẻ nào vừa lên tiếng đó?

Gã trung niên tên Phương Diệp lo sợ ngó nhìn bốn phía. Qua nguồn linh lực thì gã không hề cảm nhận được có một người nào tồn tại ở đây ngoại trừ gã cả. Bỗng từ đâu đó một tia ánh sáng màu đỏ rực hình mũi tên lao vun vút vào gã Phương Diệp. Tốc lực của mũi tên ấy nhanh đến mức Phương Diệp chỉ kịp nghiêng mình cho mũi tên sượt qua thái dương. Mũi tên không chút giảm tốc lực mà bất ngờ chao liệng đổi hướng phóng ngược lại vào ngực hắn. Hắn nghiến răng vung ngọn trượng phóng xuất ra lôi điện cố cản trở mũi tên ấy. Khi mũi tên rơi xuống đất nghe một tiếng bịch thì Phương Diệp mới sững sốt nhận ra lai lịch của mũi tên:

- Thiết Vĩ tiễn. Là... là Phong Ảnh tiên sinh sao?

- Hóa ra ngươi cũng hiểu biết nhiều quá nhỉ? Đến cả Thiết Vĩ tiễn của ta mà ngươi cũng nhìn một cái là đã biết.

Phương Diệp nuốt nước bọt nghe cái ực. Phong Ảnh tiên sinh chính là cường giả với ba người khác cùng đạt cảnh giới duệ tiên hợp xưng tứ kiệt tại nước Phong Vân này. Danh tiếng Phong Vân tứ kiệt vốn đã lừng lẫy từ lâu, ai ai mà không biết. Tương truyền Phong Ảnh trước kia là một luyện bảo sư cấp bậc tông sư ngày đêm khổ công nghiên cứu cách chế tác ra một món bảo vật loại đại phẩm. Thế nhưng sau một tháng ròng rã nghiên cứu kết quả vẫn chỉ có một là thất bại. Trong lúc nản chí thì chợt Phong Ảnh nghĩ nếu bản thân không thể sáng chế ra một món bảo vật loại đại phẩm thì chắc cũng có thể sáng chế ra được hai món loại cửu phẩm. Khi đem hai món ấy kết hợp nhuần nhuyễn lại thì bảo vật loại đại phẩm chắc chẳng hơn kém bao nhiêu. Bằng lối suy nghĩ đó, Phong Ảnh lại lần nữa lao đầu vào việc sáng chế dựa trên những thứ nguyên liệu còn dư. Thành quả đạt được là Ngưu Mao cung và Thiết Vĩ tiễn, hai món bảo vật loại cửu phẩm rất phù hợp để cùng chiến đấu.Cũng kể từ đó, ngoại hiệu Phong Ảnh tiên sinh và hai món bảo vật trứ danh được xếp sánh vai với ba vị cường giả khác.

Bạn đang đọc Kẻ Lãng Khách sáng tác bởi MinhThanh2104
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MinhThanh2104
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.