Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thế giới thứ 1: Vũ nữ Bách Nhạc Môn ( 2)

Phiên bản Dịch · 1712 chữ

- Thịt hả? Kêu nó gặm chân nó đi! Một phân tiền cũng không có đâu!

Phong Thất Nguyệt cười lạnh một tiếng, cô cảm thấy được cảm giác được sự phẫn nộ trong ngực, đây chính là cảm xúc của nguyên chủ nhưng cảm xúc này lại ảnh hưởng tới cô. Cô xoay người trở về phòng mình, đóng sầm cửa lại.

-Cái con bé này nói chuyện kiểu gì thế hả? Sao càng lớn tính tình lại càng kỳ cục vậy?

Bà Lý chưa từng thấy Lý Mẫn Nhi như thế thì bà ta có chút không biết làm sao, lại không dám đắc tội với cô. Lỡ đâu Lý Mẫn Nhi không nuôi ba mẹ con họ nữa thì họ sẽ thật sự phải uống gió Tây Bắc mà sống mất.

Bà Lý oán hận trừng mắt nhìn phòng Lý Mẫn Nhi một cái, từ trong túi tiền móc ra một khối khăn tay, bên trong đó có chín đồng đại dương, sau đó bà ta đi về hướng sạp thịt.

Thất Nguyệt bình ổn lại lửa giận trong ngực mình, cô lục lọi cái rương trong phòng một chút, bên trong rương ngoại trừ có mấy bộ y phục và đồ trang điểm ra thì không còn gì đáng giá nữa, mấy thứ này chính là đồ cần cho công việc nên bà Lý mới chịu mua cho cô. Xem ra Cô chỉ còn cách đi tới sàn nhảy Bách Nhạc Môn để kiếm tiền trước.

-Lý Mẫn Nhi, đồ kỹ nữ nhà mày thế mà dám mắng mẹ tao!

Lúc chạng vạng, cửa phòng của Thất Nguyệt bị đá văng ra, một thằng nhóc 12, 13 tuổi vừa mắng vừa lao vào. Thằng nhóc đó thấy Thất Nguyệt đang ăn điểm tâm thì càng thêm tức giận, lao lên nắm tóc Thất Nguyệt.

Thất Nguyệt chẳng có chút nào sợ hãi, trước kia cô là ảnh vệ, từ nhỏ phải học cách để đánh người. Tuy hiện tại cô không có chút vũ lực nào, cơ thể này lại còn yếu ớt như vậy nhưng nếu mà để đánh một thằng nhóc choai choai vẫn dư sức.

Thật Nguyệt ném thẳng điểm tâm vào trong mặt thằng nhóc kia, độ chính xác rất tốt, trúng ngay mắt thằng nhóc. Thằng nhóc kia ‘ Ôi’ một tiếng rồi bưng kín mặt. Sau đó Thất Nguyệt cầm lấy cây chổi ở kế bên đánh lên người thằng nhóc hỗn hào kia.

-Lý Mẫn Nhi, mày dám đánh tao để xem tao à, cho rằng tao không dám giết mày hả?

Thằng nhóc kia bị đánh tới mức chạy vắt giò lên cổ nhưng trong miệng vẫn còn nói lời tàn nhẫn.

Thất Nguyệt biết thằng nhóc này là ai, đây là em trai của Lý Mẫn Nhi Lý Ngọc Phong, là kẻ đầu têu đuổi Lý Mẫn Nhi ra khỏi nhà trong tương lai.

-Chị, chị cả, chị bình tĩnh một chút! Tiểu Phong còn nhỏ, chưa hiểu chuyện chị đánh nó lỡ mà bị gì thì làm sao bây giờ!

Lý Diệu Nhi mặc quần áo học sinh chạy vào ôm lấy Thất Nguyệt, nãy giờ con bé vẫn nhìn lén ở bên ngoài, lúc thấy Lý Ngọc Phong bị đánh thì chạy vào.

Thất Nguyệt cười lạnh, con bé này định ôm cô để cho Lý Ngọc Phong đánh trả đây mà! Phong Thất Nguyệt cũng không khách khí nữa, vươn chân đá vào bụng nhỏ của Lý Diệu Nhi. Một cú đá này tôi không có bao nhiêu sức lực nhưng lại cực kỳ có kỹ xảo, trực tiếp khiến Lý Diệu Nhi ngã ngồi dưới đất, đau đến mức nửa ngày cũng không đứng dậy nổi.

Lý Ngọc Phong thấy chị hai bị đánh thì cũng bất chấp mình yếu thế mà nghĩ ra ý nghĩ xấu, muốn đi tới bắt lấy Thất Nguyệt, sau đó bị Thất Nguyệt cầm chổi đánh vào phía sau cổ, Lý Ngọc Phong lập tức mềm oặt ngã xuống.

-Giết người rồi! Cứu mạngggggg!

Bà Lý thấy con trai và con gái bị đánh thì bén giọng hô lên, sau đó bổ nhào vào trên người Lý Ngọc Phong bắt đầu khóc lớn.

-Nó còn chưa chết được đâu! Nhưng mà nếu mấy người cứ ở trong phòng tôi thì tôi không thể đảm bảo sẽ không đánh chết nó đâu nha!

Phong Thất Nguyệt ném cây chổi trong tay xuống, vừa xoa tay vừa khinh thường nói ra.

-Nó là em trai ruột của mày, sao mày lại nhẫn tâm như thế hả?

Bà Lý căm tức nhìn Thất Nguyệt, trong ánh mắt tràn đầy sự oán hận.

-Em trai hả? Sao tôi nghe thấy nó gọi tôi là đồ kỹ nữ mà! Nó ăn của tôi, uống của tôi, mà còn muốn mắng tôi. Làm gì có chuyện chiếm hết lợi ích như vậy hả? Nếu nó có cốt khí như vậy thì cứ tự nuôi sống bản thân đi! Tôi nói cho bà biết, tốt nhất là bà nên kêu nó thành thật một chút đi, nếu không nó dám chọc tôi giận thì tôi sẽ đánh nó một trận đó! Nếu nó dám kêu tôi là đồ kỹ nữ thì tôi sẽ băm tay nó đó, không tin thì bà cứ thử đi!

Thất Nguyệt đã từng giết người, thu thập vài kẻ như thế này thì cũng chẳng khó khăn gì. Nếu không phải là do người ủy thác yêu cầu muốn khiến cho những kẻ này hối hận để cho họ chịu sự tra tấn thì Thất Nguyệt có thể dùng một đao để băm cho bớt việc.

Bà Lý bị doạ tới mức run rẩy, không biết tại sao bà ta cảm thấy hôm nay con gái lớn giống như đã trở thành một người khác vậy, nói ra được là sẽ làm được.

Bà ta cũng không dám nói nhiều nữa, hợp sức với Lý Diệu Nhi đỡ Lý Ngọc Phong đi ra ngoài.

Đám người đó vừa đi khỏi thì Phong Thất Nguyệt lập tức ngã xuống. Thân thể này quá kém, chỉ cử động vài cái như vậy thôi mà đã không chịu nổi rồi. Khi nãy, cô mất sức, tay run rẩy nhưng cũng phải cố gắng chống đỡ chứ nếu không thì đã làm cho những người kia nhìn ra cô là miệng cọp gan thỏ.

Cô cố gắng hết sức để làm vài động tác thể dục phù hợp với tuổi nhỏ, Nhưng cô thật sự rất yếu, thân thể của nguyên chủ thậm chí còn không bằng thân thể bạn đầu của cô lúc 5, 6 tuổi nữa, chưa được vài phút mà đã đổ mồ hôi đầm đìa.

Sáng sớm hôm sau, Thất Nguyệt vừa mới rửa mặt xong thì bà Lý tiếng vào với vẻ mặt tươi cười giống như chuyện đêm qua chưa từng xảy ra vậy.

-Mẫn Nhi à, Con cũng đừng giận em trai nữa, tuổi nó còn nhỏ, con là chị thì nhường nó một chút đi!

Bà Lý bưng một tô cháo trong tay, trong đó thậm chí còn có 2 quả trứng gà, đây là đãi ngộ trước kia chỉ có Lý Ngọc Phong mới được.

Thất Nguyệt Nhìn bà ta một cái. Cô cũng không khách sáo làm gì, đập một cái trứng gà rồi không thèm để ý tới bà lấy tự làm tự ăn rồi chờ bà ta lên tiếng.

-Mẫn Nhi à, con xem thử đi, mẹ chỉ có em trai con là độc đinh thôi sau này còn phải trông cậy vào nó! Bây giờ, nó còn nhỏ nên còn không hiểu chuyện chờ sau này nó hiểu chuyện thì sẽ biết con cũng không dễ dàng gì thôi! Đến lúc đó con cũng đã lớn tuổi rồi không phải là cũng cần dựa vào nó hay sao!

Bà Lý cẩn thận nhìn sắc mặt của Lý Mẫn Nhi, nói chuyện với kiểu vừa đấm vừa xoa.

Bà ta đã suy nghĩ cả đêm hôm qua, không chừng hôm qua Lý Mẫn Nhi gặp phải chuyện gì ở bên ngoài nên trở về mới như thế. Ở sàn nhảy gặp phải chuyện không thuận lợi còn có thể là cái gì nữa đây, huống chi hai ngày vừa rồi cũng không trở về, còn không biết là bị người ta làm gì đâu!

Bà Lý cảm thấy bọn họ không thể để Lý Mẫn Nhi mặc kệ bọn họ vào lúc này được, ở trong mắt bà ta thì chỉ cần bọn họ cố gắng hòa giải một chút là có thể lấy lại được tình cảm của Lý Mẫn Nhi thôi.

Thấy Thất Nguyệt vẫn không để ý tới mình, bà lấy tiếp tục nịnh nọt:

-Em trai con sắp lên cao trung rồi, mẹ muốn chọn một trường học do người nước ngoài mở ở Tô Giới cho nó, sau này nó có thể công tác ở cửa hàng tây, dì Từ của con có thể nhờ người giúp, nhưng mà học phí có chút đắt, con nghĩ xem có biện pháp nào kiếm đủ không!

-Bao nhiêu tiền?

Thất Nguyệt rũ mắt nhìn trứng gà, thản nhiên hỏi.

Trong mắt bà Lý hiện lên sự vui mừng, quả nhiên tuy miệng Mẫn Nhi hơi chua ngoa nhưng trong lòng thì mềm mại mà, vừa nói đến tiền đồ của em trai là lập tức động tâm. Con bé làm nghề này thì không thể gả cho người trong sạch được, sau này không trông cậy vào em trai thì còn biết dựa vào ai?

-Không nhiều lắm, khoảng hơn một trăm đồng đại dương thôi!

Bà Lý nhanh chóng trả lời.

-Một trăm hả? Dù bà bán tôi cũng không được nhiêu đó đâu!

Phong Thất Nguyệt giận quá mà cười.

-Con nghĩ cách đi, nếu không thì đi mượn!

Bà Lý sợ Thất Nguyệt không đáp ứng nên nhanh chóng nói vào.

-Nếu không… nếu không con học một chút dáng vẻ nũng nịu của mấy đứa ngoài đường đi, hôm qua mấy người đó còn nghe nói một ngày có thể kiếm được hơn mấy chục lận!

Cuối cùng bà Lý cũng nói ra mục đích của mình.

*

Bạn đang đọc Kế Hoạch Thăng Cấp Của Bia Đỡ Đạn của Khoái Nhạc Tiểu Vu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thaiamtinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 110

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.