Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trỗi Dậy

Tiểu thuyết gốc · 3537 chữ

Một không gian tĩnh lặng đến đáng sợ, đã 7 năm kể khi bi kịch đó diễn ra. Câu chuyện cậu nhóc có mã code 001 chống lại lãnh đạo tối cao của cơ sở thí nghiệm này đã lan rộng đến toàn bộ những người ở trong đấy. Và cũng kể từ lần đó những cuộc thí nghiệm dần dần khắc nghiệt hơn và cho đến bây giờ. Vì số lượng vật thí nghiệm được bắt vào và rồi lại thí nghiệm thất bại càng ngày càng đông, nên chúng đã tổ chức một trò chơi sinh tử giữa các vật thí nghiệm. Và ngày hôm nay cũng thế, những tiếng la hét trong khu đấu trường, tiếng của những vũ khí va chạm với nhau tạo ra một khung cảnh vô cùng hỗn loạn.

Một tên nhóc ngã nhào xuống nền đất, cậu ta cố gắng lết về phía sau một cách vô vọng.

- K…không! Đừng ! đừng giết tôi! Cậu…cậu là Sang mà phải không! Chúng ta là----

Chưa kịp nói hết lời trăn trối, thủ cấp của cậu nhóc xấu số đã nằm trên sàn đất nhuộm đầy màu máu. Vẫn là mái tóc đen đó, vẫn là đôi mắt màu nâu nhạt đó nhưng đôi mắt đó đã trở nên vô hồn và gương mặt đã không còn cảm xúc gì nữa. Sang vung thanh katana để những vết máu còn dính trên thanh kiếm bay đi. Không gian xung quanh đó trở nên yên ắng, tiếng còi thông báo trận đấu kết thúc vang lên và cánh cửa ở phía đông của đấu trường được mở ra. Sang đi ra ngoài mà chẳng mảy may quan tâm đến khung cảnh xung quanh, xác người rải rác khắp nơi, mùi tanh của máu sộc lên mũi đã làm cho 4 người may mắn sống sót còn lại ngã quỵ xuống mà nôn mữa.

Sang đi sắp đến cổng ra thì thấy Lucifur đang đứng đợi mình.

- Chào, chiến thần của ta!

- Đừng có gọi tôi bằng cái tên quái lạ đó…

- Hừm…sao cũng được, mà cậu đang đạt được nhiều kỳ vọng hơn ta tưởng đấy, Sang…

- Có chuyện gì…

- Vẫn lạnh lùng như ngày nào nhỉ…hay là cậu vẫn con giận tôi vì con bé đấy sao…?

Sang ngay lập tức vung kiếm nhưng dừng lại trước khi lưỡi kiếm đã gần sát cổ của hắn.

- Chậc…con chip chết tiệt, tôi nói cho ông biết! Rồi sẽ có một ngày tôi sẽ giết ông!

- Được......lúc đấy thì đừng có nương tay đấy, chiến thần…

- Ông nghĩ tôi sẽ nương tay với ông sao?

- Biết đâu được…

Lucifur phất áo quay đi, Sang đứng nhìn một lát rồi vứt thanh kiếm vào một góc và trở về phòng tắm. Ngâm mình trong bồn nước nóng, nhưng cậu cũng chẳng thoải mái hơn được chút nào, cậu nhìn lên trần nhà mà suy nghĩ.

- Chỉ một chút nữa……

Cậu thở dài một tiếng rồi đứng dậy đi ra ngoài, cậu đứng lại trước tấm gương. Nhờ việc phân chia dinh dưỡng trong thức ăn và luyện tập không ngừng nghỉ, cơ thể của cậu đã săn chắc hơn lúc trước. Việc cậu không thể sử dụng được năng lực của mình thường xuyên cũng không còn là vấn đề với cậu nữa, việc tập luyện kiểm soát hô hấp đã giúp cậu. Cậu với lấy bộ đồ đã để sẵn trên bàn mà mặc vào rồi đi đến giường nằm.

- Nhất định tôi sẽ tìm được cậu, Linh…

Rồi cậu thiếp đi lúc nào không hay. Sáng hôm sau, vẫn như mọi ngày cậu lại được đưa đến phòng thí nghiệm. Những cuộc thí nghiệm đối với cậu bây giờ không khác gì một buổi ăn sáng bình thường, trong một vài lần để ý đến danh sách những khả năng thí nghiệm lên bản thân mình thì cậu đã để ý đến khả năng cuối cùng để “tốt nghiệp”, tái tạo cơ thể và đó là chìa khóa chiến thắng cho kế hoạch của cậu. Thời cơ cũng sắp chín muồi vì cậu đã nhìn thấy thời gian của cuôc thí nghiệm đấy, còn lại 6 tháng để thực hiện cuộc thí nghiệm. Trở về phòng của mình, đã khá lâu kể từ lần cuối cậu để ý đến ngày tháng, cậu đi lại chiếc đồng hồ đang để trên bàn.

- 4 tháng 1 năm 4018……cũng khá lâu rồi nhỉ? Linh, cậu ra sao rồi…tôi sắp thoát khỏi nơi này được rồi, cậu hãy cố gắng đợi đến lúc đó được không……

Cậu quay lại và đi đến phòng ăn, lấy thức ăn đã chọn rồi tiến đến một bàn ăn ở phía góc, cậu vừa ăn vừa suy nghĩ.

- Nếu theo đúng tiến độ thì trong 6 tháng tới cần phải luyện tập nhiều hơn để có thể thích ứng được với cái năng lực đó. Vẫn chưa biết được nó sẽ có những tác dụng phụ gì, nhưng kể từ đây cần phải chuẩn bị thật nhiều cho việc đấy rồi…hờ……

- Này anh kia…

Sang nhìn qua phía giọng nói phát ra thì thấy một đám nhóc có 6 đứa khoảng từ 10 đến 13 tuổi, rồi cậu quay lại mà tiếp tục ăn. Thấy mình bị bơ mặt, một tên nhóc đi lên đập mạnh xuống bàn ăn.

- Này ông anh! Bộ anh bị điếc à? mới mấy tuổi đầu mà đã điếc rồi sao?!!

Sang vẫn tiếp tục ăn ngon lành như chẳng có chuyện gì xảy ra, những người đang ăn xung quanh đó đang bàn tán về đám nhóc này. Nhưng chúng không để ý đến chủ để bàn tán của họ là về ai, bọn chúng cứ nghĩ chúng đang bắt nạt một sản phẩm thất bại và bọn người kia đang thì thầm khoái chí việc bọn chúng làm. Vì bọn chúng là những sản phẩm mới được cơ sở mang về 5 ngày trước và đám nhóc này trải qua những ngày đầu an nhàn với những cuộc thí nghiệm. Những người thực hiện thí nghiệm liên tục nói thành công trước mặt bọn chúng đã làm cho đám nhóc ảo tưởng rằng chúng đã mạnh lên rất nhiều. Một trong những tên nhóc ở phía sau lắng tai nghe thử những người kia đang bàn tán thứ gì, rồi thằng nhóc sửng sốt.

- Tội nghiệp đám nhóc này quá…

- Ừm, vừa vào chưa được mấy hôm mà đã thế này…

- Với lại mấy ngày nay cậu ta im hơi lặng tiếng nên không có tin đồn gì nhiều về cậu ta, đám nhóc mới vào này chắc chắn không biết gì rồi…

- Ai đó lại khuyên đám nhóc đó đi…may rủi có thể cứu được chúng đấy!

- Cậu điên chắc! Lại đó chả khác nào tự sát! Cậu ta là Chiến thần đấy!

Những tiếng xì xào bàn tán cứ thế mà tiếp tục, tên nhóc thấy có chuyện chẳng lành liền chạy lại.

- N-này! Không nên bắt nạt anh ta nữa đâu! Chạy đi…

- Chạy? Mày nói gì thế, bọn mình là nhưng thí nghiệm cực kì tốt mới trải qua những ngày đầu khó khăn một cách dễ dàng đến thế, làm thế quái nào mà phải sợ cái tên này chứ hả?! - Sang từ từ đứng dậy.

- Thích kiếm chuyện nhỉ?

- Hả? THÍCH ĐẤY!

Tên nhóc chuẩn bị đấm vào mặt Sang, nhưng bỗng nhiên cậu biến mất rồi lại xuất hiện ở phía sau lưng của tên nhóc đó, cậu xoay người và tung một cú đá cực mạnh làm nó văng thẳng vào tường. Sau khi đáp xuống, cậu liếc nhìn sang đám còn lại, sự sợ hãi hiện rõ trên gương mặt của bọn chúng.

- Gãy xương tay trên, gãy 3 xương sườn, tụ máu bầm trong phổi, chấn động não… không đưa đi phục hồi thì sẽ chết trong 5 phút nữa…

Nói xong cậu quay đi, cả đám nhóc đấy liền chạy lại mà đưa tên nhóc đang hấp hối kia đi đến nơi phục hồi. Đi trên hành lang trở về phòng, cậu suy nghĩ vẫn vơ.

- Rốt cuộc, bọn chúng có ý định gì kia chứ…biến con người trở thành chủng loài mới?

- Ngài đang muốn nói về điều gì vậy…

Giọng nói trầm vang lên khiến Sang dừng lại, một làn khói đen mờ lượn lờ xung quanh cậu.

- Không có gì quan trọng đâu, có chuyện gì mà ngươi phải tỉnh lại vậy? Okotsu…

- Có người đang theo dõi ngài ạ…

- Ta biết rồi, ngươi nên trở lại trạng thái ngủ đi…tránh để người khác chú ý…

- Vâng…

- Còn người đằng kia theo dõi tôi làm gì…

Cô bé bước ra từ góc tường, Sang nhìn một lúc rồi ngoảnh mặt quay đi.

- Đừng đi theo tôi nữa…còn không thì tôi không chịu trách nhiệm cho việc nhóc bị thương đâu…

Đi được một đoạn thì cậu dừng lại.

- Đã nói là đừng đi theo tôi nữa…

Rồi cậu tiếp tục quay đi, cô bé vẫn im lặng đi theo sau cậu. Sang quay lại và xông tới chuẩn bị tấn công cô bé nhưng cậu đã dừng lại khi nhìn thấy cô bé không hề sợ hãi hay biểu hiện gì khác, cảm thấy lạ nên Sang thu tay về.

- Hờ…có chuyện gì…

- Anh là Sang phải không ạ?

- Ờ…

- Nếu như anh không phiền…

- Tôi từ chối…

- Em còn chưa nói hết mà!

- Dù có đưa ra ý định gì thì tôi cũng từ chối thôi, tôi rất bận! Không có thời gian để làm những chuyện không đâu…thế đấy, tạm biệt…

Sang cứ thế mà trở về phòng, cô bé đấy định đuổi theo nhưng tiếng loa báo hiệu hết giờ đã vang lên, nên cô bé cũng đành ngậm ngùi ra về, Sang quay lại nhìn một lát rồi trở về. Ngày hôm sau, Sang đang ăn trưa ở bàn ngày hôm qua thì cô bé đó tiến lại và ngồi ăn kế cậu. Ai nấy đều ngơ ngác và rồi cả ngày hôm đó cô bé đấy luôn luôn đi theo cậu. Sang khó chịu quay lại phía của cô bé kia.

- Tôi đã nói là tôi từ chối mọi yêu cầu, tôi rất bận…

Cô bé vẫn im lặng không nói gì và ăn một cách ngon lành, Sang khá mệt mỏi vì chuyện này.

- Haizzz……tên gì…

- Phu@#$%ng

- Hở??!?

Con bé đang ngốn một đống đồ ăn mà nói, đột nhiên nó vỗ ngực làm Sang cũng giật mình, cậu đẩy cho con bé ly nước của mình.

- Ực…ực…ha~…Anh, Anh làm sư phụ của em được không ạ?

- Hở? Nhóc còn chưa trả lời câu hỏi của tôi đấy?!

- Em tên là Trang…xin anh, hãy cho em làm đệ tử của anh được không…

- Không…

- Tại sao vậy!? em sẽ làm mọi thứ thật tốt mà!

- Tôi chẳng có gì để dạy cả và như tôi đã nói…tôi không có thời gian…

Sang cứ thế mà rời đi, cứ ngỡ là cô bé đó sẽ bỏ cuộc. Nhưng ngày hôm sau, con bé lại đứng trước cửa của phòng cậu. Cậu lờ đi và đi đến phòng ăn. Cứ thế một tuần trôi qua, con bé đấy vẫn đi theo sau Sang như mọi ngày, mọi người xung quanh cũng đã không còn bàn tán nhiều như trước.

- Sư phụ, hôm nay người được thí nghiệm gì vậy ạ?

- Đừng có gọi tôi là sự phụ……mà hôm nay tôi đi kiểm tra lại cơ thể xem có bất thường gì không thôi…

- Vâng…em cũng đi đến khu thí nghiệm của em đây ạ…

- Ờ…

Sang bước vào khu thí nghiệm còn Trang cũng đi về hướng phòng thí nghiệm của mình. Sang thay đồ và bước vào phòng kiểm tra, các máy quét bắt đầu công việc, những mẫu máu được lấy ra và cánh tay robot quét qua người cậu. Một người bước ra và thông báo cho Sang về tình trạng của cậu, sau khi nhận được thông tin thì cậu đi ra khỏi khu thí nghiệm.

- Hôm nay ra sớm hơn mọi khi nhỉ?

Đi được một lúc thì cậu mới nhận ra là cậu đã vô thức đi đến thư viện.

- Thế quái nào mà mình lại đến đây vậy…hờ, mà thôi vậy…

Khung cảnh vẫn ảm đạm như ngày nào, cậu đi vào và đi dạo xung quanh. Tiến lại gần chiếc bàn khi trước mà cậu, Liangzhi và Linh đã từng ngồi rồi cậu bỗng nhớ một thứ, cậu chạy lại tủ kệ sách và tìm kiếm một lúc.

- Nó vẫn còn đây à…

Quyển nhật ký vẫn còn đó, cậu nhìn nó một lát rồi mang nó ra bàn đọc. Ba tiếng sau đó, tiếng còi báo giờ tự do buổi sáng bắt đầu.

- Tìm gì ăn thôi…vẫn là cuộc phiêu lưu kỳ thú đấy...

Cậu tiến lại kệ sách chuẩn bị đặt quyển nhật ký trở lại chỗ cũ, nhưng điều kỳ lạ đã xảy ra. Quyển sổ đó dính chặt vào tay cậu, Sang dùng hết sức để kéo nó ra nhưng vẫn không được, cứ như rằng nó là một phần cơ thể của cậu vậy. Đột nhiên, cả quyển sổ biến thành một chất lỏng màu đỏ sẫm và dần dần thấm vào tay của cậu. Hàng loạt những ký ức ùa vào tâm trí làm cho Sang đau đầu dữ dội, những ký ức đấy vô cùng mơ hồ, Sang chỉ có thể nhìn thấy những mảng màu chồng chéo lên nhau. Sau một lúc, cơn đau dần vơi đi. Sang đi ra khỏi thư viện một cách khó khăn, cậu tiếp tục tiến về phòng ăn nhưng lại nghe thấy một tiếng động lạ trong góc khuất của đường đi, cậu nhìn thử vào trong góc thì thấy đám nhóc hôm trước đang bao vây Trang.

- Mấy hôm nay mày đi theo thằng khốn kia nên tao không bắt được mày…mày nghĩ mày có thể nấp sau lưng thằng đó mãi sao?

Trang chỉ im lặng không nói gì mà chỉ đưa tay lên cố gắng đỡ đòn, tên nhóc mà Sang đã làm trọng thương hôm trước giơ nắm đấm lên.

- Này…

Cả bọn giật mình quay về phía Sang, nhưng đột nhiên chúng bật cười khi thấy Sang đang vô cùng thảm hại.

- Hahahaha! Cái gì thế này?! thí nghiệm thất bại còn chui ra đây được nữa hả?!

- Hôm trước còn lên mặt dữ lắm, giờ lại trông như thế này! Hahaha!!

Sang nhìn hai dòng nước mắt của Trang đang chảy xuống, dù vẫn còn di chứng từ cơn đau đầu kia, cậu vẫn gắng gượng đứng thẳng lên.

- Xem ra…bọn mày vẫn chưa biết rút kinh nghiệm là gì nhỉ…

- Hả? Ông anh nói con này ấy hả?

Thằng nhóc cầm đầu vừa nói vừa nắm lấy tóc của Trang, nó cười khoái chí.

- Bỏ cái tay bẩn thỉu đó ra khỏi người đệ tử của tao ngay…

- Cái gì cơ?! đệ tử á? hahaha!!…… này này ông anh, ông lựa đệ tử cũng phải biết nhìn người chứ! Lựa đúng ngay con này, nó không hề có năng lực gì cả, chỉ là một sản phẩm thất bại mà thôi à…

- Nếu như nó là sản phẩm thất bại của thí nghiệm, thì bọn mày là những thất bại của tạo hóa đấy…bởi vì con bé vẫn còn tính người, còn đám bây chả khác gì đám súc vật cả…

- Thằng khốn, bọn tao nhịn mày hơi lâu rồi đấy!

Sang định xông lên để đánh trước, nhưng cậu không thể lao nhanh như mọi khi, cậu dừng lại. Tên nhóc đang giữ lấy Trang cũng xông lên, nó dùng năng lực dịch chuyển tức thời đánh gục Sang ngay tại chỗ, nhận thấy cơ hội đám nhóc phía sau liền xông lên và giữ Sang lại.

- Đã nói rồi…đồ hỏng thì cũng chỉ là đồ hỏng thôi…mà ấy, tôi nghe chuyện của ông anh rồi nhá…vì gái mà đánh với lại ngài Lucifur nữa cơ đấy…người ta gọi đó là gì thế bọn bây???

- SIMPPPP!!!!

Cả bọn cười khoái chí vì đã có thể làm thí nghiệm được coi là mạnh nhất hiện tại ở cơ sở nằm xuống dưới chân mình mà nghe những lời lăng mạ kia.

- Sư…phụ…thả sư phụ của tôi ra…

- Hả? Mày đang nói gì vậy con kia?

Trang ở phía trong cố gắng đứng dậy mà hét lớn

- Tôi bảo là……THẢ SƯ PHỤ CỦA TÔI RA!!!

Tên nhóc cầm đầu đưa ra vẻ mặt khó chịu rồi dần tiến lại chỗ Trang, trong lúc này Sang đã mất đi ý thức về những gì đang xảy ra bên ngoài và cậu đã tiến vào tiềm thức của mình, có một điều gì đó đã xảy ra bên trong đấy.

- Tao cho mày nói lại một lần nữa đó Trang…nói lại tao nghe xem?

- Tôi bảo là…thả sư phụ của tôi ra!

Tên nhóc đấy tức giận mà giơ tay lên chuẩn bị đánh Trang, đột nhiên phía sau của tên nhóc đó vang lên tiếng la thất thanh của bọn nhóc đang giữ Sang lại, tên nhóc ở chỗ Trang từ từ quay lại phía sau thì ngay lập tức hoảng sợ trước cảnh tượng trước mắt. Những cái xác biến dạng ngã rạp xuống và Sang đang nắm cổ của một tên nhóc còn lại, màu tóc đen dần dần chuyển sang màu trắng, Sang mở mắt và để lộ ra ánh mắt đỏ rực màu máu. Cậu nhìn về phía của tên nhóc đang ngồi bệt xuống sàn sợ hãi cùng với ánh mắt ngạc nhiên của Trang.

- Mày! Mày vừa làm gì!? cái…cái năng lực quái đản gì kia!!?

Sang không nói gì, cậu dùng lực bóp mạnh và một tiếng rắc vang lên, thằng nhóc sợ đến nỗi gương mặt của nó không còn một giọt máu nào. Sang tiến lại gần bao nhiêu thì tên nhóc đấy lùi lại bấy nhiêu, cuối cùng khi lùi đến bờ tường thì nó bật dậy.

- Mày! Mày đừng lại đây!

Nó nhìn qua Trang và ngay lập tức dịch chuyển đến và khống chế.

- Mày mà đến đây là tao giết nó đấy!!!

Đột nhiên Trang biến mất trong tay hắn và đứng phía sau Sang, tên nhóc vẫn ngơ ngác chưa biết chuyện gì xảy ra thì bị một lực cực mạnh đè xuống làm nó gục xuống sàn, nó cố gắng gượng dậy nhưng không được.

- Ban nãy ngông nhỉ?

- Làm……ơ----

- |{Câm Miệng}|

Lực đè lập tức mạnh hơn ban nãy và làm mặt sàn lõm xuống, Sang ngồi xuống trước mặt của tên nhóc.

- Những người tỏ vẻ hống hách, nhưng đến khi gặp chuyện lại quỳ xuống cầu xin tha mạng…đó là thứ mà ta đây ghét nhất đấy…

Sang đứng dậy rồi đưa bàn tay hướng vào tên nhóc.

- |{Biến Mất Đi}|!

Tên nhóc biến mất không một chút dấu vết, Trang đứng phía sau kinh ngạc trước những gì mà Sang đã làm, còn về phía Sang cậu không để ý gì đến Trang mà triệu hồi Okotsu ra và bắt đầu niệm hàng loạt Ma thuật. Sau một lúc lâu cậu thu Okotsu trở lại dạng ngủ, Trang từ phía sau dần tiến lại.

- Sư phụ?

Sang tiến lại khom người xuống và nói nhỏ sát tai cô bé.

- |{Quên hết những việc vừa xảy ra đi}|

Trang đứng hình một lúc, màu tóc và màu mắt của Sang bắt đầu trở về ban đầu. Trang vừa lấy lại được ý thức thì Sang đã ngã vào người của cô bé.

- Sư…sư phụ? Ơ, sao mình lại ở đây? Sư phụ, tỉnh lại đi! Sư phụ! sự phụ!.....

Sang ngất lịm đi, Trang cũng hết cách phải lôi Sang trở về phòng. Ngày hôm sau, Sang tỉnh lại trên giường trong phòng mình. Cậu cố nhớ lại những gì đã xảy ra vào ngày hôm qua, nhưng một cơn đau đầu làm cậu quên đi ý định đó, Okotsu hiện ra.

- Này, Okotsu…hôm qua có chuyện gì xảy ra vậy…

- Mong ngài thứ lỗi thưa chủ nhân, tôi cũng không thể nhớ được hôm qua đã xảy ra chuyện gì…tôi chỉ nhớ được đến lúc ngài triệu hồi tôi và rồi tôi mất đi ý thức từ đó…

- Triệu hồi? Hôm qua ta đâu dùng đến ngươi…

- Tôi nghĩ đó không phải là ngài…

- Không phải ta?

- Tôi vẫn chưa đủ căn cứ để nói lên bất cứ điều gì về việc đó cả…

- Hờ…bỏ qua chuyện đó vậy, ta phải tìm gì đó ăn trước đã ngươi trở lại trạng thái ngủ đi…

- Vâng…

Sang thay quần áo rồi đi ra khỏi phòng và như những ngày trước Trang vẫn đứng trước cửa chờ cậu.

- Sư phụ! Anh tỉnh lại rồi ạ…

- Không lẽ tôi lại nằm ngủ mãi…đi ăn thôi…

- Vâng…

Sang đi về phía phòng ăn, còn Trang tươi cười theo sau. Chuyện xảy ra ngày hôm qua, không một ai để ý đến và một thứ gì đó đang bắt đầu xuất hiện trong Sang.

Bạn đang đọc Kazuo Và Cuộc Hành Trình Vô Tận sáng tác bởi Kazuosensei
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kazuosensei
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.