Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 47: Vị Cay Cấp 13 , Và Chiếc Mặt Nạ Trắng.

Phiên bản Dịch · 1834 chữ

Sau khi thử nghiệm với phép “Lập trình”, tôi đã tìm được phương thức về độ bền của thanh kiếm. Cho dù tôi không sử dụng phép “Tạo mẫu” để làm từng thành phần súng, Tôi có thể đốn một cây đại thụ một cách dễ dàng. Vốn dĩ tôi cũng chả thể làm được điều đó với một thanh katana nữa kia.

Sau đó, chúng tôi trở về khu vực quanh lâu đài, tôi đã mua ba vỏ đựng dao làm từ da và một bao đựng kiếm cỡ lớn khác… Liền đó tôi dùng “Tạo mẫu” để chuyển chúng thành một bao đựng súng. Để không thôi đã gặp đủ vấn đề khi đi lại rồi.[Edit: Tội ngâu. Làm súng nhỏ gọn như Walther PPK của James Bond thì không làm… Một viên 9mm vào đầu cũng mạnh bằng một viên .44 của khẩu Remington Mẫu 1858 mà main dùng]

Tôi mua ba chiếc túi gài trên thắt lưng để đựng đạn. Vì chúng tôi đang ở trong thị trấn nên không sợ bị tấn công bởi quái vật, dù vậy thì tôi cũng đã đưa ba em ý đạn cao su được tẩm phép “Tê liệt”. Nếu tình cờ tôi ngay bên Yumina khi em ấy cần nạp đạn, em cũng có thể dùng đạn của tôi luôn.

Tôi nhận ra điều này một lần nữa và sử dụng “Lập trình” lên súng của tất cả mọi người. “Đạn nằm trong tầm của người nói” và “Nạp đạn” cứ như thế mà được cài đặt. Vốn dĩ là tôi định dùng phép “Aport” cho vụ này đấy.

Tôi nên dùng phép gì cho những viên đạn còn lại đây? Lindsey đã sử dụng “Kích nổ” tại các di tích kinh đô cũ nhưng, vụ nổ lại đủ lớn để tạo ra một đống đổ nát chất cao như núi khiến việc sử dụng rất là khó khăn. Nếu đó là “Nổi lưa” thì có thể… khi mà quả cầu lửa trúng vào mục tiêu… Có vẻ hơi quá tay rồi nhỉ?

Well, đối với các mục tiêu con người thì “Tê liệt” đã là đủ rồi, thậm chí nếu ai đó có mắt phép loại đạn cao su cũng gây ra thiệt hại đáng kể. Tôi sẽ nghĩ sau vậy.

“Chúng ta đã đến thủ đô, vậy tại sao chúng ta không đi ăn gì nhỉ ?”

“Hay lắm. Em muốn ăn đặc sản của nước này “

“… Nếu em nhớ chính xác thì “Karae” là món ăn nổi tiếng ở đây”

Cà-ri huh? Em muốn ăn một chủ đề riêng huh? Có một gian hàng bán nó gần đây, nên chúng ta cùng xem nào. Trên biển hiệu có ghi “Karae bò”, “Karae gà”, “Karae lợn cốt-lét” cũng như những món khác. Huh, mùi này là…[Edit: Cốt-lét hiểu nôm na là thit/cá được cắt thành miếng hình tròn/bầu dục và đem nướng/rán tẩm bột]

Yumina chọn Karae bò, Lindsey chọn karae gà, và tôi chọn thịt heo cốt lết karae… (với một số lý do nào đó mà Kohaku từ chối ăn nó) và cuối cùng thì quầy bán cũng đưa đồ ăn ra bàn nơi chúng tôi đang ngồi.

Màu này, mùi này… nó là cà ri phải không? Không có gạo nên không có cơm cà ri.

“Ưm, hai em cẩn thận, đây là…”

Có lẽ là cay, là những gì tôi muốn nói, nhưng hai cô gái đã cho một ít vào miệng rồi.

“!?”[Edit: Amen…]

Gata! Họ đứng bật dậy và lấy tay che mồm, nước mắt giàn giụa. Đúng roài, đồ ăn cay đấy. Cơ mà nó ngọt ngọt một chút thì tốt. Nhìn hai em thì đúng là khá cay đấy.

Hai cô gái lấy vại nước và bắt đầu uống nó nhanh nhất có thể. Trong khi quan sát tôi tự cắn vào môi, điều này thật thú vị. Tôi ăn món này quen rồi, nhưng đó là lần đầu với hai em nên nó có tác động mạnh mẽ như vậy.

“Nó… tệ quá… te…”

“Lưỡi em bị thiêu đốt mất rồi.”

Nó cay đến mức họ không thở bình thường được à? Đứng sau quầy hang Karae có một xe bán nước hoa quả để xoa dịu cảm giác nóng rát kìa.

“Ăn quen rồi thì vị nó cũng chả tệ đâu.”

“Touya-san, anh đã ăn Karae rồi à?”

“Ah, anhi đã từng ăn một thứ tương tự như vậy”

Khi Yumina hỏi, nhịp thở của em vẫn còn nông lắm. Lindsey thì đang uống nước ngọt ướp lạnh và tận hưởng vị dịu nhẹ trong khi ngắm nhìn xung quanh. Nhắc mới nhớ, không có nhiều đồ ăn cay trong thế giới này. Một nơi như Belfast thích thức ăn ngọt hơn tôi nghĩ… N?

Trong khi suy nghĩ vẩn vơ, tôi cảm thấy như có ai nó theo dõi tôi ở đâu đó. Nm? cảm giác này… Nó qua giống với trước đây…

<>ủ>

Kokaku nói với tôi qua thần giao cách cảm. Tôi nghĩ là vậy.

<<Điều đó đã xảy ra ở thị trấn Langley huh… Được rồi, tôi sẽ đi đáp lễ vậy. Cậu biết họ ở đâu chứ?>>

<>ên>

Tỏ vẻ không biết là mình đang bị theo dõi, tôi liếc mắt nhìn bầu trời trên mấy tòa nhà đó. Đúng là có ba bóng người trên đó thật. Cơ mà cự ly có phần hơi xa thật.

“Chắc là phải tận mắt đi xem rồi… ‘Nạp đạn’.”

Tôi nạp đạn cao su tẩm bùa “Tê liệt” vào khẩu Brynhild.

“Touya-san?”

Thấy tôi nạp đạn, hai em đây chắc hẳn là ngạc nhiên lắm. Nhưng giải thích các kiểu thì phải đơi mất rồi.[Edit: Nhiệm vụ trên hết, bắn xong hang * gái]

<>

<>ẩn>

Được rồi, quẩy thôi nào.

“Cường hóa.”

Tôi sử dụng ma thuật cường hóa cơ thể lên mình và nhảy. Cứ thế mà tôi đã nhảy ngang qua những tòa nhà và mái nhà như đi bộ. Tôi kích tốc từ mái này đến mái khác và cuối cùng tìm thấy nhóm bí mật đang quan sát từ phía trên tòa nhà.

“Yo”

“!”

Hai người đang theo dõi bị bất ngờ bởi lời chào hỏi, chắc thế. Tôi nói tôi chắc vì tôi không nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt của họ. Cặp đôi này đang mặc đồ đen y hệt nhau, và chút quần áo dưới chiếc áo chùng đen cũng có màu đen nốt. Phía bên dưới mũ chùng là một chiếc mặt nạ trắng để che đi khuôn mặt của mình. Có vài đường nét lạ được vẽ ở bên trán. Tôi vốn nghĩ họ giống y hệt nhau kia, nhưng hóa ra một người có hình lục giác, người kia lại có hình bầu dục.

“Etoo, hai người hiểu tôi đang nói gì chứ? Tôi hy vọng là hai người sẽ nói cho tôi biết mình l… e.”

Đột nhiên, người với hình sáu cạnh ném một cái ống xuống chân mình. Nó tạo ra ánh sáng lóa mắt.

“ Ku…”[Edit: Flashbang, hoặc bom mù, nhưng thiếu đi phần tiếng nổ]

Khi mắt tôi nhìn lại được thì đã chả còn ai ở đó rồi. Họ đã chạy mất? Đừng hòng. Tôi lấy Smartphone và tìm kiếm “Những người đeo mặt nạ khả nghi”. Họ đây rồi. Họ đang chạy lên ngõ đen phía bắc. Tôi vẫn có thể bắt kịp họ.

“Tăng tốc.”

Được tăng tốc cực mạnh bởi phép thuật, tôi chạy dọc theo mái nhà. Cảnh vật hai bên mờ dần đi, và rồi, chả mấy chốc mà tôi đã nhìn thấy bong lưng của hai người bọn họ. Bắt kịp hai người rồi!

Tôi chạy theo đường tắt và nhảy xuống trước họ.

“!?”

Hừm… Họ đang đeo mặt nạ nhưng tôi nghĩ là họ đã và đang ngạc nhiên đấy. Tuy nhiên, người với hình sáu cạnh trên trán nhét tay vào trong ngực áo như lúc trước, hòng đính lấy một chiếc ống ra. Otto, không phải chứ!

Không ngần ngại, tôi rút ra khẩu gunblade Brynhild chĩa thẳng vào người đeo mặt nạ đang cố gắng lấy que phát sáng để tẩu thoát. Và rồi, tôi kéo cò súng.

Người mang hình lục giác quỳ xuống sau khi bị bắn trúng. Hình như họ không có sự bảo vệ để chống lại bùa Tê liệt. Trong khi nhìn người lục giác ngã xuống, người hinh trái xoan nhìn người hình sáu cạnh liếc mắt từ đồng đội sang tôi cứ như không biết cần phải làm gì vậy. Không để mất cơ hội, một tiếng súng nữa lại vang lên từ trong con ngõ.

“Giờ thì sao đây…”

Tôi dùng “Tạo mẫu” để làm ra một ít dây và treo họ lên bức tường. Gỡ mặt nạ của họ ra thì vẫn ổn thôi, nhưng “Tê liệt” chỉ khiến họ bất động chứ không khiến họ bất tỉnh. Tình huống tồi tệ nhất sẽ là điều gì đó đại loại như ‘Gia phong không cho phép tôi được sống sau khi bị nhìn mặt’ hay ‘Mày đã thấy mặt tao rồi, vậy thì mày phải chết’.

“Bây giờ tôi sẽ giải phép tê liệt, vì thế liệu hồn mà giữ yên lặng đấy.”

Nhìn vào mắt của hai người họ, tôi tập trung sức mạnh ma thuật và rồi niệm chú

“Hồi phục.”

Hai người họ được bọc bởi ánh sáng ma thuật mềm dịu. Phép tê liệt này nên biến mất. Và bây giờ, thật tuyệt nếu họ nói điều gì đó.

“Hai người là ai? Tại sao lại theo dõi bọn tôi?”

“…………….”

Umumu, quyền được giữ im lặng hả? Dây đâm vào họ đau chứ phải không? Người hình sáu cạnh chao đảo. Không, họ có lẽ phải đang cố gắng làm điều gì đó để thoát ra. Cú làm lóe mắt hoặc thứ gì đó để thoát khỏi sợi dây một cách lạ thường. Họ có những vật dụng sử dụng khi cần thiết chẳng hạn?

Tôi đặt tay lên ngực người hình sáu cạnh

“Hiyaa?”

Người hình sáu cạnh hét lên, munyon và cảm giác như có thứ gì đó mềm mềm trói tay tôi lại. Tôi hiểu ra rằng đó là thứ gì, toàn bộ cơ thể của mình đầy mồ hôi lạnh.

“Wo-,wo- ngươi là phụ nữ hả?”[Edit:…]

Người hình sáu cạnh cúi đầu nhẹ. Tôi nhanh chóng rụt tay lại nhưng cảm giác mềm dịu vẫn còn vương lại trên đó. Thật tệ. Tôi nghĩ rằng tôi đã bị lừa. Huh, nhưng giọng nói đó… tôi đã nghe từ đâu đó thì phải…?

Cơ mà tay tôi vừa va vào đâu vậy? Chiếc mặt nạ với hình lục giác rơi xuống đấy cái ‘cạch’. Từ bên dưới, tôi nhận ra đó là khuôn mặt của người phụ nữ mà tôi quen biết.

“Eh? Lapis-san?”

Trong lúc đỏ mặt, cô hầu gái, ở trấn Belfast, gật đầu nhẹ một lần nữa.

Bạn đang đọc Isekai Wa Smartphone To Tomo Ni của Fuyubaru Batora
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 33

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.