Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 35: Nhà Mới và Chuyển Nhà.

Phiên bản Dịch · 2378 chữ

Tôi chấp nhận lấy căn nhà. Dù không hiểu sao bản thân mình lại làm thế, đằng nào tôi cũng đã đồng ý. Sự ban thưởng này là từ ai cơ chứ? Đương nhiên là từ nhà vua rồi.

Vào ngày phong tặng danh hiệu, mọi thứ diễn ra như thế này:

“Là ân nhân cứu mạng ta, ta muốn phong tặng ngươi một danh hiệu.”

“Thần đâu xứng đáng với những gì người nói. Thần chỉ đang làm hết sức mình với bổn phận của mạo hiểm giả mà thôi.”

“Được rồi, như vậy thì ta cũng chẳng muốn ép buộc ngươi làm gì, tùy thuộc vào ngươi vậy.”

Đúng như kế hoạch ban đầu, cho đến khi…

“Tuy nhiên ta chắc rằng sẽ thật là lỗ mãng với ân nhân của ta nếu ta chỉ cho họ ra về tay không. Vậy cho phù hợp, ta đã chuẩn bị một dinh thự và những thứ này để thay thế. Hãy nhận chúng thay cho cái danh hiệu kia vậy.”

“Ha?”

Tuân theo lời nhà vua , một người đàn ông lớn tuổi bước lên phía trước với chiếc khay bạc, một túi tiền, chìa khóa nhà cũng như mấy món đồ khấc. Trong khi tâm trí tôi đang bị cuốn vào trong những câu nói của đức vua, tôi vô tình nhận lấy hết mọi thứ như đúng rồi .

Tôi bất chợt sực tỉnh khi cảm nhận được độ nặng của chiếc túi, ông già kia lại đi mất rồi, tôi đã lỡ mất cơ hội trả lại nó.

“Mấy cái lễ kỉ niệm lớn như thế này, mình nghĩ còn nhiều hoạt động gì hơn nữa chớ.”

Và nó kết thúc.

“Quận Tây, đường Palaran 21A……. Nhìn quận này có vẻ sung túc nhỉ.”

Yumina lầm bầm khi nhìn vào danh sách.

Ở ngay trung tâm của thủ đô hoàng gia là cung điện. Phần còn lại của thủ đô được chia thành hai vùng, quận đàng trong và đàng ngoài. Quận đàng trong là nơi sinh sống của hoàng gia và quý tộc; còn mấy người như lái buôn gì thì sống ở bờ kia của sông tại quận đàng ngoài…

Có đủ thể loại người sống ở khu đàng ngoài, nó được chia làm bốn phần, quận Đông, Nam và Tây (Nguồn cung cấp nước của thủ đô hoàng gia nằm ở phía bắc, được gọi là hồ Parrot nên không có quận Bắc). Quận Tây là vùng tập trung nhiều kẻ giàu có sinh sống. Đó là nơi dinh thự mà tôi được nhà vua ban cho tọa lạc.

“Và, giờ thì sao?”

Sau khi hoàn thành bài tập luyện được đại tướng hướng dẫn, Lindsey bị thu hút khi đang nhìn tôi đến chỗ vòi nước mà lau mồ hôi. Tôi vẫn cảm thấy khó chấp nhận mấy món đồ tôi được tặng đó.

“Thực sự là không thể trả lại nó được à?”

“…Trả lại đồ đã nhận rồi là cực kỳ thô lỗ đấy. Nó sẽ chạm đến lòng tự trọng của người ta.”

Ừm, hiểu rồi. Như thế này nè, sau khi đã nhận rồi “Thần không thực sự thích nó, thần muốn được trả lại.”. Được như Lindsey nói đã may. Tôi thì còn cách nào khác ngoài nhận nó chớ?

Một góc của khu tập luyện ở lâu đài, họ đang lăn tròn trong khu rừng đầy cỏ dại. Một đám mây đang trôi giữa bầu trời xanh trong vắt. Đó là lần tiên tôi thấy khung cảnh như thế này kể từ khi đặt chân đến thế giới này.

“Không chỉ có chắc một căn nhà đâu, chúng ta còn nhận cả tiền nữa này…. Chúng ta nên làm gì với đống này đây?”

“Đống này được bao nhiêu vậy?”

Yae hỏi tôi,người đang nằm ngả lưng trên cỏ.

“… Hai mươi đồng vàng của Đức vua…”

“Hai mươi đồng vàng của Đức vua?”

Elsie, Lindsey và Yae đều đồng thanh hét lên đầy ngạc nhiên. Ờ đúng, ai sẽ chẳng ngạc nhiên cơ chứ. Đồng vua vàng có giá trị hơn một bậc với đồng vàng trắng, nghe nói mộtđồng vua vàng là bằng 10 đồng vàng trắng. Nó lớn đến mức mà bạn sẽ không thể sử dụng nó ở mấy khu chợ được đâu.

Một đồng vua vàng với thế giới cũ của tôi là xấp xỉ tầm 10 triệu yên. Nói cách khác đống này tầm 200 triệu yên. Mạng sống của nhà vua trị giá 200 triệu yên cơ à. Tôi cũng không chắc là chừng đó có cao hay không nữa. Hơn thế, đây có phải là tiền túi của nhà vua không? Tôi cũng chả thèm quan tâm liệu ông ta có tự làm ra nó hay không đi chăng nữa.

Hay đống nay là của hồi môn vậy…? Sau khi nhận chúng thì sẽ không còn lí do lí trấu gì từ chối lấy Yumina…? Vả lại, không phải thường là bên chú rể mới phải trao tiền cho bên cô dâu? Ờ hay tại tôi đã trở thành một phần của gia đình đó rồi nên như thế cũng được…? Tôi cũng chẳng hiểu nữa.

Trong lúc này, mang đống này theo có vẻ nguy hiểm , nên tôi đành giao phó nó cho công tước vậy.

“Anh đã đồng ý lấy căn nhà , sao không lấy nốt phần còn lại luôn?”

“Mấy thứ đó chỉ có những kẻ vô dụng mới cần thôi, anh nghĩ vậy.”

Tôi ngồi dậy trả lời Elsie bằng cái thở dài. Bởi vì có tiền rồi thì còn làm việc gì nữa, tôi nghĩ nó phải khác hơn một tí. Ờ thì dù sao nhận số tiền đó cũng có mất mát gì đâu.

“Giờ ta cũng nên đến xem nó nhỉ? Từ đây đi đến đó mất tầm 30 phút.”

Chẳng ai từ chối lời đề nghị của Yumina cả, mọi người quyết định đến xem căn nhà.

“Ế?…Đây à?”

Tôi lầm bầm một cách vô thức.

Nhà tôi nằm ở phía ngoài quận Tây, nó được xây lên cao nhìn rất uy nghi. Nó có mái ngói màu đỏ và bức tường trắng sạch bong. Đúng chuẩn kiểu nhà ba gian thời thượng phong cách châu Âu luôn. Nó đẹp thiệt. Không có bất cứ phàn nàn gì về thiết kế, địa điểm hơi xa phố một tí và nói chung thì tôi hài lòng với nơi này. Mỗi tội…

“Nó to quá trời…”

Ờ thì, đem so sánh với dinh thự của công tước Orutorinde hoặc nhà của tử tước Sodoreku thì cũng chả là gì. Dù vậy, cỡ này thì cũng phải gọi là xa xỉ đấy.

Tôi dùng chìa khóa mà tôi đã nhận, mở cửa và bước vào. Một khu vườn rộng có bãi cỏ và bồn hoa với nhiều loại hoa khác nhau đang nở rộ, còn có cả hồ với một đài phun nước nhỏ. Phía bên kia, cách hơi xa còn có cả chuồng ngựa.

Tôi mở cánh cửa đôi và tiếp tục bước vào sảnh, có thảm đỏ dẫn chúng tôi lên tầng hai.

“Ngôi nhà này đẹp đấy. Em thích nó .”

Trong hội chúng tôi người duy nhất quen với cái kiểu này chỉ có Yumina, đang giữ Kohaku, nói nghe rất bình thường. Tôi nói thẳng suy nghĩ của mình.

“Với cái nhà to bự chảng thế này, nghe đến chuyện dọn dẹp là phát mệt rồi…… cho dù có tận 5 người ở đây thì vẫn to chán.”

“Ế?”

Elsie, Lindsey, và Yae đều nhìn chằm chằm tôi đầy ngạc nhiên. Cái gì?

“Ừmm…… Touya-dono? Có phải anh đang nói 5 người nghĩa là cả chúng ta sẽ dọn đến đây ở luôn à degozaru?”

“Ý em là gì? “Có phải anh đang nói”? Không phải điều đó quá hiển nhiên sao?”

Có vấn đề gì sao? Có một đống phòng thì mình không dùng hết là đúng rồi. Elsie bẽn lẽn hỏi:

“Nhưng, nhà vua tặng anh ngôi nhà này mà. Không phải để anh sống với Yumina sao?”

Aa—chuyện quái gì vậy? Chẳng lẽ nhà vua cưng chiều Yumina nên đưa ra cả căn nhà này hả? Tôi nhận phải món quà rắc rối rồi.Tôi không phải là không thích Yumina, nhưng chỉ là tôi chưa thể coi cô ấy là vợ được. Nếu phải nói thì cô ấy là em gái thì đúng hơn đấy.

Lindsey nói với tôi bằng giọng nhỏ nhẹ, trong khi mắt đang cúi xuống.

“… Nếu ngôi nhà này dành cho anh và người anh thích, vậy bọn em sống đây có hơi…”

“Cái gì mà người anh thích chớ. Anh thích bốn đứa em như nhau, anh coi các em như gia đình của anh vậy . Vậy nên sẽ không có bất cứ rắc rối gì nếu mọi người cùng sống ở đây…”

Ơ? Mặt Lindsey sao đỏ vậy,có chuyện gì à? Ý anh, sao cả Elsie và Yae cũng đỏ mặt vậy?

“A, em đi xem tầng hai đây!”

“Em, em đi xem coi có gác xép không đây…!”

“Em-em-em đi xem nhà bếp đây, em rất hứng thú với nó degozaru!”

Như lũ nhện nhỏ, bọn họ nhanh chân chuồn đi mất, tại sao lại thế?

“Em hiểu rồi. Tại anh thích bốn đứa em như nhau, như một gia đình, đúng chứ? Đó chỉ là một suy đoán của em thôi.”

Tôi nhìn Yumina đang đứng đó cười rất tươi.

“Dù em có sắp trở thành cô dâu của Touya đi chăng nữa, em vẫn luôn hy vọng được ở bên anh suối cuộc đời này. Nhưng em không có ý định độc chiếm riêng anh đâu nhé nên đừng có lo nha. Để em đi gọi mọi người nào. Touya-san hãy chờ ở phòng khách nhé.”

Ế? Cái giề? Cái giề thế này? Yumina để Kohaku lại với tôi và lên tầng.

Tôi vẫn không hiểu cho lắm… lúc này tôi nên vào phòng khách đợi vậy.

Trên lối đi, tôi thấy còn có phòng tắm, phòng khách, nhà bếp và cả hầm rượu, tất cả đều rất vi diệu. Không thiếu đi đâu một cái kệ được.

Mở cánh đầu tiên của lối vào là đến phòng khách. Nó đúng là rộng thiệt… Điều đó thì rõ rồi nhưng đây lại chẳng có gì ngoài rèm cửa và lò sưởi. Có lẽ chúng tôi phải sắm thêm đồ đạc nữa rồi. Hay là nhà vua thấy trước chuyện này nên mới cho thêm cả đống tiền đó nữa vậy?

Từ chỗ cửa sổ ra sân thượng, bạn có thể thấy cả quận Tây và khu vườn rộng lớn.

Tôi mở cửa bước ra sân thượng, một làn gió êm dịu thổi qua.

“Khu vườn này đẹp thiệt. Nó như mời gọi mình nghỉ trưa ở đây luôn á.”

Kohaku nằm và lăn trên bãi cỏ.

“Chú thích nó chứ?”

“Có chứ, cực thích luôn.”

Đến Kohaku cũng nói vậy mà, thì nơi này sống cũng không tệ. Mà cũng phải chuẩn bị nhiều đồ đạc đây.

“Touya-san”

Tôi ngoảnh lại và thấy Yumina đã mang mọi người đến đông đủ đây rồi, nhưng, vì lí do nào đó mà chẳng ai trong ba em kia nhìn thẳng vào tôi cả. Sao vậy? Mặt bọn họ vẫn còn đỏ kìa…

“À, ừm, Touya…. Bọn em sống ở đây có ổn không?”

“??? Tất nhiên rồi.”

“… anh sẽ không bao giờ nói đến chuyện đuổi đi, ừm, phải không?”

“Nhất quyết không.”

“Anh sẽ đối xử với bọn em như nhau, như Yumina chứ degozaru?”

“Đương nhiên rồi”

Tại sao ư? Tôi chẳng có một gia đình nào ở thế giới này cả, nhưng tôi cảm giác họ như một gia đình thực sự với tôi vậy. Và điều đó là thật.

……Nhưng, sao nhìn ai cũng bối rối vậy? Chắc chắn, kiểu gì cũng có những cảm xúc lẫn lộn khi ở trong cái nhà này, mà dù gì tôi cũng từng hứng rồi, nên cũng chẳng cần bận tâm làm gì.

“Vậy, mọi người nào, chúng ta sẽ cùng sống ở đây. Không cần phải vội vàng đâu, để xác định cảm xúc từ cuộc trao đổi lúc nãy đã.”

“Ê-”

“Vâng”

“Được rồi degozaru.”

Mặt đỏ bừng bừng, cả ba gật đầu lia lịa trước lời Yumina. Ý em ấy là giề “xác định cảm xúc”? Bọn họ trao đổi cái quần què gì thế?

“Cuộc trao đổi lúc nãy là… cái gì thế?”

““Bí mật”“

Lại đồng thanh? Thật hả? Hờ, có lẽ nào trong cái nhà này kẻ có vị trí thấp nhấp là tôi?

“Vậy, giờ chúng ta nên chọn phòng riêng nhỉ?”

“Phòng mình sẽ là cái ở góc trên tầng hai nha.”

“Mình sẽ ở phòng trên tầng ba.”

“Mình sẽ lấy cái ở tầng một đối diện vườn ấy.”

Mấy ẻm nói hào hứng lắm. Cái kiểu một đứa một nơi này là sao? Ờ thì, có nhiều phòng nên mấy ẻm thích phòng nào thì ở phòng đó thôi. Dù vậy vẫn còn thừa một đống phòng trống.

“Giờ thì phải tự mình chăm lo cho ngôi nhà nữa nhé…”

“Không thể được đâu.”

“Anh nói nghe nhẹ nhàng thế…”

Yumina trả lời nhanh gọn. Chắc chắn rồi, dọn dẹp kiểu gì cũng phát mệt cho xem. Còn thêm cả việc ở guild nữa, chăm vườn kiểu gì cũng không làm được rồi.

“Vậy nên ta thuê thêm vài người đi. Em có biết một vài mối liên lạc đấy.”

Nếu Yumina nói vậy, thì sao không để việc đó cho cô ấy cơ chứ? Chúng tôi chắc chắn là cần thêm người rồi. Nếu lấy một vài người từ cung điện sang đây thì tuyệt.

Vậy giờ chúng ta chuyển vào chứ nào ? Đồ đạc thì chuyển vào bằng Cổng . Nhưng chúng ta cũng cần phải sắm thêm nội thất gì nữa chớ? Trong nhà cũng chưa có đồ gì.

À thêm nữa, chúng ta cũng phải chào tạm biệt mấy ân nhân của chúng ta ở Leaflet nữa.

Cộng thêm cả tuyển chọn người ở, chuyển nhà cũng phải mất đến ba ngày đấy. Sắp bận rồi đây ha.

Bạn đang đọc Isekai Wa Smartphone To Tomo Ni của Fuyubaru Batora
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 35

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.