Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 18: Shopping và Sản Phẩm “Không Quá” Siđa.

Phiên bản Dịch · 2616 chữ

Vốn đã dành nhiều thời gian và công sức để đến kinh đô hoàng gia, đâu thể nào cứ thể mà quay về được chứ. Vẫn còn có kha khá tiền trong túi nên chúng tôi quyết định đi mua sắm tại đây. Chỉ có điều nói là “quyết định” như mà… nói đúng hơn là tôi chẳng đời nào lại có thể đối nghịch lại với ba áo dài kia cả.

Chúng tôi tạm thời gửi lại chiếc xe ở quán trọ (vì không định thuê phòng nên phải trả chút tiền lệ phí) và quyết định gặp lại ở nơi đây trong ba giờ nữa.

Ba cô gái có vẻ muốn đi cùng nhau nhưng tôi thì lại muốn đi thăm thú vài chỗ khác. Vả lại thằng cha nào lại chơi dại mà muốn đi làm lao công bốc vác chứ? Tôi cũng muốn mua vài món đồ nữa mà.

Lúc này, tôi kiểm tra lại mấy địa điểm trên… bản đồ… Rộng thật… Kinh đô có khác. Liệu việc tìm kiếm có khả thi không nhỉ? Hàng bán áo giáp… click…

Vài ghim đánh dấu xuất hiện trên bản đồ khi tôi tìm kiếm các cửa hàng bán áo giáp. Cơ mà… hàng gần nhất là ở… trước mặt á?

Ngẩng đầu lên, đúng là có một cửa hàng bán áo giáp với biển hiệu là một chiếc khiên. Chẳng cần phải xài đến cái chức năng tìm kiếm làm gì nữa…

“Chào mừng quý khách.”

Khi tôi bước vào trong, tôi thấy vô số các loại khiên chắn và áo giáp, giáp tay và mũ trụ, vv… Đằng sau quầy tính tiền là một người nhân viên dễ nhìn với nụ cười thân thiện.

“Xin lỗi, tôi có thể xem mấy món đồ này được chứ?”

“Quý khác cứ tự nhiên. Ngài cứ thoải mái nhấc chúng lên mà quan sát.”

Tôi nghiêng người cúi đầu trước lời mời chào của anh ta rồi quan sát bộ áo giáp cẩn thận. Tôi đã mua một thanh gươm cho nhiệm vụ đầu tiên của hội nhưng thế nào đó lại tảng lời những món đồ bảo hộ. Vì đang ở trong kinh đô hoàng gia lúc này nên nếu được tôi muốn mua con hàng nào ngon ngon một chút.

Nhưng nên làm thế nào đây… Tôi ưu tiên sự cơ động, dù gì thì tôi cũng không nghĩ mình sẽ hợp với một bộ áo giáp sắt. Di chuyển trong một giáp phục như vậy sẽ là cả một vấn đề.

Đã thế thì… nó sẽ phải là một món trang thiết bị hạng nhẹ như là giáp da…

“Xin lỗi, đâu là áo giáp tốt nhất ở đây vậy? À, loại trừ những bộ làm từ kim loại ra.”

“Không tính đến những bộ giáp kim loại sao? Vậy thì bộ giáp này, làm từ Tê giác Đốm, là món tốt nhất rồi.”

“Tê giác Đốm?”

“Như cái tên của nó vậy, đó là một con tê giác với da đốm. Bộ giáp này được làm từ lớp da của nó nên nó khỏe hơn và chắc hơn những bộ áo giáp da thông thường nhiều.”

Tôi thử gõ liên tục vào chiếc áo giáp. Nó đúng là cứng thật.

“Nhưng, cái này vẫn không bằng giáp kim loại à?”

“Cái này thì, ờ… nếu nó không được ma thuật cường hóa thì cũng chỉ thường thôi.”

Ma thuật cường hóa. Nếu tôi nhớ không lầm, đó là việc kết tinh sức mạnh ma thuật trong vũ khí. Những thứ ấy hiếm một cách kinh ngạc, như những món đồ trong phế tích hay bảo vật gia truyền từ những gia đình quý tộc đã suy sụp. Đó là những cách duy nhất để có chúng trong tay.

“Ở đây có giáp cường hóa không?”

“Chúng tôi không bán đâu vì loại đấy rất đắt. Tôi nghĩ cửa hàng bán áo giáp Belkut ở phố đông có bán đấy nhưng chỉ có quý tộc mới giao thương ở đấy thôi.”

Tay chủ hiệu trả lời tôi với khuôn mặt phiền muộn. Nguồn cung ứng cho quý tộc à, ca này khó đây. À mà từ từ đã?

“Liệu chỗ đó có nhận cái này không?”

“Cái gì, vậy….? Cái, cái này là từ nhà Công tước mà!? Phải chăng quý khách có dây mơ rễ má gì với bên đó không!?”

Vẻ mặt của tay chủ hiệu khác hẳn khi tôi đưa ra tấm huy hiệu có được từ Công tước..

“Nếu như vậy, tôi nghĩ là ổn rồi đấy, được gia tộc Công tước đảm bảo cả về địa vị xã hội mà, sẽ chẳng có vấn đề gì đâu’”

Tôi boa anh ta một đồng bạc thay lời tạ lỗi vì làm mất thời gian của hắn rồi té khỏi cửa hiệu, vừa đi về phía Belkut vừa theo dõi bản đồ.

Dù tôi đã ngộ ra từ khi còn ở thủ đô hoàng gia nhưng một lần nữa tôi rất ngạc nhiên vì ở đây không chỉ có tộc người mà còn nhiều loài khác nữa. Họ được gọi là những á nhân và họ mang những đặc điểm rất đa dạng, đặc trưng cho từng tộc, tôi bất ngờ nhất là sự tồn tại của những người thú.

[Edit: Có inu-girl hay neko-girl mặc đồ maid ko? :3] [Edit 2: Đồ cuồng maid :3 ]

Tôi chẳng hề gặp bất kỳ người thú nào ở Rifflet cả, thế nhưng họ lại sống khá nhiều ở nơi đây. Mặc dù tôi gọi họ là người thú, nhưng họ vẫn có cơ thể người và đầu thú chứ không phải cái thể loại ‘Nhân ngưu’.

[Edit 2: Cơ thể người đầu thú… Nhân ngưu có khác quái gì đâu @_@ ]

Tỉ dụ như em người cáo đang tiến về phía tôi kia kìa. Mọi thứ đều y chang con người luôn chỉ trừ cặp tai và cái đuôi thôi. Cái tai mọc từ phía trên đầu có màu giống như mái tóc dài vàng hoe của ẻm với chút màu đen ở trên ngọn, ngược lại với chóp đuôi mọc ra có màu trắng.

Với những cái tai thì vị trí mọc của chúng cũng giống với con người. Tôi chắc chắn Lindsey có nói rằng có thể dùng cách này để phân biệt hai tộc, nhưng tôi chả biết chi tiết thế nào cả.

Ô? Không biết vì sao mà ẻm cáo ấy cứ nhìn quanh quất mãi không thôi kiểu như đang tìm cái gì thì phải. .. có khi nào em ấy đang bị lạc không? Ẻm mang khuôn mặt lo lắng vô cùng. Dù thế, liệu có ai định giúp không vậy? Ðến cả thế giới này cũng vô cảm quá trời…

..Được, tôi sẽ gọi em ấy vậy.

“Um, có gì không ổn à?’”

“Hiya,hiya! Kái zì zậy!”

A, cắn phải lưỡi à. Ẻm mở to mắt và nhìn về phía tôi. Cứ bình tĩnh nào, tôi có phải kẻ xấu đâu cơ chứ… Tôi không hề đáng nghi tẹo nào đúng chứ?… chắc là thế rồi. Không được mất tự tin và hoảng sợ vào lúc này.

“Có vẻ như em gặp phải vấn để gì đó. Có chuyện gì sao?”

“A, um, um em, em bị lạc người thân…”

Bingo đúng như tôi nghĩ luôn.

“Phòng khi em đi lạc, bọn em đã quyết định điểm gặp mặt, nhưng em cũng chẳng biết nó ở đâu cả…”

Cáo-san bắt đầu thấy nản và hạ thấp giọng mình xuống. cả tai và đuôi của em ấy cũng cụp xuống đầy yếu ớt.

“Điểm gặp mặt là nơi nào vậy?”

“Etto…Em chắc đó là một cửa hàng ma thuật có tên Luca desu.”

Cửa hàng ma thuật Luca à. Tôi rút con smartphone ra và tra google map. Bingo, đây rồi. Nó nằm trên đường đến Belkut, thôi được.

“Anh sẽ dẫn em đến cửa hàng ấy. Anh cũng đi về phía ấy mà.”

“Thật ạ!? Cám ơn anh nhìu lém.”

Á, lại cắn phải lưỡi à. Không hiểu sao mà ẻm chẳng thể bình tĩnh được. Tôi nghĩ rằng ẻm còn bé hơn Elsie, chắc tầm 12, 13 thôi chứ chẳng hơn.

Theo như google map, chúng tôi đi xuôi về phía con đường này. Còn tên của ẻm có vẻ là Alma.

“Touya-san đang đi tham quan thủ đô à?”

“Không phải đâu, công tác đấy. Nhưng mọi sự đã xong rồi. Còn em thì sao?”

“Em cũng theo đuôi onee-chan đi làm việc. Em muốn được thấy thủ đô.”

Alma cười vui vẻ, em ấy mang vẻ mặt khiến cho chính em ấy lúc nãy trông ảo ảo.

Một lúc sau khi đang chém gió, tôi trông thấy cửa hàng ma thuật. Và đứng trước cửa hàng ấy chỉ có một chụy người thú. Nàng ta lao đến khi vừa thấy chúng tôi.

“Alma!”

“A, onee-chan!”

Tatataa, Alma chạy đến và nhảy vô ngực của người mà có lẽ là onee-chan của ẻm. Chụy ta cũng ôm em mình thật chặt. Khỏi phải nói, chụy ta cũng là một người cáo nhưng lớn tuổi hơn Alma và trưởng thành hơn. Bầu không khí nghiêm trang khiến tôi cảm nhận rằng chụy ta cứ như một quân nhân vậy.

“Em đột nhiên đi lạc làm chị lo quá.”

“Em xin lỗi.. Nhưng mọi chuyện đều ổn vì đã có Touya-san dẫn em theo đến đây.”

Khi nhận ra tôi ở đó, cô ấy cúi đầu thật thấp.

“Tôi vô cùng biết ơn anh vì đã chăm sóc cho em gái tôi.”

“Không không, đó là một cuộc gặp gỡ thú vị mà.”

Họ rất muốn trả ơn nhưng tôi từ chối khi nói rằng mình còn việc quan trọng phải làm. Chuyện cỏn con này đâu đáng để làm đến mức ấy chứ. Tôi rời chỗ đó ngay khi chào hỏi xong. Alma vẫy tay với tôi không ngớt.

Tôi chào tạm biệt hai người họ. Gần đến Belkut những tòa nhà xung quanh dần dần mang kiểu cách đặc sắc hơn. Chỉ một lát sau tôi nhìn thấy cửa hàng đó.

“Uwaa, cao vãi..”

Cửa hàng được xây bằng gạch rất trang trọng, tôi cảm thấy hơi bị lo lắng. Nói đúng ra, nó như một cửa hàng danh tiếng vậy.

Tôi cảm thấy lạc lõng đúng như dự đoán. Họ cấm khách tham quan ở cổng vào. Ờ thì, không phải kiểu như có một người gác cổng ở đây đâu. Chẳng còn cách nào khác, tôi chẳng ở đây mãi đâu mà. Gì chẳng được, cứ thử vào xem sao.

Khi tôi vừa mở cánh cổng được chế tạo vô cùng xa xỉ, một nữ nhân viên bán hàng trẻ tuổi chào đón tôi ngay tắp lự.

“Irasshaimase! Chào mừng quý khách đến với Belkut. Đây là lần đầu đến đây của quý khách ạ?”

“À vâng đúng là lần đầu ạ.”

“Thế, thế quý khách có thứ gì chứng thực địa vị xã hội của mình hay một lá thư giới thiệu từ ai đó không ạ?”

Hiểu rồi, ra đây là cách mà những khách hàng lần đầu đến bị chối sao. Thì ra họ cần có đơn giới thiệu từ người nào đó à. Tôi rút ra từ trong túi cái huy chương của Công tước và đưa cho chị ta. Onee-san này cũng run lẩy bẩy y như tay chủ hiệu áo giáp lúc trước và cúi đầu thật thấp.

“Đã xác nhận. Cảm ơn quý khách. Và tôi có thể giúp gì cho quý khách ngày hôm nay ạ?”

“Tôi muốn xem mấy bộ giáp được cường hóa của cửa hàng này.”

“Vâng xin mời đi lối này ạ.”

Khi tôi đi theo onee-san và đến góc sau của cửa hàng, có hàng tấn đồ đạc được bày bán, từ những bộ giáp tỏa sáng lộng lẫy đến những vật phẩm nhìn cùi bắp ví dụ như mấy cái găng tay bằng da rẻ bèo.

“Tất cả đều được cường hóa à?”

“Vâng ví dụ như cái Khiên gương được cường hóa với ma thuật phản đòn, hay Găng tay Hercules thì có ma thuật cường hóa sức mạnh vật lý.”

….Chắc chắn rồi, tôi có thể cảm thấy một số năng lượng ma thuật ở đây. Huh, từ khi nào mà tôi đạt đến trình độ cảm nhận được ma lực vậy? Hmm…chắc do lão Thượng đế buff cho rồi.

“Thế, quý khách muốn tìm loại nào ạ?”

“À, không làm từ kim loại… à mà thôi, tôi muốn loại vừa không quá nặng mà lại bền nữa.”

“Để tôi xem chút…Thé, cái giáp da này thì sao ạ? Nó được cường hóa với khả năng chịu chém, chịu lửa và chống sét.”

Ừm..Nó không tệ đâu nhưng…cái kiểu dáng..tôi nghĩ cái phần kim tuyến dính kèm trông hơi khoe mẽ. Và cả con rồng thêu phia sau nữa, nói thật nhìn ngại quá.

Đột nhiên tôi thấy một tấm áo choàng trắng treo ở một góc của cửa hàng. Một tấm áo choàng dài với lông thú ở cổ và cánh tay.

“Cái này thì sao?”

“Cái này được cường hóa chống đâm chém, cách nhiệt và cách hàn cũng như chống lại vũ khí tù. Thêm nữa, nó cũng được cường hóa kháng ma thuật cấp cao, nhưng nó có tí chút vấn đề.”

“Đó là?”

“Hiệu ứng kháng ma pháp chỉ áp dụng cho thuộc tính của người mặc. Còn ngược lại lượng sát thương không kháng được sẽ tăng gấp đôi.”

Nghĩa là, nếu kẻ đó mang hỏa thuộc tính, hắn sẽ nhận hỏa kháng max trâu bò. Còn nếu hắn không có phong thuộc tính, hắn không những sẽ không kháng được lôi tính mà còn nhận sát thương gấp bội.

(TLN Eng: Có vẻ như chấn thuộc tính nằm cùng nhánh phong thuộc tính..éo hiểu sao.)

(Edit: Chú đừng lo, Nhựt Bổn mà. Hai quả nuke có thể làm được vô số điều kì diệu…)

Thế là khá giống một con dao hai lưỡi. Ví dụ, nó sẽ cực kỳ thuận lợi nếu kẻ thù là một con quái chỉ mang hỏa thuộc tính, nhưng mối nguy sẽ rất lớn nếu hắn có đa thuộc tính.

Dù sao thì tôi vẫn éo có vấn đề gì cả, đường đường là thằng mang tất cả các thuộc tính cơ mà.

“Tôi mặc thử nhá.”

“Xin quý khách cứ tự nhiên.”

Tôi cầm lấy nó, không quên kiểm tra cảm giác bằng tay, và mặc thử nó vào. Yep, kích cỡ vừa như trái dừa. Tôi thử nhúc nhích một tẹo nhưng nó chẳng cản trở chuyển động tí nào, cũng không hề thấy thiếu thoải mái. Ca thích rồi đấy.

“Cái này bao nhiêu tiền vậy?”

“Nó cũng tương đối rẻ khoảng tám đồng vàng.”

Thế là cỡ 800,000 yên. Thế mà rẻ? Đắt lòi mắt ấy chứ. Nhưng thế cũng đáng nếu cân nhắc tác dụng của nó. Cảm giác về chuyện tiền nong của tôi dị dị thế éo nào ấy.

“Thế thì cái này vậy, tiền đây ạ.”

“Một đồng vàng trắng phải không ạ? Xin vui lòng chờ một lát.”

Onee-san ấy quay lại quầy và trở ra với hai đồng vàng trên cái khay bạc. Tôi nhận lấy, nhét vào ví rồi hướng về phía lối ra khỏi cửa hàng.

“Cám ơn quý khách. Chúng tôi rất hân hạnh được gặp lại quý khách lần sau.”

Trong khi onee-san cúi đầu tiễn tôi, tôi rời khỏi Belkut. Tôi đã có thể có được một bộ giáp xịn mặc dù giá thì hơi bị chát…

Bạn đang đọc Isekai Wa Smartphone To Tomo Ni của Fuyubaru Batora
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 29

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.