Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khởi đầu mới

Tiểu thuyết gốc · 1267 chữ

Chap 2: Khởi đầu mới

Răng của Phi đánh lập cập cú tát đó quả là có lực thì hắn bắt đầu Lục lại cái đống kí ức kì lạ kia thì mới biết người phụ nữ này là Vân Thi Nhã mẹ của Đặng Minh Phi.

“Dạ, mẹ!” – Hắn nhíu mày nói gượng

“Vẫn nhớ à, vậy là không sao rồi! Mẹ chỉ đánh để kiểm tra thôi, cho mẹ xin lỗi!” – Nhã phu nhân thở phào nhẹ nhõm mặt cũng dãn dần ra, nhưng mặt Phi lại đần thối ra.

Nhã phu nhân ngồi xuống giường cạnh Phi rồi đưa hắn chén canh, cầm lấy chén canh gà mà ăn lấy ăn để cũng phải thôi 3 ngày bất tỉnh bao tử biểu tình từ lúc mới tỉnh dậy giờ mới được ăn. Nhìn hắn ăn như thằng chết đói mà Nhã phu nhân bật cười, Phi nhìn thoáng qua thì trong lòng cảm thấy bình yên đến lạ thường, thấy hắn ăn bắt đầu chậm lại thì lúc này Nhã phu nhân nói:

“Con thấy Kiều Như cô nương nhà bác Khôi thế nào?”

“Con nhớ là em ấy khá tốt bụng, mà tự nhiên hỏi con chi vậy mẹ? – Phi đáp.

Hắn vừa ăn vừa lục lại kí ức rằng Kiều Như 15 tuổi thua hắn 2 tuổi, vì nhà hắn có làm ăn qua lại với nhà bác Khôi lên có biết.

“Mẹ tính hỏi cưới em ấy cho con, mà chưa biết con có thích không?” – Nhã phu nhân nói tiếp.

Hắn ngưng ăn đơ người một lát rồi đáp: “Thật sự thì em ấy rất tốt nhưng mà hiện tại con chưa muốn lập gia đình sớm đâu.”

“Nhưng mẹ lo lắm sợ con lại không kiềm chế được.” - Nhã phu nhân lo lắng nói

“Không phải lo đâu mẹ, mà kiềm chế cái gì thế?” – Phi vừa húp canh vừa đáp.

“Cách đây 3 ngày, mẹ nghe mọi người nói rằng con đuổi theo con chó cái đòi xxx nó không thành mà lăn ra giữa trấn bất tỉnh rồi được người ta đem về đây” – Nhã phu nhân kể lại với mặt chán nản.

(Phụttttttt) Phi vừa mới uống một ngụp canh mà vừa nghe dứt câu phun hết ra ngoài, thế là hắn nghĩ lại nãy vào đây mà mẹ đề phòng hắn như thằng biến thái chắc cũng từ cái vụ đó mà ra, cũng phải một thằng mặc mỗi cái quần đùi dí con chó chạy khắp trấn đòi thông thì hắn cũng công nhận là biến thái có qua đào tạo mẹ rồi. Thấy mẹ vẫn chờ câu trả lời hắn mới trấn an:

“Không phải mẹ ạ, bữa con tính tắm biển thì con chó nó tha mấy chiếc dép của con nên con vừa đuổi theo vừa chửi nó thế thôi chứ không có gì đâu.”

Đến đây Nhã phu nhân mới thở phào nhẹ nhõm vì con mình không sao, sau đó hai người nói chuyện thêm một lúc rồi phu nhân dặn hắn nghỉ ngơi cho sớm rồi bước ra khỏi phòng mà về phòng mình, hắn cũng đứng lên tiễn mẹ hắn ra cửa.

Lúc này Phi nằm ngửa ra tay vắn ra sau đầu , chân này gác lên chân kia rồi suy nghĩ về tình hình mình lúc này. Khi nãy nhìn ra ngoài thì thấy bên ngoài thấy rất khác biệt, một lối kiến trúc nhìn khá là cổ kính bầu trời mang một màu xanh pha màu tím có vài ngôi sao sáng nhấp nháy mặc dù mới giờ chiều, phóng tầm mắt ra xa thì thấy một ngọn núi lâu lâu lại có một vài ngôi sao băng bay qua đỉnh kết hợp với bầu trời kì lạ tạo ra khung cảnh huyền ảo đến lạ thường. Nhìn những cảnh tưởng ấy, hắn bắt đầu lẩm bẩm:

“Vãi thật, không lẽ quả chơi ngu lần trước ở học viện làm mình bị đẩy đến đây sao? Vô lí đến thế là cùng!!!”

Trở lại mấy ngày trước khi hắn xuất hiện tại dị giới này, cũng cùng một tên là Đặng Minh Phi nhưng hắn 21 tuổi một trong những sinh viên xuất sắc của học viện kĩ thuật quân sự quốc gia, cha mẹ của hắn đã hi sinh trong một nhiệm vụ của quốc gia nên hắn nhận được bảo trợ của chính phủ. Trong một lần mở cuộc triễn lãm về kĩ thuật quân sự tại học viện được tổ chức 4 năm một lần, hắn vô cùng háo hứng vì tại đây các công nghệ tối tân nhất của quốc gia được trưng bày và chạy thử. Hôm đó vừa hoàn thành xong tiết học hắn phi thẳng tới triển lãm, tại đây tập hợp rất nhiều người từ chuyên gia hàng đầu cho tới những sinh viên của học viện, hắn dạo quanh một vòng lớn và dừng lại tại một cỗ máy được lồng kính cỡ dày và hắn biết rõ ràng là kính chống đạn. “Máy gia tốc hạt” đó là nhãn tên của chiếc máy mà hắn đang xem, trừ máy này thì tất cả đồ công nghệ khác đều được mở và chạy thử, tại vì chạy thử máy này cực kì nguy hiểm nên mới bị đóng kính ko cho tiếp xúc tới nữa chứ huống chi chạy. Tối hôm đó Phi nằm trên giường tại kí túc xá không ngừng nghĩ về cái máy gia tốc hạt, hắn cứ trằn trọc mãi:

“Chọn lý trí hay con tim đây? Hm...”

“Kệ, tới đâu thì tới.” – Phi hạ quyết tâm bước ra ngoài

Gần 2 giờ sáng, tại khu triển lãm tối như đêm 30 một bóng hình thanh niên đang lọ mọ cắt tấm kính, cái gã thanh niên đó không ai khác ngoài Phi sau một hồi cắt kính thành công hắn bỏ đồ cắt vào lại balo xách vào bên trong. Nhìn cỗ máy một hồi, người hắn bắt đầu háo hức sau đó bật công tắc khởi động và thầm nghĩ chỉ là cảnh báo nguy hiểm thôi chứ không phải là cảnh báo chết người nên không lo. Sau một hồi cái máy rú lên như muốn hút tất cả mọi thứ lúc này hắn mới hốt hoảng tìm chỗ cắt khi nãy để thoát ra nhưng khổ lỗi lực hút chiếc máy mạnh đế nỗi như muốn cuốn lấy người hắn vào trong, mà cái lỗ đó lại là nơi không khí được hút từ ngoài ngược vào trong khiến khả năng thoát ra được càng thêm khó. Bám vào cây cột gần đó được một lúc, Phi đuối dần rồi mất dần ý thức hắn không nhớ thêm được chi tiết nào lúc đó nữa và khi tỉnh dậy thì hắn đã ở đây thân hình hắn trở thành một thằng nhóc 16 tuổi.

Tới đây thì Phi cũng hình dung được tình trạng mình bây giờ rằng mình đã xuyên không, cha mẹ hắn ở thế giới cũ cũng không còn vốn là một người vô tư nên Phi chấp nhận cái sự thật rất nhanh tại vì hắn hiểu rằng giờ mà căng thẳng lên thì cũng không giải quyết được gì, thôi thì xem như là một kì nghỉ dài hiếm hoi mà hắn bỗng nhiên nhận được đi.

“Oáp... Chắc đi ngủ vậy, mai ra trấn đi một vòng xem sao.” – Hắn tự nhủ

Một lúc sau hắn lăn ra ngủ ngon lành cành đào.

Bạn đang đọc Huyết Thập sáng tác bởi ĐệNhịQuốcSư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ĐệNhịQuốcSư
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.