Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đánh Cược Với Kiếm Tiên

Phiên bản Dịch · 2985 chữ

“Không gọi lão đại của Tiêu Môn các ngươi ra, chỉ bằng vào từng này người, ta sẽ cho các ngươi diệt môn”.

Vũ Thiên thanh âm hùng hồn vang lên làm môn sinh Tiêu Môn một phen chấn động. Diệt môn ý vị như thế nào, là đem hết thảy trên dưới Tiêu Môn đánh cho một trận, sau đó đập nát bảng hiệu, khai trừ Tiêu Môn khỏi danh sách đăng ký bang hội của học viện. Vũ Thiên lời này nói ra là có ý đem Tiêu Môn gạt bỏ, hắn thực sự có thực lực này ?

Vân Tiểu Thanh đứng phía sau nhìn Vũ Thiên khẽ nhếch mép cười đắc ý. Nàng làm sao không biết Vũ Thiên thủ đoạn này. Cơ bản lão đạo Tiêu Môn là Tiêu Lãnh Phong không thể tùy tiện rời khỏi Chủ Lực phân khu, mặc dù có đi ra được hắn cũng không có cách nào can thiệp vội Tam ban nội vụ. Bởi vì một khi tiến vào Chủ Lực phân khu, ngươi chính là một thành viên trụ cột của học viện, không thể cứ thế mà quản sự việc bang hội như cũ được.

Bất quá Tiêu Môn không phải không còn mãnh tướng. Ba vị đại ca Tiêu Môn là Đao Cuồng, Kiếm Tiên và Bá Thương, người nào thực lực cũng mạnh mẽ. Vũ Thiên một mình cân hết bọn họ ?

Không khí đột nhiên trở nên nặng nề sau câu nói của Vũ Thiên, hai bên môn sinh tay cầm chặt vũ khí, chỉ cần lãnh đạo hai bên ra lệnh, lập tức có một tràng quần chiến. Ngay lúc này, bên phía Tiêu Môn có thanh âm vang lên.

“Khá khen cho tiểu tử nhà ngươi, mới mấy ngày không gặp mà mạnh miệng như vậy, lần này để Kiếm Tiên ta xem thử, ngươi làm cách gì diệt Tiêu Môn chúng ta”

Bạch y nam tử từ phía sau đạp một cước bay lên không sau đó thuận thế lộn một vòng rồi đáp xuống trước mặt Vũ Thiên. Người này còn ai khác ngoài Kiếm Tiên lần trước tới trước cửa ký túc xá hăm dọa hắn. Vũ Thiên nét mặt thản nhiên, hắn hừ lạnh nói.

“Lần trước xuất hiện muốn dẹp Thiên Phủ của ta, lần này lại tới, là khi dễ ta không dám đập ngươi một trận a. Ngươi có giỏi thì cùng ta chiến một trận trên lôi đài”.

“Ngươi nói cái gì ?”

“Dám nói với Kiếm Tiên đại ca như vậy, rõ là chán sống”

Môn sinh Tiêu Môn bên dưới lớn tiếng chửi. Kiếm Tiên nghe vậy chỉ khẽ mỉm cười đưa tay lên ra hiệu môn sinh im lặng, hắn đi thẳng tới ngay trước mặt Vũ Thiên, hai mắt đầy sát khí, cười nói.

“Được ! Ngay bây giờ, chúng ta lên lôi đài chiến một trận. Nếu ta thắng, Thiên Phủ của ngươi cũng không cần dẹp, chỉ cần đáp ứng yêu cầu của Tiêu Môn ta ban nãy. Nhưng nếu ngươi thắng …”

Nói tới đây Kiếm Tiên làm cái vẻ mặt chuyện này không thể xảy ra.

Vũ Thiên hai mắt nghiêm nghị nói.

“Nếu ta thắng, ngươi cũng không cần đóng cửa Tiêu Môn, chỉ cần ngay lập tức xuất ra tám ngàn Hỏa Đan bồi thường tinh thân, đồng thời cam kết không quấy phá Thiên Phủ trong nữa năm. Nếu ta thua, yêu cầu lúc nãy của ngươi ta đáp ứng, không những thế còn trả lại toàn bộ đối tác cho các ngươi”.

Kiếm Tiên nghe vậy, ánh mắt lộ vẻ ngạc nhiên. Bất giác hắn ngẩng mặt lên trời cười lớn.

“Có chí khí. Được ! Ta đồng ý, nhất ngôn cửu đỉnh, mọi người ở đây làm chứng”.

“Nhất ngôn cửu đỉnh” Vũ Thiên đáp.

Tà Hỏa ở phía sau thấy vậy, hắn hướng Lãnh Tuyệt kế bên nói nhỏ.

“Vũ Thiên hắn tại sao chấp nhận đánh cược, Kiếm Tiên thực lực không tầm thường, có phần mạnh hơn Chấn Vương, Chấn Hoàng a. Không bằng bây giờ hai chúng ta phủ đầu đem Tiêu Môn bọn này đánh phế tại chỗ, như vậy chắc ăn hơn”.

Lãnh Tuyệt nghe vậy khẽ lắc đầu nói.

“Bây giờ hai bên giáp công nhau, chỉ sợ thiệt hại nghiên về Thiên Phủ, đây vốn là địa bàn của chúng ta a. Với lại ngươi có chắc chắn viện thủ của Tiêu Môn không ở gần đây không, ngoài Kiếm Tiên còn hai tên thực lực tương đương. Phương Liễu hiện tại không ở đây, chúng ta quần chiến, hại nhiều hơn lợi”.

Vân Tiểu Thanh bên cạnh gật đầu nói.

“Hắn nói rất đúng, Vũ Thiên chắc chắn cũng suy nghĩ như thế, lấy thân phận tân sinh khiên chiến một tên năm ba học viên, nếu Kiếm Tiên không dám ứng chiến, mặt mũi mất sạch. Với lại Vũ Thiên hắn trước giờ không làm việc gì chưa nắm chắc. Ta nghĩ hắn tự có kế hoạch”.

Tà Hỏa nghe vậy miễn cưỡng gật đầu. Mặc dù hắn đối với Vũ Thiên vô cùng tự tin nhưng đối thủ cũng không phải tầm thường. Nếu Tiêu Môn tham gia khảo sát tinh anh, làm gì còn chỗ cho tân sinh đắc ý.

“Ba giờ chiều nay có mặt tại lôi đài, phí thuê sân người thua chịu, ngươi mà không tới, ta kéo qua san bằng Thiên Phủ, mặc kệ học viện có truy cứu”

Kiến Tiên đối với thái độ dửng dưng của Vũ Thiên cực kỳ nóng máu. Hắn hăm dọa một câu nữa rồi kéo người bỏ đi.

Ngay khi Tiêu Môn đi mất, mọi người tiến lại gần hắn, nhưng đang chờ đợi hắn thu xếp. Bất quá Vũ Thiên chỉ mỉm cười với môn sinh Thiên Phủ nói.

“Mọi người trở lại sinh hoạt như bình thường, chiều nay ai rảnh cứ ghé lôi đài cỗ vũ cho ta a”

]

Môn sinh Thiên Phủ gật đầu răm rắp sau đó kéo nhau trở về làm việc. Ai ai cũng một bụng đầy tâm trạng, rõ ràng đối với thực lực Vũ Thiên không tự tin lắm. Vân Tiểu Thanh cũng một mặt lo lắng đi tới bên cạnh nói.

“Chuyện này chưa thấy ngươi bàn trước đã vội ra quyết định a Hồn Đường chủ”.

“Ách … A ta xin lỗi, vì tình thế cấp bách, nên không có nói qua” Vũ Thiên cười cười nói.

Thiên Phủ chia Tứ đường, mỗi đường chủ đều có quyền đưa ý kiến và sẽ được mọi người xét duyệt thông qua. Vũ Thiên vừa nãy cũng không có bàn qua lập tức quyết định. Bất quá đối với việc này rõ ràng mọi người chỉ trêu hắn mà thôi.

“Tiểu Thiên, ba người bọn ta đã có bàn qua một chuyện” Lãnh Tuyệt nói.

“Chuyện gì ?”

Tà Hỏa cười nói “Nếu ngươi có thể đem Kiếm Tiên kia đánh cho lên bờ xuống ruộng, Thiên Phủ phủ chủ liền giao cho ngươi a”.

Nghe đồng bạn nói vậy, Vũ Thiên một mặt kinh ngạc lắp bắp nói.

“Như vậy sao có thể được, không phải quyết định Tứ đường cùng nhau quản lý a, ta làm sao làm phủ chủ, lại còn việc quản lý ta không nắm rõ”

Vân Tiểu Thanh đột nhiên bụm miệng cười, nàng nhìn hắn một cái nói.

“Ngươi đúng là đồ ngốc, phủ chủ chỉ coi như một cái chức danh thôi, giống như lão đại của Tiêu Môn đó. Mọi việc quản lý vẫn như cũ, bọn ta sẽ hỗ trợ cho ngươi. Việc duy nhất của ngươi là chăm lo Hồn Đường và đề thăng thực lực. Sau này Phương Liễu đi rồi, Thiên Phủ có tồn tại lâu dài hay không, đều nhờ vào ngươi hết thảy”.

Vũ Thiên thấy ba tên này người tung người hứng cứ như dắt hắn vào tròng, cái gì mà vừa chăm lo Hồn Đường còn phải làm Hộ phủ chi nhân a. Rõ ràng là đùn đẩy cho ta hết mà.

Thở dài một cái ngao ngán, hắn gật đầu đáp ứng.

“Được rồi, ta đồng ý. Không nói với các ngươi nữa, đến chiều còn vài tiếng, ta muốn đi tìm Trường Bạch lão sư một chút”.

Vũ Thiên trong nội tâm có nắm chắc trong trận chiến với Kiếm Tiên hay không ? Thật sự hắn không có nắm chắc. Mặc dù rèn đúc Thiên Huyết Kiếm phi thường thuận lợi, nhưng bản thân vẫn chưa từng sử dụng kiếm một cách có bài bản. Chẳng may ra trận không giúp ích được mà còn bị hại ngược lại, chẳng phải thua rất khó coi hay sao a.

Lại còn điều kiện đánh cược nữa, hắn thua trận, Thiên Phủ lập tức rơi vào tình cảnh như ngọn nến trước gió, tùy Tiêu Môn định đoạt. Lúc này hắn lập tức tới gặp lão sư, hy vọng hắn có thể chỉ điểm một chút. Dù sao Trường Bạch tu luyện công pháp, rõ ràng là Kiếm hệ công pháp a.

Ký túc xá lão sư, thư phòng Trường Bạch.

“Cộc Cộc … lão sư ngài có trong phòng ?” Vũ Thiên gõ cửa phòng đồng thời lên tiếng hỏi.

Bên trong không có câu trả lời, lặp lại thêm hai lần nữa vẫn như cũ, hắn thở dài định quay lưng bỏ đi thì bất ngờ cánh cửa phòng đột nhiên mở ra. Bên trong phòng một cỗ khí tức băng lãnh tản ra bên ngoài.

“Là khí tức lão sư, bất quá sao hắn không đóng cửa” Vũ Thiên đi vào trong. Trong phòng lúc này vẫn như cũ ngăn nắp, khắp phòng có một mùi hương dễ chịu khiến tâm tình thư thái. Trường Bạch lão sư sinh hoạt rất sạch sẽ. Đúng là soái ca a.

Vũ Thiên dáo dác nhìn xung quanh, không thấy thân ảnh quen thuộc của Trường Bạch đâu, hắn bất giác hơi khó hiểu. Trong lúc chuẩn bị lần nữa rời đi, thì có một thanh âm già nua rơi xuống.

“Chàng trai, ngươi gọi là Vũ Thiên, là đệ tử của Trường Bạch ?”

“A” Vũ Thiên thất kinh lập tức thận trọng, Huyết Lực chảy xuôi trong kinh mạch, huyết vụ tràn ngập ra bên ngoài. Người này thực lực tuyệt không đơn giản. Có thể ẩn nấp như vậy khiến Vũ Thiên không nhận ra, chắc chắn là một đại cao thủ. Bất quá Vũ Thiên cũng không có manh động, chỉ khẽ nói.

“Đúng vậy, xin hỏi tiền bối làm sao ở trong thư phòng lão sư của ta ?”

Mặc dù biết thực lực Trường Bạch không dễ dàng bị đánh bại, nhưng hắn vẫn lo lắng lên tiếng hỏi. Thanh âm kia cũng không có trả lời hắn, chỉ thấy tại giữa một ngưng tụ một đạo thân ảnh mặt đạo bào màu xám tro, gương mặt hốc hác, mái tóc bạc phơ dài qua vai. Tuy nhiên thân hình hắn lại cực kỳ tráng kiện, nước da hồng hào .

“Thu hồi huyết sắc lại, sử dụng Kim sắc lực lượng cho ta xem”

Bạch phát lão giả đột nhiên lên tiếng.

Vũ Thiên nghe vậy lập tức chấn động, hai mắt có một vệt huyết quang lóe lên. Lão biết được bí mật của ta, chắc chắn lão đã bắt Trường Bạch sau đó cưỡng ép thu được thông tin này. Ngay lập tức Vũ Thiên khí thế trong nháy mắt bức ra, chấn văng mọi vật dụng bên trong phòng. Bạch phát lão giả đối với kình lực này vẫn bình chân như vại, phản phất thấy đạo bào trên người hắn còn không có đung đưa.

Đệ ngũ kim sắc chiến văn lập tức xuất hiện trên cổ tay, Vũ Thiên linh hồn lực cũng đồng dạng thả ra sau đó cùng với huyết sắc ngưng tụ tại bàn tay phải. Tam Sắc Cự Thủ ngay lập tức hiện thế, đối với bạch phát lão giả thần thông quảng đại này, hắn không dám có chút khinh thường, lập tức sử dụng một chiêu cường hãn nhất hiện tại.

Bạch phát lão giả thấy Vũ Thiên thôi động công lực, ánh mắt cũng khẽ ngạc nhiên, bất quá hắn chỉ đưa một ngón tay lên phía trước, khẽ nói.

“Được rồi, đánh vào đi, nếu có thể làm ngón tay ta nhúc nhích, ta lập tức rời khỏi”.

Vũ Thiên nghe vậy sắc mặt thập phần ngưng trọng, ngay sau đó hữu chưởng vung ra, Tam Sắc Cự Thủ như bạo vũ quét tới, hướng bạch phát lão giả mà phủ xuống. Đồ đạc trong phòng trong nháy mắt biến thành vô số mảnh vụn, dưới áp lực của một chưởng này, hoàn toàn biến thành bột phấn mà bay đi.

“ẦM ——”

Tam Sắc Cự Thủ vỗ xuống, trúng thẳng vào mục tiêu đang bất động. Bất quá sau một tiếng nổ vang, bạch phát lão giả vẫn đứng im như cũ, hoàn toàn không có một chút tổn thương nào. Hắn hừ lạnh một cái, ngón tay khẽ búng, Tam Sắc Cự Thủ nhưng một viên pháo hoa nổ tan thành vô số điểm sáng, sau đó hoàn toàn tan ra trong không khí.

Vũ Thiên nội tâm thập phần khiếp sợ, hắn lui lại phía sau một chút, từ trên lưng rút ra thanh Thiên Huyết Kiếm, vừa chạm đất Kiếm quang lập tức bay ra tàn sát bừa bãi xung quanh, mơ hồ trong đó có một tia nhàn nhạt Kim sắc lực lượng khí tức.

Bạch pháp lão giả thấy một kiếm này, đồng thời cảm nhận được loại kia khí tức hắn liền cười, trong đáy mắt không giấu được vẻ kinh hỷ. Lần này bàn tay lại giương ra, nắm ngón tay xòe rộng, gật đầu nói.

“Lấy một kiếm đó đánh vào lão phu, chỉ cần làm đạo bào ta nhúc nhích, ta sẽ tha mạng cho ngươi”.

Vũ Thiên đối với vị bí ẩn lão giả này cực kì kinh sợ, bất quá lão biết được Kim sắc lực lượng bí mật, lại không thấy Trường Bạch lão sư, trong nhất thời tâm trí hắn rối bời không thể bình tĩnh phân tích.

Thiên Huyết Kiếm trong nháy mắt tỏa ra một tầng óng ánh kim sắc, bao phủ lấy toàn bộ cự kiếm. Khí tức cường đại hơn lúc nãy rất nhiều, ngay lập tức Kiếm quang bắn ra, thẳng hướng bàn tay bạch phát lão giả mà điên cuồng chém tới.

KENG ! KENG ! KENG !

Liên tiếp ba thanh âm vang lên, Kiếm quang chém liên tục ba lần vào bạch phát lão giả, chỉ thấy hắn khẽ nhíu mày, ngay lúc nhát chém thứ tư vang lên, trong không khí một trận khó thở từ trong huyết mạch lão đột nhiên dâng trào. Tiếp xúc Kiếm quang về sau, bạch phát lão giả lần đầu tiên sắc mặt khẽ biến.

Hắn cảm nhận được trong Kiếm quang này song song tồn tại hai loại lực lượng, Công lực và Linh hồn lực. Hai loại lực lượng này không bài xích lẫn nhau, mà chúng còn chung sống hòa thuận, tạo thành một màu Kim sắc óng ánh bên ngoài. Ngay khi Kim sắc lực lượng chạm vào bàn tay của hắn. Bạch phát lão giả lập tức cảm nhận được một chút nguy cơ, không phải đến từ Vũ Thiên và nó đến từ bên trong cơ thể của lão.

“ẦM ——”

Bạch phát lão giả lần đầu tiên thôi động công lực, lại một tầng ôn hòa Kim sắc trong người lão dâng ra, trong nháy mắt trung hòa Kim sắc của Vũ Thiên đang cố gắng bám vào. Vũ Thiên chứng kiến một màn này, hắn bất đắc dĩ chôn chân tại chỗ, không có tiếp tục tấn công, bởi vì màn này quả thực kinh diễm tuyệt sắc.

Hai đạo Kim sắc như đôi nam nữ lâu ngày không gặp, vừa tiếp xúc lập tức quấn lấy nhau, sau đó dần dần hòa thành một thể thống nhất, ánh sáng phát ra càng thêm chói lòa, một giây sau, Kim sắc lại chui vào cơ thể Bạch phát lão giả mất tích.

Đúng lúc này, bạch phát lão giả ngẩng mặt lên trời, cười thành tiếng, vang vọng cả không gian.

“Ha-Ha-Ha thật không ngời vào phút cuối tuổi già, lại có thể lần nữa tiếp xúc với Kim sắc lực lượng của Pháp Thần viện trưởng, trời cao không phụ lão phu Ha-Ha-Ha”.

Vũ Thiên nghe vậy, tâm tình một trận khó hiểu không biết hỏi ai, nhất thời gương mặt ngốc trệ mà biểu hiện ra. Bạch phát lão giả thấy vậy, nét mặt vô cùng ôn hòa nhìn về phía Vũ Thiên nói.

“Tiểu hài tử đừng sợ, ta không phải người xấu a”.

Sau đó hắn hướng một bên phòng, khẽ phất tay. Ngay lập tức một đạo thân ảnh quen thuộc xuất hiện, là Trường Bạch lão sư. Thấy lão sư, Vũ Thiên vội vàng chạy tới bên cạnh, nói.

“Lão sư , ngài không sao chứ ? Ta còn tưởng ngài bị người ta bắt cóc rồi”.

Trường Bạch khóe miệng khẽ co giật, sau đó liếc nhìn một vòng thư phòng. Lúc này thư phòng ngăn nắp, sạch sẽ và vô cùng yêu quí của hắn chẳng khác gì bãi chiến trường, vật dụng ngổn ngang, cả nhà xí cũng bị chấn nát. Thở dài một cái, hắn nhìn bạch phát lão giả nói.

“Vũ Thiên, còn không ra mắt sư tổ. Ngài là sư phụ của ta, Trần Nguyên Thần, là đương kim viện trưởng của Hỏa Thần học viện”.

Bạn đang đọc Huyết Thần Chiến Ma Vực của Hiur
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MãnhThiên
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.