Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chịu Đựng Một Phút

Phiên bản Dịch · 2202 chữ

Cửu Thiên Tu Luyện Tháp, Chín tầng nổi.

Chín tầng nổi có tổng cộng 300 gian phòng. Nhân Ban những ngày này đều ra sức tu luyện không ngừng nghỉ. Tuy nhiên sức chịu đựng mỗi người mỗi khác. Một số học viên tinh thần yếu nhược chỉ tu luyện tới ngày thứ năm đã không tới nữa mà tự mình tu luyện tại phòng hoặc làm các việc khác.

Mặc dù Vũ Thiên đã đứng ra khích lệ nhưng tình trạng bọn họ quả thực không ổn, linh khí trong này vô cùng nồng đậm, nếu như căn cơ không vững, không cách nào tiêu hóa nhanh chóng được, cần phải có thời gian.

Đến hôm nay ngày thứ mười, chỉ còn lại bốn căn phòng của Nhân Ban vẫn thường xuyên sử dụng.

“Hừm..?” Một tiếng động đánh thức vị lão sư canh tháp.

Từ căn phòng cuối cùng truyền ra một mảnh huyết vụ nồng đậm lúc ẩn lúc hiện. Vũ Thiên có vẻ muốn đột phá Nhị Giai Sơ Cấp Cảnh rồi.

Trong phòng, hắn hai mắt nhắm chặt ngồi khoanh chân, hai tay đặt trên đùi. Thăng Giai trong Sơ Cấp Cảnh chủ yếu là sự tăng cường về thể chất, chỉ cần nới rộng kinh mạch để linh khí thuận lợi di chuyển nhiều hơn.

“BANG”

Vũ Thiên hai mắt mở ra. Thành công rồi. Không khó khăn như lần đột phá lên Sơ Cấp Cảnh. Lần đó Vũ Thiên trong trạng thái bị thương, lại bị ngoại vật dẫn dụ công lực, nếu không phải hắn tinh thần kiên định đã sớm tẩu hỏa nhập ma. Thuận lợi đột phá nhưng đau đớn vô cùng.

Lần này nhẹ nhàng hơn rất nhiều, Vũ Thiên vốn dĩ có thể đột phá trong một hai ngày tu luyện trong tháp, nhưng hắn lại có suy nghĩ khác. Tranh thủ lợi dụng mật độ linh khí dày đặc, hấp thu thật nhiều vào để tạo thành một lớp bình phong che chắn cho kinh mạch, giảm đi sự đau đớn khi đột phá.

Sau đó từ từ tiêu hóa phần linh khí này đi. Lúc hắn ra khỏi tháp trời cũng đã tối. Vũ Thiên hội ngộ với mọi người tại đài phun nước gần ký túc xá.

Tà Hỏa cũng thành công tiến vào Sơ Cấp Cảnh Nhị Giai hai ngày trước. Lãnh Tuyệt và Vân Tiểu Thanh vẫn chưa có đột phá lên Tam Giai nhưng 10 ngày tu luyện mang lại cho họ vô số lợi ích.

“Chúc mừng ngươi” Lãnh Tuyệt lên tiếng, 10 ngày cùng nhau tu luyện, hảo cảm của mọi người tăng lên đáng kể.

Lại nói đến Trường Bạch lão sư gương mặt không tỏ vẻ gì làm vui mừng, trái lại hắn nói một thoáng qua về tình hình thực lực các lớp năm sau của Nhân Ban.

Yếu nhất đã đạt cảnh giới Sơ Cấp Cảnh Tam Giai, còn mạnh nhất, cũng đạt tới Thất Giai cấp độ.

Thời gian đến Ban Chiến còn chưa tới một năm. Sau một lần đắn đo suy nghĩ, cuối cùng Vũ Thiên đã ra một kiến nghị.

Vũ Thiên dưới thân phận lớp trưởng, đã chọn thêm ba người cùng với hắn hướng Trường Bạch lão sư. Hắn nói đây là bốn người sẽ giành được vị trí Tinh anh của Nhân Ban tham gia Ban Chiến.

Ba người này không ai khác chính là Tà Hỏa, Vân Tiểu Thanh và Lãnh Tuyệt.

Trường Bạch đối với hành động này của Vũ Thiên cực kỳ tán thưởng. Mặc dù hắn thân là lớp trưởng, nhưng đối với nhiệm vụ Trường Bạch đề ra, không thể thực hiện theo cách bình thường.

Hắn muốn Trường Bạch lão sư, trực tiếp huấn luyện riêng cho bốn người bọn hắn. Còn những thành viên khác trong lớp khẳng định năm nay không được, họ chỉ có thể cố gắng sang năm mà thôi.

Ngoài giờ học trên lớp, bốn người Vũ Thiên đều được Trường Bạch huấn luyện thêm về phần thực chiến.

“Các ngươi lên cùng một lúc luôn đi” Trường Bạch hờ hững nói.

Bốn người khẽ gật đầu, sau đó lập tức triển khai đội hình.

Vũ Thiên đứng đầu, Lãnh Tuyệt và Tiểu Thanh phân biệt đứng hai bên, cuối cùng là Tà Hỏa.

“Ta sẽ áp chế công lực xuống Sơ Cấp Cảnh Nhị Giai đỉnh phong, nhưng vẫn sử dụng đầy đủ kỹ năng của ta” Trường Bạch nói.

“Chỉ cần đánh thắng ngài là được, đúng không lão sư” Lãnh Tuyệt nói.

Ánh mắt Trường Bạch trở nên âm u “Không, chỉ cần các ngươi chịu đựng một phút mà thôi”.

Chịu đựng một phút, một đấu bốn đồng cấp, lão sư thực sự có sự tự tin này ? Nếu lời nói này phát ra từ kẻ khác thì mọi người sẽ cho rằng hắn bị điên, nhưng đây là Trường Bạch lão sư thì lại là chuyện khác.

Huyền thoại về hắn, bốn người Vũ Thiên đã được nghe qua.

Vũ Thiên là người xông tới trước, nắm đấm giơ ra oanh thẳng vào Trường Bạch. Cùng lúc này, Lãnh Tuyệt cũng động, tay trái kết ấn, một tầng băng phong xuất hiện, phản phất không khí như đông đặc lại, bắn thẳng tới Trường Bạch. Mục tiêu Lãnh Tuyệt nhắm đến không phải thân thể mà chỉ là nơi Trường Bạch đang đặt chân.

Vân Tiểu Thanh lúc này cũng động, hai tay dang rộng ra. Lúc này một màn kỳ dị xuất hiện, hai viên tinh thạch màu xanh và màu đỏ lần lượt từ dưới đất bay lên. Trong chớp mắt, viên tinh thạch màu đỏ nổ tung ra tạo thành một con hắc sắc cự hổ.

Trường Bạch nhìn vào cự hổ vừa xuất hiện

“Khá lắm, đến tinh thạch của Hắc Vân Ma Hổ cũng có”.

Viên tinh thạch màu xanh lại nổ tiếp, một con cự mãng xuất hiện phía sau lưng Tiểu Thanh.

“Trường Thanh Mãng, nha đầu này quả thực không vừa, sở hữu tinh thạch hai quái thú cấp số Khí Cấp Cảnh”.

Thực lực Vân Tiểu Thanh vượt ngoài dự kiến, lúc này Trường Bạch bắt đầu hành động.

Đầu tiên hắn thôi động công pháp hộ thể, một tầng quang ảnh hoàng kim xuất hiện, thân hình khẽ lắc lư đã né được công kích của Lãnh Tuyệt.

Phương hướng né tới lại vừa tầm tấn công của Vũ Thiên, bất quá khi đấm chuẩn bị trúng đích, thì Trường Bạch cũng tung quyền.

Xuất sau nhưng đến trước. Vũ Thiên bị đấm trúng vào lồng ngực, từ đó dâng lên cảm giác tê dại, khí huyết không còn lưu thông bình thường nữa. Một đấm tiếp theo trực tiếp đấm hắn văng ra xa hơn chục trượng.

Tà Hỏa ở phía sau đã bắt đầu ra tay. Hai bàn tay hắn xuất hiện hỏa diễm, sau đó từng đợt Hỏa Cầu không ngừng công kích Trường Bạch từ xa, bất quá thân pháp hắn nhanh nhẹn, Hỏa Cầu hoàn toàn không có cơ hội chạm vào hắn.

Song quái thú của Vân Tiểu Thanh cũng nhanh chân chay đến giáp công Trường Bạch.

“Tiểu Thanh, cẩn thận”.

Vũ Thiên sau khi bị đánh ra đã ổn định trở lại, thấy có điều không ổn lập tức kinh hô.

“Phốc” Trường Bạch không chủ động tấn công quái thú, chỉ thấy hắn chân đạp một cước, cả thân hình bắn tới vị trí Vân Tiểu Thanh đang đứng, nàng phản ứng không chậm, bất quá vẫn là Trường Bạch nắm chắc cơ hội, một cước đánh ngã nàng.

Tà Hỏa thân người cũng nhảy lên không, từng đoàn hỏa diễm như súng liên thanh oanh kích vào Trường Bạch chu vi vị trí, cùng lúc đó Lãnh Tuyệt băng phong lại bay tới.

Trường Bạch hừ lạnh một tiếng, tay trái rút ra một thanh cực phẩm đoản kiếm. Kiếm cấp tốc xoay tròn tạo thành một tấm khiên cản trở toàn bộ đòn giáp công của hai đối thủ.

Vũ Thiên lúc này cũng xông tới nơi, một quyền lại đánh ra bất quá lần này Trường Bạch cũng không đánh trả, lại thấy hắn sử dụng thân pháp xông tới vị trí Lãnh Tuyệt.

Tà Hỏa thế công đành tạm nán lại, hắn kỹ năng toàn bộ đều là quần thể công kích, nếu tùy tiện ra tay, có thể ánh hưởng đến đồng đội.

“Hừm muốn chạy ?” Vũ Thiên lập tức thi triển Tu La Huyết Ảnh Bộ đuổi theo cái bóng của Trường Bạch.

Cảm thấy đối phương đã ở trước mặt, Vũ Thiên không bỏ lỡ cơ hội đánh ra một chưởng. Chỉ cần một chưởng này trúng đích. Cầm cự thời gian một phút, chắc chắn thành công.

Đột nhiên, thân ảnh Trường Bạch hư huyễn rồi biến mất, thay vào đó trước mặt hắn là Lãnh Tuyệt. Một chưởng đánh ra muốn thu lại vô cùng khó khăn. Cuối cùng Lãnh Tuyệt ăn khổ, trúng chưởng của Vũ Thiên, hắn ngã lăn ra đất.

Bất quá cơ thể Lãnh Tuyệt lạnh như băng, chưởng Vũ Thiên vừa đánh vào lập tức bị nguyên tố băng xâm thực, công lực vận chuyển bị đình trệ.

Nương theo Lãnh Tuyệt ngã xuống, Trường Bạch thân ảnh cũng xuất hiện phía sau lưng Tà Hỏa, nhẹ nhàng thủ đao đưa kề lên cổ.

Thảm bại.

“A … không ngờ thực lực ngài lại mạnh đến thế này” Vũ Thiên cảm thán nói.

Trường Bạch từ trên không từ từ hạ xuống cùng với Tà Hỏa. Sắc mặt hắn cực kỳ khó coi.

“Đám các ngươi, khả năng chiến đấu yếu kém như vậy, đừng thi đấu làm gì mất mặt mũi ta. Còn nói nếu như gặp địch nhân thực sự, toàn đội hoàn toàn chết sạch”.

Trường Bạch lời nói thẳng, bốn người khẽ cúi đầu. Trường Bạch chỉ tay vào Tà Hỏa nói

“Ngươi tiêu tốn quá nhiều công lực cho đòn tấn công diện rộng ấy, phải biết tùy cơ ứng biến, đối thủ chỉ là một người, ngươi đánh loạn xạ làm gì”.

Tà Hỏa ánh mắt như chợt hiểu ra. Nếu có thể thu hẹp được chu vi đòn tấn công, uy lực càng mạnh.

“Còn ngươi…” Trường Bạch quay đầu nhìn sang Lãnh Tuyệt “Thân là một trong hai người có khả năng khống chế nguyên tố nhưng lại chọn phương pháp quấy rối đối với kẻ thù có thân pháp nhanh nhẹn, ngươi không gây được thương tích mà còn liên lụy cả đồng đội”.

Trường Bạch trong lời nói chỉ rõ khuyết điểm và ưu điểm.

“Vân Tiểu Thanh” Trường Bạch quay sang nàng “Khả năng của ngươi quả thực khiến ta kinh ngạc, ta không cần biết người từ đâu có hai viên tinh thạch này và tại sao có thể luyện chế được, sau này hạn chế sử dụng hai viên một lúc, như vậy tự thân tốc độ sẽ không bị trì trệ và công lực sẽ không tiêu hao nhiều đến nỗi một cước cũng không chịu được”.

Cả đám người tròn xoe mắt, có phải hay không hắn đối với Tiểu Thanh một chút thiên vị a, lời Trường Bạch nói với Tiểu Thanh rõ ràng nhẹ nhàng hơn nhiều, giống như khuyên nhủ vậy.

Sau khi nói xong, Trường bạch giơ ngón tay chỉ về phía Vũ Thiên

“Ngươi lần này kém nhất”.

Đúng vậy, Vũ Thiên vốn đã đoán trước được rồi. Vừa tiến công liền rơi vào hạ phong, ảnh hưởng sĩ khí cả đội, sau đó lại phán đoán tình hình sai lầm, dẫn tới đồng đội tự đánh nhau.

“Thân là người có tất sát kỹ năng, trong tình hình chưa nắm rõ đối thủ như thế nào, điên khùng lao lên thí mạng, ngươi nghĩ ai ai cũng dùng sức mạnh đánh nhau à, đổi cho Vũ Thiên đứng ở vị trí cuối cùng. Lãnh Tuyệt đứng đầu, phía sau là Tiểu Thanh và Tà Hỏa”.

Cứ như thế, bốn người tiếp tục tập luyện với Trường Bạch tới khi hoàng hôn buông xuống mới được về. Thân xác rã rời, bốn người nhìn qua không khác gì xác sống di động. Thể lực kiệt quệ nhưng tinh thần thập phần hưng phấn.

Ngày hôm nay tập luyện, bốn người họ cơ bản đã nắm được khuyết điểm bản thân đang mắc phải. Từ đó sẽ từ từ cải thiện cho tốt hơn.

Vũ Thiên nhìn về phía ba người còn lại, khẽ cười nói “Cùng nhau cố gắng chứ ?”

Ba người còn lại đồng thanh đáp “Mục tiêu hoàn thành sát hạch, tham dự Ban Chiến”.

Một bầu nhiệt huyết tuổi trẻ trong nháy mắt sôi trào, ai nấy nhìn vào cũng thấy phấn chấn.

Không xa chỗ đó, một cặp mắt hiền hòa cũng đắm mình vào không khí ấy.

“Viện Trưởng, ngài đang nghĩ gì thế ?”

“Không có gì, ta chỉ đang nhớ lại một số hồi ức cũ xưa mà thôi” hắn cười nói.

Bạn đang đọc Huyết Thần Chiến Ma Vực của Hiur
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MãnhThiên
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.