Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Muốn Đột Phá Sơ Cấp Cảnh ?

Phiên bản Dịch · 1797 chữ

Hàn Nguyên trên mặt nổi gân xanh. Hắn vốn xuất thân từ một gia tộc có danh tiếng trong Hạo Đông đế quốc, từ nhỏ đã quen sống sung sướng, chưa nếm mùi cực khổ. Phàm là việc hắn thích, gia tộc sẽ ra sức làm cho hắn.

Trước mắt lúc này, Vũ Thiên không những không thuận theo ý hắn mà mở miệng liền chửi hắn một trận, làm sao Hàn Nguyên có thể chịu nổi.

Hàn Nguyên sắc mặt âm trầm, vẫn đứng đó bất động, ba thân ảnh phía sau đó đồng loạt động.

“Vô lễ với Hàn thiếu chủ, đánh chết nó”

Một tên có thân hình to lớn lao đến phía trước, hai tên còn lại phóng theo sau. Vũ Thiên trong nháy mắt lập tức đưa ra quyết định, bàn tay vung tới phía trước, trực tiếp cắt đứt đầu Trường Thanh Xà còn đang vùng vẫy, sau đó nhanh chóng thu thủ cấp của nó vào trong giới chỉ.

Hắn hít sâu một hơi, tung ra một quyền đánh vào thân thể của Trường Thanh Xà, khiến nó bay qua chắn đường tiến công của đối phương.

Bốn đánh một, Vũ Thiên tất nhiên không có khả năng này, sau khi làm một ít thủ đoạn chặn đường, hắn cũng quay lưng lập tức bỏ chạy. Chỉ cần giữ được thủ cấp của quái thú, là có thể được ban điểm. Cho nên Vũ Thiên nhanh tay cắt lấy thủ cấp, không cần dây dưa với bọn chúng.

Đại hội không có hạn chế tranh giành, thậm chí đánh cướp chiến lợi phẩm của đội khác, cho nên có một số thí sinh rất thích sử dụng cách này. Không muốn bỏ ra công sức mà muốn lấy đi thành quả của người khác.

“Đuổi theo nó” Hàn Nguyên hét lớn.

Vũ Thiên vừa chạy, tay thò vào trong áo lấy ra một bông hoa hồng, trực tiếp bỏ vào trong miệng nhai nát. Ngay lập tức cơ thể trở nên thoái mái hơn rất nhiều. Sau đó, hắn lấy ra một vật hình cầu, toàn thân màu đỏ, ném thẳng lên không.

Vật này lên đến độ cao nhất định liền nổ bùm một tiếng, vô số hạt bụi màu đỏ theo gió phát tán ra xung quanh.

Đây chính là tín hiệu mà đội Vũ Thiên đã bàn trước. Trong trường hợp nếu có lạc nhau và gặp nguy hiểm, liền quăng lên viên bi màu đỏ này. Tất cả là do Liêu Bân cung cấp cho bọn hắn.

“Liêu Bân ngươi ở đâu ?” Vũ Thiên trong lòng khẽ gọi. Chiến đầu với Trường Thanh Xà một khoảng thời gian, công lực của Vũ Thiên hiện tại tiêu hao quá nhiều. Nếu không hắn cũng sẽ không lựa chọn cầu cứu tín hiệu này.

Một tên trong số bọn chúng đã tiếp cận Vũ Thiên vị trí, hắn cầm đại đao, hướng chân Vũ Thiên muốn chém tới.

Đúng lúc này, một thân ảnh khác đột nhiên xuất hiện, không những đỡ lấy một đao của đối phương, hắn còn thuận người đá ra một cước vào mặt khiến cho hắn ngã nhào ra đất. Thân thủ rất nhanh, ra tay lại quyết đoán.

“Hứa Vỹ, ngươi không sao chứ” hai tên đồng đội còn lại vừa đuổi tới nơi, đỡ hắn lên.

Vũ Thiên lúc này cũng dừng lại, đưa ánh mắt lên nhìn người vừa xuất thủ, chính là Liêu Bân. Hắn nhoẻn miệng cười một cái.

“Ngươi không sao chứ, ta đến vừa kịp lúc ha”.

“Ta không có mặt, ngươi liền bị người khác ức hiếp”.

Một thanh âm khác lại truyền đến từ phía sau. Vũ Thiên nhận ra sự quen thuộc của thanh âm này, quay đầu lại mừng rỡ nói.

“Tiểu Phong, ngươi không sao chứ”

“Ta mà có bị làm sao, ngươi lo vớ vẩn” Tiểu Phong trả lời cộc lốc, song nàng quay sang nhìn bốn tên vừa đuổi giết Vũ Thiên.

“Mấy tên nhóc các ngươi, sống sung sướng quen rồi nên muốn chà đạp thành quả người khác à, được lắm tới đây, để ta thay mặt cha mẹ dạy dỗ các ngươi một thoáng”.

Hàn Nguyên hơi nhíu mày, rõ ràng nữ nhân này khi nãy bị Trường Thanh Xà đánh rất mạnh, theo lý không thể nào phục hồi nhanh như vậy được.

Cục diện bay giờ đã rơi vào thế cân bằng, đồng đội của Vũ Thiên đã có mặt đầy đủ, nếu bây giờ chủ động đánh nhau, dù có cướp được cũng sẽ trả giá rất đắt, huống hồ trong mảnh rừng rậm này bọn Vũ Thiên không phải kẻ nguy hiểm nhất.

Hàn Nguyên nội tâm tranh đấu một hồi lâu, cuối cùng cũng nhẫn nhịn nói.

“Xem như chúng ta không may mắn” nói rồi hắn phất tay quay lưng bỏ đi, ba tên đồng đội cũng lũ lượt theo sau.

Đến khi bọn chúng thật sự khuất dạng, Tiểu Phong trực tiếp ngồi xuống đất. Lâm Mập và Liêu Bân cũng đồng dạng thở phào nhẹ nhõm.

“Ngươi không phải khi nãy ăn một kích trí mạng, sao phục hồi nhanh như vậy”

Vũ Thiên tò mò hỏi.

“Ngươi hỏi tên mập đi”

Tiểu Phong nói, sau đó nhanh chóng khoanh chân minh tưởng điều tức.

Lâm Mập thấy vậy liền gãi đầu, cười lớn nói.

“Không có gì, chẳng qua là cho nàng phục dụng đệ nhất kỹ năng của ta mà thôi, ngươi xem...”

Vừa nói, Lâm Mập lại thi triển công pháp, hắn miệng khẽ lẩm bẩm, sau đó trên tay lại xuất hiện một vật phẩm.

Hình dáng giống như một đoá tiểu liên màu xanh lam, xung quanh có nhu hoà linh khí chuyển động. Sau khi thi triển công pháp, Lâm Mập cơ thể liền ốm đi một chút.

Hắn đưa đoá tiểu liên cho Vũ Thiên, gương mặt mếu máo nói.

“Phục dụng đoá tiểu liên này, sẽ nhanh chóng giải trừ mọi hiệu ứng xấu tác động lên cơ thể, hồi phục khí huyết và công lực 50%, bất quả mỗi người chỉ có thể phục dụng một đoá một ngày mà thôi. Mỗi lần tạo ra nó, ta lại bị mất một phần tư lượng thức ăn dự trữ trong cơ thể, mỗi ngày tối đa tạo ra ba đoá”.

Vũ Thiên trợn to hai mắt, như không tin vào điều Lâm Mập vừa giới thiệu. Liêu Bân một bên cười nói.

“Lúc nãy nghe hắn giải thích ta cũng có nét mặt giống như ngươi a”.

Tiểu Phong là nhờ phục dụng đoá tiểu liên này mà miễn cưỡng hồi phục được một phần, sau đó yểm trợ kịp thời đuổi đi Hàn Nguyên đội ngũ.

“Đa tạ, đợi ta khỏe lại liền đi tìm chỗ nghỉ chân”. Vũ Thiên đưa đoá tiểu liên lên toan bỏ vào trong miệng thì Lâm Mập hốt hoảng đưa tay ngăn cản.

“Vũ đại ca, đâu phải cái gì cũng dùng cách ăn đâu, ngươi chỉ cần truyền công lực vào, sẽ có tác dụng”.

Vũ Thiên khoé miệng hơi giựt giựt, sau đó thúc dục công lực truyền vào trong đoá tiểu liên trên tay, một màn kinh diễm tuyệt sắc xảy ra.

Đoá tiểu liên trong phút chốc trở nên to lớn, tới một kích thước nhất định, đoá tiểu liên loé sáng, hoá thành một đạo lưu quang trực tiếp dung nhập vào cơ thể Vũ Thiên.

Thình thịch …. Thình thịch….

Nhịp tim Vũ Thiên bỗng nhiên tăng nhanh. Quá trình hô hấp diễn ra với tốc độ chóng mặt, một tầng huyết sắc ánh sáng xuất hiện bao bọc toàn bộ cơ thể. Đột nhiên cả người hắn bỗng run lên, sắc mặt thập phần thống khổ.

Lâm Mập nhìn một màn này thất kinh nói.

“Tại sao lại có hiện tượng này xảy ra, Tiểu Phong khi nãy sử dụng cũng không có xuất hiện qua”

Hắn trong lòng vô cùng lo lắng, Vũ Thiên là phục dụng của mình đóa tiểu liên kia, nếu như có vấn đề gì, hắn là người bị qui trách nhiệm đầu tiên. Vừa rồi Tiểu Phong phục dụng, cũng không có dị trạng như thế này.

Tiểu Phong ở bên dưới khoanh chân minh tưởng, hai mắt nàng mở ra, hướng Vũ Thiên nhíu mày một cái nói.

“Đừng lo lắng, cơ thể hắn muốn đột phá bình chướng, tiến lên Sơ Cấp cảnh”

Liêu Bân, Lâm Mập nghe vậy một vòng kinh hỷ lóe lên. Đột phá Sơ Cấp cảnh là chân chính đặt chân vào con đường tu luyện chính thức, là có được thực lực vượt trội so với Cửu Cấp công lực.

Vũ Thiên trong người tự cảm nhận, đóa tiểu liên khi nãy hắn ăn vào, không những chữa trị hoàn toàn thương tổn trong trận đấu với Trường Thanh Xà mà còn bồi bổ về khí huyết và công lực. Khiến cho kinh mạch được khơi thông, tạo bước đà để hắn đột phá lên Sơ Cấp cảnh.

Không để vuột mất cơ hội lần này, Vũ Thiên cùng đồng bọn nhanh chóng tìm một chỗ an toàn, vắng vẻ. Hắn khoanh chân ngồi đó. Thúc dục công lực chuẩn bị đột phá.

“Nhờ mọi người hộ pháp cho ta một chút” Vũ Thiên hướng ba người Tiểu Phong nói.

“Ngươi yên tâm, tập trung đột phá” Lâm Mập và Liêu Bân mỉm cười nói. Tiểu Phong chỉ nhìn hắn một cái, trong mắt có thêm nhiều phần phức tạp.

Nàng biết muốn đột phá lên Sơ Cấp cảnh, ngoài mật độ công lực đạt mức nhất định, còn cần phải có một chút cơ duyên. Vũ Thiên trong chiến đấu thừa nhận áp lực to lớn, công thêm sự phẫn nộ của hắn khi thấy đồng bọn bị đả thương. Chính điều này đã giúp cho hắn có cơ hội đột phá lần này.

Lúc này, huyết sắc ánh sáng bao bọc Vũ Thiên đã dầy đặc hơn trước. Trong thể nội hắn, dòng chảy của công lực vận chuyển liên tục. Nếu như lúc trước, thứ này chỉ như một dòng suối nhỏ, thì lúc này mỗi một dòng chảy tựa hồ như nước chảy trên một con sông.

Cứ hết một vòng vận chuyển, công lực lại có thêm một tầng huyết sắc. Không biết đã bao nhiêu vòng trôi qua, khi toàn bộ kinh mạch của Vũ Thiên đã thấm một màu đỏ như máu. Thân thể hắn khẽ run lên, sau đó không gian như cô động lại, phản phất có một mùi vị bá đạo cuộn ra từ thiếu niên đang ngồi trên bệ đá.

VÙ...VÙ...VÙ...

Bạn đang đọc Huyết Thần Chiến Ma Vực của Hiur
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MãnhThiên
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.