Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hạo Thiên Sâm Lâm

Phiên bản Dịch · 1657 chữ

Vũ Thiên lúc này sắc mặt hơi nghệch ra, ai mà ngờ được hai tên nhìn có chút tầm thường như thế này mà lại sỡ hữu thực lực tương đối mạnh mẽ.

Sát thủ, thân thủ quỉ dị, đơn đả độc đấu trên võ đài, chắc chắn không tận dụng hết được ưu thế của mình. Nhưng nếu thả hắn vào một mảnh rừng rậm, đêm tối giết người, gieo rắt nỗi sợ là nghề của hắn.

Trị liệu hệ công pháp, đây không phải một bộ công pháp cực kỳ quí hiếm hay sao. Đừng nói đến việc có cơ duyên xảo hợp để sở hữu loại này công pháp. Mà điều kiện tu luyện cũng cực kỳ hà khắc.

Muốn tu luyện trị liệu công pháp, không cần cái gì Thể chất thiên phú, không cần cái gì Thân Thủ thiên phú, mà cái cần chính là Trí tuệ thiên phú đạt từ bán Huyền Cấp trở lên.

Nói thẳng ra, xét về phương diện thiên phú. Lâm Mập hoàn toàn không kém so với Vũ Thiên là bao.

“Lâm Mập, có phải việc ngươi ăn sẽ ảnh hưởng đến khả năng sử dụng trị liệu chiêu thức đúng không ?”

Tiểu Phong bất ngờ lên tiếng hỏi.

“Đúng vậy a, ta ăn càng nhiều, thì có thể sử dụng trị liệu càng lâu, nếu như ta đói bụng, sẽ trở nên vô dụng”

Lâm Mập gãi gãi mũi nói.

Có loại điều kiện như vậy nữa hả. Ba người Vũ Thiên, Tiểu Phong, Liêu Bân nhìn nhau, không nhịn được nuốt xuống một ngụm nước bọt.

Xem ra lần này vào rừng, tốt nhất là phải săn bắt thật nhiều thịt cho tên tham ăn này a. Nếu không đến khi tử vong gần kề, hắn lại lăn ra đói bụng, không phải chết hết cả đội hay sao.

“Đã đến rồi, mời các đội nhanh chóng xuống xe tập trung”

Thanh âm từ phía trên truyền đến. Mọi người lũ lượt kéo nhau xuống xe.

Lúc này bọn họ đang đứng là một đại thảo nguyên rộng lớn, thực vật vô cùng tươi tốt. Cách đó khoảng chừng hai dặm hơn là chính thức rừng rậm trải dài.

Cánh rừng này vô tình lại chính là biên giới tự nhiên giữa Hạo Đông đế quốc và một quốc gia láng giềng, Thiên Phong đế quốc.

Nhiều năm trở lại đây, quái thú phát triển vượt ngoài sự kiểm soát của nhân loại. Trong Nhân Vũ Trụ này, có một lãnh thổ mà quái thú làm chúa tể, người ta gọi là Quái Thú Vực, tuy nhiên Quái Thú Vực lãnh thổ cũng là có hạn, cho nên một số quái thú có thực lực yếu kém, liền bị đuổi đi. Phải tìm một nơi khác để sinh tồn.

Ví như tại Cự Sơn Viên, một trăm năm trước làm gì có quái thú mạnh mẽ như Viên Vương và Tam Nhãn Thần Vương. Tất cả chính là phế vật bị đào thải của Quái Thú Vực.

Quái Thú Vực, thực lực vô cùng cường đại. Là nơi mà nhân loại không thể tùy tiện chạm vào.

Mà nơi các phế vật của Quái Thú Vực chọn làm nơi sinh sống, chính là một trong những cánh rừng rậm mà Vũ Thiên chuẩn bị tiến vào. Nơi đây liền gọi Hạo Thiên Sâm Lâm.

Vũ Thiên hai mắt nhìn về phía cánh rừng bạt ngàn không thấy điểm dừng, trong lòng hơi sốt ruột. Lần trước tiến vào rừng, có phụ thân bên cạnh, hiện tại không những không có phụ thân hỗ trợ mà còn đồng bạn phải chiếu cố lẫn nhau.

“Mọi người tập trung nghe ta dặn dò một chút”

Một nam tử mặc một bộ hoàng kim thiết giáp, đứng ở trước tiên, hướng về các đội ngũ, nói.

“Ta là thành viên trong đội cận vệ, lần này tiến vào Hạo Thiên Sâm Lâm, bọn ta đã phái người âm thầm theo dõi, sẵn sàng ra tay tiếp ứng nếu như có người nguy hiểm tính mạng. Tuy nhiên nếu như bọn ta ra tay cứu người nào, người đó liền mất đi tư cách tiếp tục tham gia. Bất quá chỉ đào thải cá nhân đó mà thôi, không ảnh hướng đến kết quả cả đội.

Các ngươi nên nhớ, chiến đấu với quái thú không có giống như khi các ngươi thi đấu, bọn chúng không phân biệt phải trái, phàm là người ngoài tiếng vào lãnh thổ của bọn chúng, liền là kẻ thù.

Tận lực săn giết, cứ coi như là vì dân diệt bạo, chỉ cần lưu giữ lại một phần thi thể, bọn ta đều có thể kiểm nghiệm được tu vi bọn chúng, sau đó sẽ ban điểm. Trong quá trình thi đấu, không ngăn cấm các đội tranh giành, thậm chí là trực tiếp đối đầu nếu cần thiết, tuy nhiên không nên quá phận là được.

Được rồi, các ngươi nhanh chóng tiến vào, sau ba ngày liền trở về khu vực này”.

Các đội sau khi nghe xong, cũng là rục rịch tiến vào. Xông tới trước tiên chính là vị kia Thái Tử Hạo Vương đội ngũ.

Liêu Bân tốc độ trong bốn người hắn là nhanh nhất, sau đó là Vũ Thiên và Tiểu Phong. Lâm Mập thì có chút nặng nề chạy ở phía sau.

Hai mươi thí sanh nhanh chóng lẩn vào trong rừng, chia ra theo các hướng khác nhau mà chạy. Điều đầu tiên muốn sống sót ở hoang dã, chính là nắm bắt được địa thế. Sau khi chạy được nữa canh giờ, mọi người đã chân chính tiến vào lãnh thổ của Hạo Thiên Sâm Lâm.

“Mọi người dừng lại một chút”

Tiểu Phong hạ giọng.

Vũ Thiên dừng lại, quay nhìn một vòng, bốn phía xung quanh hoàn toàn là cây cối, ánh sáng mặt trời rọi xuống có chút không đủ, cảnh vật mơ hồ.

“Nếu gặp quái thú mạnh, tuyệt đối không được tự ý hành động, phải nghe theo hiệu lệnh của ta hoặc Vũ Thiên”

Liêu Bân và Lâm Mập gật đầu lia lịa, bọn họ lúc này tâm tình vô cùng không thoải mái, chân chính tiến vào liệp sát quái thú, không ai dám đảm bảo điều gì.

Vũ Thiên vẫn gương mặt bình thản, hắn ngẫm một chút rồi nói.

“Liêu Bân, ngươi am hiểu tốc độ, phiền ngươi tiến hành do thám từ trên cao, nếu gặp quái thú đạt yêu cầu, liền quay lại thông báo. Mập Mạp, ngươi thể chất yếu ớt, bám sát theo ta. Nếu như có giao chiến, Liêu Bân tận lực bảo vệ Lâm Mập, chiến đấu cứ giao cho ta và Tiểu Phong là được”.

Ba người gật đầu một cái, Liêu Bân lập tức thi triển khinh công, leo lên một thân cây cao, sau đó dùng thân thủ nhanh nhẹn chạy qua các nhánh cây, tiến về phía trước do thám tình hình.

Tiểu Phong lúc này hướng Vũ Thiên nói

“Khu vực này ta rất quen thuộc, lúc trước đã từng vào đây vài lần, nơi này bá chủ chính là một con Cự Mãng, thực lực khoảng chừng 30 năm Sơ Cấp, chỉ cần không đụng phải nó, những con còn lại không đáng lo”.

Vũ Thiên khẽ lắc đầu nói

“Nếu chúng ta cũng như những đội khác, chọn cách đối phó quái thú thấp giai, thì khả năng thắng lợi không cao, chúng ta chỉ có hai cái cường công, Lâm Mập thì vô dụng trong chiến đấu, cho nên ta nghĩ mục tiêu lần này nên chọn những quái thú có thực lực cao, tận dụng triệt để ưu thế của cả đội”.

“Ý của ngươi là, trực tiếp đi tìm con kia bá chủ” Tiểu Phong hơi cả kinh nói.

“Đúng vậy, thời gian chỉ có ba ngày, cần nhanh chóng tiến hành, nhưng trước hết, nên dự trữ thức ăn cho tên mập này đã”

Lâm Mập nghe thế liền toét miệng cười.

Mọi người cẩn thận đi bộ vào sâu hơn. Trong rừng lúc này thập phần yên tĩnh, thi thoảng nghe tiếng gầm của quái thú vọng lại từ đằng xa.

Ở phía trên, Liêu Bân đã quay trở lại, hắn nói.

“Ta phát hiện, ở phía trước có hai đầu quái thú, thực lực khoảng 15 năm Sơ Cấp, các ngươi muốn động thủ ?”

“Được, ngươi mau chóng bảo vệ Lâm Mập, để cho hai người bọn ta lo”

Tiểu Phong lên tiếng.

Liêu Bân nhanh chóng hạ xuống, dùng thân thể gầy còm che chắn Lâm Mập ở phía sau. Lâm Mập lúc này bất ngờ khẽ vung tay.

Trên tay hắn xuất hiện hai đóa bông hồng màu trắng, phân biệt đưa cho Vũ Thiên và Tiểu Phong, rồi nói.

“Các ngươi giữ lấy, nếu như bị thương lập tức phục dụng, bông hồng này có khả năng hồi phục lại khí huyết bị hao tổn”.

“Rất tốt, cám ơn” Vũ Thiên bỏ đóa hoa này vào trong người, sau đó hướng Tiểu Phong gật đầu. Hai người lập tức tiến về phía trước.

Rất nhanh đã phát hiện hai đầu quái thú như Liêu Bân thông báo. Toàn thân một màu xám tro, đi lại bằng bốn chân, lúc phát hiện ra có người đang tiến tới, bọn chúng liền nhe răng gầm gừ.

“Xem ra là hai đầu Bạo Lang, cẩn thận một chút, bọn chúng phối hợp tấn công rất đáng sợ”

Tiểu Phong hạ giọng nhắc nhở.

“Bọn chúng thiên về tốc độ ?” Vũ Thiên hỏi nhỏ.

“Không phải tốc độ mà là lực lượng, Bạo Lang khi tấn công sẽ vô cùng bạo lực, điên cuồng”.

Bạo lực, không phải rất tốt sao. Vũ Thiên một vòng tiếu ý hiện ra trên mặt.

Bạn đang đọc Huyết Thần Chiến Ma Vực của Hiur
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MãnhThiên
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.