Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nguyện vọng cuối cùng, Minh Dạ Thần Giáo?

Tiểu thuyết gốc · 1633 chữ

Ba ngày trôi qua, thân ảnh kia vẫn quỳ gục tại nơi đó, hàng đống thi thể đã được hắn làm thủ tục chôn xuống không sót một cỗ nào.

Song Sơn Trấn, giờ đã thành Song Sơn Trủng, không còn mảnh đất màu mỡ của người nông dân, thay vào đó là cả trăm ngôi mộ sơ xài được xây nên bởi chính tay một thanh niên chưa quá đôi mươi.

Cả thân thể thanh niên như bị đóng băng, cứng đờ tại chỗ. Ngọn lửa đen xung quanh đã vơi đi dập tắt hẳn, chỉ còn gió tuyết hiểm trở vù vù thổi sang mảnh thảm địa.

Do địa hình và thời tiết hiểm trở, Song Sơn Trấn thường không có ai qua lại, vì ai cũng biết đây là một thôn nghèo của phàm nhân, nên chẳng ai biết rõ được tin tức nơi đây.

- Ta quỳ 3 ngày 3 đêm, để cầu xin sự tha thứ từ phụ mẫu và các vị đã ngã xuống ở đây. Tiểu tử Nhâm Huyền bất kính, không thể đồng sinh cộng tử cùng các vị nương thân.

- Nếu ta đến sớm một chút..

Nhâm Huyền ngưng lại, phải, hắn có đến sớm cũng không thay đổi được kết cục tồi tệ. Ngọn hắc hoả kia quá đỗi nóng, dù chỉ lại gần chút ít cũng đã khiến da hắn bỏng đỏ.

Nhưng không phải không có kết quả, căn cứ theo vết thương trên người bọn họ, Nhâm Huyền đại khái đoán được một số thứ.

- Những tên đeo mặt nạ chữ Dạ.. chẳng lẽ là mùi máu tanh từ lúc đó?

- Vết thương toàn là vệt cắn, loại trừ thú dữ vì Tô thợ săn ở đây, cũng chẳng có loại thú nào có khả năng cắn sạch cả trấn cả.

Nhâm Huyền trầm ngâm, hắn nghĩ đến một điều đáng sợ.

- Thi thể của phụ thân không có vết cắn, dấu hiệu cũng khác những người khác rõ rệt, ông khô héo, gầy gò như thể đã chết từ rất lâu.

- Chỉ có một khả năng là tai ương nhập thể! Từ lúc nào?

Nhâm Huyền chau mày, hàng tấn suy nghĩ lũ lượt hiện ra dung hợp lại thành hàng trăm kết luận khác nhau.

- Chẳng nhẽ.. lúc ta dẫn phụ thân về sao?

Nhâm Đông Từ sau đợt xung kích vẫn lành lặn, đến giờ Nhâm Huyền mới chú ý kĩ, rõ ràng điều kì lạ bắt đầu từ lúc đó.

Người thường bay đi mạnh như thế ít gì cũng phải gãy xương vài cái, Nhâm Đông Từ lại gãy đúng một chân, liên tục đuổi Nhâm Huyền ra khỏi nhà như có mục đích gì.

- Không đúng, theo như Nguyên lão sư nói phải phạm quy tắc thì tai ương mới ra tay, hơn một tuần ở chung, tai ương không hề ra tay.

- Vậy thì ai phạm quy tắc? Quy tắc của nó là gì?

Chợt, Nhâm Huyền run người, hắn nhớ đến một chuyện.

Trước khi đi, Nhâm Huyền hỏi Nhâm Đông Từ rốt cuộc là ai, sau đó thì Nhâm Đông Từ nở nụ cười quái lạ khó hiểu.

- Quy tắc của nó lẽ nào là không bị phát hiện..?

- Nói vậy là ta hại chết cả trấn? Ta sơ xuất chỉ vì phụ thân còn sống mà không nghi ngờ? Hay nói đúng hơn, là ta muốn tin rằng hắn còn sống?

Nhâm Huyền ghì nắm đấm đến rỉ máu, lòng dâng lên tư vị khó tả, miệng khô lưỡi đắng chát hận bản thân.

- Không phải, thi thể được sắp xếp là có sự góp tay của người ngoài. Không chắc chắn mấy gã đội mũ bịt mặt giết, nhưng không thể tránh thoát được liên quan.

Hắn ngửa đầu lên trời, thở dài một hơi, trong lòng âm thầm xác định lại mục tiêu. Đau buồn cũng đã qua, thay vì suy sụp thì biến nó thành sức mạnh, bơm lửa cho hận thù.

Nhặt chiếc bút tối màu lên, Nhâm Huyền dứt khoát đâm mạnh mũi bút bén nhọn lên cánh tay kéo toạc xuống phần cổ tay để một đường vết thương sâu hoắc được rạch ra.

Thông tin từ Nguyện Bút đưa hắn không chỉ có thế, còn một điều mà Nhâm Huyền xem là vô lý đến bất khả thi, chính là Nguyện Bút không hẳn có ba điều ước, ba điều ước cho Thiên, điều cuối cùng khi bút về số 0 là ước cho Địa, Địa Phủ! Phải dùng máu thịt của chính mình viết nên, tùy thuộc vào tham vọng mà điều ước cũng sẽ hiện thực hoá một cách chung nhất có thể.

Hắn cắn môi, tay trái run rẩy cầm bút truyền khí vào chiếc bút tối màu hiện con số 0, mặc kệ đau đớn thấu trời.

Hai ký tự được hắn chậm rãi viết nên trên xương thịt: lực lượng..

Tái bút, đầu bút run rẩy nổi lôi đình.

- Chết tiệt.. lại thất bại?

Nhâm Huyền mắt không tin nhìn vào đầu bút, bỗng ngọn lửa đỏ cũng từ đầu bút vươn lên, bao trùm lấy lôi đình nuốt trọn. Nguyện Bút rời khỏi tay Nhâm Huyền lơ lửng trên không trung phát quang.

Sau một phút, tia sáng vơi dần đi, để một khoả trái tim màu đen đập thình thịch trước mắt Nhâm Huyền, Nguyệt Bút chính thức tiêu hao biến mất.

- Thành công rồi?

Vươn tay ra chạm vào khoả tim màu đen, luồng sáng lại bắn vào mi tâm Nhâm Huyền truyền cho hắn một lượng thông tin.

- Phệ Ma chi Tâm, trái tim của loài chung dòng giống với Thao Thiết, thay vì cắn nuốt vạn vật thì chỉ cắn nuốt được máu thịt sinh vật sống trực tiếp.

Nghĩ không cần nghĩ, Nhâm Huyền bóp nát trái tim để khoả tim biến thành lực lượng màu đen chui tọt vào ngực trái Nhâm Huyền.

Trái tim đau nhói, Nhâm Huyền phải lăn lộn dưới nền tuyết hơn nửa tiếng thì quá trình mới giảm dần lại, vết thương cánh tay cũng đã được khép y nguyên ban đầu.

Hắn kiểm tra lại cơ thể không có gì khác thường, nhưng biết chắc một điều, khoả tim đã dung nạp với hắn làm một. Chỉ là hắn chưa thể nội thị xem tình huống cụ thể bên trong.

- Phụ mẫu, lần này ta đi không biết bao lâu mới về. Mạn Nhi ta sẽ chăm sóc, mong hai người trên cao có linh.

- Những kẻ dám động tới các ngài, Nhâm Huyền ta thề chắc chắn sẽ chôn cùng.

Nhâm Huyền quỳ vái trước mộ hai người ba cái, âm thầm lập lời thề.

Song Sơn Trấn không còn gì để lưu luyến nữa, hai mắt Nhâm Huyền hững hờ leo lên ngựa buộc dây cương.

- Một kẻ cũng không tha, ta giết sạch lũ chó chết các ngươi!

Xuất phát về phía Phong Lâm Thành tìm đám người kia. Nhâm Huyền lần này không nghỉ ngơi, trực tiếp băng qua rừng cây dày tuyết xuyên đêm.

Trái tim nguội lạnh, hận thù che mờ mắt, để trong não Nhâm Huyền bây giờ chỉ có một ý nghĩ trả thù tồn đọng. Có chết thì cũng phải lôi được một tên theo.

Nhưng không vì lẽ đó mà hắn hành động sơ xuất, Nhâm Huyền hiểu rõ câu thành ngữ "biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng".

Việc đầu tiên Nhâm Huyền cần làm là đi lấy thông tin về kẻ địch.

Vỏn vẹn hai ngày trôi đi, trước mắt Nhâm Huyền là Phong Lâm Thành phồn hoa thịnh vượng, khác với Song Sơn Trấn một trời một vực.

Ngựa đánh vào cửa, thị vệ liền ngăn lại:

- Dừng lại, là ai? Mục đích?

Nhâm Huyền định khai báo, nhưng lòng lại nghi ngờ một số việc nên đành khai gian:

- Tử Long, Phong Lâm Thành.

Thị vệ cau mày, rõ ràng là không tin, không để hắn tiếp tục thì Nhâm Huyền tiến lại gần gã, lén lút đưa hắn 50 kim tệ:

- Đại ca, ta không có nhiều thời gian, huynh xem chút tâm ý của ta.

- Haha, lão đệ đều để tuyết rơi bạc đầu, mau vào đi thôi. Mở cửa!!!

Thị vệ ngầm hiểu ý lập tức cười lớn, ra hiệu người kéo cơ quan.

Nhâm Huyền bỗng tiếp tục hỏi:

- Thị vệ đại ca, huynh có thấy một nhóm người mặc áo trắng che mặt bước vào đây không?

- Ý ngươi là Minh Dạ Thần Giáo?

Thị vệ nghĩ một lúc rồi nói:

- Nếu đúng là bọn họ thì có ở đây thật, nhưng cũng rời đi sau một đêm, nghe nói là vừa đi giải quyết tai kiếp của thế giới gì đó.

- Vậy bây giờ họ ở đâu?

Người Nhâm Huyền run nhẹ, hít thở một hơi sâu kiềm lại cơn phẫn nộ. Tai kiếp? Một làng xá bình thường thì tai kiếp cái gì?

- Cái này ta không rõ, mau đi đi thôi, đừng ngán đường, muốn hỏi gì thì cứ tìm chỗ bán thông tin mà hỏi.

Thấy Nhâm Huyền hỏi nhiều nên hắn cũng mất kiên nhẫn xua tay đuổi đi.

Nhâm Huyền ngược lại không tức giận, chắp tay cáo từ trở về căn nhà vừa được hắn mua từ mấy ngày trước.

Căn phòng vốn có bốn căn, giờ chỉ có thể xài được hai căn. Không khí lạnh lẽo, u ám thoáng chốc đã phủ khắp cả căn nhà to lớn.

- Mua thông tin sao? Minh Dạ Thần Giáo, ta ngược lại muốn xem xem các ngươi rốt cuộc là ai.

- Sáng mai còn phải đi một chuyến đến chỗ Nguyên lão sư, có vài vấn đề cần thỉnh giáo.

Bạn đang đọc Huyết Lãnh Tiên Lộ sáng tác bởi Shuntaro
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Shuntaro
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.