Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thoát khỏi trận pháp! Cưu Mộc!

Tiểu thuyết gốc · 1569 chữ

Loay hoay chừng ba canh giờ, Nhâm Huyền cẩn thận dò xét từng khung gạch trên bức tường, kiểm tra liệu có cơ quan được ẩn giấu bên trong hay không.

- Chả lẽ ta đoán sai? Không thể nào đi? Vậy thì rốt cuộc trận nhãn nằm ở đâu?

Nhâm Huyền như bị nhốt trong một không gian độc lập, càng ở lâu, tâm tình của hắn càng trở nên có phần gấp gáp.

Ý nghĩ lo sợ mắc kẹt trong đây vĩnh viễn đã tồn tại ngay trong đầu kể từ thời khắc suy đoán của hắn từng cái từng cái đều bị đánh gãy.

Bất kì ai trong tình huống bị cô lập cũng sẽ tồn tại một ít hoảng loạn, huống chi là kẻ còn nhiều tham vọng mãnh liệt như Nhâm Huyền.

Hắn trở nên quẫn trí, dùng tay trần đấm vào bức tường với hy vọng tạo ra một lối đi mới.

Tiếc rằng việc Nhâm Huyền đang làm gần như là lấy trứng chọi đá, bức tường căn bản không ảnh hưởng, trái lại còn làm tay hắn mưng mủ máu tươi.

- Rốt cuộc phải làm thế nào? Không muốn, ta phải ra ngoài, thù còn chưa trả, nợ máu còn chưa đòi!!

Đau đớn dần đưa hắn trở về trạng thái tỉnh táo, để sắc mặt Nhâm Huyền ổn áp hơn không ít nhưng cũng chẳng khá hơn bao nhiêu.

- Bình tĩnh, đặt ta vào trường hợp của người bày trận pháp.

- Trận nhãn theo mê vụ trận pháp sẽ là một điểm phức tạp để người bị vây khốn tìm kiếm. Nhưng chiếu ngược lại thì sao? Nếu người bày trận pháp cố tình để nạn nhân phải tuân theo lối suy nghĩ đó?

Nhìn về phía đuốc xanh, Nhâm Huyền dứt khoát tiến lại gần đưa chân đạp đổ nó.

Một đuốc, hai đuốc rồi lại ba.

Hành lang thăm thẳm thoáng chốc đã phủ đầy bóng tối, Nhâm Huyền không rõ mình có làm đúng hay không, nhưng điều đó cũng chẳng quan trọng vì hắn đã làm rồi.

Ánh sáng cuối cùng vụt tắt, tầm nhìn Nhâm Huyền theo đó cũng bị hạn chế, cước bộ cứ chậm rãi bước đi mãi trên hành lang vô tận.

Thời gian không rõ trôi qua bao lâu, bao tử Nhâm Huyền ọt ọt biểu tình, quầng thâm dưới mí mắt như ẩn như hiện.

Đi trong bóng tối, hắn không biết bản thân rốt cuộc đang đi đâu, hay đã đi bao lâu, Nhâm Huyền cứ thế mà đi.

- Khà..

Âm thanh phía sau bỗng len lỏi phát ra làm Nhâm Huyền rợn tóc gáy. Thị giác căn bản đã bị hạn chế, Nhâm Huyền cũng chẳng ngu xuẩn dừng lại mà cắm đầu chạy trối chết về phía trước.

Ở trong lăng mộ di tích phát ra tiếng kêu này chỉ có hai trường hợp, một là yêu thú trấn tích, hai là tai ương trú ngụ!

Kết quả nào cũng làm Nhâm Huyền phải đối mặt khó khăn!

- Ta không trộm.. thật sự không phải ta trộm.. ngươi nói có đúng không?

Thanh âm ban nãy ngưng lại trong phút chốc, tiếng cắt xé gió cũng phát ra hùynh hịch đuổi về phía Nhâm Huyền cùng những lời khó hiểu.

Đối mặt với kì dị, phương thức tốt nhất là duy trì im lặng khi không có thông tin về đối phương.

Nhâm Huyền bảo trì yên lặng điên cuồng phóng về trước, thanh âm phía sau với tốc độ chóng mặt theo đuổi ngày một gần hơn.

- Ngươi nghi ngờ ta? Sao lại chạy? Mau đứng lại, thực sự không phải ta!!! WYAHH!!

Dứt câu cuối cùng, thứ phía sau réo lên một tiếng chói tai, gáy Nhâm Huyền đã cảm thấy được không khí lành lặn tiếp cận.

Đồng thời trong lúc đó, tia sáng le lói trước mắt hiện ra như ban cho Nhâm Huyền một hy vọng để hắn không vội từ bỏ.

Khoảng cách hiện tại đối Nhâm Huyền là quá xa để có thể an toàn thoát khỏi thứ sau lưng, nên, hắn dừng bước xoay người lại, xác định vị trí hung hăng đấm ra một quyền vào nơi phát ra âm thanh.

Tay sượt qua một thứ mềm mại nhầy nhụa, mùi hôi và cảm giác kinh tởm xộc thẳng lên đại não.

- Hahahaha.. ngươi, có tội! Ngươi vu oan!!

Nghĩ cũng không cần nghĩ, Nhâm Huyền quả quyết xoay người tiếp tục chạy về phía tia hy vọng đang sáng dần lên phía trước.

Ánh sáng mờ nhạt dần dần mở rộng soi sáng khoảng chừng hơn 10m từ lối ra trước mắt, đột nhiên, chân Nhâm Huyền bị một bàn tay trẻ em nắm chặt lấy để hắn ngã nhào xuống.

Mặt đập xuống sàn khiến hắn than đau một tiếng, chân không dùng được thì bò! Nhâm Huyền nắm lấy gò đất lết người về trước, mặc kệ phía sau ngày một càng nhiều bàn tay nhỏ nhắn bám chặt lôi vào.

- Người có tội!! Phải chết!!

Tiếng cười kinh dị vừa dứt, hàng ngàn xúc tua màu đen vươn lên giữ chặt người Nhâm Huyền cứng ngắc.

Lực siết từ các xúc tua thô bạo đủ để chấn gãy xương cốt của người trưởng thành, nó quắn quanh xoáy chặt người Nhâm Huyền như muốn ép thành giẻ lau.

Chân diện mục của thứ kia cuối cùng vẫn xuất hiện, cái đầu người lắm tóc to bằng một thùng nước cỡ lớn cùng với chiếc bụng phệ và thân hình cao lớn chững 3m trở lên.

Nó không ngừng lảm nhảm miệng đầy nước dãi, nhìn Nhâm Huyền với tròng mắt đen hút chứa đầy dã tâm ăn thịt người kia.

- Cái gì thế kia!?

Ngỡ như đời sắp tàn tận, nó chợt lùi về một vài bước, vẻ mặt đắn đo một lúc rồi không cam lòng rời khỏi dưới sự ngờ hoặc của Nhâm Huyền.

Kể cả hắn cũng nghĩ, bản thân chắc chắn sẽ chôn thây ở đây. Ấy nhưng, sự cố vừa rồi xảy ra làm hắn có phần không tỉnh táo chưa thoát khỏi cơn mơ màng.

- Còn sống là tốt..

Toàn thân cảm nhận lại quyền tự do di chuyển, các bàn tay nhỏ nắm ở chân cũng đã không còn mà chỉ lưu lại vết.

Nhâm Huyền tận hưởng cái thứ ánh sáng đầy nhiệt đang chiếu vào người một lúc rồi ngồi dậy tĩnh dưỡng hồi lâu.

Tia sáng này dường như không phải ánh sáng thông thường, được nó soi rọi vào, thần trí của Nhâm Huyền trở nên tỉnh táo hơn bao giờ hết, tập trung được nâng cao làm bao suy nghĩ của hắn trở nên thấu đáo không ít.

- Thứ ban nãy đuổi ta sợ ánh sáng này? Hoặc là nói nó có giới hạn không thể vượt qua.

- Dù gì đi nữa cũng thật đáng sợ.

Lắc đầu thôi không nghĩ tới chuyện vừa xảy ra, quan sát lại tình hình nơi đây một chút.

Rời khỏi hành lanh bóng đêm là quảng trường rộng lớn, tia ánh sáng được chiếu rọi từ bên trên xuống thông qua một chiếc lỗ to ở mái vòm. Trước quảng trường gồm có 3 lối với 3 bảng hiệu khác nhau, lần lượt là "Tầm Tiên Các", "Dược Viên", "Binh Khí Các".

Tầm Tiên Các?

Mang theo nghi hoặc, Nhâm Huyền điềm tĩnh bước đến trước lối vào, ló đầu vô trong ngắm nghía một lúc. Xác định không có ai thì mới nghênh ngang đi vào trong nhưng lòng vẫn đề phòng cảnh giác.

Bên trong chứa hơn chục cái quan tài, trong quan tài tiếc rằng chẳng có gì còn sót lại.

- Ta chắc chắn không may mắn và đủ mạnh để có thể tự tin là người đầu tiên tiến vào..

Nhìn vết tích sạch sẽ trên các quan tài, Nhâm Huyền mạnh dạng đưa ra suy đoán.

Là có người đến trước.

Rắc..

- Là ai!?

Nhâm Huyền cảnh giác xoay người ra sau chuẩn bị tư thế chiến đấu, hai tay đặt cao phòng thủ bộ vị yếu hại.

- Sư huynh bình tĩnh..

Bóng đen vừa gây ra tiếng động từ sau chiếc quan tài gần cửa lọ mọ bò dậy, khi nhìn rõ bộ quần áo kia thì Nhâm Huyền mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.

- Là đồng môn.

- Cho ta xin phép tự giới thiệu, ta gọi Cưu Mộc. Sau khi truyền tống liền trốn trong này, mãi khi thấy đồng đạo mới dám lộ diện.

Cưu Mộc cười hề hề ngượng ngùng tự bạch.

Nhâm Huyền gật đầu, nhàn nhạt đáp:

- Mặc, nên là? Ngươi có ý định đi với ta sao?

- Cái này.. bị huynh đoán đúng rồi, có điều ta cũng hiểu phân lượng của mình, ta sẽ không để huynh giúp không công!

Nhâm Huyền híp mắt cười, bây giờ hắn đã có chút hứng thú với vị tín đồ trước mắt:

- Thế nào?

- Bảo vật! Ta biết chúng ở đâu!

Cưu Mộc tự tin khí khái đáp, đổi lại là ánh mắt khinh thường của Nhâm Huyền.

- Ngươi biết thì sao không tự đi mà lấy? Lừa ai chứ?

- Cái này.. tình huống của ta có chút khó xử, nhưng cam đoan với Mặc huynh, ta biết rõ nơi này nhiều hơn ai hết.

Bạn đang đọc Huyết Lãnh Tiên Lộ sáng tác bởi Shuntaro
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Shuntaro
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.