Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xuống núi mưu sinh, Phong Lâm Thành

Tiểu thuyết gốc · 1551 chữ

- Ừ được.

Nhâm Đông Từ gật đầu, tựa người vào gốc cây nhẹ nhàng rơi vào giấc mộng xuân.

Cơn gió lành lạnh thổi qua ngấm vào da, Nhâm Huyền đem chiếc chăn của hắn đắp lên cho lão trượng đang say giấc nồng.

Nhìn lên bầu trời đêm đầy sao, hắn tự nhủ:

- Được tu tiên cùng muội muội, sau đó sẽ giúp gia đình bước sang trang mới, thậm chí còn có thể giúp Lưu lão bá nhà bên trị tật ở chân.

Mơ về viễn cảnh tương lai, khoé miệng Nhâm Huyền không khỏi cong lên một vòng.

Trước đây chưa từng nghĩ sẽ có ngày đạp địa phi thiên, qua lần sốt nặng làm cả gia đình lo sốt vó, thế mà lại vô tình phát hiện ra trong người có linh căn nhờ lang y tiện đường.

Nhâm Huyền chớp thời cơ, nhân cơ hội bái lang y tầm sư học đạo. Đáng tiếc lang y bảo Nhâm Huyền không có duyên với tiên đạo, đành để lại cho hắn một quyển Luyện Khí công pháp xem như tặng cho người hữu duyên.

Đến cuối vẫn không biết được tên của vị lang y đấy là gì, cất lại một tiếng sư phụ trong lòng.

Ve kêu rộ vang ồn ào khắp cánh rừng đêm, Nhâm Huyền tay lật chuôi thịt thỏ trong tay, dùng nấu nướng giết thời gian cả buổi.

Oác oác..

Diều hâu kêu oai oái bay khỏi cành cây trên cao, Nhâm Huyền khẽ ngước lên đảo mắt nhìn xung quanh một lượt.

Hắn học được từ thợ săn Tô, diều hâu chỉ săn mồi vào ban sáng, có dấu hiệu rời khỏi tổ để chạy trốn, chắc chắn đã bị thứ gì đó nhắm vào.

Nhâm Huyền bơm thêm nhiên liệu vào lửa để lửa cháy to hơn, cảnh cáo sinh vật sống tránh khỏi khu vực này.

Không vội gọi phụ thân dậy, với thú hoang thì Nhâm Huyền có thể xử lí dễ dàng.

Xoạt xoạt.

Cầm đuốc trong tay, Nhâm Huyền cẩn trọng nhìn về phía bụi rậm phát ra âm thanh, trong đầu hình dung ra vô số viễn cảnh trận giả nếu đối đầu với hổ, gấu.

Chít.

Chuột nhỏ màu đen từ bên trong chui ra, tinh thần của Nhâm Huyền phần nào buông lỏng.

- Phù, chỉ là một con chuột..

Nhâm Huyền thở nhẹ lơ là cảnh giác, thời gian đoán chừng đã qua canh ba, mặt trời chỉ còn hai tiếng nữa là mọc.

Hắn ghét cảm giác ở trong rừng dù đã kinh qua vài lần cùng phụ thân để đi chơi dưới phố lớn. Cái cảm giác luôn có ai nhìn chằm chằm, hoặc có một thứ gì đó tồn tại lặng lẽ quan sát nơi góc khuất làm Nhâm Huyền không khỏi dâng lên cảm xúc tiêu cực.

- Lại là cảm giác này, là ta nghĩ nhiều?

Nhìn ngó xung quanh, Nhâm Huyền chau mày khó chịu, mấy lần trước đã sợ hãi ở yên một chỗ nép vào phụ thân vượt qua.

Lần này hắn không muốn trốn chạy, quyết định đương đầu với nỗi sợ thầm kín để sau này không phải lo sợ nữa.

Nhâm Huyền lay người phụ thân hắn vài cái rồi đặt bước về hướng mà hắn cho là khả nghi nhất.

Hơi thở ngưng trọng, Nhâm Huyền đi đến sát bụi cỏ đang phát ra tiếng xột xoạt.

Tay mò vào trong đùm lá vạch ra, Nhâm Huyền thở nhẹ một hơi an tâm.

- Là mèo săn mồi.

Giây phút Nhâm Huyền đang lấy lại tự tin, giọng nói của Nhâm Đông Từ phía sau bất chợt vang lên bên tai:

- Tiểu tử, ngươi tìm ai?

Nhâm Huyền nghe giọng phụ thân, miệng định trả lời, cơ miệng hắn đột nhiên cứng lại.

Phụ thân thông thường sẽ không đi loạn để tìm hắn, cả hai đều thống nhất với nhau sẽ ở yên một chỗ hét lớn nếu có lỡ lạc nhau.

Toàn thân Nhâm Huyền tê cóng, hơi thở lành lạnh chẳng biết từ gió hay nơi nào khác phà lên gáy cổ từ phía sau.

- Ngươi sao lại không nhìn ta?

- Tiểu tử, đừng chơi đùa, ngươi ổn không?

Nhâm Huyền không trả lời, bất động mím môi nhắm chặt mắt vì sợ hãi. Chẳng biết được bao lâu, hắn bị cơn buồn ngủ do não hải đánh lừa làm cho rơi vào giấc không biết không hay.

- Nhâm Huyền, Nhâm Huyền..!

Chát chát!

Nhâm Huyền nhăn mặt đau rát nơi gò má, tay đỡ lấy từng cú tát bởi người trước mắt kêu gọi hắn với toony giọng gấp gáp.

- Phụ.. thân?

- Ừ, phụ thân đây, sao lại ngủ ở đây? Hại ta sáng giờ chạy quanh tìm ngươi, la lối đến khàn cả cổ họng.

Nhâm Đông Từ tức giận lớn tiếng trách mắng, lòng thở phào nhẹ nhõm an tâm do nhi tử vẫn bình an vô sự.

Hắn lớn tiếng dẫu sao cũng là vì lo lắng lỡ như con mình có mệnh hệ gì, hắn liền không còn tư cách làm cha hay gặp mặt Lý Nhã nữa.

Tay xoa đầu đau nhức, nhớ lại kiện chuyện đêm qua, Nhâm Huyền vội hỏi:

- Sáng giờ người tìm, vậy đêm qua người có tìm ta không?

- Không, mãi đến canh sáu ta mới dậy. Có chuyện gì?

Nhâm Huyền lập tức trầm mặc, thật sự gặp ma rồi? Mẹ nó, miệng ta quá linh đi?

- Không sao, đêm qua ta định đi giải quyết..

- Hahahaa, sợ là tiểu tử ngươi đi giải quyết mà sợ ma đến ngất đi? Bớt nghe chuyện từ Tô thợ săn đi thôi.

Nhâm Đông Từ cười phá lên chảy cả nước mắt, khuôn mặt Nhâm Huyền cũng co giật vài cái, tạm thời không nên để phụ thân lo lắng nên cũng giấu nhẹm đi.

Cả hai tiếp tục hành trình xuống núi lúc đã lên cao ngất ngưỡng.

Hai ngày nhanh chóng trôi qua, Nhâm Huyền cũng chẳng dại dột trêu vào thứ kì lạ, triệt để sinh ra sự sợ hãi đối với khu rừng.

Có điều Nhâm Huyền thắc mắc một thứ, liệu ma có tấn công con người hay không? Hắn không rõ bản thân sống sót thế nào, nhưng còn sống rõ ràng đã là điều kì tích.

Két két..

Xe ngựa kéo hành lí nặng trên đường dài phát ra tiếng ồn, tiêu tốn hơn nửa buổi đã đi đến trước cửa thành Phong Lâm.

Phong Lâm Thành là một toà thành trì nằm dưới chân núi của Song Sơn Trấn, quy mô lớn hơn trấn nhỏ của hắn gấp trăm lần, lại là một địa điểm du lịch hút khách bởi cấu trúc các toà nhà trông đầy cổ kính, được đồn là xây từ thời trước khi cả Tam Vực tồn tại.

Trước mắt cả hai đã là một cây cầu đá cùng tường thành vững chắc, nơi đó có hai thị vệ phía dưới thẳng đứng cầm giáo gác cổng.

- Xin chào, hai phụ tử bọn ta đến từ trên Song Sơn Trấn.

- Nhâm lão đầu, ngài cứ tự nhiên.

Thị vệ gác cửa khi thấy lão nhân từ trong ló ra khai báo thân phận thì nở nụ cười thân thiện, lễ phép đáp.

Do tiếp giáp với nhau, lẫn thường xuyên tương tác qua lại, quan hệ của phụ tử bọn họ nói riêng, Song Sơn Trấn thôn dân nói chung, đối với người nơi đây cũng xem như tương đối có thiện cảm.

Đặc biệt gạo ngon xuất xứ từ Song Sơn Trấn luôn là hàng cực phẩm được thành chủ chính miệng nhận xét.

Cửa thành được kéo cao, xe ngựa thuận lợi tiến vào bên trong, Nhâm Huyền mỉm cười đối với các vị lão bản nhận biết hắn chào hỏi một dạng:

- Lưu đại ca ngươi tốt! Diễn bá bá ngươi tốt!

- Tiểu Nhâm Tử lại đi bán đồ đấy à? Có rảnh ghé qua chỗ ta chơi một chút.

- Ầy, lại dụ dỗ Tiểu Nhâm Tử kết hôn với con gái rượu của ngươi? Mau mau qua bên đây, ta cho ngươi nếm thử vài loại bánh bao mới nhà ta.

- Ách.. ta còn có việc, để lần sau đi.

Nhâm Huyền cười cười khách sáo từ chối, hắn xuống phố cũng không phải để chơi, chỉ vì một việc quan trọng hắn buộc phải đi trước chiều muộn.

Đánh xe lại gần vị trí của thương khách, Nhâm Huyền ghé vào trong xe báo lại với Nhâm Đông Từ:

- Phụ thân, tới nơi rồi, ngài xem xem, chiều muộn ta sẽ về đến.

- Ừ, mau đi thôi.

Nhâm Đông Từ lắc đầu cười đáp.

Buộc dây cương ngựa vào cây cột gần đó, Nhâm Huyền chạy như điên trên phố hướng về phía Đông của thành trì.

Nửa khắc sau, Nhâm Huyền thở dốc dừng chân trước cửa sổ bên đường của một toà gọi Diễn Đạo Viện ngó vào trong.

Bên trong cửa sổ có một vị lão giả râu bạc dài, bên dưới là lũ trẻ 8-9 tuổi đang chăm chú nhìn lên phía ông.

- Bây giờ, sẽ giảng giải lại cho các ngươi một chút về phương diện tu luyện.

Bạn đang đọc Huyết Lãnh Tiên Lộ sáng tác bởi Shuntaro
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Shuntaro
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.