Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Rung chấn!! Thời đại biến chuyển!?

Tiểu thuyết gốc · 2113 chữ

- Vũ Nương tỷ, phóng hoả cả toà thành không phải quá mâu thuẫn với câu "ví chúng sinh như gia đình" ngươi nói sao?

- Loạn Sơn Thành theo chủ nghĩa vô thần, trong lòng chúng không có "Dạ", chết đáng lắm. Nhưng ta cũng chẳng quan tâm đến ai khác ngoài lô đỉnh và "Dạ" tối cao. Một bên là người giúp ta bổ sung dương khí, một bên là người đã cứu rỗi ta khỏi bóng tối.

Vũ Nương nói xong, ánh mắt lạnh lùng nhìn Nhâm Huyền đưa ra lời cảnh cáo:

- Cũng đừng hiểu nhầm ta xem trọng ngươi, không ít kẻ từng bị ta hút cạn đâu. Đừng đánh giá bản thân cao quá.

- Ừ. Ta hiểu rõ.

Nhâm Huyền và Vũ Nương tay cầm chiếc bao to sau lưng kéo lê lết trên nền tuyết trắng.

Trên đường đi Nhâm Huyền thăm dò được không ít tin tức từ trong miệng của Vũ Nương.

Tỉ như nội bộ của Minh Dạ Thần Giáo chia ra hai phe, một phe chuyên đi vòng quanh thế giới tìm những kẻ bị vứt bỏ, trong tình trạng khốn khổ để kết nạp. Phe còn lại thường làm việc tay chân, chuyên đi xử lý các tai kiếp được giáo hoàng tiên tri dự đoán.

Ngọn lửa đen hay còn gọi vĩnh hằng hắc hoả, là một thứ thuật thức của tư tế, ngọn lửa khi đã đốt thì sẽ không bao giờ tàn cho đến khi mục tiêu cháy thành tro bụi. Thường được dùng để hiến tế cho "Dạ" vì tính linh hoạt không cao.

Nhâm Huyền nghĩ một hồi lâu vẫn là quyết định hỏi:

- Tỷ biết về Song Sơn Trấn không?

- Song Sơn Trấn? Ý ngươi là đợt tai kiếp vừa qua được giáo hoàng chuẩn đoán?

Vũ Nương nghiêng đầu nghĩ ngợi, phát ra tiếng cười khanh khách:

- Ta không đủ thực lực theo vụ đó, giáo sĩ trở lên mới có tư cách tham gia vào những vụ diệt trừ tai kiếp.

Hai tay Nhâm Huyền nắm chặt, chỉ vì một lời dự đoán mà bọn chúng sẵn sàng ra tay giết sạch cả làng phàm nhân?

- Tai kiếp là gì?

- Không rõ, ta chỉ biết phong thanh qua bài phát biểu của giáo hoàng, tai kiếp là một loại đe doạ đối với thế giới cần phải diệt từ trong trứng nước.

Vũ Nương nhẹ giọng đáp, thân là tiền bối, hầu như thứ gì cô cũng có thể biết một ít để giải đáp cho lô đỉnh lắm lời này.

Nhâm Huyền trầm mặc, trong lòng âm thầm nguyền rủa cái thế giới chó chết, hận hơn là giáo hoàng của chúng! Mọi người thực sự tin vào tai kiếp? Chuyện giờ này ắt cũng đã đến tai của vua Chu Khương, thế tại sao vẫn không có gì xảy ra!?

LŨ KHỐN CÁC NGƯƠI CHẾT CẢ ĐI!

VÙ!!

Chợt, gió lớn cuồn cuộn xuất hiện một cách bất ngờ thổi ngược lại hướng bọn họ đi.

RẦM! ÙYNH UỴCH..

Cơn bão tuyết bỗng đến không một lời báo trước với cường độ mãnh liệt, kéo theo đó là từng tiếng động đinh tai nhức óc ầm ầm vang lên.

Mặt đất rung chuyển dữ dội làm cả hai người phải tạm khuất sau một tảng đá theo bản năng tránh đi đợt rung chấn.

- Chuyện gì đang diễn ra!?

Nương theo đó, một rãnh nứt trên đất tuyết hiện ra kéo dài vô tận không thấy điểm cuối, nồng độ linh khí bằng một cách nào đó tăng cao rõ rệt gấp năm lần.

Vì đang ở trong vùng bão tuyết, Vũ Nương và Nhâm Huyền chẳng thể nào biết được chuyện gì đang tiếp diễn ngoài kia.

Cả hai tựa vào nhau băng qua đêm đông gió buốt, khó khăn trở về Vương Đô sau hai đêm li bì đấu tranh với tự nhiên.

Một khung cảnh làm họ khó tin diễn ra trước mắt, Vương Đô loạn rồi!!

Vô số thảm trạng cửa nát nhà tan vì đợt rung chấn, cả triều đình cũng không ngoại lệ, thiên nhiên tàn khốc cướp đi vô số sinh mệnh chỉ trong một khắc.

Người dân hì hục chạy ra ngoài, hoặc là di cư, hoặc là chạy trốn khỏi hiện thực nghiệt ngã.

Đi tới trước cổng giờ cũng chẳng còn thị vệ canh gác hai bên, tạm thời tóm lấy một người có ý định ra khỏi thành hỏi xem.

- Này, chuyện gì diễn ra?

- M-Minh Dạ Thần Giáo đại nhân!? Đừng giết ta, đừng giết ta..

Cậu trai tỏ rõ vẻ sợ hãi trong đôi mắt khi nhìn thấy thân phận của hai người trước mắt.

- Trả lời xong ta sẽ để ngươi đi.

- Ngài nói thật?

Vừa nói được nửa câu thì bị Nhâm Huyền trừng mắt cảnh cáo, sau đó hắn rốt cuộc ngoan ngoãn trình bày:

- Hai ngày trước động đất xảy ra, làm sụp đổ các toà nhà lớn để biết bao thương vong đáng tiếc xảy ra.

- Cái này ta biết, nhưng như thế thì vẫn chưa đủ lý do khiến người rời đi. Ở đâu cũng có thể xảy ra rung chấn.

Vũ Nương một bên biện luận đáp.

- Tất nhiên, đại nhân nói đúng, chỉ là ngài chưa biết một điều.. Nói ra có thể ngài không tin.

- Sinh vật hiện tại dường như có thứ gì đó thúc đẩy chúng, để chúng tiến hoá rõ rệt lên hình thái mới. Ví như con muỗi nhỏ chỉ hút được một ít máu, giờ đã biến to gấp 10 lần, đến độ có thể dùng mũi kim đâm xuyên cơ thể con người.

- Chó mèo cũng không ngoại lệ, chúng bị kích thích to hơn và hung hãn tấn công ăn thịt ngược lại cả chủ, vua Chu Khương dù đã cho thị vệ tuần soát để bình ổn dân chúng, nhưng trong lòng ta thú thực vẫn có chút sợ hãi.

Nhâm Huyền nghe xong, khuôn mặt cũng trở nên mộng bức.

Muỗi to 10 lần? Chó mèo ăn thịt người? Rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra?

- Thế nên ngươi định đi đâu?

- Ta không biết, bất cứ đâu, tạm thời là có ý định chạy về hướng Tây nương nhờ Lam Thiên Tự.

Cậu trai khi được bỏ xuống lập tức đáp rồi cảm tạ, bỏ chạy ngay sau đó.

Vũ Nương và Nhâm Huyền nhìn nhau một lúc, xác định mình không nghe nhầm, đều đồng thời thở dài.

- E là có chuyện lớn xảy ra, Vũ Nương tỷ. Ngươi cứ về trước xem giáo hội, ta đi thăm dò một chút.

- Được. Về sớm, âm khí trong người ta lại thịnh hơn rồi.

Vũ Nương gật đầu xách hai bao chứa đầy thủ cấp cáo từ, rời khỏi hiện trường đi về hướng ngõ vào bí mật của giáo hội.

- Cuối cùng cũng được một mình.

Nhâm Huyền thở phào một hơi, tay lấy ra chiếc lệnh bài của Tường Diễn săm soi một lúc.

Nhìn xuống dưới rãnh sâu, hai mắt Nhâm Huyền loé lên quang mang.

Bên dưới đích xác không nhìn thấy gì ngoài bóng tối sâu thẳm, đối diện làm người nhìn bên trên vô tình sởn tóc gáy.

- Rơi xuống chắc chắn chỉ có một loại kết quả.

Ấy nhưng Nhâm Huyền lại không dành hơi đi tò mò mấy thứ vô bổ khó đoán. Ngay giữa thời điểm loạn lạc, không thể không nói là thời điểm hoàn hảo nhất để hành động.

Đi sâu hơn vào nội thành, tiếng vó ngựa xen tiếng kim loại giao nhau vang lên keng keng rõ mồn một.

Binh lính dưới sự chỉ huy của tướng đang liều mình chiến đấu với một con rết, đáng nói là nó dài hơn 4m, to như một chiếc tàu lửa.

Tình huống không mấy khả quan, dù các binh lính và tướng đều là Luyện Khí Kỳ tu sĩ, nhưng lớp vỏ dày của loại rết này họ căn bản không đánh xuyên thấu được.

- Mau đi mời dược sư đến, trúng độc rồi!! Tập trung!! Đội 2 cản nó lại, đội 3 hỗ trợ đưa người bị nạn về để lang y dược sư trị!! Đội 1 nhất định phải diệt được nó!

Tướng quân hùng hổ chỉ đạo phía sau, ổn định phần nào tâm lý hoảng loạn của binh sĩ, đưa cho họ một nhiệm vụ nhất định phải thực thi, để toáng binh sĩ có mục tiêu phải hoàn thành.

Con rết vùng vẫy thân người va đập với các toà nhà dễ dàng làm các kiến trúc được làm từ đất đá sụp đổ, kéo theo bụi mịn mịt mù giăng lên xung quanh.

Ở một nơi cách đây không xa, lửa đen cũng được đốt lên cao, Nhâm Huyền ngay lập tức chạy về hướng đó với ánh mắt phấn khích.

- Minh Dạ Thần Giáo, giáo đồ Mặc.. đến giúp các ngươi đây! "Dạ" tôn kính, ahahahaha!!!

................

Chiến sự đang diễn ra ở phía xa cũng không mấy khả quan, nơi đó một tư tế phối hợp cùng các giáo sĩ, giáo đồ hợp lực lại đồng thời tấn công một con chuồn chuồn khổng lồ.

- "Dạ" phẫn nộ, đây là hình phạt ngài trút xuống cho chúng ta vì lòng thành kính chúng ta dâng cho ngài vẫn chưa đủ.

- "Dạ" bớt giận! Phàm nhân bọn ta là kẻ có mắt như mù, cầu ngai ban ân huệ!

Tư tế cầm sách bìa đen trên tay, một tay vươn ra đọc thần chú lẩm bẩm.

Ngọn lửa đen ở vị trí được cố định bùng lên đốt đi chiếc cánh của con chuồn chuồn, để nó mất đi khả năng bay lượn rơi xuống bên dưới.

Tín đồ thi nhau dùng kiếm, búa, thương vây quanh dễ dàng đâm chọc nó, vấn đề là không tài nào làm nó có được vết thương chí mạng nổi.

Bên trong đôi mắt chuồn chuồn ẩn chứa hơn 3 vạn thị giác, chăm chăm quan sát những tên nhân loại đang dày vò chúng dù chúng không làm gì nên tội.

Bên dưới bụng nó dâng lên nhiệt độ nóng ẩm, chuồn chuồn dường như biết điều gì sẽ xảy ra, chiếc cánh không biết từ lúc nào đã mọc lại khi ngọn hắc hoả lụi tàn, nó đập cánh với cường độ không thể thấy bằng mắt thường.

Để phàm nhân, Luyện Khí tu sĩ đang vây quanh bị đập thành thịt nhão trong chớp mắt, chỉ một số kẻ may mắn bị đánh ra xa bởi có người thế chỗ chết.

Hắc hoả sau đó bùng cao lên ngay vị trí chỗ chuồn chuồn ban nãy, tư tế một bên thở hổn hển vì phải liên tục sử dụng lực lượng.

Hắn không có một chút tu vi nào, những gì hắn dùng đơn thuần hoàn toàn là thuật pháp đến từ Minh Dạ Thần Giáo.

Dường như sợ bản thân sẽ kiệt sức ngất đi, dễ dàng làm mồi cho quái vật, hắn có phần do dự khi định tiếp tục thi triển thuật pháp.

- "Dạ" tôn kính, "Dạ" muôn năm, đây là thử thách của "Dạ" tối cao đưa ra để thử thách con người hèn mọn.

Một giọng nói lãnh cảm từ phía sau tư tế vang lên, là một tín đồ giáo sĩ chung giáo phái.

- Ngươi là?

- Ngài tư tế không cần biết ta là ai, nhưng thân là tín đồ trung thàng, ta sẽ vĩnh viễn đứng ra lấy thân mình che chắn cho ngài.

Tín đồ kia thể hiện khí khái nghĩa bất dung từ, giọng nói uy phong lẫm liệt nói.

- Nên là, tư tế đại nhân đừng lo sẽ kiệt sức. Kẻ hèn ở đây, sẽ bảo vệ ngài đến nơi đến chốn khi có việc bất trắc xảy ra. Suy cho cùng, tất cả là cho "Dạ".

Dứt câu, tín đồ thực hiện động tác chéo tay y như Phương Ngữ, một chân quỳ xuống thể hiện lòng thành của hắn đối với thực thể tối cao.

- Kí hiệu đó.. là của bên Phương Ngữ, được!

Tư tế ban đầu ngờ ngợ vì giáo đồ không một tiếng nói xuất hiện, chứng kiến kí hiệu kia, lòng tin của hắn lại dâng cao.

Đội của Phương Ngữ là đội chiêu mộ, có thể vi hành khắp nơi để chiêu mộ giáo đồ, đại biểu cho thể lực và năng lực di chuyển rất tốt, đồng nghĩa có khả năng chạy ra khỏi nơi này dễ dàng.

- Vĩnh hằng hắc hoả! Cháy lên đi!!

Bạn đang đọc Huyết Lãnh Tiên Lộ sáng tác bởi Shuntaro
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Shuntaro
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.