Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vũ Nương

Tiểu thuyết gốc · 1995 chữ

Nửa đêm, Nhâm Huyền lặng lẽ bước khỏi phòng đi về hướng cửa sổ lén nhìn vào trong phòng Tường Diễn.

Mắt thấy Tường Diễn đang say sưa ngủ không đề phòng liền nhẹ nhàng dùng chút sức lực mở cửa sổ đi vào không phát ra tiếng động.

Tiến đến trước người Tường Diễn, xúc động khi nghĩ về những người đã chết bị giết bởi những kẻ có bộ dạng như thế này, Nhâm Huyền không kiềm được sát ý muốn xuống tay.

Nhưng hắn vẫn là nhịn lại, kế hoạch của hắn không được xảy ra sai sót.

Nhâm Huyền quan sát khắp phòng, mò quanh các tủ tìm kiếm thứ gì đó, đổi lại là một tràn thất vọng.

Hắn nhìn về phía Tường Diễn, do dự một lúc rồi cắn răng hạ quyết định.

Tay Nhâm Huyền đưa xuống mò vào trong túi Tường Diễn chậm rãi.

- Đây rồi.

Hắn cẩn trọng nâng chiếc lệnh bài lên cao, may mắn Tường Diễn không phát hiện, nếu không Nhâm Huyền đành phải dùng trị liệu vật lý giúp hắn rơi vào cơn mê lần nữa.

- Không nên tin ai.

Nhâm Huyền đưa cho nạn nhân đầu tiên của hắn một ánh nhìn đáng thương rồi quay người rời đi sau khi tráo tấm gỗ vào áo Tường Diễn.

Cửa sổ vừa mở, Nhâm Huyền liền nhảy ra ngoài lén lút di chuyển như tên trộm lành nghề.

Qua một lúc, ngỡ như thoát nạn rồi thì tim của hắn bỗng ụt một tiếng dài khi giọng nói đằng sau phát lên:

- Ngươi là ai?

Ba tín đồ từ trong tối chầm chậm bước ra bên ngoài, một người tiến lên chất vấn với tông giọng lạnh lẽo.

- Minh Dạ Thần Giáo, Mặc.

Tín đồ trước mắt tiến lại gần Nhâm Huyền, nói với khoảng cách chỉ có hai người nghe được:

- Ta chứng kiến tất cả mọi thứ.

Lòng Nhâm Huyền run lên, ngước nhìn tín đồ nhưng vẫn không thất thố ngả bài.

Rõ ràng tín đồ này muốn thứ gì đó từ nơi Nhâm Huyền nên mới cố ý nói như vậy.

- Ngậm miệng cho chặt vào, đừng để ta thấy chán.

Bỗng tín đồ bất ngờ tấn công vung một đấm vào lồng ngực Nhâm Huyền chấn hắn bay xa một đoạn 5m.

Nhâm Huyền kêu rên một tiếng thổ huyết phun máu xuống nền tuyết, khó hiểu nhìn tín đồ chất vấn:

- Ngươi.. muốn gì?

- Hai ngươi về trước.

- Rõ, Vũ Nương sư tỷ.

Hai tín đồ đồng thanh hô như khôi lỗi, không chần chừ quay người rời khỏi mà không đoái hoài tới sự việc đang xảy ra.

- Vũ Nương? Ta có quen ngươi sao?

Nhâm Huyền cắn răng ngồi dậy chùi đi vết máu trên miệng, lực lượng nhục thân của đối phương mạnh gấp ba lần Nhâm Huyền, một đòn tùy tiện đã để hắn phải thở dốc vì chống cự.

- Không quen, nhưng.. ta không thích ngươi. Giáo hoàng tiên đoán rằng hôm nay ở Loạn Sơn Thành, ta sẽ gặp khắc tinh trong đêm với bộ dáng con chuột.

- Có vẻ con chuột đó là ngươi.

Vũ Nương nhàn nhạt đáp, cô lại phóng người tới vung quyền đánh vào người Nhâm Huyền không thương tiếc, từng cú chất chứa linh khí khiến mỗi quyền đều gây tổn thương nhất định cho Nhâm Huyền.

Nhâm Huyền trong lòng mắng mỏ, bà nương điên! Giáo hoàng!? Vũ Nương có can hệ gì với giáo hoàng!?

Vũ Nương đánh vào những nơi đủ đau, nhưng không bao hàm sát ý nên các tổn thương cũng chỉ dừng lại ở mức ngoại thương.

Nhâm Huyền cắn môi vùng dậy, chống đỡ đánh vào người Vũ Nương với một quyền toàn lực, hắn không cam lòng làm bao cát!

Một quyền chứa đầy linh khí của Nhâm Huyền đánh vào lồng ngực Vũ Nương, làm cho cô ả trước mắt không nhịn được mà bật cười.

- Hahahaha, tiểu đệ đệ phản kháng? Xem làn da của ngươi, ta đoán chừng ngươi chỉ vừa mới thành niên thôi nhỉ? Khắc tinh của ta, lão già đó nghĩ nhiều rồi.

Chộp lấy tay Nhâm Huyền, Vũ Nương khống chế đưa lên ngắm nghía một lúc rồi hung bạo đạp người hắn nằm xuống dưới đất.

- Tiểu đệ đệ, muốn trải đời không?

Vũ Nương chợt hỏi một câu làm Nhâm Huyền á khẩu, không hiểu chuyện gì liền nghi hoặc hỏi lại:

- Thứ lỗi?

- Ừm, thái độ rất tốt.

Vũ Nương kiều mị cười, móng tay lướt trên người Nhâm Huyền từng tấc kích thích cảm giác kì lạ trong người hắn.

Nhâm Huyền hiểu ra ý cô ả, lập tức vùng vẫy hét lớn:

- Bà nương! Cái này không thể làm bậy!? Ngươi, ngươi.. ngươi nên làm với người mình yêu nha!?

Vũ Nương không có ý định giết hắn đã là điều chắc chắn thông qua việc không có sát ý và các hành động phí thời gian như hiện tại.

Nhâm Huyền kịch liệt vùng vẫy cũng có lý do, Nhâm Đông Từ từng bổ túc cho Nhâm Huyền, một khi mất đi dương thân, đồng nghĩa với việc Nhâm Huyền sẽ mất đi một ít sức mạnh đến từ tinh lực.

Với tham vọng mãnh liệt trả thù như Nhâm Huyền, một chút sức mạnh cũng đừng hòng cướp của hắn!

Vũ Nương nghe vậy có phần bất ngờ, bật cười một cách khó hiểu rồi lại nói:

- Nếu ta nói, ta là người tình kiếp trước của ngươi thì sao?

- Vậy thì ngươi cũng thật biết chơi, tiểu đệ đây không dám chơi cùng, nên sư tỷ vẫn là chơi một mình đi.

Nhâm Huyền phong đạm vân khinh, cố tỏ ra chính trực lẫm liệt đáp dù mặt mo đã đỏ bừng do lần đầu tiếp xúc quá thân cận với người khác giới, tuy tình huống có chút sai sót.

- Pfft, không đùa với ngươi nữa, quả thực.. lời ta nói là thật 7 phần.

Vũ Nương dùng hai tay đè chặt cổ tay Nhâm Huyền nâng lên cao khoá lại cố định, cô ả ghé đến nhẹ nhàng thổi hơi nóng vào tai Nhâm Huyền:

- Còn chuyện nam nữ, ta tò mò muốn biết tư vị thế nào, từ chính miệng kẻ được cho là khắc tinh của ta, chứng minh lão giáo hoàng ấy phán đoán sai lệch.

Qua tấm màn che mặt kia, Nhâm Huyền chẳng biết được cảm xúc hay thân phận đối phương thế nào nên khó mà thấu được tính chân thực lời nói.

Người Nhâm Huyền run lên, bây giờ không nhận ra trạng thái dị thường của Vũ Nương rõ ràng là có vấn đề, cô ả lẳng lơ một cách rõ rệt, như cố ý câu dẫn Nhâm Huyền một cách trắng trợn.

Nhưng mà tại sao?

- Tiểu đệ đệ, đừng nghĩ nữa, ngươi không thích tỷ tỷ ư?

- Không, không thích! Thả ta! Ta cmn..

- Yên lặng nào, ta cũng là lần đầu.

Miệng Nhâm Huyền lập tức bị chặn lại bởi tấm khăn khô, ánh mắt Vũ Nương cuồng nhiệt tận hưởng trải nghiệm hoan hỉ dục tiên dục tử khi ngự long.

Âm dương giao hoà, lấy thiên làm phòng, lấy địa làm chăn, hai thân ảnh quấn lấy nhau triền miên cả đêm dài.

................

Dằn vặt hơn hai canh giờ, người Nhâm Huyền như mất đi sức sống trở nên khô héo, miệng được thả ra để hắn thở dốc lấy sức:

- Cô.. cô không nói lý lẽ..

- Dạy thế nào?

Vũ Nương chỉnh lại trang phục xốc xếch, mỉm cười mị hoặc nhìn Nhâm Huyền chờ đợi:

- Ta nắm thóp được ngươi, đừng nghĩ có thể chống lại ta.

- Vũ Nương tỷ..

Nhâm Huyền khó khăn thốt ra một câu, ánh mắt đầy vẻ không cam tâm, nhưng thực lực hắn yếu kém không phải chỉ một ít, đành phải nhẫn nhịn.

- Thế thì Mặc đệ có yêu cầu gì?

- Ngày mai.. tỷ diễn với ta một vở kịch. Chi tiết sẽ nói với tỷ sau.

- Vậy ta đổi lại được gì?

Nhâm Huyền não động, tạm thời đã xem Vũ Nương như một con cờ có thể tận dụng.

Có liên hệ với giáo hoàng, đồng nghĩa quyền hành ở Minh Dạ Thần Giáo dĩ nhiên không thấp dù trên ngực ả là một gạch của giáo đồ.

- Bất cứ thứ gì ta có thể cho.

Nhâm Huyền quả quyết nói, ta có thể cho, nhưng đa phần là không thể cho, vậy là không phải mất gì rồi.

- Nha, cảm giác ban nãy cũng rất thích. Vậy thì làm lô đỉnh cho ta tạm thời đi.

Vũ Nương khanh khách cười ngồi dậy, phủi trên người chút hoa tuyết rướm máu còn sót lại.

- Nghỉ ngơi, ngày mai cùng ta đi về. Loạn Sơn Thành vụ án cũng nên khép lại rồi, hai người kia căn bản đã bắt được, ngươi ở đây chỉ phí công sức thôi.

- Ừ, sáng mai..

Nhâm Huyền thở dài một hơi, nằm ngửa nhìn lên thương khung ổn định lại thương thế một chút rồi ngồi dậy rời khỏi hiện trường.

.....

Một đêm an bình cứ vậy trôi qua, nắng mai chiếu xuống đánh thức toàn dân trở về thực tại sau cơn mơ màng.

Tường Diễn đang say giấc, bị tiếng gõ cửa bịch bịch hối thúc:

- Diễn huynh! Diễn huynh! Có chuyện lớn rồi!

- Chuyện gì.. mới sáng sớm..

Nhâm Huyền bên ngoài thở dốc lớn tiếng quở trách:

- Huynh còn ngủ được!? Sáng nay lại có tín đồ đến, phi vụ này đã giải quyết xong rồi!

- Cái gì!?

Tường Diễn chấn kinh lập tức tỉnh táo, đẩy Nhâm Huyền sang bên một đường bước ra bên ngoài ra lệnh.

- Mau dẫn đường!

Nhâm Huyền chau mày hơi bất mãn, nhưng cũng đi trước mở đường cho hắn đến nơi một tín đồ đang đứng, tay cầm đầu lâu của một thanh niên trẻ tuổi.

Theo như lời trong miệng dân chúng, đầu kia hẳn là Đường Cát.

- K-không thể nào..

Tường Diễn run người ngã khụy xuống đất, âm giọng chứa chan đầy tuyệt vọng.

Nếu thất bại nhiệm vụ, Tường Diễn chắc chắn sẽ bị bắt đi bởi điểm tích trữ trong lệnh bài hiện tại bằng 0.

Nhâm Huyền nhìn ra được ẩn khuất bên trong, bèn đến bên cạnh vỗ vai hắn thì thầm to nhỏ:

- Tường Diễn sư huynh bớt sầu.. có thể làm nhiệm vụ khác..

- Ngươi thì biết cái gì!? Ta mới là người sắp phải đi đời! Trở về cũng phải hơn một ngày, chưa kể nhiệm vụ mới còn mất vài ngày mới hoàn thành được!

Nhâm Huyền ghé vào tai Tường Diễn nhẹ giọng:

- Vậy à.. Không phải nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành sao?

- Ý ngươi là..

Nhâm Huyền tiếp lời:

- Nghĩ mà xem, hắn chắc chắn sẽ độc hưởng chiến công một mình, còn Diễn huynh sẽ bị bắt đi là điều không thể tránh khỏi. Người sống chỉ có một lần cơ hội, huynh còn vừa thoát kiếp phàm nhân, như vậy nỡ sao?

Tâm của Tường Diễn lay động, những lời Mặc nói không phải không có lý, hắn còn rất nhiều thứ vương vấn trên đời, chuyện chết đi dĩ nhiên không cam lòng.

Thành công thúc đẩy Tường Diễn bằng câu từ, Nhâm Huyền chủ động kéo Tường Diễn ngồi dậy, đẩy hắn về phía tín đồ đang được vây quanh tung hô:

- Ta sẽ giúp đỡ huynh ổn định dân chúng, việc của huynh là.. giết hắn, tạo ra một tặc tử mới để nhân đôi chiến công, tặc tử đâu ghi rõ là ai, nhỉ?

Những lời của Nhâm Huyền đả động kích thích sát ý của Tường Diễn nổi lên, hắn phát rồ lao vào đám đông đánh thẳng về hướng của tín đồ áo trắng.

Bạn đang đọc Huyết Lãnh Tiên Lộ sáng tác bởi Shuntaro
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Shuntaro
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.