Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thần Quyết Tông

Tiểu thuyết gốc · 2941 chữ

Vạn thân tộc ta phơi thây 3000 năm qua, phụ mẫu ta bỏ mạng, thù này sao có thể quên. Nếu thế gian đã tuyệt đường sống của ta, vậy thì... Hãy cùng nhau chôn vùi đi.

Linh thú xung quanh nhìn chằm chằm An Nhan, từ khi bọn chúng sinh ra đến nay chưa từng nhìn thấy con người. Dĩ nhiên sẽ không biết hắn là người càng không biết đến thân phận của hắn.

Từ khi sinh ra, ông trời đã sắp đặt hắn làm ma đầu. Khi đó, niềm vui mừng của phụ mẫu khi thấy hắn thay bằng sự lo âu, lo sau này hắn sẽ sống như thế nào, lo vận mệnh của hắn.

Phụ thân hắn dùng tu vi nửa đời người để phong ấn cũng như che dấu đi thân phận ma đầu của hắn. Cũng đồng thời như thế, hắn biến thành một phế vật không thể tu luyện. Hắn trở thành nỗi sỉ nhục lớn nhất với gia tộc, với phụ mẫu.

Căn bản hắn có thể tu luyện nhưng mỗi lần tu luyện sẽ phạm phải phong ấn. Mỗi lần như vậy, không chỉ phong ấn yếu đi mà phụ thân hắn, người phong ấn khí tức ma đầu trong hắn bị giảm tu vi mỗi ngày. Hắn căn bản chính là không biết mình chính là một tên Ma Vương chuyển thế, cuối cùng khi phát hiện ra việc mình tu luyện khiến phụ thân trọng thương liền ngừng tu luyện, mặc cho người đời sỉ vả, chế giễu.

Nhưng cho dù vậy, tuy rằng hắn không tu luyện nhưng theo thời gian, khí tức ma đầu trong hắn càng ngày càng lớn mạnh, rất khó kiểm soát. Phụ thân hắn cố cầm cự đến nỗi tu vi cạn kiệt. Hắn vẫn không hay biết gì, lúc đó phụ thân hắn đã bịa ra rằng mình bị thần thú đánh trọng thương, chỉ cần một thời gian sẽ khôi phục như cũ, nhưng nào ngờ, lại dẫn đến kết cục như ngày hôm nay.

An Nhan từ từ hạ xuống ngay bên cạch vết nứt, tà áo đã nhuốm máu phiêu dật. Ánh sáng chói loá phát ra từ vết nứt dần dần yếu đi rồi biến mất, khôi phục lại vẻ u tối, tịch mịch đến hoang vu. Hoa văn trên ấn đường của An Nhan cũng biến mất, vẻ mặt hắn trở nên lạnh buốt giá rét, nhấc chân bước đi. Linh thú như được mách bảo, tự động nhường đường cho An Nhan. Ôi loại linh thú gì mà đẹp vậy, sao mấy tháng nay bọn chúng lại gặp toàn chuyện lạ không vậy. Mới đầu thì nhìn thấy vết nứt quỷ dị, lại còn phát ra ánh sáng.

Tưởng là thứ ánh sáng có thể hoá giải lời nguyền trong truyền thuyết, ai ngờ,... Mà cũng may, may mà bọn chúng bọn chúng có tu vi thấp, không nhanh nhẹn bằng những linh thú kia, không thì bây giờ đã không đợi được đến lúc hoá giải lời nguyền.

Suy đi nghĩ lại mới thấy, nếu ngày đó mà bọn chúng có tu vi cao thì bây giờ đã bị lửa thiêu cháy không còn tro rồi. Bỗng nhiên bọn chúng cảm thấy, tu vi thấp cũng tốt, chậm chạp cũng hay. Nhìn đi, nhìn mấy linh thú tu vi cao, nhanh nhẹn kia đi, kết quả là bây giờ thăng thiên rồi.

An Nhan nhìn về phía khiến trúc từng là nơi xa hoa nhất Huyết Thành. Mọi thứ đều không còn như năm xưa, tan hoang đổ nát, tất cả những gì được gọi là trân bảo của An Lan Thành hay còn gọi là Huyết Thành đều bị những tên mang danh " Thiên Đạo" lấy đi.

Ha ha. Thiên Đạo, chúng năm mồm bảy miệng không tàn sát người vô tội.

Vạn người An Lan Thành có tội ư?

Năm đó, bọn người mang danh " Thiên Đạo" đến tàn sát thân tộc ta, không chỉ vậy, chúng còn huyết tẩy cả An Lan Thành. Chúng lấy danh nghĩa trừ gian diệt ác, ha ha, hay cho câu trừ gian diệt ác. Là Ma Vương thì đã sao, là yêu ma thì đã sao, ít nhất, ta chưa từng tàn sát người vô tội, ta chưa từng mượn danh " Thiên Đạo" đi giết người như các ngươi.

An Nhan nhìn theo phương trời xa xăm, lòng quặn thắt. Bây giờ hắn rất muốn khóc, như khi còn thơ ấu, khi đó hắn mặc dù là thiếu chủ An Lan Thành nhưng mang danh phế vật nên thường bị bắt nạt. Chỉ có thể tựa vào lòng mẫu thân khóc lóc. Khi ấy, mẫu thân sẽ mỉm cười hiền từ với hắn nói:

" Tiểu Nhan ngoan, con không phải phế vật, trong mắt mẫu thân con mãi mãi là hòn ngọc quý, mẫu thân thương con nhất"

An Nhan nuốt nước mắt vào tim, lòng đau như cắt, tay nắm chặt thành quyền. Móng tay lâu ngày không cắt do tác động mạnh đâm vào lòng bàn tay rỉ máu. Máu tươi nhỏ từng giọt xuống cỏ xanh dưới mặt đất. Bỗng nhiên một trận cuồng phong nổi lên, cây cỏ ban nãy dính máu đột nhiên trở lại màu xanh tự nhiên, từ một cây lan ra nhiều cây, cây cối từ màu đỏ máu bỗng nhiên đồng loạt khôi phục lại trạng thái 3000 năm trước.

Trong chưa đầy một năm, cảnh vật nơi đây thay đổi đến kì lạ, những linh thú trú ngụ bây giờ mới đi ra vừa ngỡ ngàng vừa vui vẻ. Những cây cao bao bọc, che phủ Huyết Thành đã biến mất, ánh sáng theo đó len lỏi vào, nơi hoang vu mấy nghìn năm không có ánh sáng bỗng trở nên nhộn nhịp, linh thú cùng linh thảo phát triển vượt bậc.

An Nhan nhìn Huyết Thành một lần nữa sống dậy trong lòng cảm thấy ấm áp.

An Nhan hắn rốt cuộc cũng phải đi, hắn không thể ở lại đây được nữa. Hắn hoàn toàn không thể níu kéo ở lại đây được nữa rồi. Cho dù thế nào đi chăng nữa, cho dù phải bỏ mạng vào tay những kẻ kia. Hắn cũng nhất định phải báo thù cho gia tộc, cho phụ mẫu, cho vạn vong linh An Lan Thành.

_ 2 tháng sau_

_ Khách điếm_

" Năm nay Thần Quyết Tông phá lệ thu nhận đệ tử, ngươi biết chưa? Ta nghe nói có nhiều người tham gia lắm" trong khách điếm người người bàn luận rôm rả, An Nhan đã ở đây được hai tháng rồi. Những tin tức hắn nghe được chả cái nào là hữu dụng, gần như khắp đại lục này không ai biết về An Lan Thành. Nhưng khi nhắc về Huyết Thành thì vẻ mặt của bọn họ chính là vạn người như một, khi họ nghe thấy nhắc đến Huyết Thành thì vội nói không biết gì hết, vội vàng bỏ chạy, có một số người tốt bụng thì còn khuyên hắn đừng tò mò về Huyết Thành đó nữa, còn nói nơi đó không có gì tốt.

" Biết, đương nhiên là phải biết rồi. Ước mơ của ta là vào được Thần Quyết Tông đó, chỉ là... Với thực lực của ta, chắc chắn bị loại ngay từ vòng gửi xe rồi". Nam nhân kia vẻ mặt ảo não trả lời, nếu hỏi ai có mong muốn vào Thần Quyết Tông nhất trên Đại lục này thì hắn có thể tự tin vỗ ngực nói với kẻ đó:" So về thực lực thì ta không bằng ai, nhưng luận về mong muốn vào Thần Quyết Tông thì không kẻ nào có thể vượt qua ta".

Theo như lời thiên hạ thì Thần Quyết Tông chính là một đại đại tông phái. Tông phái này được lập ra từ rất lâu rồi. Mỗi đời tông chủ Thần Quyết Tông không phải là vang danh đại lục thì cũng khiến cho người người kiêng nể. Lịch sử Thần Quyết Tông được người dệt lên bao nhiêu câu truyện dân gian, những người tu luyện trên đại lục này đa số đều có một nguyện vọng vào Thần Quyết Tông. Nhưng mong muốn là một việc, làm được không mới là quan trọng. Đợi được đến khi Thần Quyết Tông thu nhận đệ tử thì có khi ngươi đã không còn phù hợp tiêu chuẩn tham gia rồi.

Thần Quyết Tông không chỉ cần thực lực mà độ tuổi cũng vô cùng nghiêm ngặt. Mỗi lần thu nhận đệ tử phải đến 100 năm sau mới mở lại một lần nữa, mà giới hạn độ tuổi từ 100 trở xuống. Năm nay không biết tại sao lại phá lệ, lần thu nhận đệ tử kia cách bây giờ còn chưa đến 50 năm. Haiz, mà mở hay không mở thì bọn họ cũng chẳng vào nổi Thần Quyết Tông, bọn họ đã hơn 100 tuổi rồi. Tuổi thọ người tu luyện ở đại lục này là khoảng 500 năm, tuỳ thuộc vào tu vi của mỗi người mà tuổi thọ được tăng thêm, có một số người có tu vi cao nhưng lục giai, thất giai còn có thể sống tới mấy nghìn năm. Người bình thương không tu luyện thì chỉ có thể sống nhiều nhất 300 năm. Cũng có thể kéo dài tuổi thọ bằng linh đan diệu dược. Nhưng những người không tu luyện ở đại lục này thường bị xem là phế vật, tính mạng của họ không bằng cả một linh thú cao cấp.

Đại lục này tên Vạn Quang. Gữa trung tâm đại lục Vạn Quang, nơi đây có 12 ngọn núi linh khí dày đặc, cũng chính là nơi khai sơ lập địa của 12 đại tông phái. Các đại môn phái này đều có lịch sử vạn năm cùng với thực lực vi tôn, người trong đại lục Vạn Quang không ai là không biết đến 12 tông phái này. Nhưng nơi đây không phải ai muốn vào là vào được, những người mạo hiểm đi vào đây đều có cùng một kết cục " Một đi không trở lại".

Từ đó, vùng trung tâm đại lục đó được gán với cái tên " Sát Môn". Và chính vì con đường vào núi vô cùng gian nan hiểm trở, có khi còn bỏ mạng như chơi, thế nên, một trong ba yêu cầu khi thu nhận đệ tử của Thần Quyết Tông là phải vượt qua Sát Môn.

Về sau, rất nhiều người đã không nuôi hi vọng. Vượt qua Sát Môn ư, sao không kêu hắn mọc cánh mà bay luôn đi, làm như Sắt Môn đó dễ vào lắm vậy. Không vào tông không chết, vào tông thì còn chết nhanh hơn, hắn thà tán tu chứ không muốn đi tăng thêm lịch sử tang thươmg cho Sát Môn đâu a.

An Nhan rời khỏi khách điếm, dần dần tiến vào trung tâm đại lục Vạn Quang- Sát Môn trong truyền thuyết.

3000 năm trước đã sống vô ích, cho dù có muộn màng hắn cũng muốn thay đổi bản thân, hắn muốn chuộc lỗi, chuộc lại lỗi lầm của mình.

Càng đi quang cảnh càng thay đổi. Cây cối xanh um gần như che hết ánh sáng, linh thú và linh thảo càng vào sâu càng thấy nhiều. Đồng thời cách Sát Môn càng gần thì càng xuất hiện những linh thú cùng linh thảo kì quái.

An Nhan đi ngang qua một linh mộc có hình dáng kì quái, hắn có cảm giác như linh mộc này đang nhìn chằm chằm hắn, nhưng đến khi quay mặt lại nhìn thì nó vẫn ở im tại chỗ đó, không dịch chuyển chút nào, nhìn vô cùng giống một cây gỗ bình thường. An Nhan cảnh giác quay về phía trước đi tiếp, vừa đi được ba bước chợt âm thanh xé gió phi tới từ phía sau.

Nghiêng người né đi dây leo vủa linh mộc đánh tới, tránh một đòn chí mạng. Quả nhiên như hắn nghĩ, linh mộc này hoàn toàn không bình thường, nhìn trông vô hại mà lại ra đòn âm hiểm như vậy. Nếu vừa nãy hắn không né kịp thì chả phải sẽ bị thương sao.

Sau khi phụ thân hắn chết lực lượng phong ấn cũng biến mất, hắn khôi phục lại sức mạnh, nhưng cũng đồng thời hắn không tu luyện, lại không có sự chuẩn bị trước nên cho dù là Ma Vương cũng nhanh chóng bị lũ người " Thiên Đạo" đánh trọng thương, rơi vào tình trạng hôn mê 3000 năm.

Sau này khỉ tỉnh lại, tuy thời gian hắn ở khách điếm đều khổ luyện nhưng vì vừa mới tỉnh lại, vẫn còn chưa khôi phục hoàn toàn nên cho dù chỉ bị một linh thú hay linh mộc cao cấp đánh bị thương cũng là chuyện thường tình. Đã thế, linh mộc vừa rồi không phải chỉ là loại linh mộc cao cấp mà còn là loại cao cấp đến biến thái.

An Nhan nhanh chóng niệm chú đốt cháy linh mộc. Tiếp tục tiến vào trung tâm Sát Môn. Quang cảnh ở đây không phải cây cối rậm rạp như chỗ kia mà lại có vẻ hoang vu tĩnh lặng. Ở giữa là một dòng suối nhỏ, cây cối xung quanh thưa thới, ánh sáng mơ hồ, mờ nhạt.

Từ dòng suối bốc lên một lớp sương mù, không nhìn rõ được phía dưới là cái gì. An Nhan hắn muốn đi đến Sát Môn thì dĩ nhiên là phải đi qua dòng suối đó.

Càng lại gần hắn càng cảm thấy có cái gì đó là lạ, cảm thấy buồn ngủ một cách kì lạ. Thân thể như không nghe theo mệnh lệnh của hắn, mí mắt như muốn đóng lại. Chết tiệt, sương mù kia có độc.

An Lan lấy từ trên người ra một cây chuỷ thủ, tự cắt trên đầu ngón tay mình để tỉnh táo lại. Hắn đứng vững dậy đi thật nhanh qua dòng suối đó. Càng đi hắn càng nhìn thấy bên dưới lớp sương mù toàn người, có nhiều người đang phân huỷ, có một số người thì chỉ còn lại bộ xương trắng, một số khác thì vẫn chưa bị phân huỷ nhưng sắc mặt đã trắng bệch.

Hoá ra bọn người đi vào đây đều thương vong như vậy. Người ta thường nói chết trong mộng là cái chết đẹp nhất. Chết mà không bi thương, không sầu não, không đau khổ. Những người chết vì đám sương mù này ban đầu khi hít phải có cảm giác như lạc lên cõi tiên, thân thể hưng phấn vô cùng nhưng lại có cảm giác vô cùng buồn ngủ. Nhung giấc ngủ này sẽ chấm dứt cuộc đời của bọn họ. Đây gọi là một đi không trở lại.

Thoát được ra khỏi dòng suối đó thì trời đã tối mù mịt, An Lan nhanh chóng đi kiếm củi đốt lên một nhóm lửa. Ban ngày ở đây đã không khí cùng quang cảnh đã quỷ dị rồi, nhưng đến bây giờ còn cảm thấy hắc ám hơn nữa. Những tiếng gì đó vang lên rồi lại vụt tắt, trình tự lặp đi lặp lại.

An Lan ngồi dựa vào một thân linh mộc ngàn năm, linh mộc này nếu như ở chỗ khác thì sớm đã hoá hình lâu rồi, nhưng nơi đây dường như dính phải loại phù chú gì đó khiến tất cả mọi thứ ở đây đều phát triển một cách không trọn vẹn.

Bình thường thì một linh mộc có tu vi 3000 năm thì đã có thể hoá hình rồi, nhưng ở đây lại mất gấp nhiều lần hoặc có khi cả đời cũng không hoá hình được. Cũng giống như con người, nếu đã đến 50 tuổi mà vẫn không tu luyện được thì người đó cả đời cũng không tu luyện được, tuy nhiên vẫn có một số trường hợp ngoại lệ như khi dùng tẩy tuỷ tán.

Ở linh mộc hay linh thú cũng vậy, nếu đến 3000 năm nó vẫn không thể hoá hình thì cả đời này nó mãi mãi vẫn chỉ là một linh mộc không hơn không kém.

An Lan đang định nhắm mắt lại bỗng nghe thấy tiếng bước chân liền đi tìm một chỗ ẩn nấp, tiện tay dập lửa thu vào nhẫn không gian. Xong xuôi nhảy lên linh mộc xem tình hình. Hắn vừa nhảy lên linh mộc không lâu thì tiếng bước chân truyền đến càng gần, một nhóm người y phục khác nhau đi vào, một tay giơ đuốc một tay cầm bội kiếm.

Nhìn cũng đủ phát hiện ra những người này đến đây đều có mục đích giống như hắn, đều muốn vượt qua Sát Môn tiến vào Thần Quyết Tông. Nhóm người này có 4 nam nhân và 3 nữ tử, trời rất tối nhưng ai cũng cầm đuốc nên có thể nhìn thấy mặt rất rõ. Những người này nhìn rất trẻ, chỉ tầm khoảng 18 19 tuổi, độ tuổi thích hợp nhất cho tu luyện.


P/s: Cầu tlt, lt, kp~~~. Nếu thấy hay thì cho mình một like nhé~. Còn nếu có ý kiến gì thì cứ bình luận nhé, mình luôn sẵn sàng lắng nghe ý kiến của mọi người. Cảm ơn mọi người đã ghé qua~~thank mọi người nhiều~~~

Bạn đang đọc Huyết Hận Ma Vương sáng tác bởi Atlantis
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Atlantis
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 29

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.