Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Huyết giả và tân nhân loại

Tiểu thuyết gốc · 1485 chữ

Một đêm này rất dài.

Tôi có rất nhiều nghi vấn muốn và có cơ hội làm sáng tỏ, tỉ như:

“Anh cố ý để quái vật làm Thiên Bình bị thương là vì lí do gì?”

“Vì tôi hi vọng Thiên Bình sẽ thức tỉnh.”

“Thức tỉnh?”

“Có câu nói rằng, cái gì không thể giết được bạn thì sẽ khiến bạn mạnh mẽ hơn. Câu này hoàn toàn đúng khi nói về lũ quái vật bước ra từ Cổng.”

Cổng lại là cái gì!?

Nguyễn Hoàng Long đứng chắp tay mà nhìn tất cả những xao động phương xa, trên mặt ẩn hiện nét hưng phấn âm thầm, rất dễ tính mà hỏi gì đáp nấy.

“Tôi cũng bị thương, phải chăng là tôi cũng sẽ thức tỉnh?”

Tôi nói và chỉ vào vết thương ở bắp chân của mình mà giờ máu đã khô và ngừng chảy từ lâu.

Khi trước adrenalin quá nhiều mà tôi quên mất là mình bị thương, và tôi cũng chỉ bắt đầu cảm thấy đau mà khiến cho tướng đi trở nên khập khiễng lúc leo cầu thang lên trên này.

“Có thể.”

“Chuyện gì sẽ xảy ra sau khi thức tỉnh?”

“Cả hai sẽ, tùy vào chỉ số thể chất và huyết thống mà có thể đạt được một loại năng lực mới mà chúng tôi vẫn gọi là Huyết biến.”

“Chỉ nói miệng thì hơi khó để hình dung,” Nguyễn Hoàng Long nói tiếp, sau đó biến hình.

Miệng của tôi há to có thể nhét vào quả trứng đà điểu, và dám cá là miệng của Thiên Bình há cũng không nhỏ.

Nguyễn Hoàng Long duy trì hình biến chỉ vài giây rồi thu lại, nhưng đó là quá đủ để xóa bỏ toàn bộ mọi nghi vấn còn sót lại trong chúng tôi.

Chúng tôi có trò chuyện thêm một chút trong khoảng thời gian còn lại trước khi trời sáng, và không thể không nói là tôi có đôi chút kì vọng vào… tương lai.

Một kì vọng mà rất nhanh sẽ bị hắt một gáo nước lạnh mười độ dưới không!

Rạng sáng, cuộc chiến giữa quân đội và quái vật cũng đi đến hồi kết.

Tiếng súng ngừng lại từ hơn một tiếng trước bình minh.

Kết quả cụ thể như thế nào thì tôi không thể nói rõ, nhưng phần thắng hẳn là thuộc về quân đội.

Đoàn xe bọc thép lại lục tục chuyển động, phần lớn theo đường nhựa rời đi, số khác chia ra chạy vào trong các đường mòn nhỏ trên đèo.

Một tốp ba chiếc xe thì chạy hướng về khu nghỉ dưỡng.

“Nếu hai người đã mệt thì có thể đi nghỉ đi, có rất nhiều phòng trống ở khu vực dành cho khách đấy.”

Tôi đã nhầm lẫn rằng câu nói này của Nguyễn Hoàng Long chỉ là một đề nghị, một nhầm lẫn tai hại; dù sao đi nữa, khi mà anh ta đi tiếp đón những vị khách đến từ quân đội, Thiên Bình và tôi được người của anh ta tháp tùng đi nghỉ.

Tôi đã thử hỏi và nhận được sự phản đối không chính thức là bản thân không được phép rời khỏi khu nghỉ dưỡng để về nhà.

Quyền công dân ở đâu, tôi tự hỏi, nhưng đủ khôn ngoan để không lật mặt tại chỗ.

Mà tôi cũng mệt, thực sự mệt.

Thiên Bình và tôi không ở chung phòng, hẳn nhiên rồi.

Trong phòng dành cho khách đánh số 201 khắc vào trong vách gỗ, tôi ngả người xuống giường và không mất bao lâu để chìm vào giấc ngủ.

Một giấc ngủ này kéo dài đến chiều tối.

Sau khi ngủ dậy thì tôi cảm thấy càng mệt.

Tôi phát sốt!

Người của Nguyễn Hoàng Long có ghé qua thăm hỏi, cũng xác nhận với tôi rằng bản thân đang trong quá trình thức tỉnh; bọn họ giúp tôi uống nước và mang đến cho tôi ít cháo trắng nấu vội.

Trong khoảng thời gian này, không biết có phải là tôi hoa mắt hay không, nhưng ngoài những người vận đồ xám thì trong số những người đứng quan sát tôi ngoài cửa phòng còn có cả những người mặc quân phục nữa.

Bởi vì tôi quá mệt nên không thể nghĩ ngợi nhiều về việc này.

Cơn sốt kéo dài khoảng ba ngày, đến ngày thứ tư thì tôi bắt đầu cảm thấy khá hơn.

Lại qua ba ngày nữa và tôi khỏi hẳn, thức ăn mà người ta mang tới cũng chất lượng hơn hẳn.

Từ cháo trắng qua loa chuyển sang như là cơm hộp.

Vị giác đã trở lại và cảm giác thèm ăn của tôi tăng mạnh.

Quan trọng hơn, Nguyễn Hoàng Long có ghé thăm và chính miệng nói chúc mừng.

“Giờ thì cậu cũng là một Huyết giả như tôi,” Nguyễn Hoàng Long nói. “Chào mừng gia nhập vào tân nhân loại!”

Nghe cái kiểu mà hắn ta nói thì tôi cũng thấy khá là vui vẻ.

“Chúng tôi muốn kiểm tra trạng thái của cậu một chút.” Chú Anh cùng một vài người tới và ân cần đề nghị.

Tôi không có lí do gì để phản đối cả, cho nên cả đống máy móc lộn xộn được mang tới để ở trong phòng.

Người ta đo đạc, nhịp tim hay là chỉ số quái quỷ gì đấy.

“Mười một…”

Cái đó thì không thể nào là nhịp tim được nhỉ?

Cái đám mặc đồ quân phục lại tới, và đứng đầy ở trong phòng trong khi người của chú Anh đo đạc cho tôi.

Tôi cảm thấy rất không thoải mái và đã nói với chú Anh về chuyện này, những ngày này, tôi và người đàn ông mà Thiên Bình đã từng quỳ gối trước mặt đã trò chuyện đôi chút và hiểu nhau nhiều hơn.

Chú Anh thì chỉ cười trừ, không muốn đề cập quá nhiều về bọn họ.

“Thiên Bình cũng bị kiểm tra giống cháu à?” Tôi hỏi.

“Đại khái là vậy.” Chú Anh đáp.

“Và bọn họ cũng đến xem?”

“Ừ.”

“Nhưng em ấy là con gái mà?”

“Ở trước khoa học thì không có phân biệt nam nữ,” chú Anh đáp. Thấy vẻ mặt không hài lòng của tôi thì nói thêm: “Nhưng tất nhiên là nam nữ có khác và chúng tôi cũng không có làm khó cô bé.”

Nghe vậy tôi cũng chỉ có thể nhún vai rồi thôi.

Một ngày này, chúng tôi thực hiện bài kiểm tra cuối cùng, ấy là kiểm tra Huyết thống.

“Nó rất phức tạp,” chú Anh nói bằng một giọng to và rõ, hẳn nhiên là không phải chỉ nói với mình tôi mà thôi. “Đây là một danh sách dài những khả năng, tất cả những gì cậu cần làm là chọn một cái và tập trung, thực tập trung, rồi chúng ta sẽ xem là cái nào sẽ kích hoạt huyết biến của cậu.”

Ban đầu thì tôi rất là háo hức, nhưng theo thời gian, cùng với số lần thất bại càng ngày càng nhiều, sự háo hức cũng giảm dần.

Mà những người đứng xem cũng vậy.

Nhưng bọn họ không có tỏ ra quá thất vọng.

Nghe lỏm bọn họ nói chuyện, tôi biết được rằng bên phía Thiên Bình thì đã có kết quả.

Và kết quả rất khả quan!

“Có thể là cậu ta đã thức tỉnh thất bại.” Một tay mặc quân phục mà trên vai có nhiều vạch và nhiều sao đã nói vậy.

“Nhưng chỉ số huyết thể của cậu ấy thì lớn hơn không, và như vậy có nghĩa là cậu ấy có thể huyết biến.”

“Một chỉ số thấp tí tẹo.”

Chú Anh thoáng nhìn về phía tôi và bỗng nói: “Ngài cũng có thể thử xem, cũng chưa biết chỉ số huyết thể của ngài sẽ là bao nhiêu.”

Đáp lại là một cái khịt mũi khinh thường, rồi đám người mặc quân phục bỏ đi và không còn quay trở lại.

“Đừng lo, trong số cả ngàn chủng loại, hẳn phải có một cái là huyết thống của cậu.”

Tôi gật đầu, tiếp tục chọn một huyết thống để thử; kết quả không ngạc nhiên lại là thất bại.

Lại qua hai ngày, tôi được người ta lịch sự mời rời khỏi phòng 201, vì nơi này đã trở thành phòng kiểm tra người thức tỉnh lâm thời.

Ngay cả quyển sách của chú Anh đưa cho tôi cũng bị thu lại.

Đến tận đây, ở trong phòng mới đánh số 209 của mình, tôi cũng chỉ có thể thử thức tỉnh dựa trên trí nhớ.

Còn có loại sinh vật - huyết thống nào mà tôi vẫn chưa thử!?

Em gái tôi, Thiên Bình, lại đã thức tỉnh loại huyết thống gì?

Bạn đang đọc Huyết Biến sáng tác bởi nanhtrang3000
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nanhtrang3000
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.