Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chạm trán

Tiểu thuyết gốc · 1096 chữ

Dấu vết mà con quái để lại rất rõ ràng.

Hơn cả dấu vết, chúng đã trở thành một con đường mòn.

Con đường hướng về phía Tây Bắc, xuyên qua tường, nhà cửa; với những ụ đá và gạch vụn chắn đây đó.

Bên chạy bên xem xét, tôi tin rằng con quái cao khoảng hai mét rưỡi và rộng cũng cỡ đó.

Vì rằng nó không phải một con cá, và xét đến cái hố tạo ra khi nó té ngã, có cơ sở để tin rằng con quái thì có hình khối vuông hoặc là hình khối tròn.

Một con quái ú nụ!

Với cả đống xúc tu!

Như quái vật mì ống!

Và có rất nhiều máu!

Nó chắc chắn không phải một con quái mà tôi có thể đối phó.

Quá bự!

Hỗ trợ thì sao?

Tôi có súng và có thể bắn yểm trợ.

Khả năng bắn súng của tôi sau một vài tuần tập luyện thì cũng không đến nỗi nào, dĩ nhiên là không thể so sánh nổi với đám học viên sĩ quan là được.

Nhưng bóng dáng hai đồng bạn đã không thấy đâu.

Chuyện bị bỏ rơi thì không khiến tôi hoảng loạn; con quái rất bự và có rất nhiều máu, và sẽ không bị đánh bại dễ dàng.

Tôi chẳng có gì phải vội.

Tôi thậm chí có thể đợi đến khi con quái đã bị đánh bại rồi mới xuất hiện, sau đó lại quang minh chính đại yêu cầu được chia phần chiến lợi phẩm.

“Tôi tới trễ, nhưng ai bảo hai người chạy trước chứ?” - Tôi sẽ nói thế nếu bọn họ chất vấn.

Hoàn hảo.

Cái con khỉ!

Dù chưa từng ra ngoài đi săn lần nào nhưng tôi cũng biết luật bất thành văn của các học viên Huyết giả.

Có công mới được chia phần!

Đối với huyết giả mà nói, huyết thống là do trời sinh, muốn cũng không thể thay đổi; cũng chỉ còn điểm huyết thể là mục tiêu chủ chốt cho việc tranh đấu!

Huyết thống của bạn là con… gà thì đã thế nào, tăng điểm huyết thể lên cỡ một triệu và cả con gà cũng có thể hạ gục ma vương!

Cả đống suy nghĩ loạn thất bát tao cùng với sự nóng vội khiến tôi không để ý tới hoàn cảnh xung quanh nữa mà chỉ chăm chăm chạy thẳng.

Một sai lầm lớn!

Chíu!

Khi mà bạn nghe được tiếng súng thì bạn đã ăn đạn.

Tệ hơn, không phải đạn thường mà là đạn súng ngắm.

Và bắn ở cự ly gần!

Một cơn nhói đau bất chợt và khủng khiếp nơi cẳng chân trái khiến tôi ngã khuỵu.

Mình bị bắn rồi, là ai chứ, thợ săn ư!?

Gượng đau, tôi vội vã bò dậy và lăn ba vòng sát vào tường ngôi nhà bên cạnh.

Ở đối diện, phía bên kia đường vang lên tiếng chân người.

Nhiều hơn một người.

Tôi nghĩ là tôi đã bị bao vây.

Làm gì bây giờ?

Tôi thì không có kinh nghiệm thực tiễn trong việc chạm trán với thợ săn, nhưng lý thuyết thì có, mà còn không ít.

Thợ săn ưu tiên việc bắt sống huyết giả, nói cách khác, nếu tôi lập tức đầu hàng thì sẽ không phải chịu thêm đau đớn gì.

Nhưng đó là hạ sách.

Tôi xem xét nhanh vết thương ở chân, phát đạn có sức xuyên thấu cao cũng là một may mắn, cẳng chân tôi thủng một lỗ và chỉ có thế.

Đạn không trúng gân cốt.

Chỉ cần cầm máu và tôi lại có thể hoạt động gần như bình thường.

Xét đến cùng, ngay lúc này, tôi vẫn là một huyết giả mang trong mình huyết thống của long tộc!

Với khả năng tự hồi phục của long tộc, dù chỉ đạt hiệu suất mười một phần trăm thì tốc độ khôi phục của tôi cũng không chậm, cho tôi thêm vài phút và vết thương sẽ tự cầm máu.

Nhưng thời gian là thứ xa xỉ nhất vào lúc này.

Tôi rút băng vải từ túi sau hông và quấn nhanh chỗ bị thương, sau đó đứng dậy bỏ chạy.

Những kẻ mai phục thì chặn giữa tôi và hai đồng bạn, nên tôi không thể bỏ chạy về hướng đó được.

Trong lúc đạp cửa chạy vào trong nhà, tôi không thể không cảm thấy cái đám thợ săn e là rình chờ đã lâu.

Mà, bọn họ không tấn công hai người chạy trước là An Nhiên và Huỳnh Đại, lại nhắm trúng vào tôi.

Vì tôi chỉ có một mình!?

Ngôi nhà mà tôi tình cờ ẩn thân thì có ba tầng, và tôi dự định chạy lên tầng thượng sau đó sẽ nhảy sang nhà bên cạnh.

Nhà cửa trong khu này thì san sát, và giữa hai nhà lân cận thì chỉ là một khoảng nhỏ cỡ vài mét.

Ngay cả người bình thường nếu đủ quyết tâm thì cũng nhảy qua được dễ dàng.

Bụp!

Một viên đạn xuyên qua ô cửa mở và găm vào bức tường đối diện khi tôi chạy ngang qua.

Chỉ là đạn súng lục.

Dù sợ chết khiếp, trong tôi vẫn lóe lên một tia khinh thường.

Kẻ vừa bắn tôi thì ẩn náu trong ngôi nhà bên trái, vậy tôi cần chạy sang bên phải.

Phải không!?

“Thợ săn hầu như không được trang bị đủ để có thể trực diện hạ gục một huyết giả…”, lời của chú Anh tôi vẫn còn nhớ rõ.

Trong phần lớn trường hợp, bọn họ sử dụng bẫy và các loại âm mưu quỷ kế khác.

Phát đạn vừa rồi, tôi có cơ sở để tin rằng chỉ là một phát bắn mê hoặc.

Lên tới tầng thượng, tôi buồn bực phát hiện là chẳng có tầng thượng.

Chỉ là một phòng kín và ba cửa sổ.

Không có ban công!

Ok, đối với chuyện này thì tôi cũng đã có chuẩn bị; tôi tháo súng khỏi bọc bảo vệ sau lưng và lên đạn.

Khẩu bán tự động với cỡ đạn 6.5 li thì dư sức phá vỡ tường xi măng!

Dưới lầu vang lên tiếng chân chạy chỉ khiến tôi càng quyết tâm hơn.

Khi mà tôi nâng súng chỉa về bức tường bên trái, trong một khoảnh khắc, tôi bỗng cảm thấy ý muốn hướng súng xuống dưới.

Tại sao tôi lại phải chạy nhỉ?

“...”

Nhưng rồi, tôi bóp cò súng.

Bạn đang đọc Huyết Biến sáng tác bởi nanhtrang3000

Truyện Huyết Biến tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nanhtrang3000
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.