Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ba Con Yêu Thú Tiền Đa Đa

Phiên bản Dịch · 2780 chữ

Mang vứt bỏ cái mặt nạ cừu hận theo nàng hơn bốn trăm năm, nhưng tình cảm của nàng đã dừng lại vào đúng cái tuổi mười tám năm đó của nàng. Nàng không còn cảm giác với tình cảm, kỳ thật tình cảm lúc đó cũng không được tính là tình đầu của thiếu nữ. Dương Thiên Lôi hèn mọn bỉ ổi, trong lúc vô hình, dưới đủ loại cơ duyên xảo hợp, là nam nhân chân chân chính chính xâm nhập được vào trái tim của nàng, cũng là lần đầu tiên nàng cảm nhận được sự che chở ôn hòa của nam nhân.

Nàng rất thích cảm giác này, nhưng bây giờ nó đã mất đi.

Một làn nước mắt óng ánh, trong nháy mắt nàng quay lại, từ trên khuôn mặt thê mỹ của nàng rơi xuống.

Nhưng mà, đúng lúc này, một đôi tay hữu lực, lại giống như một cái gọng kiềm thép, đột nhiên theo ôm lấy nàng từ phía sau, không có bất kỳ ngôn ngữ nào, trong phòng yên tĩnh đến đáng sợ.

Tiêu Như Mộng không có phản kháng, thân thể phát ra từng đợt run rẩy nho nhỏ, nước mắt óng ánh, trong giây phút đó, nó đã rơi xuống đất, những giọt nước mắt này giống như những hạt châu nhỏ... Hai người cứ thế ôm nhau thật chặt, qua một phút sau, Tiêu Như Mộng mới từ từ giãy ra được, quay đầu nhìn lại, ngẩng khuôn mặt bị nước mắt phủ kín lên, nhìn Dương Thiên Lôi, âm thanh trong lời nói run run: - Ngươi... Vì sao không đi?

- Vì sao ta phải đi?

- Ta nói rồi, ta là nữ nhân xấu, ta thu ngươi làm đồ đệ cũng là muốn...

- Suỵt!

Bỗng nhiên Dương Thiên Lôi dùng ngón tay ngăn trước đôi môi mềm mại của Tiêu Như Mộng, ngăn cản Tiêu Như Mộng nói tiếp. Hắn từ từ duỗi hai bàn tay ra, từ từ lau nước mắt trên mặt Tiêu Như Mộng, nhưng Dương Thiên Lôi càng làm thế, nước mắt của Tiêu Như Mộng chảy ra càng nhiều. - Ngoan, Tiểu Mộng Mộng, mộng nên tỉnh. Ngươi nhìn ngươi xem, khóc như mưa rồi thế này, ca lau cũng mệt quá...

- Sư phụ nói thật, khong phải đang diễn trò.

- Rõ ràng là giả, ngươi sợ ta đi, cũng không muốn ta đi, cho nên ngươi mới khóc.

Dương Thiên Lôi nói ra bản tâm của mình, bỗng nhiên trên mặt lộ ra một nụ cười hèn mọn lúc bình thường của mình, nhìn Tiêu Như Mộng, nói ra:

- Tiểu Mộng Mộng, ngươi đáp ứng ta một điều kiện, ta vĩnh viễn không rời đi!

- Cái gì... Điều kiện gì?

- Nhìn xem, Tiểu Mộng Mộng bị ta lừa rồi, rõ ràng là không muốn ca đi nha, hắc hắc!

- Được...

- Điều kiện của ca rất đơn giản!

Bỗng nhiên Dương Thiên Lôi đem miệng của mình kề vào bên tai của Tiêu Như Mộng, thấp giọng nói ra:

- Từ nay về sau, ngươi không bao giờ thi triển tà công này với bất cứ người nào nữa! Hắc hắc, đương nhiên... Ta là ngoại lệ. Tiểu Mộng Mộng, có thể không?

Miệng của Dương Thiên Lôi miệng kề vào bên tai của Tiêu Như Mộng, nhưng chỉ như thế cũng đủ làm Tiêu Như Mộng cảm thấy khác thường, chớ đừng nói chi thằng này nói vào tai của nàng.

Nhưng Tiêu Như Mộng lộ ra một tia thần sắc khó có được, nhẹ nói:

- Ngươi không hiểu, ngươi biết sư phụ tu luyện tà công gì hay không?

- Nếu như ta đoán đúng, hẳn là một loại tà công lợi dụng sắc đẹp, dụ địch nhân sinh ra thần thông ảo cảnh, đúng không?

- Ngươi chỉ nói được một nửa.

Tiêu Như Mộng nói ra, giống như đang hồi tưởng lại:

- Hơn bốn trăm năm trước, nếu sư phụ không được một vị kỳ nhân truyền thụ cho công pháp này, hẳn là đã chết. Đạo tâm của sư phụ lúc đó bị hủy, rốt cuộc không thể tu luyện bất cứ công pháp nào nữa. Sở dĩ có thể tu luyện tới cảnh giới hiện nay, hoàn toàn không chỉ nhờ công lao của tà công này. - Loại tà công này, dù là kẻ nào cũng không thể cảm ứng được nó từ trên người ta. Chỗ tà ác của nó không thua gì khỏa Ngưng Huyết Đan mà ngươi đưa cho sư phụ. Trừ phi niệm lực viễn siêu sư phụ, hoặc trong nội tâm không có chút dục niệm nào, bằng không tuyệt đối không thể nào nhìn thấu ảo cảnh của sư phụ, nếu rơi vào ảo cảnh sẽ không tự kiếm chế được, cuối cùng tinh phách, tu vi và năng lượng thuộc tính toàn thân, đều bị sư phụ lấy được, đây chính là nguyên nhân vì sao sư phụ từ một phế nhân, lại có thể tu luyện lại đạt tới Thiên Thiên Bát cấp đỉnh phong. - Bốn trăm năm đến nay, sư phụ thôn phệ một trăm tám mươi ba người, đều là người có dục niệm với sư phụ, tuy trong bọn họ có rất nhiều người không đáng chết, nhưng sư phụ vì báo thù, muốn tăng tu vi của mình lên, cho nên không chút lưu tình... Kể cả ngươi, sư phụ... - Ngừng!

Dương Thiên Lôi lại ngăn cản tiếp, nói:

- Sư phụ, ngươi nói tu luyện lại một lần nữa là ý gì? Đạo tâm bị hủy, như vậy là ý gì?

Dương Thiên Lôi không muốn nghe Tiêu Như Mộng nói về ý đồ của nàng với mình, mặc kệ trước kia thế nào, ít nhất hiện giờ nàng đã nói với mình, đã chứng minh nàng không nỡ ra tay với mình.

Hơn nữa, Dương Thiên Lôi từ trong lời nói của Tiêu Như Mộng, ẩn ẩn phát hiện, trước kia nàng từng chịu tổn thương rất khủng bố. Tuy nàng chỉ nói đến chữ “Báo”, liền vội vàng chuyển đổi lời nói, nhưng lòng dạ của Dương Thiên Lôi sáng như tuyết. Liên tưởng thời điểm Tiêu Như Mộng nói đến mình bị trọng thương thì thay đổi sắc mặt, càng xác định cách nghĩ của hắn.

Nghe được câu hỏi của Dương Thiên Lôi, vẻ mặt Tiêu Như Mộng rất sầu thảm, lắc đầu nói ra:

- Không nên hỏi, sư phụ đáp ứng ngươi, sau này sẽ không thi triển loại tà công này với bất cứ ai nữa.

- Được rồi.

Nhìn thấy ánh mắt kiên quyết của Tiêu Như Mộng, Dương Thiên Lôi biết rõ, hỏi cũng phí công mà thôi, cho nên tạm thời biết thế.

- Còn nữa... Thiên Lôi, quên sư phụ đi...

- Quên? Sư phụ, đây là ý gì?

Dương Thiên Lôi lập tức cả kinh.

- Ý của sư phụ là...

Trên gương mặt tuyệt mỹ của Tiêu Như Mộng xuất hiện một đạo đỏ ửng:

- Bảo ngươi quên sư phụ đi, sư phụ đã từng thi triển tà công với ngươi, nếu cứ tiếp tục nó sẽ biến thành tâm ma của ngươi...

Nghe được lời này của Tiêu Như Mộng, trong nội tâm của Dương Thiên Lôi lập tức vui vẻ, điều này có thể trách mình sao? Rõ ràng là sư phụ hấp dẫn ta trước, lúc gặp thì gieo tâm ma khắp nơi, nhìn vẻ mặt của sư phụ thì làm sao mà Dương Thiên Lôi không biết được cách nghĩ của nàng a.

Huống chi hai ngày nay mình cả gan, lợi dụng thân phận đạo lữ giả dối, lúc nào cũng kích thích thần kinh của sư phụ, làm ra những động tác mà nàng không thể nào phản đối được.

Lại nói, mình và sư phụ hoàn toàn không có quan hệ huyết thống, yêu thì yêu, luyến thì luyến, có cái gì phải sợ? Ca muốn tùy tâm mà làm, chẳng lẽ còn muốn làm thần điêu đại hiệp bị cụt một tay sao? Những cái lễ nghi chó má phiền phức này, ca quan tâm cái rắm a.

Nghĩ đến đây, biểu hiện trên mặt của Dương Thiên Lôi lập tức biến thành u oán và tang thương, ánh mắt thâm trầm sâu như biển cả, dùng một loại âm thanh tà dị làm Tiêu Như Mộng cảm thấy rung động, nói ra: - Sư phụ, muộn, tất cả đã muộn... Đệ tử... Tâm ma đã sinh ra từ lâu rồi, làm thế nào để quên? Sư phụ... Đệ tử... Đệ tử thích ngươi! Có lẽ, nguyên nhân là vì tà công của sư phụ thi triển từ đầu, nhưng hiện tại không có quan hệ gì đến tà công của sư phụ... Sư phụ, ta muốn ngươi làm đạo lữ của ta! Không phải ngụy trang, mà là vĩnh viễn!

Hai tay của Dương Thiên Lôi nắm chặc bờ vai của Tiêu Như Mộng, nhìn thẳng vào mắt của nàng.

- Ngươi... Ngươi bị điên? Ta là sư phụ của ngươi, ngươi hiểu chưa? Ngươi làm như vậy, làm thế nào để đối mặt với Trương Tử Hàm của ngươi đây?

Dù thế nào thì Tiêu Như Mộng cũng không ngờ được là Dương Thiên Lôi lại nói trực tiếp như vậy, thẳng thắn như vậy, nhưng đây là việc không có khả năng. Nếu làm như vậy, dù là nàng hay là Dương Thiên Lôi, đều biến thành trò cười cho cả tu luyện giới, cũng không còn mặt mũi nào mà đối mắt với bất kỳ người nào khác. Huống chi, nàng vẫn chưa nói qua những chuyện mà nàng trải qua, cũng không muốn Dương Thiên Lôi cam thiệp vào bất cứ chuyện gì của nàng, nàng không muốn liên lụy đến Dương Thiên Lôi, thế thì làm sao mà kết thành đạo lữ với hắn được? Sau khi ngây ngốc suốt nửa phút, Tiêu Như Mộng mới đẩy Dương Thiên Lôi ra, giật mình nói. - Tử Hàm sẽ hiểu, thế nhân thì liên quan gì đến chuyện của chúng ta? Dám yêu dám hận, cần gì phải quan tâm đến lễ nghi phiền phức thế?

- Ngươi... Không thể. Thiên Lôi tuyệt đối không thể, nghe sư phụ, sư phụ không xứng với ngươi, cũng không thể hủy ngươi... Việc này đừng nhắc lại, nếu không sư phụ... Sẽ vĩnh viễn rời xa ngươi!

Tiêu Như Mộng nói rất kiên quyết.

Trong nội tâm Dương Thiên Lôi xuất hiện một tia thất vọng, xem ra muốn Tiêu Như Mộng tiếp nhận chuyện này, chỉ sợ còn phải phí một phen công phu.

- Được rồi, tạm thời không nói chuyện này, nhưng... Mộng Mộng, bây giờ ta là Tiêu Thiên ngươi là Dương Mộng, chúng ta là đạo lữ! Chuyện này... Ngươi không cự tuyệt chứ? - Chỉ lần này thôi, lần sau sẽ không làm thế nữa. Tốt rồi, Thiên Lôi ngươi trở về tu luyện đi. Ngày mai... Chúng ta xuất phát sớm một chút.

Trong mắt Tiêu Như Mộng xuất hiện một tia trút được gánh nặng.

Thiên Lôi ứng một tiếng, sau đó trở về căn phòng của mình.

Tiêu Như Mộng lo lắng, đương nhiên Dương Thiên Lôi phát hiện ra. Sở dĩ nàng bảo xuất phát sớm, đơn giản là muốn tránh Tiền Đa Đa.

Trên Phá Lãng Hào thì Tiền Đa Đa không dám làm gì với mình, nhưng thời điểm đi ra ngoài lịch lãm rèn luyện, thì không cần kiêng kỵ cái gì, thương hội Bồng Lai sẽ không can thiệp, nhưng mà, Dương Thiên Lôi không sợ chút nào. - Nếu thức thời thì lần này bỏ qua, bởi vì tinh mắt biết thưởng thức vẻ đẹp của sư phụ ta. Nhưng nếu dám tới, tiếp tục dây dưa, ca sẽ cho các ngươi ăn chút đau khổ! Không phải chỉ là thân truyền đệ tử của chưởng giáo chí tôn Thiên Vũ Môn và cái gì huynh đệ của thương hội của Thiểu Đông gia sao? Thương Huyền Bác ca còn không sợ, Bộ Kinh Thiên ca cũng không thèm nhìn thì bọn não tàn này có gì phải lo lắng chứ?

Dương Thiên Lôi từ từ đi vào trong phòng tu luyện, ngồi xếp bằng xuống.

Ngày hôm sau, trời tờ mờ sáng, thời điểm này còn rất nhiều người còn đang ngồi trong khi tu luyện, Dương Thiên Lôi đã nghe tiếng đập cửa rất nhẹ. Nhưng Dương Thiên Lôi đã sớm chuẩn bị, hất cái khăn tắm trên đầu lên, không chút hoang mang đi ra mở cửa, mang trên mặt xuất hiện nụ cười, nói: - Mộng Mộng, sớm như vậy?

Tiêu Như Mộng hơi sửng sờ, nói:

- Ngươi làm cái gì vậy?

- Mộng Mộng, ta có thói quen ngăm trong bồn tắm vào mỗi buổi sáng, đang chuẩn bị ngâ,, ngươi đi vào chờ ta một lát!

Dương Thiên Lôi nói xong cũng không thèm nhìn biểu lộ xoắn xuýt của Tiêu Như Mộng, hắn tiến vào trong bồn tắm, trong chốc lát phòng tắm liền vang lên tiếng nước chảy, sau đó vang lên tiếng ca làm cho Tiêu Như Mộng suýt sụp đổ. - Một ngày không thấy Mộng Mộng tâm phát hoảng, hai ngày không thấy bóng dáng Mộng Mộng...

Tiêu Như Mộng không chút do dự, trực tiếp tiến lên đóng cửa lại, rất sợ âm thanh của Dương Thiên Lôi truyền ra.

- Thiên Lôi, ngươi làm cái gì vậy, không phải sư phụ đã nói với ngươi, muốn xuất phát sớm một chút sao?

Tiêu Như Mộng bất đắc dĩ nói.

- Chờ một chút, chỉ một chút nữa là xong rồi, oa, thật là thoải mái a...

Tiêu Như Mộng im lặng, tuy không biết nên nói cái gì, nhưng mà, cứ đợi thế này thì không được, đành lên tiếng thúc giục, Dương Thiên Lôi vẫn cứ như vậy, nhưng cuối cùng đợi suốt nửa canh giờ, thời điểm sắc trời sáng rõ, hắn mới ăn mặc đạo bào màu đen, tinh thần sáng láng đi tới.

Thời điểm hai người đang đi tới boong tàu, đã nghe thấy tiếng kiếm quang của tu luyện giả rời khỏi Phá Lãng Hào.

Làm cho Tiêu Như Mộng cảm thấy an tâm chính là, không nhìn thấy thân ảnh của Tiền Đa Đa. Ngược lại nhìn thấy Bách Hiểu Sanh ngồi ở trung ương boong tàu, bề ngoài rất nhàn nhã ngóng nhìn biển cả. - Tiêu huynh đệ, cẩn thận một chút. Tiền Đa Đa ở trong góc bên trái, hắn đã đứng ở đó đợi các ngươi cả buổi rồi.

Thần sắc của Bách Hiểu Sanh không thay đổi nhìn như không nhìn Dương Thiên Lôi và Tiêu như mộng, liền truyền âm nói ra.

- Đa tạ huynh đệ.

Dương Thiên Lôi trả lời.

- Đi thôi.

Tiêu Như Mộng nói, nói xong liền dựng kiếm quang, bay lên trời. Dương Thiên Lôi đuổi kịp, khóe miệng mang theo vẻ mĩm cười, trong chốc lát đã đến bên người Tiêu Như Mộng, thân mật nắm tay Tiêu Như Mộng.

Trong nội tâm Tiêu Như Mộng thở dài, trong chốc lát hai người biến thành hai điểm nhỏ.

Đúng lúc này, Tiền Đa Đa và hai tên thủ hạ sớm đã chờ đợi ở một nơi hiểu lánh, không chút do dự bay lên bầu trời. Đuổi theo phương hướng của Dương Thiên Lôi và Tiêu Như Mộng vừa đi.

Tiêu Như Mộng muốn tăng tốc độ lên tới cực hạn, nhưng Dương Thiên Lôi lại nắm chặt tay nàng, hắn cứ chậm rì rì, không có chút ý định tăng tốc, ngược lại còn làm ảnh hưởng tới tốc độ của Tiêu Như Mộng. - Thiên...

- Bảo ta Tiêu Thiên, hoặc là thân ái, hoặc là Thiên ca! Tai vách mạch rừng ah... Cũng không thể lòi đuôi...

Dương Thiên Lôi đang bay chậm rì ngăn lời nói của Tiêu Như Mộng lại, sau đó truyền âm nói ra.

- Tai vách mạch rừng? Có ý gì?

Tiêu Như Mộng hơi sững sờ.

- Ha ha, ngươi nhìn xem!

Dương Thiên Lôi nói xong liền phát ra một đạo niệm lực, trong chốc lát hình thành trước mặt Tiêu Như Mộng một cái kính viễn vọng, hơn nữa thông qua điều khiển chính xác, dưới ánh sáng sinh ra chiết xạ, làm cho Tiêu Như Mộng nhìn thấy cảnh vật sau lưng.

Bạn đang đọc Huyền Thiên của qui24122015
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xonevictory
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 11
Lượt đọc 1118

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.