Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lạc Giữa Rừng Sâu

Tiểu thuyết gốc · 2505 chữ

Hoài Ngọc chạy thật nhanh ra phía động khẩu, vén đám dây leo vấn vít lên ngó quanh rồi bước ra ngoài. Đám trẻ cũng nhao nhao đuổi theo, dường như chúng rất kiêng kỵ nơi này và muốn trốn tránh nó thật xa.

Cửa sơn động nằm ở lưng chừng một ngọn núi lớn, đứng ở đây có thể quan sát quang cảnh chung quanh dễ dàng. Đập vào mắt lũ trẻ là một mảng đồi núi trập trùng và rừng đại ngàn xanh bao la không có điểm cuối, mây trắng dập dềnh quanh mấy đỉnh núi kế bên khiến cả bốn trẻ đều choáng ngợp. Cửa sơn động không có lối đi lên đỉnh bởi vách đá dựng thẳng đứng, lối đi xuống thoai thoải nhưng đã lâu không có bước chân người, cỏ dại mọc um tùm che kín lối mòn.

Đám trẻ hoang mang cùng nhìn nhau, tất cả đều hiểu rằng chúng đã lạc giữa rừng già và chẳng biết đường nào mà về. Phạm Nhã Kỳ bắt đầu ôm mặt khóc ầm ĩ kêu réo song thân, ba tiểu tử còn lại cũng thất sống mũi cay cay, chỉ chờ thời điểm phát tiết mà thôi. Trong sơn động còn nằm đó hai cái thây ma, bảo chúng ở lại trong đó là không thể, chỉ có tiến về phía trước mới có hy vọng ra khỏi khu rừng hoang vu này.

Đàm Phi vội đưa ra chủ ý:

- Đệ xuống núi kiếm đồ ăn và thám thính lối ra, thà chết chứ không ở lại sơn động này đâu, chư vị có ý kiến gì không?

Lý Khánh Tiên trần trừ nhìn vào cửa động rồi liếm mép quả quyết:

- Ta đi cùng Đàm huynh đệ, Trần huynh… thế nào?

Trần Hoài Ngọc không vội trả lời, gã quay sang Phạm Nhã Kỳ hỏi:

- Phạm muội muội! Ở lại đây rất không tốt, chi bằng đi theo chúng ta rời khỏi đây thôi, bọn ta sẽ hết sức chiếu cố cho muội.

Phạm Nhã Kỳ kỳ thực làm gì còn lựa chọn, nàng chỉ biết gật đầu.

Bất chợt Đàm Phi nghĩ ra cái gì đó, nó ngoắc tay với Khánh Tiên:

- Vào động kiếm vũ khí đã.

Nói xong, nó quay lại sơn động, Khánh Tiên cũng đi theo, Hoài Ngọc ở lại trông chừng Phạm Nhã Kỳ.

Bầu không khí ngột ngạt, lặng ngắt trong sơn động khiến Đàm Phi và Khánh Tiên sởn tóc gáy, nhưng không vì thế mà hai tiểu tử này chùn bước. Lý Khánh Tiên có vẻ kiêng kỵ Mặt Ngựa, gã nhanh chân đi về phía vách động xa xa, nơi thi thể ả phụ nhân nằm vắt vẻo trên một phiến đá. Đàm Phi chạy về phía thây ma của Mặt Ngựa, nó tiến sát đống thịt cháy đen còn vương mùi khét khét đá qua một bên. Mắt nó sáng lên, quả thực không nằm ngoài dự liệu của nó, dưới thi thể Mặt Ngựa lấp ló một chuôi Liêm Đao cong cong đen tuyền, cạnh đó còn nhiều ra một chiếc vòng tay tựa như cẩm thạch được thiết kế khá tinh xảo cùng một chiếc nhẫn kim loại đen bóng kỳ lạ.

Đàm Phi cúi xuống nhặt chuôi liêm đao lên huơ huơ vài cái, cảm giác đao hơi nặng nhưng vẫn có thể sử dụng được. Nó hài lòng sách đao định đi ra khỏi sơn động, nhưng một thoáng ý nghĩ chợt le lói; Chiếc vòng tay tinh xảo kia nếu đem về tặng tam tỷ Thanh Mai thì chắc chắn tỷ tỷ sẽ rất thích, nhưng cầm đồ của người đã chết là không tốt, đây là lời giáo huấn của người lớn trong nhà mà nó thường xuyên được nghe. Đấu tranh tư tưởng một hồi, cuối cùng nó không dằn được lòng tham mà cúi xuống nhặt chiếc vòng tay tinh xảo lên, cất vào trong người. Nhìn lại thi thể tên ma đầu Mặt Ngựa lần cuối, khuôn mặt quái dị sẽ ám ảnh suốt phần đời của nó, Đàm thở dài quay đầu đi ra cửa sơn động.

Khánh Tiên đứng chờ ở lối ra, trên tay vung vẩy một thanh tiểu kiếm màu huyết dụ khá bắt mắt, đợi Đàm Phi đi đến rồi cùng sánh bước ra khỏi sơn động.

Lối mòn xuống núi khá gập ghềnh, phải rất vất vả đám trẻ mới xuống đến chân núi. Lúc này đã là chính ngọ, rất may nắng nóng đã bị những tán cây cổ thụ dưới chân núi che khuất. Đám trẻ ngồi nghỉ mệt chốc lát rồi bắt đầu di chuyển, tiếng ục ục trong dạ dày của tất cả bọn chúng như một nỗi ám ảnh, cơn đói đang hành hạ chúng khoogn trà một ai .

Đàm Phi và Khánh Tiên đi đầu dùng đao và kiếm phát quang những cành cây bụi cỏ chắn đường, Hoài Ngọc dắt tay Phạm Nhã Kỳ đi sau. Thi thoảng xuất hiện vài con rết hoặc nhện độc to dị thường khiến Nhã Kỳ kinh sợ rú lên, Khánh Tiên thì gắt gỏng quát tháo kêu Nhã Kỳ im miệng tránh kinh động để dã thú ăn thịt, Hoài Ngọc vẫn luôn bên cạnh Nhã Kỳ trấn an nàng.

Lũ trẻ mò mẫm trong rừng khảng một canh giờ thì thấy cổ thụ cao lớn bắt đầu thưa thớt dần, địa hình cũng bằng phẳng hơn và cây lá thấp xuất hiện nhiều hơn, xa xa còn nghe thấy tiếng róc rách. Đàm Phi mừng rơn, nó vẫy đám trẻ lại, giơ tay chỉ vào tai ra hiệu. Mới đầu đám kia còn ngạc nhiên, sau Khánh Tiên mới vỡ lẽ thốt lên:

- Tiếng nước chảy, hẳn là có một dòng suối gần đây?

- Có suối là có cá ha ha…! - Hoài Ngọc chợt vỡ lẽ, gã còn giơ ngón cái về Phía Đàm Phi.

Đi thêm một đoạn ngắn nữa thì thấy một dòng suối nhỏ, nước trong vắt nhìn rõ những viên sỏi tròn dưới đáy. Cả đám chả cần kiêng cữ gì, nhao hết xuống lòng suối uống nước và rửa ráy. Từ khi tỉnh lại trong sơn động đến lúc này, đây là quãng thời gian thoải mái nhất đối với chúng. Đàm Phi bỏ mặc đồng bọn dưới suối, nó rửa ráy xong thì leo lên bờ kiếm mấy cành cây cứng cáp rồi dùng đao vót nhọn thành ngọn lao. Khánh Tiên thấy thế cũng lên bờ nhập đội với Đàm Phi. Hai gã quân tiên phong này dường như rất ăn ý với nhau trong mọi hành động.

- Khúc suối này mực nước nông choèn, sẽ không có cá, đệ và Lý huynh thử đi lên thượng nguồn xem sao!? - Đàm Phi qua hoạn nạn giờ đây đã nói chuyện khá thân mật với Khánh Tiên.

Khánh Tiên tiến lại vỗ vai Đàm Phi:

- Được! Tất cả nghe theo phân phó của đệ.

Đàm Phi cùng Lý Khánh Tiên một trước một sau mò mẫm lên thượng nguồn, Trần Hoài Ngọc và Phạm Nhã Kỳ cũng lên bờ tìm một số quả dại quanh bờ suối ăn lót dạ, chờ đợi hai tên kia.

Nửa canh giờ sau, hai gã tiên phong quay trở lại với vẻ mặt hết sức vênh váo, trên tay Đàm Phi đã nhiều ra hai sâu cá, con nào con nấy to cỡ bắp tay. Đàm tay đao, tay cá đi xuống bờ suối sơ chế thức ăn. Nếu Mặt Ngựa thấy cảnh này chắc phải tức ói máu, vũ khí thành danh của hắn, từng tước đi không biết bao nhiêu sinh mệnh, giờ đây lại bị một tiểu tử nhà quê đem ra mổ cá.

Hoài Ngọc đứng trên bờ cười cười nói với Khánh Tiên:

- Gia hỏa này được đấy…!

Khánh Tiên cười tủm tỉm gật đầu phụ họa, gãi đầu đưa ra nan đề:

- Bất quá ta không biết nhóm lửa, Trần huynh biết không?

Hoài Ngọc lắc đầu cảm khái:

- Chúng ta sinh ra trong nhung lụa, mọi việc như này đều do đám hạ nhân thực hiện, ta chỉ biết nói phét mà thôi!

- Ta cũng thế… hài!

Đàm Phi xử lý xong mớ cá lại bắt đầu tất bật kiếm lá khô, củi khô để nhóm lửa nướng cá. Với nó việc này quá đơn giản, con nhà nông vất vả từ nhỏ nên việc gì cũng phải tự làm hết. Nếu không làm được thà cắn lưỡi tự tử để tạ tội với ông bà tổ tiên mất.

Cá nướng bốc mùi thơm nghi ngút, đám trẻ đã bị cơn đói hành hạ rất lâu rồi, giờ đứa nào cũng ăn như thuồng luồng hút nước biển đông, chả mấy chốc chỉ còn lại một đống xương lớn. Mối quan hệ cũng bắt đầu thân thiết hơn, chúng bàn tán nói chuyện rôm rả suốt bữa ăn.

Qua câu chuyện, Đàm Phi mới biết được Trần Hoài Ngọc là con của một vị Khâm Sai Đại Thần Việt Quốc, trong lúc theo cha đi thị sát biên ải thì bị Mặt Ngựa bắt đi. Lý Khánh Tiên là con võ tướng Việt Quốc, cũng bị Mặt Ngựa dùng chung thủ đoạn. Phạm Nhã Kỳ là con của một gia tộc lớn chuyên kinh doanh buôn bán, nàng bị ả phụ nhân bắt đi khi trên đường đến một nơi rất xa, lời kể của Nhã Kỳ rất mông lung khó hiểu, câu cuối cùng luôn là “Người lớn trong nhà không cho tiết lộ”. Đám nam nhân tuy rất hiếu kỳ nhưng cũng không ép hỏi quá nhiều, thành ra thân thế của Nhã Kỳ là bí ẩn nhất trong nhóm.

Trời đã xế chiều, đám trẻ tản ra tìm thật nhiều cành khô để đốt một đống lửa lớn, đêm nay phải ngủ giữa rừng nên đống lửa phải cháy xuyên đêm nhằm xua đuổi dã thú. Mặc dù đang là mùa hạ, bầu trời vẫn sáng tỏ, nhưng việc phải qua đêm giữa nơi rừng thiêng nước độc thì chưa đứa trẻ nào ở đây trải qua cả. Tâm lý hoang mang căng thẳng đang bao trùm lên tất cả.

Đàm Phi đốt lên một đống lửa thật lớn, Khánh Tiên và Hoài Ngọc cũng tìm được rất nhiều bẹ lá to bản, cả ba dùng cành cây cứng cáp dựng lên được một túp lều nhỏ đủ cho ba người nằm, một người sẽ canh gác cạnh đống lửa rồi nửa đêm sẽ gọi nhau dậy đổi ca. Ba tên tiểu tử phân công nhiệm vụ cho nhau rất ăn ý. Lúc này vẫn còn khá sớm, mặt trời vẫn lấp ló đằng Tây mắt thường vẫn có thể thấy được. Trong lúc chờ trời tối, đám trẻ lại tụ tập nói chuyện phiếm cho bớt cô quạnh.

Bỗng...

Tiếng dã thú gầm lên dữ dội, từ trong bụi rậm cách đám trẻ hơn 10 trượng lao ra một con gấu đen khổng lồ, nó chồm lên đứng bằng hai chân rồi há miệng to như chậu máu với cặp răng nanh trắng ởn, dài như thanh đoản kiếm thị uy với đám trẻ. Hai tay gấu dang rộng, nhìn rõ bộ móng vuốt sắc bén. Gấu đen sau màn biểu dương lực lượng, nó bắt đầu lao về đám trẻ với vận tốc rất nhanh.

Lũ trẻ tuy kinh hoảng, nhưng đã trải nghiệm cảm giác tử vong cùng Mặt Ngựa nên vẫn giữ được chút bình tĩnh. Rất nhanh, Trần Hoài Ngọc chỉ về phía tán cây lá thấp phía xa hét lên:

- Chạy… leo lên khóm cây kia...!

Hoài Ngọc và Khánh Tiên cùng dắt tay Nhã Kỳ chạy về phía rừng cây lá thấp, Đàm Phi nấn ná thêm hai nhịp thở rồi tiện tay nắm lấy chuôi Hắc Đao chạy theo sau. Khoảng cách giữa Gấu Đen và đám trẻ dần thu hẹp chỉ còn năm trượng.

Khi đám trẻ đã chạy đến gần một gốc cây to có cành lớn vươn ra, Khánh Tiên nhanh trí leo tót lên trước rồi giơ tay xuống vẫy vẫy, Hoài Ngọc hiểu ý quỳ sát gốc cây làm điểm tựa dùng lưng đẩy Nhã Kỳ lên. Khánh Tiên nhanh nhảu tóm được một tay của Nhã Kỳ vội vàng kéo nàng lên an toàn. Hoài Ngọc nhìn lại phía sau thấy Gấu Đen chỉ còn cách bóng lưng Đàm Phi chưa đầy hai trượng, gã lưỡng lự giây lát rồi cũng leo lên cành cây chỗ Khánh Tiên vừa đứng giơ tay xuống làm ra động tác chờ đợi để kéo Đàm lên, phía trên Khánh Tiên đã hỗ trợ Nhã Kỳ leo đến vị trí an toàn.

Đàm Phi chạy cuối cùng đã cảm thấy hơi thở tanh hôi từ Gấu Đen phả vào gáy, mặc dù đã ở tận cùng nỗi sợ hãi nhưng nó vẫn quyết đánh liều một phen. Khoảng cách với Gấu Đen rút ngắn còn một trượng, nó bất ngờ xoay người ném thẳng Liêm Đao về phía sau với hy vọng cầu may. Chuôi Liêm Đao xé gió quay tít găm thẳng vào vai Gấu Đen, tuy nhiên lực đạo quá yếu nên không thể gây ra vết thương chí mạng cho Gấu mà chỉ làm hung tính con thú càng thêm bộc phát.

Thế lao của Gấu Đen hơi chững lại do chuôi đao cản đường nhưng nó vẫn hung hãn nhao tới. Đàm Phi do xoay người ném đao nên chân trụ mất trọng tâm vấp phải một đoạn rễ cây ngã lăn đi mấy vòng. Khi Đàm lấy được thăng bằng đứng dậy thì bộ móng vuốt của Gấu Đen đã tới sát sau gáy. Ba đứa trẻ đứng trên cành cây chứng kiến màn rượt đuổi giữa gấu và người đều thở gấp, chúng thấy rất đau lòng khi phải nhìn cảnh người bạn mới quen ngã xuống dưới móng vuốt dã thú. Nhất là Phạm Nhã Kỳ, nàng đã lấy tay ôm mặt không dám nhìn cảnh hãi hùng này.

'Keng…'

Tiếng kim khí ngân lên thanh thúy…

Một vệt sáng màu lam từ trên trời rơi xuống với tốc độ không tưởng xuyên qua đầu Gấu Đen khiến đầu nó nổ tan như quả dưa hấu vỡ, trảo thủ đầy móng vuốt theo quán tính sớt qua mặt Đàm Phi tạo thành một vết rách khiến máu tươi bắn ra nhuộm đỏ một mảng ngực Đàm. Nó ngã bổ ngửa ra phía sau, lăn thêm mấy vòng thì dừng lại đúng gốc cây. Thân thể không đầu to lớn của Gấu Đen cũng đổ ập xuống ngay gần nó, nơi cổ gấu máu tươi vẫn còn chảy ra xối xả.

Cách đó không xa, một thanh Phi Kiếm lập lòe lam quang đang cắm sâu vào một phiến đá cuội, thân kiếm vẫn còn đung đưa phát ra tiếng kim khí 'ông ông' kỳ dị.

- Hết Chương 5 -

Bạn đang đọc Cửu Thiên Hồng Đồ sáng tác bởi HưngVũTH
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HưngVũTH
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 11
Lượt đọc 147

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.