Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

30 năm Hà Đông, 30 năm Hà Tây!

Tiểu thuyết gốc · 1922 chữ

Cỗ này uy áp buông xuống mạnh mẽ khôn cùng, đứng ở đối diện Tiêu Lam Nguyệt bị cỗ này uy áp khiến cho sắc mặt thảm trắng kinh dị không thôi. Nàng bây giờ Luyên Khí đại cảnh tầng thấp nhất tu vi, trước cỗ uy áp này hoàn toàn không có sức hoán thủ.

Trực tiếp bị áp cho quỵ ở trên mặt đất, hít thở không thông.

Nam Kinh Quân nét mặt lạnh nhạt, hờ hững nhìn lấy quỳ ở trước mình Tiêu Lam Nguyệt mà nói

"Ngươi khiêu chiến ta? Ngươi có tư cách này sao?"

Hắn thanh âm cao ngạo vang vọng toàn bộ đại điện, Tiêu Trường Thiên thấy Nam Kinh Quân đối với nữ nhi của mình độngg thủ, lại còn buông xuống lời kiêu ngạo như vậy thì giận dữ quát lớn

"Nam Kinh Quân, dừng tay lại!"

Tiêu Trường Thiên thanh âm đại chấn, khí tức tăng vọt triển khai ra toàn bộ tu vi của mình là Chân Nhân đại cảnh tu sĩ. Bực này tu vi so với Nam Kinh Quân mạnh mẽ không biết bao lần, hắn buông xuống khí tức bao trùm lấy cả thân hình của Nam Kinh Quân.

Lấy phương pháp Vây Ngụy Cứu Triệu mà giải tỏa áp lực trên người của Tiêu Lam Nguyệt.

Uy áp đánh tới thế như đại hải bàng bạc sóng gầm, bất quá, Nam Kinh Quân chẳng thèm vẩy lấy một tia mí mắt ánh mắt vẫn như cũ rơi ở trên người của Tiêu Lam Nguyệt không nói một lời.

Không cần Nam Kinh Quân động thủ, bên phải lão giả cùng với Nam Kinh Quân đi tới nơi này ánh mắt chợt mở. Thần quang từ bên trong mắt bắt vọt mà ra trực tiếp bóp nát uy áp mà Tiêu Trường Thiên phóng tới tan thành trăm mảnh!

"Cao thủ!?"

Con ngươi của Tiêu Trường Thiên con rụt, biết rằng vị kia lão giả là một cao thủ nên cũng không dám khinh thường, tế xuât toàn bộ thực lực.

Sau lưng của Tiêu Trường Thiên bắn ra ba khỏa tinh thần lấp lánh xinh đẹp, ba khỏa tinh thần xoay tròn trên đầu của hắn tạo thành một vùng lĩnh vực. Lĩnh vực vừa ra, thương thiên như thể bị lĩnh vực này khóa nhập vào ở bên trong không thể tránh thoát.

Tại trong lĩnh vực, Tiêu Trường Thiên tựa như thương thiên vô thượng của nơi này, chấp chưởng sinh tử của chúng sinh vạn vạt.

Không nói hai lời, Tiêu Trường Thiên vươn tới xuất thủ đánh ra một chưởng. Chưởng thế uy mãnh có thể trấn sập đại sơn, dời non lấp bể uy năng hóa thành đại thủ mà vồ tới phía của lão giả kia.

"Hừ!"

Trước đại thủ này tiến tới mạnh mẽ, lão giả cũng không chút nào thay đổi biểu tình chỉ khẽ hừ lạnh một tiếng. Một tiếng hừ lạnh này tựa sấm gầm trời xanh, thiên lôi phạt kiếp một dạng không ngừng "oanh oanh" ở trong đầu người tại đại điện.

Đại thủ rạn nứt không thể tiến tới rồi biến mất vào trong trời đất, ba khỏa tinh thần kết thành lĩnh vực của Tiêu Trường Thiên lúc này xuất hiện rạn nứt kém chút vỡ tan.

"Phốc!" Một tiếng, Tiêu Trường Thiên một ngụm máu tươi từ trong miệng của mình phun ra bên ngoài, thân hình như diều đứt dây bay ngược về chỗ của mình.

Nhìn thấy như vậy, Tiêu Lam Nguyệt kĩnh hãi tột độ, đặc biệt là một ngụm máu tươi kia phun ra ngoài nàng lòng đau như cắt, tê tâm liệt phế mà hét lên

"Cha!"

Tiêu Trường Thiên sắc mặt tái nhợt, nâng lên cánh tay lau đi máu tươi trên khóe miệng của mình, thanh âm yếu ớt nói

"Thần cảnh cường giả!?"

Thần cảnh cường giả chỉ chính là tu sĩ đạt tới Phong Thành đại cảnh, bực này cường giả tuyệt đối không có khả năng xuất hiện tại Cửu Chân Quốc. Như vậy, đây nhất định chính là cường giả của Thiên Hằng Thánh Địa.

Tiêu Trường Thiên ban đầu cũng nghi ngờ trước mắt 2 vị lão giả là người của Thánh Địa, dù sao thì Nam Kinh Quân cũng là Thánh Tử nhân tuyển chi vị, ra ngoài không lý nào không có tùy tùng hộ đạo.

Nhưng để cho hắn không thể tin được, đáy là 2 vị lão giả này không phải Tôn Giả tu sĩ như hắn tưởng tượng, mà trực tiếp là Thần cảnh cường giả!

Tiêu Lam Nguyệt quay đầu lại ánh mắt gắt gao nhìm chằm chằm lấy Nam Kinh Quân, nếu như ánh mắt như thanh lợi kiếm thì bây giờ Nam Kinh Quân đã bị chém không dưới ngàn phát kiếm rồi.

Thanh âm của Tiêu Lam Nguyệt mang theo phẫn ý kêu lên

"Nam Kinh Quân! Ngươi đứng quá phận!"

Đối mặt như vật Tiêu Lam Nguyệt, Nam Kinh Quân làm như không thấy, hắn cũng chẳng thèm nhìn lấy bị đánh cho phun máu Tiêu Trường Thiên.

Nói thực, nếu như không phải Tiêu gia lão tổ cùng Nam gia lão tổ có giao hảo với nhau, không tốt lắm nếu như động tới Tiêu gia.

Bằng không hôm nay, tại Thanh Vân Thành trực tiếp xóa bỏ Tiêu gia tên!

Nam Kinh Quân ánh mắt hờ hững chẳng thèm đối với kêu lên của Tiêu Lam Nguyệt mà nói. Nàng ta bây giờ bị ép quỳ ở trên mặt đất, sắc mặt trắng nhợt đều nhanh không thở nổi, vậy mà còn có tâm trí đi la hét với hắn, thực không thông minh.

Hắn nếu như bây giờ toàn lực cấu thành uy áp, tuyệt đối có thể đem Tiêu Lam Nguyệt ép chết tại chỗ!

Bất quá, nếu làm như vậy, hắn sợ mình không có thu hoạch được thiên mệnh điểm giá trị từ hệ thống, dù sao hệ thống cho nhiệm vụ là nghịch chuyển sáo lộ chứ cũng không phải đánh giết nhân vật chính.

Nam Kinh Quân thanh âm lạnh nhạt lại vang lên

"Ngươi vẫn chưa trả lời ta. Ngươi có tư cách gì khiêu chiến ta?"

Nói, trên người của hắn uy áp lại tăng lên một vòng muốn đem Tiêu Lam Nguyệt đàu ép cho cúi chặt xuống mặt đất.

Bất quá, bị lớn lao uy áp đè nén trên thân, Tiêu Lam Nguyệt cũng nhất quyết không có cúi đầu, ánh mắt gắt gao nhìn thẳng vào Nam Kinh Quân. Hàm răng cắn chặt tới mức cắn phải môi đến mức rách da chảy máu.

Tố thủ xiết chặt từng hồi run rẩy chống đỡ thân thể của mình, nàng thanh âm khó khăn phát ra từng chữ một tạo thành câu

"Vì...sao...không....thể...!"

Nam Kinh Quân khóe miệng cong lên lộ ra cười nhạt chi ý, hắn thanh âm đầy sự khinh thường nói

"Một cái a miêu a cẩu, có tư cách gì khiêu chiến ta?"

[ Ting! Nhiệm vụ hoàn thành. Thu được 100 điểm thiên mệnh giá trị! ]

Nam Kinh Quân còn tính tiếp tục trang bức, đem trước mắt Tiêu Lam Nguyệt lại lần nữa đè đầu để hoàn toàn xoay chuyển sáo lộ. Thậm chí, phế bỏ nàng một tay một chân gì đó hắn đều có dự tính nếm thử để làm.

Bất quá, hệ thống thanh âm trong đầu của hắn vang lên để cho hắn ngạc nhiên.

Chỉ như vậy cũng tính là nghịch chuyển sáo lộ?

Nam Kinh Quân lấy làm khó hiểu, hắn ngẫm ngẫm nghĩ nghĩ một chút. Trước mắt của hắn Tiêu Lam Nguyệt có thể nói vừa là tầm bảo thử, vừa là máy rút điểm thiên mệnh giá trị.

Nếu như đem đối phương trực tiếp chém giết, như vậy thì có thể khỏi lo lắng tai họa về sau, nhưng làm như vậy lại cảm giác có chút giống "giết gà mổ trứng" hành đồng.

Vì vậy, Nam Kinh Quân cũng không có đem Tiêu Lam Nguyệt tại chỗ chém giết, hắn lưu nàng một mạng để nàng ta chạy tới chỗ hắn cho hắn bẻ gãy sáo lộ, đạt tới điểm thiên mệnh giá trị!

Nam Kinh Quân biểu cảm biến đổi nhoay nhoáy, chỉ vừa mới là lạnh lùng khuôn mặt, bây giờ chớp mắt một cái lại biến thành tiếu dung nhẹ nhàng, nụ cười như gió thổi trời xuân khẽ nói

"Bất quá, ta chính là ưa thích ấu trĩ người."

Ánh mắt của Nam Kinh Quân lúc này tập trung ở phần trước ngực của Tiêu Lam Nguyệt, nơi mà bồng đào thiếu nữ còn chưa thành thục hoàn toàn, nhưng đã của tư thái ẩn hiện lồi lõm.

Như vậy ánh mắt để cho Tiêu Lam Nguyệt sống lưng phát lạnh, nhìn thấy Nam Kinh Quân từng bước bước lại gần mình, Tiêu Lam Nguyệt thanh âm run rây khó khắn phát ra

"Ngươi...đừng...qua...đây!"

Nam Kinh Quân làm như không nghe không thấy, hắn đi tới trước mặt của nàng vươn tới cánh tay hướng về phía ngực của nàng mà chộp tới. Tiêu Lam Nguyệt thấy như vậy cử động thì xấu hổ phẫn nộ, hai mắt nhắm lại không dám mở ra.

Bất quá, Nam Kinh Quân cũng không có làm cái gì bất nhã hành động, hắn chẳng qua là đem trước cổ của nàng một viên giới chỉ được xuyên bởi một sợi dây cũ treo ở nơi đây đoạt xuống.

Nam Kinh Quân đoạt được giới chỉ thì hơi quan sát một chút, sau đó hắn trực tiếp bỏ vào trong người của mình rồi khẽ cười mà nói

"Giới chỉ này xem ra đối với ngươi ý nghĩa không nhỏ a."

Nói rồi hắn buông tha uy áp không có tiếp tục áp chế Tiêu Lam Nguyệt, mà bên kia, thấy mình giới chỉ bị đoạt đi. Tiêu Lam Nguyệt ánh mắt đỏ lên đầy nét điên cuồng liều mạng dãy dụa, thấy uy áp buông ra, thân thể có thể động được một khắc.

Nàng không hề suy nghĩ lao về phía của Nam Kinh Quân đồng thời quát to một tiếng

"Trả lại cho ta!!"

Nam Kinh Quân khẽ phất lên ống tay, một cỗ khí lực đem nàng hất bay về phía bên cạnh của Tiêu Trường Thiên, nét mặt đầy ý cười ung dung nhàn nhã nói

"Cho ngươi ba năm thời gian. Ba năm sau, nếu như có thể thắng ta, giới chỉ này trở về ngươi, nếu không ta đành giữ cái giới chỉ này làm kỷ niệm vậy."

Cũng không để cho người trong đại điện phán ứng, Nam Kinh Quân trực tiếp nói "Đi" một tiếng rồi phất tay áo quay người rời đi.

Chân vừa đạp ra đại điện một khắc, từ bên trong thanh âm của Tiêu Lam Nguyệt vang lên đối với hắn hô

"Nam Kinh Quân! 30 mươi năm Hà Đông, 30 mười năm Hà Tây, không ai mãi mãi cùng! Ba năm sau, Tiêu Lam Nguyệt ta tất sẽ để cho ngươi hối hận vì hôm nay cử động!"

Nam Kinh Quân:....???

Hơi hô 60 năm Hà Đông Hà Tây có phải gượng ép quá không hả? Mà thế giới này có Hà Đông Hà Tây hả?

Nam Kinh Quân khẽ lắc đầu cũng không có đáp lại, hắn trực tiếp rời khỏi Tiêu gia không nói một lời.

Bạn đang đọc Huyền Huyễn: Ta Tuyệt Không Phải Phản Phái! sáng tác bởi ditutieusinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ditutieusinh
Thời gian
Lượt đọc 33

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.