Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhỏ yếu, ngay cả quyền sinh tồn cũng không có!

Phiên bản Dịch · 1472 chữ

Editor: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà

"Nam Cung sư muội?"

Viên Thiên Hoa giật mình, sau đó lắc đầu cười khổ, "Nam Cung sư muội đã vẫn lạc ba mươi năm, nàng từng là kỳ tài ngút trời, giống như ngươi, đều có tư chất Ất đẳng thượng cấp. Đáng tiếc..."

Nói đến đây.

Hắn ta hơi nghi ngờ nhìn Giang Hàn: "Giang sư đệ, ngươi hỏi chuyện Nam Cung sư muội để làm gì?"

"Không có gì."

Giang Hàn cười ha hả nói, "Chỉ là ta có chút tò mò, một kỳ tài ngút trời như vậy, rốt cuộc năm đó nàng đã ngã xuống như thế nào?"

"Việc này nói ra rất dài dòng."

Viên Thiên Hoa trầm ngâm trong chốc lát, mới chậm rãi nói, "Năm đó, Nam Cung sư muội và Cổ sư tỷ cùng ra ngoài du lịch, lại gặp phải cường giả thần bí tập sát! Cổ sư tỷ dốc hết toàn lực mới thoát được một mạng, nhưng sư tỷ cũng bị thương nặng, gần như hấp hối."

"Sau đó, tông chủ đích thân xuống núi điều tra, thế nhưng không thể điều tra ra bất kỳ manh mối gì. Chỉ biết người tập sát Nam Cung sư muội là Võ hoàng, mà khi đó, hai người các nàng chỉ mới đạt tới cảnh giới Võ vương. Dần dà, cũng không giải quyết được gì."

Nghe vậy.

Ánh mắt Giang Hàn hơi lóe lên.

Viên Thiên Hoa nói là cường giả Võ hoàng thần bí tập sát, nhưng Nam Cung Uyển lại nói nàng bị Cổ Linh Yến làm hại...

Mà sau khi hắn đi tới Kiếm Tông, nhìn biểu hiện của Cổ Linh Yến, xem ra không phải là giả.

"Nam Cung Uyển kỳ tài ngút trời, cũng giống như ta, đều có tư chất Ất đẳng thượng cấp, cách Giáp đẳng vẻn vẹn chỉ có một bước ngắn. Hai người đều là Võ vương, như vậy ngay cả khi Cổ Linh Yến đột nhiên đánh lén, cũng không thể nào giết được Nam Cung Uyển!"

"Cho nên, tất nhiên là thật sự có Võ hoàng tham gia..."

"Dựa vào đó để phán đoán, hẳn là Võ hoàng thần bí kia không thoát khỏi liên quan với Cổ Linh Yến."

Rất nhiều suy nghĩ thoáng qua trong đầu Giang Hàn.

Nói vậy, hẳn đây cũng là nguyên nhân Nam Cung Uyển không dám hiện thân ở Kiếm Tông. Hẳn là nàng hoài nghi Võ hoàng thần bí kia chính là người Kiếm Tông, nhưng lại không cách nào khẳng định!

"Giang sư đệ, còn có việc gì không?"

Viên Thiên Hoa nhìn hắn.

"Đã không còn."

Giang Hàn mỉm cười, "Viên sư huynh xin cứ tự nhiên."

Viên Thiên Hoa gật đầu, hóa thành một đạo kiếm quang màu đỏ xông lên thiên không, bay về phía ngọn núi thứ hai.

Trở lại ngọn núi thứ chín.

Giang Hàn vuốt vuốt Đại La tàn kiếm. Nó không có một tí khí tức gì, cực kỳ cổ xưa, rỉ sét màu đỏ khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy, nó chỉ là một thanh sắt vụn rỉ sét.

Thế nhưng tin tức về nó trong đầu hắn lại không thay đổi chút nào!

Trầm ngâm trong phút chốc, Giang Hàn nắm Đại La tàn kiếm, nhẹ nhàng chém về phía một tảng đá lớn bên cạnh.

Xoẹt!

Trong nháy mắt, kiếm phong chém vào đá lớn giống hệt như va chạm vào đậu hũ, không hề có chút cảm giác trở ngại nào!

"Quả nhiên là sắc bén!"

Khóe miệng Giang Hàn lộ ra ý cười.

Rốt cuộc nó có bí mật gì, hiện tại hắn không cách nào biết rõ ràng. Thế nhưng nếu chỉ coi nó là một thanh vũ khí sắc bén, thì nó tương đối khá, khi chém giết cận thân, có thể xuất kỳ bất ý (đánh bất ngờ khiến người ta không kịp đề phòng).

"Ngày kia..."

Cõng Đại La tàn kiếm sau lưng, Giang Hàn ngồi xếp bằng, nhắm hai mắt lại.

Hắn phải tranh thủ thời gian hai ngày này để củng cố cảnh giới nhị tinh Võ hồn vừa đột phá xong. Từ đó, có thể phát huy ra chiến lực mạnh nhất trong Đế mộ!

...

Hai ngày sau.

Một mình Giang Hàn đi tới đại điện trên Thiên Kiếm Sơn. Tất cả trưởng lão đã tập hợp, ngoại trừ Viên Thiên Hoa ra, phía sau mỗi người đều có hai đệ tử chân truyền đi theo, người nào cũng là Võ vương!

"Người đã đông đủ, xuất phát!"

Lý Mộ Bạch nhìn lướt qua đám người, đạp không bật lên, một thanh trường kiếm chợt biến lớn, giống hệt như một chiếc tàu cao tốc.

Quét!

Mọi người sôi nổi hóa thành kiếm quang, rơi vào trên phi kiếm kia.

Giang Hàn nhìn lướt qua, phát hiện ngoại trừ Xích Tiêu Kiếm Ma Viên Thiên Hoa ra, các trường lão khác không hề nhúc nhích, vẫn đứng trong đại điện như trước, nhìn theo phương hướng bọn họ rời đi.

"Giang sư đệ."

Viên Thiên Hoa cười ha hả đứng chung một chỗ với hắn, "Ta đã dặn dò các đồ nhi, đến lúc vào Đế mộ rồi, sẽ để bọn họ đi chung với ngươi, cũng tiện có thể chăm sóc cho nhau phần nào."

Giang Hàn hơi nhíu mày, liếc nhìn hai nam một nữ sau lưng hắn ta.

"Bái kiến Giang sư thúc."

Ba người sôi nổi hành lễ với Giang Hàn, nhưng trên mặt bọn họ đều có chút lơ đễnh.

"Ừm."

Giang Hàn gật đầu.

Hắn vẫn không nói thêm gì. Đến lúc vào Đế mộ rồi, lại chủ động tách khỏi bọn họ là được. Nhiều người ngược lại dễ liên lụy, chưa chắc đã là chuyện tốt.

Đột nhiên.

Giang Hàn mơ hồ cảm giác được một ánh mắt mang theo sát ý nhìn mình.

Hắn nhíu nhíu mày, quay đầu nhìn lại, tầm mắt hắn đối diện với một nam đệ tử mặc áo bào màu xanh nhạt. Thấy hắn nhìn sang, tên kia lạnh lùng cười một tiếng, không che giấu chút sát ý nào.

Đôi mắt Giang Hàn híp lại, thu tầm mắt.

Lúc này, bên tai hắn vang lên một tiếng nói nhỏ: "Giang sư thúc, sau khi vào Đế mộ, sư thúc phải cẩn thận đề phòng Mộc Phong, đệ tử chân truyền của ngọn núi thứ bảy. Hắn ta là lục tinh Võ vương, là sư huynh muội với Hàn Linh Ngọc, quan hệ vô cùng tốt."

Khó trách!

Giang Hàn bừng tỉnh, nhìn thoáng qua phía bên cạnh, chỉ thấy một nam đệ tử phong thần anh tuấn.

"Lý Thanh Phong, đệ tử chân truyền của ngọn núi thứ ba bái kiến Giang sư thúc."

Nam đệ tử kia cười cười hành lễ.

Thì ra là hắn ta.

Giang Hàn khẽ gật đầu. Lúc đó, người đầu tiên tới ngọn núi thứ chín chúc mừng chính là Lý Thanh Phong này, mà khi những chuyện phía sau phát sinh, hắn đã không còn trên ngọn núi thứ chín nữa. Nhưng loại chuyện này đương nhiên không thể giấu giếm được đệ tử cấp bậc chân truyền.

Xoẹt!

Kiếm quang bay nhanh trên không trung. Lý Mộ Bạch lẳng lặng đứng ở vị trí mũi kiếm, quần áo phần phật.

Khoảng chừng mười lăm phút sau.

Tốc độ của phi kiếm đột nhiên trở nên thong thả.

"Tới rồi."

Viên Thiên Hoa nhìn chằm chằm đống đổ nát thê lương phía trước, mâu quang kỳ dị, nhỏ giọng nói với Giang Hàn: "Đế mộ ở ngay phía dưới."

Giang Hàn nhìn lại, lộ ra vẻ kinh ngạc.

Thoạt nhìn, dường như phía trước vốn là một tông môn, chỉ có điều hôm nay nó đã thành phế tích. Hơn nữa xem ra, hẳn là nó mới bị phá hủy trong mấy ngày gần đây, còn có vết tích chiến đấu tương đối mới.

"Nơi đây vốn là một tông môn nhỏ."

Dường như nhìn ra nghi ngờ của hắn, Viên Thiên Hoa giải thích, "Sau đó không biết vì sao lại bị người phát hiện, bên dưới tông môn này có một Đế mộ. Ngay sau đó, vào một đêm khuya, tông môn bị huyết tẩy, toàn tông trên dưới gần như không có người sống."

Giang Hàn im lặng.

Đây là thế giới huyền huyễn tàn khốc.

Nhỏ yếu đồng nghĩa với ngay cả quyền lợi sinh tồn cũng không có!

Giọng điệu của Viên Thiên Hoa rất bình thản, hắn ta tiếp tục nói: "Mà thế lực hủy diệt tông môn này vốn muốn nuốt cơ duyên Đế mộ một mình, kết quả bị đệ tử tông môn nhỏ may mắn chạy trốn ra ngoài được, trắng trợn lan truyền tin tức..."

Bạn đang đọc Huyền Huyễn: Ta Có Thể Nhìn Thấy Hồi Báo (dịch) của Vô Ngôn Dĩ Đối
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vânkhinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 417

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.