Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ai nói xuyên không là tốt…???

Tiểu thuyết gốc · 2953 chữ

Dương Tiểu Thanh là một cô gái thông minh, tài trí hơn người, tuy tuổi còn nhỏ đã cùng anh trai Dương Văn Quân làm nhiều nghiên cứu được giới khoa học khen ngợi. Có thể nói tương lai của cô là vô cùng tươi sáng. Hơn một năm trước cô và anh trai cùng nghiên cứu chế tạo cỗ máy thời gian, nếu thành công sẽ là một bước tiến vượt bậc trong giới khoa học, có thể đưa tên tuổi của anh em cô lên cao hơn nữa. Nhưng đáng tiếc đến giờ vẫn chưa có kết quả.

Hơn hai giờ sáng. Dương Tiểu Thanh uể oải trở về phòng, làm việc cả ngày khiến cô vô cùng mệt mỏi, vừa leo lên giường cô lập tức lăn ra ngủ.

Tiểu Thanh chẳng biết mình ngủ được bao lâu, chỉ biết rằng cô bị tiếng gõ cửa ầm ầm cùng với tiếng gọi của ai đó đánh thức. Cô nửa tỉnh nửa mơ ngồi dậy, mất một lúc cô mới nhận ra đó là tiếng của anh mình.

“Anh Hai, mới sáng sớm đã ầm ĩ gì thế?” – Tiểu Thanh vừa hỏi vừa ngáp một cái rõ to.

“Anh…anh…mới vừa..vừa…”

“Anh Hai bình tĩnh đi, có gì từ từ nói”.

“Anh nghĩ cỗ máy thời gian của chúng ta đã hoạt động rồi.” – Dương Văn Quân mừng rỡ thông báo.

Như không thể tin vào tai mình, Tiểu Thanh phải mất một lúc mới thốt nên lời:

“Chúng ta mau đến phòng thí nghiệm.”

Khoảng cách từ phòng Tiểu Thanh đến phòng thí nghiệm cũng chẳng xa xôi gì, chỉ cần băng qua một khoảng sân nhỏ là tới. Mỗi ngày cô đều đi lại nơi này rất nhiều lần, vậy mà lần này cô lại cảm thấy quãng đường ấy dường như xa vời vợi. Có lẽ là do quá hồi hộp chăng. Tiểu Thanh chạy nhanh hết sức có thể, vừa đến cô liền lập tức đẩy cửa bước vào phòng thí nghiệm.

“Để anh khởi động nó cho em xem” – Văn Quân lên tiếng, lập tức bước đến bảng điều khiển.

Chỉ một lúc sau, cỗ máy quả nhiên đã khởi động. Tiểu Thanh đứng nguyên tại chỗ, nhìn vòng xoáy màu đen bạc mà chiếc máy tạo ra. Tâm trạng của cô lúc này thật không thể nào diễn tả được. Vậy là công sức bao năm qua của cô và anh trai đã có kết quả. Cô quay sang nhìn Văn Quân.

“Chúng ta thành công rồi, thành công rồi.”

“Tuy rằng cỗ máy đã hoạt động, nhưng chúng ta cần kiểm tra nó kỹ hơn để đảm bảo an toàn.”

“Anh nói đúng. Chúng ta phải kiểm tra thật kỹ.” – Tiểu Thanh suy tư. – “Nếu chúng ta quá hấp tấp có thể gây ra những sự cố không hay.”

“Để anh lấy cho em cốc cà phê nhé. Cà phê đen, hai viên đường, đúng không?”

“Đúng là chỉ có anh hiểu em. Cám ơn anh.”

Văn Quân không nói gì, xoa đầu cô một cái rồi đi pha cà phê. Còn lại một mình trong phòng, Tiểu Thanh lại nghĩ tới ba mẹ cô. Nếu còn sống chắc hẳn họ sẽ tự hào về cô và anh trai lắm. Dù ba mẹ cô đã mất từ lâu, nhưng đến giờ cô vẫn còn nhớ như in vụ tai nạn đã cướp mất họ khỏi cô. Lúc ấy cô đau khổ vô cùng, dường như cả thế giới đã sụp đổ dưới chân cô. Chính nhờ Văn Quân đã giúp cô gượng dậy, đưa cô đến với những nghiên cứu khoa học, dần dần cô nhận ra mình đã không còn quá đau khổ nữa.

“Em làm gì mà suy tư thế, lại đang nhớ tới anh chàng nào hả, thành thật khai báo thì anh đây còn xem xét cho.”

Tiểu Thanh quay lại, đón lấy ly cà phê uống một ngụm rồi mới liếc Văn Quân một cái sắc hơn dao.

“Em đang suy nghĩ tìm một cô gái nào đó rồi tống anh đi, mỗi ngày khỏi phải nghe anh lải nhải bên tai, đỡ mệt biết bao nhiêu.”

Cô vừa nói vừa bước về phía bảng điều khiển. Vì mải nói cô không nhận ra sợi dây dưới chân mình, vấp một cái đổ người về phía trước. Khi cô kịp nhận ra thì cả người cô đã rơi vào vòng xoáy của cỗ máy thời gian.

“Tiểu Thanh.” – Văn Quân hét lên nhưng không còn kịp nữa, Tiểu Thanh đã bị cuốn vào vòng xoáy thời gian.

Sau hàng loạt những tia chớp, một tiếng nổ vang lên, cỗ máy thời gian tắt ngúm, và tất nhiên vòng xoáy cũng biến mất. Văn Quân lập tức chạy đến bảng điều khiển. Lúc nãy Tiểu Thanh không cẩn thận đã làm hư sợi dây điện của cỗ máy khiến nó không thể hoạt động được nữa. Văn Quân thở dài một tiếng. Bây giờ chỉ còn cách sửa lại chiếc máy rồi đi tìm Tiểu Thanh về. “Hy vọng là nó an toàn cho đến lúc mình tìm thấy nó.” Văn Quân nghĩ thầm rồi nhanh chóng bắt tay vào việc sửa chữa.

……..

Khi Tiểu Thanh mơ mơ hồ hồ tỉnh dậy, cô nhìn thấy một bà lão ăn mặc giống như trong những bộ phim cổ trang đang nhìn cô.

“Cuối cùng cô nương cũng tỉnh rồi, thật là may quá.”

Cho dù đầu đang đau như sắp vỡ nhưng Tiểu Thanh vẫn cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra. Nếu không lầm thì chắc chắn cô đã xuyên không rồi. Đúng là ông trời không có mắt mà. Cô chỉ mới vừa có chút thành tựu, con đường tương lai còn đang rực rỡ, sao lại bắt cô xuyên không chứ. Nếu anh trai không tìm thấy cô, vậy chẳng phải cô sẽ suốt đời ở lại đây sao. Mới nghĩ tới thôi Tiểu Thanh đã muốn khóc không thành tiếng rồi.

“Cô nương à” – lão bà lại lên tiếng – “Cô nương không sao chứ, để ta lấy cho cô chén trà nha, đợi ta một chút.”

Sau khi uống chén trà Tiểu Thanh thấy đỡ hơn một chút liền hỏi bà lão:

“Lão bà bà, đây là đâu vậy?”

“Nơi này là Tuyệt Tình Cốc.”

Tuyệt Tình Cốc. Tên nghe sao giống trong bộ phim kiếm hiệp gì gì đó mà cô từng coi, nhưng mà nghĩ mãi vẫn không ra.

“Vậy giờ là triều đại nào vậy ạ?”

Vừa nghe xong câu hỏi, lão bà bà liền quay sang nhìn Tiểu Thanh ngạc nhiên. Một lúc sau lão bà mới trả lời cô.

“Cô nương chắc là từ nơi khác đến đúng không. Triều đại của chúng ta gọi là Thiên Thịnh hoàng triều, năm Thái Hòa thứ hai mươi ba, hoàng đế tên gọi là Uông Tĩnh, lên ngôi lấy hiệu là Thiên Hòa hoàng đế….”

Tiểu Thanh càng nghe càng cảm thấy mơ hồ. Cô cố gắng lục lọi trong trí nhớ vẫn không thể tìm ra cái triều đại nào có tên như thế này. “Không phải chứ, ta xuyên qua đã thê thảm lắm rồi, sao lại còn xuyên vào một cái triều đại lạ hoắc như vậy chứ. Ta thê thảm rồi, thê thảm rồi”. Tiểu Thanh ngồi trên giường không ngừng than thở cho số phận bi thảm của mình, trong khi đó bà lão vẫn thao thao bất tuyệt về lịch sử của triều đại mà chẳng thèm để ý gì đến cô.

Thấm thoắt đã hơn một tháng trôi qua. Tiểu Thanh đã quen dần với cuộc sống trong cốc, mỗi ngày rảnh rỗi đều phụ giúp những người trong cốc làm việc. Dù vậy không lúc nào cô không nhớ tới cuộc sống trước kia của mình, thầm hy vọng anh trai cô có thể mau mau tìm thấy cô, đưa cô về lại thế giới văn minh. Lúc trước Tiểu Thanh thích đọc nhất chính là tiểu thuyết ngôn tình, trong đó lại thích nhất là tiểu thuyết xuyên không. Chính vì lý do đó cô mới dụ dỗ anh trai cô làm nghiên cứu về cỗ máy thời gian, hy vọng một ngày nào đó cũng có thể xuyên không. Cô thấy những cô gái khi xuyên qua nếu không gặp được hoàng thượng thì cũng gặp vương gia, sau đó cùng nhau kết thành một đôi. Tại sao tới lượt cô xuyên qua thì lại rơi vào Tuyệt Tình Cốc. Nơi này không phải không tốt, hoa thơm cỏ lạ,non xanh nước biếc, cảnh sắc phải nói là vô cùng xinh đẹp, những người ở đây rất tốt với cô, xem cô như là bảo bối vậy. Nhưng nơi này nếu tính cả cô thì chỉ có vỏn vẹn đúng năm người. Cốc chủ, chính là lão bà bà đã cứu cô, gọi là Âu bà bà. Tiếp theo là Lý thúc lo việc bếp núc nấu ăn. A Hoa và A Hồng phụ trách việc dọn dẹp giặt giũ. Cuối cùng là kẻ ăn không ngồi rồi là Tiểu Thanh đây. Nếu cứ như vậy thì biết tới ngày tháng năm nào cô mới gặp được lang quân như ý, không khéo lại chết già trong đây cũng không chừng. Như vậy nói cô làm sao không phiền não được chứ. Cô tự thề với lòng mình, từ nay ai nói xuyên không là tốt, cô sẽ lập tức đạp chết kẻ đó.

Đang mải suy nghĩ, Tiểu Thanh bỗng giật mình vì tiếng gọi của A Hoa.

“Tiểu Thanh.”

“A Hoa tỷ tỷ, có chuyện gì mà gấp gáp vậy?”

“Không…không…không xong rồi…”

“Tỷ đừng gấp, có chuyện gì từ từ nói, là ai không xong hả?”

“Cốc chủ, là cốc chủ.”

“Âu bà bà? Âu bà bà làm sao?”

“Lúc sáng cốc chủ xuống núi, nói là đi mua cho muội vài tấm vải để may vài bộ quần áo mới, không ngờ khi trở lại toàn thân đều bị thương, người muốn gặp muội nên mới bảo ta…”

Không để A Hoa nói hết câu Tiểu Thanh đã chạy như bay về hướng nhà của Âu bà bà.

Từ lúc Tiểu Thanh tới đây, Âu bà bà là người đối xử với cô tốt nhất. Bà cho cô chỗ ở, cho cô ăn, cho cô mặc. Chưa bao giờ nghe bà la mắng cô, lại rất yêu thương cô. Từ lâu cô đã xem bà như người trong nhà.

“Âu bà bà.”

Tiểu Thanh bước vào gian phòng nhỏ, cảnh tượng trước mắt khiến cô không khỏi giật mình hoảng sợ. Khắp người Âu bà bà chằng chịt những vết thương, lớn có, nhỏ có. Những vết thương đều chảy máu đen. Tiểu Thanh nghĩ chắc chắn bà đã trúng độc rất nặng, e rằng…

“Mọi người ra ngoài đi.” Âu bà bà yếu ớt lên tiếng. Lúc này Tiểu Thanh mới nhận ra trong phòng còn có Lý thúc và A Hồng. “Ta có chuyện muốn nói riêng với Tiểu Thanh.”

Lý thúc hai mắt đỏ hoe dẫn theo A Hồng đang khóc hu hu ra ngoài. Đợi mọi người đã ra ngoài hết, Âu bà bà mới gọi Tiểu Thanh lại gần.

“Tiểu Thanh, ta có chuyện này muốn nhờ con.”

“Âu bà bà, có chuyện gì bà cứ nói, nếu giúp được con sẽ cố hết sức giúp bà.”

“Tiểu Thanh, ta biết ta chẳng còn sống được bao lâu nữa…”

“Bà bà, bà đừng nói vậy, bà không chết đâu.” Tiểu Thanh chen ngang, lúc này nước mắt cô đã chực trào ra.

“Tiểu Thanh, con phải nghe ta nói. Thật ra trước đây ta không phải sống ở Tuyệt Tình Cốc này. Cha ta là người sáng lập ra Long Ưng tiêu cục. Huyền Cầm là bảo vật chất tộc.”

Nói đến đó Âu bà bà ho khan mấy tiếng. Tiểu Thanh lập tức rót cho bà chén trà. Nhấp xong ngụm trà, bà lại tiếp tục kể.

“Huyền Cầm và Ngọc Tiêu lúc bấy giờ được xưng tụng là giang hồ đệ nhất binh khí. Người đời lại thêu dệt thêm những điều kỳ bí xung quanh chúng, cho nên người trong giang hồ luôn thi nhau tranh giành chúng, chém giết lẫn nhau.”

Dừng một chút, lão bà bà lại nói tiếp. Nhưng bây giờ ánh mắt lão bà nhìn xa xăm, thoáng hiện chút u buồn.

“Ta còn nhớ rõ năm đó, khi ta được mười tuổi, phụ thân giao Huyền Cầm cho ta, dặn dò ta phải bảo vệ nó bằng cả tính mạng, rồi sai nhũ mẫu đưa ta đi. Sau này ta mới biết, trong đêm hôm đó cả nhà ta đều bị người ta hạ sát.”

Nói đến đây, từ khóe mắt lão bà bà từ từ chảy ra hai dòng lệ. Tiểu Thanh cũng không cầm được nước mắt. Cô hiểu cảm giác mất đi người thân là như thế nào.

“Sau đó, nhũ mẫu bắt đầu dạy ta luyện công, dạy ta sử dụng Huyền Cầm.” Âu bà bà lau lau khóe mắt, tiếp tục kể. “Rồi nhũ mẫu ta qua đời. Lúc ấy trong cốc chỉ còn lại ta, Lý thúc, A Hoa, A Hồng. Ta cố gắng hết sức giữ gìn Huyền Cầm không cho bất cứ ai biết. Người trong giang hồ vẫn nghĩ nó đã mất tích. Không ngờ hôm nay khi ta xuống núi tới Lương thành, lúc quay về bị tập kích. Thứ bọn chúng muốn chính là Huyền Cầm.”

Bỗng nhiên Âu bà bà nắm lấy tay Tiểu Thanh, ánh mắt van nài.

“Âu bà bà.”

“Tiểu Thanh, lần đầu nhìn thấy con, ta đã biết con và Huyền Cầm có duyên với nhau. Bây giờ ta giao Huyền Cầm lại cho con, con phải giúp ta giữ gìn nó.”

“Âu bà bà, con…con…con không làm được đâu.”

Tiểu Thanh không biết phải làm sao trước tình huống khó xử này. Cô chỉ là một nhà khoa học của thế kỷ hai mươi mốt, hoàn toàn không hiểu gì về võ công. Với sức lực của cô, không bị người ta giết chết đã may mắn lắm rồi, nói gì tới bảo vệ cây đàn kia. Hơn nữa cô còn muốn trở về nữa nha. Nếu đồng ý rồi chẳng lẽ cô phải ở lại cái thời đại này luôn sao, không được a.

“Âu bà bà.”Tiểu Thanh ngập ngừng mãi mới lên tiếng. “Con không có võ công, lại chỉ là nữ tử yếu ớt, tự lo cho mình còn không xong, sao có thể bảo vệ Huyền Cầm. Hay là bà bà nhờ người khác được không.”

“Tiểu Thanh, chuyện đó con không cần phải lo lắng. Ta sẽ truyền hết công lực của mình cho con, con chỉ cần chăm chỉ luyện tập theo cuốn cầm phổ này, ta đảm bảo trong thiên hạ này không mấy người có thể thắng con đâu.”

“Nếu lợi hại như vậy sao bà bà còn bị thương nặng?” Lời vừa thốt ra Tiểu Thanh mới thấy đây là câu nói tệ hại nhất từ lúc cô biết nói tới giờ.

Quả nhiên câu nói của cô đã khiến Âu bà bà nổi cơn tam bành.

“Đó là ta bị bọn người vô liêm sỉ đó ám toán.” Âu bà bà vừa hét vừa lấy cây trúc thường dùng để chống gõ lên đầu Tiểu Thanh. “Hơn nữa ta đã già như thế này rồi, làm sao đánh lại bọn chúng. Ôi, con bé ngu ngốc, làm ta tức chết mất.”

“Bà bà bớt giận, đừng nóng, sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe.” Tiểu Thanh vừa nói vừa ôm đầu. Bà bà quả nhiên hung dữ, đánh cô đau muốn chết.

Âu bà bà thở hổn hển, đưa tay vuốt vuốt ngực.

“Tiểu Thanh, con hãy thương tình bà già này, giúp ta có được không. Nếu để Huyền Cầm rơi vào tay Ma giáo, nhất định sẽ khiến giang hồ đổ máu, sinh linh đồ tháng…”

Âu bà bà nói đến đây bỗng phun ra một ngụm máu đen kịt. Tiểu Thanh nhìn thấy giật mình hoảng hốt, sắc mặt trở nên tái nhợt. Cô nhìn Âu bà bà, cảm thấy thương xót vô cùng. Tiểu Thanh đắn đo suy nghĩ. Khi xuyên qua người cô gặp đầu tiên là Âu bà bà, cũng coi như là hai người có duyên với nhau. Bà thấy cô gặp nạn cũng không ngần ngại ra tay cứu giúp. Tiểu Thanh cô từ nhỏ đến lớn luôn là người trọng nghĩa khí, nếu bây giờ cô bỏ mặc bà thì thật là thiếu nghĩa khí.

“Thôi được, cháu giúp bà.”

Âu bà bà nhìn Tiểu Thanh như muốn khóc, nhưng ngay lập tức bà trở nên thật nghiêm túc.

“Tiểu Thanh, cháu cầm lấy.” Âu bà bà rút trong ngực áo ra một cuốn sách khá cũ đưa cho Tiểu Thanh. “Đây là cầm phổ, lát nữa ta sẽ truyền hết công lực cho cháu, cháu hãy dựa theo cầm phổ này mà luyện tập.”

Âu bà bà ngồi dậy, bảo Tiểu Thanh ngồi xếp bằng trên giường, bắt đầu truyền hết hơn bốn mươi năm công lực cho cô. Sau đó lão bà gọi những người khác vào, dặn dò họ phải chăm sóc Tiểu Thanh, một lúc sau thì trút hơi thở cuối cùng.

Tiểu Thanh cùng mọi người an táng Âu bà bà cẩn thận rồi theo Lý thúc vào Hàn Băng động, bắt đầu tập luyện võ công.

Bạn đang đọc HUYỀN CẦM (Thanh Thanh Tử Khâm) sáng tác bởi ThanhThanh_TuKham
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThanhThanh_TuKham
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.