Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cháu trai trưởng thôn (3)

Phiên bản Dịch · 2491 chữ

Sắc mặt Kayle không ngừng tái xanh, mà gương mặt trưởng thôn cũng đột nhiên nhăn lại. Lương Lập Đông liếc mắt thấy điều này, có điều hắn không định thay đổi gì, hắn cũng không cảm thấy đối phương có ác ý gì, nếu chuyện không liên quan đến mình hắn cũng chẳng muốn để ý. Dẫu sao mỗi người đều có ý riêng của mình, tích cực quá cũng không tốt. Việc xã giao nếu không phải kẻ địch hoặc đối thủ tương đối lợi hại, vậy cũng không cần chú tâm hỏi thăm bí mật của đối phương.

Lúc này Kayle đã hoàn toàn biến thành một khúc gỗ, nửa ngày sau mới lẩm bẩm: “Hoá ra muốn thành ma pháp sư cần nhiều tiên như vậy ư?”

“Pháp sư là nghề nghiệp tốn tài nguyên nhất.” Thấy biểu hiện của thiếu niên, Lương Lập Đông mỉm cười nói: “Nhưng tất cả đều rất đáng giá, mặc dù bình thường ma pháp sư không phải đối thủ của những nghề nghiệp cận chiến đặc thù như đại kiếm sĩ hay phá ma giả nhưng bọn họ có một ưu thế mà các nghề nghiệp khác không cách nào so sánh nổi… Pháp sư là những người truy tìm chân tướng của thế giới, một số người thiên tư xuất chúng trong bọn họ có thể đột phá giới hạn của phàm nhân, nắm giữ năng lực sử dụng pháp tức, nếu như xuất chúng thêm một chút, thậm chí có thể có bán thần cách, hoặc là thần vị chân chính, ví dụ như nữ thần ma pháp! Nhưng đại kiếm sĩ lại không thể… Bọn họ nếu muốn dùng pháp tắc nhất định phải cướp đoạt năng lực của người khác, giết chết người nắm giữ pháp tắc hoặc người có thần cách, vấn đề là ma pháp sư có thể sử dụng pháp tắc thậm chí còn mạnh hơn rồng một chút, càng không nói tới thần cách thần vị.”

Pháp tắc là một kỹ năng cực kỳ đặc biệt, có uy lực mạnh mẽ phi phàm hoặc hiệu quả đặc thù, không phải thiên phú nhân vật hay sở trường của nghề nghiệp có thể sánh được.

Trong trò chơi, rất ít người nắm giữ kỹ năng “pháp tắc”, theo thống kê đều nghề nghiệp loại pháp sư, ví dụ như loại nghề nghiệp thiên về phép thuật như thuần pháp sư, ma kiếm sĩ, hay học giả viễn du. Sau đó nhà quản lý trò chơi công bố điều kiện sản sinh “pháp tắc” là thu được mức độ tri thức nhất định, hơn nữa tri thức phải phù hợp với nghề nghiệp của bản thân, mà tri thức này không phải nghe qua hay đọc là được, mà còn phải phân tích, lý giải, biến nó thành những gì của mình. Mà điểm thuộc tính trí tuệ cao góp ích rất lớn đối với tốc độ thu được những tri thức này.

Khi quy tắc được công bố, hơn 70% số lượng người theo nghề nghiệp vật lý lên tiếng kháng nghị, nói nhà quản lý bất công, trò chơi không công bằng, sau đó nhà quản lý công bố một bảng số liệu khác, tất cả những người kháng nghị lập tức á khẩu, không nói tiếp được.

Tỷ lệ người chơi theo pháp thuật chỉ chiếm 25%, số người theo hướng vật lý chiếm 72%, 3% còn lại là nghề nghiệp phụ trợ đặc thù.

Nghề nghiệp vật lý chỉ cần chém chém đánh đánh bắn bắn là dễ dàng trưởng thành thăng cấp. Pháp sư cần học tập ma pháp mới có năng lực tấn công, mà học ma pháp cần rất nhiều tiền.

Hơn nữa vì trò chơi quá mức chân thực, độ khó khi cấu tạo ma pháp rất cao, học tập ma pháp không khác gì học tập các môn học thâm sâu. Cho dù là ma pháp 0, nếu muốn hoàn toàn phân tích mô hình cấu tạo ma pháp, căn cứ theo trí tuệ mỗi người mỗi khác, cần vài ngày tới mười mấy ngày. Học tập ma pháp càng cao cấp càng tốn thời gian dài hơn.

Khi nghề nghiệp vật lý đâm chém nhau khắp nơi, ma pháp sư cần phân tích mô hình cấu tạo ma pháp.

Khi nghề nghiệp vật lý vân du khắp chốn thi hành nhiệm vụ, pháp sư đang phân tích mô hình cấu tạo ma pháp.

Khi nghề nghiệp vật lý ngày ngày tác chiến đoàn đội, đánh thành đánh nước, pháp sư còn đang phân tích mô hình cấu tạo ma pháp.

Khi nghề nghiệp vật lý chạy loanh quanh cưa cẩm NPC nữ hay thả thính NPC cao ráo điển trai giàu có, pháp sư lại đang luyện tập sử dụng ma pháp mới.

Tất cả các ma pháp sư đều từng chết trong quá trình luyện tập ma pháp mới, con số bình quân là 2,14 lần.

Khi đẳng cấp bình quân của nghề nghiệp hệ vật lý là 14 thì đẳng cấp bình quân của nghề nghiệp hệ pháp thuật mới gần tới 10.

Người chơi kiên trì theo ma pháp sư đến hơn mười cấp đại đa số đều là nhân tài học vấn cao, hơn nữa sinh viên khoa học tự nhiên chiếm trên 90%.

Thời điểm trò chơi bắt đầu, số người chơi theo hệ phép thuật chiếm trên 60%, về sau nhân số rớt xuống khoảng 24%.

Xem xong những số liệu đó, người chơi hệ phép thuật hai mắt rưng rưng, trong lòng đầy cảm giác đồng cảm, pháp sư đúng là quá khó chơi. Mà những lời kháng nghị của người chơi hệ phép thuật cũng tan thành mây khói, người ta cố gắngh như vậy sao lại không thành công cho được. Huống hò nghề nghiệp hệ vật lý cũng không phải không cách nào thu được tri thức, chỉ có tốc độ chậm hơn một chút, so với ma pháp sư học tập ma pháp cũng không phải là khó.

Vẻ mặt Kayle đầy vẻ mất mát, cậu chàng thở dài: “Các hạ, ý của ngài là người như tôi bất kể học ma pháp hay kiếm thuật đều không phải là tốt đúng không?”

Lương Lập Đông lắc đầu: “Không, không phải ta không khuyến khích con học ma pháp hay kiếm thuật, ngược lại ta đồng ý với việc con học tập hai thứ này. Tổ tiên của con nói rất đúng, tập kiếm có thể rèn luyện cơ thể, học tập ma pháp có thể phát triển tinh thần. Ta nói những lời vừa rồi chỉ muốn dạy cho con, bất luận kiếm thuật hay ma pháp đều không phải việc chỉ dùng nhiệt huyết là có thể thành công. Con cần không ngừng nỗ lực, không ngừng cố gắng, quá trình sẽ rất gập ghềnh gian khổ, lúc nghiêm trọng sẽ khiến con hoài nghi con đường của mình có chính xác hay không, liệu mình có lãng phí thời thanh xuân tươi đẹp vào một việc căn bản không thể thực hiện được không. Hay thậm chí khiến con hoàn toàn phủ định cuộc đời của bản thân.”

Những lời Lương Lập Đông vừa nói quả khó khiến một thiếu niên mười lăm tuổi tiếp thu, nhưng hắn là một người dùng phép. Trong thế giới này người dùng phép là đại diện cho chân lý, Kayle tin tưởng những lời đối phương vừa nói đều là thật, đều là những lời tâm huyết. Cậu thẫn thờ hỏi: “Khó khăn như vậy ư? Tổ tiên tôi làm được cơ mà?”

“Vì thế ngài ấy mới là dũng sĩ trong truyền thuyết. Mà con ta tạm thời còn không phải.” Lương Lập Đông mỉm cười.

Đại lục Flange là một trò chơi gần như hoàn toàn chân thực, NPC trong trò chơi đều có xuất xứ, có cảm tình, hành động của bọn họ đều rất tự nhiên, không khác gì người bình thường. Lương Lập Đông trong trò chơid dã tám năm, nhìn qua vô số cảnh vui buồn ly hợp của NPC, giờ hắn vẫn còn nhớ lần đầu tiên nhận nhiệm vụ của NPC, một cặp vợ chồng NPC nhờ hắn tìm con trai của họ, căn cứ theo manh mối, Lương Lập Đông tìm được cái đầu còn sót lại của mục tiêu trong khu vực của bầy Ogre. Khi Lương Lập Đông đem cái đầu giao cho đôi vợ chồng, hai vợ chồng tinh thần suy sụp, đây là con trai duy nhất của bọn họ, hơn nữa bọn họ đã rất già, không thể có con nữa.

Nhiệm vụ trong Đại lục Flange đại đa số đều có tính duy nhất, sau đó hắn tìm hiểu lại mới biết, con trai cặp vợ chồng này ham mê mạo hiểm, trong quán rượu nghe được vài câu truyện truyền thuyết, trong lòng mong ngóng, cố ý học một chút kiếm thuật từ đám lính đánh thuê nghiệp dư trong thôn rồi lên đường mạo hiểm… Kết cục rất rõ ràng. Nếu thế giới này cũng như trong trò chơi, vậy mức độ nguy hiểm cũng tương đương, những người chơi ai chẳng phải chết mười mấy lần, khó nhọc lắm mới trở nên mạnh mẽ với nghề nghiệp của mình. Ngay cả người chơi còn khổ cực như vậy huống chi NPC.

Người chơi có thể phục sinh, NPC lại không thể, bọn họ không có cơ hội để làm lại.

Nhìn Kayle, Lương Lập Đông lại nhớ tới thiếu niên chỉ còn lại cái đầu kia, hắn không muốn chuyện này lại xảy ra một lần nữa, vì vậy mới nói với thiếu niên nhiều chuyện như vậy.

Trưởng thôn ánh mắt cảm kích nhìn Lương Lập Đông, sau đó đứng lên: “Kayle, con tiếp chuyện các hạ nhé, ông đi chuẩn bị bữa trưa một chút.”

Kayle không nói gì, dáng vẻ mất hồn lạc phách.

Lương Lập Đông nhìn thiếu niên một lúc, không đành lòng nói: “Thật ra con cũng không cần thấy mất mát như vậy, con có thể khổ luyện kiếm thuật, sau đó đợi ông nội con hơn trăm tuổi hãy nghĩ thêm chuyện mạo hiểm, lúc đó con nhiều lắm cũng chỉ trung niên, có đi mạo hiểm cũng không tính là muộn.”

Ánh mắt Kayle sáng lên, khẽ gật đầu. Những lời này của Lương Lập Đông thật ra mang ý đồ xấu, song lại cực kỳ khéo léo. Trưởng thôn tuy đã già nhưng vẫn có thể sống thêm một thời gian, khi đó không khéo Kayle đã trung niên, không chừng còn cưới vợ sinh con, giấc mơ từ thiếu niên hẳn đã chôn sâu dưới đáy lòng, phải lo lắng bôn ba vì cuộc sống của vợ con.

Kayle dường như đã nghĩ thông, nhìn lên trần nhà nói: “Các hạ, ngài có thể kể một chút chuyện về người dùng phép hay giới lính đánh thuê không?”

Lương Lập Đông đương nhiên không từ chối, hắn kể một chút chuyện mình biết trong trò chơi, sau đó lặng lẽ dụ ra một chút tin tức trong lời Kayle. Gần thôn này còn có hai thôn nữa, mà toà thành lớn cách bọn họ gần nhất tên là Lăng Phong. Thành chủ là người tốt, có hai con trai, một con gái. Con gái là một pháp sư, biết nhiều loại ma pháp, coi thường người bình thường vân vân.

Hai người trò chuyện một thời gian ngắn, trưởng thôn mang lên một ít bánh mật ong cùng một đĩa thịt. Lương Lập Đông quả thực hơi đói, sau khi trưởng thôn ngồi xuống, hắn cầm một cái bánh lên ăn, sau đó mới đến một già một trẻ mới. Nhìn tình cảnh này, Lương Lập Đông khẽ gật đầu, vương quốc Hollevin trong trò chơi cũng như vậy, bình thường khi có khách đến, người khách sẽ dùng bữa trước, sau đó mới đến chủ nhân để bày tỏ sự tôn trọng đối với vị khách.

Nơi này rốt cuộc có phải trò chơi hay không? Lương Lập Đông càng lúc càng nghi hoặc, không cách nào liên kết với hệ thống, cũng không cách nào đăng xuất, cửa sổ bạn bè trong trò chơi biến mất. Thế nhưng hệ thống nhân vật vẫn tồn tại, ngôn ngữ, quốc gia, thậm chí phong tục của nơi này đều giống hệt trong trò chơi, có thể nói không phải trò chơi nhưng lại hệt như tỏng trò chơi.

Cầm cái bánh trong tay, ô cửa sổ nhắc nhở của hệ thống cũng xuất hiện, Lương Lập Đông mở nó ra, tin tức xuất hiện.

Đồ ăn: Bánh mỳ mật ong loại kém.

Thuộc tính: +20 điểm thể lực.

Chỉ số mỹ vị: 2

Ăn vài miếng xong, Lương Lập Đông phát hiện trong cửa sổ tin tức bản thân xuất hiện thêm một dòng thông báo hệ thống:

Ăn đồ ăn chỉ số mỹ vị thấp hơn 5, thu được trạng thái kén ăn: 2 tầng.

Lương Lập Đông nhíu mày, lúc trước uống một bụng máu thỏ tanh hôi… Giờ lại ăn bánh mỳ chất lượng kém, đúng là bị hai tầng debuff. Hắn hiểu rõ bánh mỳ mật ong đã là đồ ăn ngon hiếm thấy với người bình thường, nhưng đối với người như hắn chỉ là đồ ăn bình thường, huống hồ còn là đồ chất lượng kém. Càng lúc hắn càng căm ghét thiên phú “quý tộc tham ăn” của bản thân, thật quá bất tiện.

Dường như trưởng thôn cũng để ý thấy Lương Lập Đông cau mày, ông lão thấp thỏm hỏi: “Mục sư các hạ, đồ ăn không hợp khẩu vị của ngài ư?”

Lương Lập Đông cố nín nhịn cảm giác khó chịu, ăn cho hết cái bánh mỳ rồi cười nói: “Không có gì, chỉ là thần đã nói với chúng ta, không thể vô cớ ăn thức ăn của người khác, bất cứ chuyện gì cũng cần trả giá. Trưởng thôn, ta định ở lại đây vài ngày, trong thời gian này chuyện nấu ăn cứ giao cho ta. Coi như trả tiền nghỉ lại đi.”

“Như vậy không hợp quy củ thưa mục sư các hạ. Một người như ngài có tới đâu cũng…” Trưởng thôn giật nảy mình.

“Cứ như thế đi, nếu không ta cũng không yên lòng.” Lương Lập Đông ngắt lời ông lão, khẳng định lại.

Đúng là “không yên lòng” thật, Lương Lập Đông không muốn ăn một bữa khó nuốt như vậy nữa. Hơn nữa nếu tiếp tục dùng đồ như vậy sẽ dính sâu vào trạng thái kén ăn, tất cả thuộc tính giảm 10%... Thần duệ quý tộc thuộc tính vốn chẳng cao lắm, lại rớt xuống nữa thì làm sao thăng cấp đây?

Bạn đang đọc Huy Chương Quý Tộc (Dịch) của Tường Viêm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Athox
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 84

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.